“A Nhạc, em muốn nhờ chú Hansen giúp gì thế ?” Joe dắt tay Phúc Nhạc chậm rãi trở về, hỏi.
Phúc Nhạc bị hỏi như vậy, vỗ vỗ đầu, mới nhớ tới chính sự: “Joe, anh theo em lên núi chuyến được không?”
Joe lập tức gật đầu, nhưng lại không rõ Phúc Nhạc định làm gì: “Phát hiện thảo dược sao?”
“Ừm.” Phúc Nhạc cười đến vui vẻ: “Chẳng qua thứ em phát hiện hình như còn tốt hơn!”
Joe kinh ngạc, sờ sờ đầu Phúc Nhạc tán dương: “A Nhạc thật là lợi hại.”
Phúc Nhạc đỏ mặt, hì hì nở nụ cười, lần này nói không chừng thật có thể thu hoạch lớn!
Lôi kéo Joe đi lên núi, Phúc Nhạc nhớ tới mấy giống cái hôm nay đụng phải,không khỏi hỏi: “Joe, bình thường sẽ có người lên núi sao? ”
Joe hơi hơi sửng sốt, gật đầu: “Em gặp được giống cái khác sao?”
Phúc Nhạc chép miệng: “Ừm.”
“Bọn họ chắc là qua thu thập một ít rau dưa cùng trái cây. Giống cái khônggiống thú nhân, cứ mãi ăn thịt không ăn rau sẽ không thoải mái, nơi nàyđều có thú nhân tuần tra gần đó, cho nên rất an toàn, rất nhiều giốngcái đều qua đây.” Joe nghĩ ngợi nói thế, việc này hắn có nghe Kanya nóiqua, chẳng qua lúc ấy không thèm để ý thôi.
“Em đụng phải người rất xinh đẹp.” Phúc Nhạc được Joe dắt đi, tốc độ cũng nhanh không chậm, nhăn nhăn mũi tỏ vẻ mặt buồn bực nói: “Cậu ta cảm thấy em là vì dựa vào tộc trưởng Barre mới lên làm tế ti, lúc đại hội nhất định phải thắngem. Hình như còn quen anh nữa.” Xuất phát từ cảm giác nguy cơ, Phúc Nhạc tự nhiên sẽ không nói cho Joe biết giống cái kia thích bạn dai nhàmình, thế không phải mình tự tìm phiền phức sao!
“Không cần để ý.” Joe an ủi: “Anh sẽ không ghét bỏ em đâu.”
Lời này tuy không hoa mĩ nhưng lại rất chân thật. Lúc đại hội giống cái sẽso tài gì? Chính là so thịt nướng a! Cho dù Phúc Nhạc biết làm những món ăn khác còn ngon hơn, mọi người cũng không nhất định sẽ công nhận, bình thường làm chút, người một nhà cùng nhau ăn cho đỡ thèm thì không cógì, nhưng ở đại hội mà làm món ăn hầu hết mọi người đều chưa biết thì có chút tế nhị, cách nấu ăn phá vỡ truyền thống này nhiều lúc cũng khôngthể khiến mọi người có thêm hảo cảm đối với Phúc Nhạc. Đây là Kanyaphân tích cho Phúc Nhạc nghe khi cậu đề xuất làm gà nướng bùn. Hoạt động của giống cái tương đương với toàn dân tham gia, cho dù là có hay chưa“kết hôn”, đều nhất định phải nấu cơm tối cho người trong nhà, cuối cùng mọi người sẽ bình chọn ra người tốt nhất, trong lúc này, giống cái có thể “khiêu chiến” lẫn nhau, mời thú nhân mà họ cùng ngưỡng mộ tronglòng ra làm trọng tài, tuyển ra người có tay nghề tốt hơn, đó cũng là cách các giống cái theo đuổi thú nhân.
“Hơn nữa…” Joe mở miệng,kéo Phúc Nhạc đang miên man suy nghĩ: “Anh căn bản không biết nhữnggiống cái khác. Ngoại trừ bạn bè của em và ma phụ ra.”
“… …” Phúc Nhạc 囧, nhìn Joe vẻ mặt thản nhiên thì biết ngay người này không nóiláo. Nói nửa ngày, mình là đang lo lắng vô ích sao?
Nhưng mà, Joe vừa nói như thế, Phúc Nhạc ngược lại thả lỏng rất nhiều, không hề buồnnữa. Chỉ cần Joe không thích người khác, những thứ khác ấy à, mới khôngthèm để ý nhiều như vậy đâu!
“Anh xem bên kia!” Rất nhanh Phúc Nhạc tìm đến chỗ mà buổi chiều tin chắc mình quả nhiên không nhìn lầm.
“Đây là cái gì?” Joe xoa xoa cây cỏ ố vàng, khiêm tốn thỉnh giáo.
“Lúa mì (đại mạch)!” Phúc Nhạc mặt mày hớn hở nói: “Hơn nữa giờ đúng là mùathu hoạch! Đã chín rồi, hai ngày này tốt nhất là gặt xuống, đợi mấy ngày nữa mưa xuống thì thảm.” Phúc Nhạc hôm nay lúc nhìn thấy nó đã rất kinh ngạc, cậu cứ tưởng là lúa mì dại bình thường thôi, tuy rằng lúa mì dạicũng có thể ăn nhưng lúa mì dại còn gọi là yến mạch, không phải mónchính, đối với Phúc Nhạc bây giờ mà nói, làm gì có thứ nào hấp dẫn PhúcNhạc hơn cả lúa mì chứ?
lúa mì, ai cũng biết rồi, bên châu âu trồng chủ yếu loại này thay lúa nước ở VN, làm bánh mì các kiểu
Yến mạch, trông giống lúa mì nhưng bông dài hơn, hạt thu hoạch bị cán dẹp lép cho vô hộp ngũ cốc đổ sữa vô ăn chung đó.
Nhìn mùa thì thấy, mảnh lúa mì này chắc chắn là lúa vụ xuân, mùa thu chín.Khối đất này không nhỏ, vừa lúc lại là mảnh đất giảm sóc giữa sườn núi,không khác gì đồng bằng mấy, phân tán rải rác cũng phải được mẫu (/ ha).
“Lúa mạch? Có thể ăn?” Joe tò mò: “Cái này thoạt nhìn không thể ăn.” Không giống rau dưa xanh mượt mà giống cái hay ăn, tuy rằngkhông vị thịt nhưng tươi giòn ngon mát. Mà cái loại cỏ vàng bé xíu nàykhông hề có sức hấp dẫn nào đối với Joe — ít nhất là trước khi A Nhạcgiới thiệu.
“Có cái này, mùa đông nói không chừng sẽ không phảichịu đói nữa!” Phúc Nhạc nhìn thấu Joe ghét bỏ, nhón chân muốn vỗ vỗ bờvai của hắn, đáng tiếc không với tới, đành phải không tự nhiên mà vỗ vỗlưng.
“Có thể chứ?” Joe đối với lời Phúc Nhạc nói tin ngay khôngnghi ngờ, mắt sáng rực lên. Tuy rằng rất khó tưởng tượng cái thứ nhỏ dài kỳ lạ này làm sao có được tác dụng lớn như lời Phúc Nhạc nói, nhưng màhắn vô điều kiện tin tưởng A Nhạc, A Nhạc nói nhất định là đúng!
“Tốt nhất là sang năm có thể gieo trồng trên diện rộng…” Phúc Nhạc nói nhỏtính toán: “Trong bộ lạc còn có rất nhiều đất hoang phế phải không?”
Joe gật đầu, hỏi: “Cần rất nhiều đất sao?” Đất thì thật ra có rất nhiều,bởi vì phòng ở của mọi người đều vây quanh dòng suối mà xây dựng, dòngchảy rất dài, quanh co khúc khuỷu che kín toàn bộ bộ lạc, rất nhiều nơikhông thể trực tiếp lấy nước đều không có người cư trú, cỏ dại tràn đầy, sắp thành đại thảo nguyên đến nơi rồi.
Các giống cái cũng khôngphải không nghĩ qua vài thứ, nhưng từ lâu bọn họ đã dựa vào núi, tráicây cùng rau dưa trên núi vẫn đủ dùng, bởi vậy tốn nhân công đi gieotrồng chính là vẽ rắn thêm chân, huống chi mùa đông cũng không khả năngchỉ dựa vào lượng lớn rau dưa cùng trái cây mà sống qua.
“Càngnhiều càng tốt!” Phúc Nhạc vỗ tay nói: “Hạt lúa mì có thể xay mịn, làmmì sợi làm bánh mỳ làm điểm tâm, nếu tộc trưởng đồng ý, năm nay lượnglúa mì này đều do em làm thành thức ăn, nếu tất cả mọi người có thể tiếp thu, chúng ta tới mùa xuân năm sau là có thể bắt đầu gieo trồng.” Nếucác thú nhân cũng có thể tiếp thu ăn mì phở thì áp lực lương thực vàomùa đông của mọi người ít nhất có thể giảm một nửa!
“Được, anh đi tìm tộc trưởng nói.” Joe đáp ứng luôn nói: “Mấy cây này phải hái hết về sao?”
“Không phải hái.” Phúc Nhạc vội vàng xua tay: “Phải gặt!” Nói xong khoa taymúa chân biểu diễn tư thế, công việc này giống cái cùng thú nhân đều cóthể đảm nhiệm, thú nhân có thể thú hoá từng bộ phận, giống như Joe vậy,tuy rằng móng vuốt hình thái báo đen không phải rất dài, nhưng lúc thúhoá bộ phận thì có thể dài gấp đôi lúc ở thú hình, mà vẫn sắc bén nhưtrước.
Giống cái cùng một ít thú nhân già — bọn họ tuy không thểđi săn, nhưng cũng cường tráng hơn người bình thường nhiều, hoàn toàn có thể đảm nhiệm công việc này, như vậy nhà nào cũng có thể có một chútlương thực dự trữ, chẳng sợ về sau có thiên tai, hay chuyện ngoài ý muốn gì, cũng tuyệt đối không chết đói ngay.
Mà vấn đề duy nhất hiện tại, chính là thứ này có được mọi người tiếp nhận hay không.
Joe nhéo một ít hạt bỏ vào miệng, nhai nhai phát hiện hương vị vừa thô ráp vừa nhạt nhéo, ăn chả ngon tí nào.
“Không thể ăn như vậy!” Phúc Nhạc bị Joe chọc cười: “Giúp em gặt về ít đi, về rồi nghĩ biện pháp xay thành bột. ”
Joe gật đầu, biến dài vuốt ra, dưới sự chỉ đạo của Phúc Nhạc, gặt bó lúa mì to.
Bởi vì không có công cụ xay, Phúc Nhạc sợ lãng phí, cũng không gặt nhiều, ôm bó lúa mì vàng rực rỡ đi về với Joe.
“A Nhạc, mật cánh kiến đỏ rất nhanh là có thể tìm được, chúng ta xây phòng ở đi?” Joe giúp Phúc Nhạc ôm phần lớn lúa mì, thấp giọng nói.
Phúc Nhạc sửng sốt, có chút phản ứng không kịp, ngay cả khoé miệng vốn đangmỉm cười cũng hạ xuống, có chút bối rối, Joe không muốn ở cùng cậu sao?Bởi vì vẫn luôn ở trong nhà chú nên bị phiền chán sao?
“Em… Em ở mình sao?” Phúc Nhạc mở to hai mắt nhìn Joe, có chút sợ hãi, không tựgiác mà đỏ hốc mắt. Anh không phải nói… sẽ không ghét bỏ em sao?
“Không phải!” Joe thấy Phúc Nhạc đột nhiên khổ sở, chắc là hiểu lầm gì rồi,vội vàng lắc đầu, ném lúa mì qua bên ôm Phúc Nhạc, đau lòng mà launước mắt cho cậu: “Là phòng của chúng ta, chúng ta hai người !”
Phúc Nhạc sửng sốt, ngơ ngác mà ngẩng đầu nhìn hắn.
“Thật đó.” Joe vội vàng gật đầu: “A Nhạc không muốn ở cùng anh sao? ”
Phúc Nhạc phản xạ tính lắc đầu, lại cảm thấy không đúng, gật đầu: “Muốn! Chính là… Vì sao phải xây phòng?
Vốn Phúc Nhạc tính toán mùa đông mời mọi người hỗ trợ, xây gian phòng dọn ra ngoài, chẳng qua sau khi yêu Joe, Joe liền nói với Phúc Nhạc, hyvọng cậu không cần ra ngoài ở thân mình, nếu ở cùng nhau thì sao còn phải dọn ra ngoài chứ? Mọi người đã là người một nhà rồi mà.
Phúc Nhạc cảm thấy bản thân “ăn uống không phải trả tiền” có chút không ổn,nhưng Joe tỏ vẻ Phúc Nhạc mỗi lần trị bệnh cứu người đều được trả côngcon mồi lại giao cho Kanya, hoàn toàn đã trừ hết thậm chí vượt quá tiêuhao ăn ở, ăn không uống không cái gì đó, hoàn toàn không thành lập.
Bởi vì có ước định lúc trước, cho nên Phúc Nhạc mới có thể hiểu lầm.
“Bởi vì anh muốn cùng em cử hành nghi thức.” Joe có chút quẫn bách mà sờ sờmũi, nhưng giọng điệu rất nghiêm túc: “Sau đó chúng ta hai người cùngnhau sống chung. Có bạn lữ rồi, không tiện ở cùng ma phụ đạt phụ.”
A Nhạc càng ngày càng lợi hại, nhất định sẽ có càng ngày càng nhiều người bị em ấy hấp dẫn, hắn không muốn A Nhạc bị cướp đi. Đại hội bắt đầurồi, A Nhạc nhất định sẽ nhìn thấy những thú nhân khác… Tuy rằng tintưởng A Nhạc chỉ yêu mình mình, nhưng là tuyệt đối không cho phép xuấthiện bất cứ thứ gì ngoài ý muốn, biện pháp tốt nhất chính là trước khiđại hội, khiến A Nhạc đáp ứng trở thành bạn lữ của hắn!
Phúc Nhạc nghe xong có chút há hốc mồm, có chút khẩn trương, tay chân cũng khôngbiết để đâu, đụng tới tầm mắt chuyên chú mà nóng rực kia của Joe, không khỏi có chút hoảng hốt, nhanh chóng cúi đầu không dám nhìn hắn.
“Hơn nữa chúng ta có thể ở gần ma phụ mà.” Joe nói xong cũng bớt khẩn trương , thanh âm dần dần trở nên ôn nhu mà yêu chiều: “Em muốn trồng thảodược, trồng lúa mạch, chúng ta tìm một khối đất thật lớn …”
Phúc Nhạc tim đập trở nên cực nhanh, tiến thành nghi thức, cũng có nghĩa là … Kết hôn a!
“Ừm.” Phúc Nhạc cúi đầu kêu lí nhí như muỗi, giọng nhỏ đến nỗi bản thân cũng không nghe được.
“Em đáp ứng rồi? !” Joe thời khắc vẫn chú ý phản ứng của Phúc Nhạc, tấtnhiên sẽ không bỏ qua câu kia, mở to hai mắt ngạc nhiên mừng rỡ nói.
Phúc Nhạc không chịu ngẩng đầu, gật gật đầu, hận không thể lấy lá cây bọcmình lại thật kĩ, thế mà lại đáp ứng rồi a! ! Bản thân mình cũng có ngày “Kết hôn”! !
Joe kinh hỉ đến không lời nào có thể diễn tả được, đành phải ôm thật chặt Phúc Nhạc, trên mặt treo nụ cười dị thường sáng lạn.
Phúc Nhạc bị ôm đến không thở nổi, đấm đấm Joe khiến hắn buông tay, nhô đầura chột dạ mà nhìn chung quanh, may mắn còn ở quang triền núi không cóđi qua, nếu không Phúc Nhạc nhất định sẽ xấu hổ và giận dữ muốn chếtmất.
“Đi thôi!” Phúc Nhạc oán hận vỗ Joe một chút, đột nhiên tậpkích gì đó thật không công bằng mà, thiếu chút nữa hù chết cậu, cứ tưởng là đột nhiên bị thất tình rồi chớ! Chính mình tự nhiên kích động lênđáp ứng người này, ngẫm lại không gây sức ép anh ấy chút thấy khôngcam lòng…
Thôi, quên đi, kết hôn rồi thì là người của mình, muốn gây sức ép như thế nào gây sức ép thế ấy!
Nghĩ đến đây, Phúc Nhạc trong lòng mới cân bằng một chút, ôm lúa mì rơi trên mặt đất chậm rì rì đi về nhà, Joe thành thành thật thật theo sau khôngdám chọc Phúc Nhạc giận nữa.
Joe có chút không hiểu cùng phiềnnão. Không phải nói, đối phương đáp ứng làm bạn lữ của mình rồi, cả sẽ càng thêm thân mật sao? Cơ mà, sao Phúc Nhạc lại có vẻ giận dữ vậy?Ngày mai nhất định phải hỏi rõ ràng cái tên không đáng tin kia mới được!