"Thích thì ăn nhiều một chút đi."
Bùi Chu đem có sushi hải sản rưới mayonnaise, hướng phía hồ ly tiên sinh đẩy một chút, còn mình bắt đầu chuyên chú ăn sushi chấm tương wasabi.
Một người một hồ liền hưởng thụ bữa sáng trong yên tĩnh và ấm áp.
"Ô ngao!"
Đột nhiên đối diện truyền đến một tiếng hồ ly kêu, Bùi Chu ngẩng đầu liền thấy hồ ly tiên sinh ngừng ăn, cũng nâng lên móng vuốt lông xù xù, chỉ chỉ đĩa tương wasabi để chấm sushi bên cạnh, ánh mắt ám chỉ mình chấm cái này đút cho nó.
Bùi Chu cười: "Ngươi không phải sợ bị cay sao?"
"Ô ngao!" Thú nhân anh dũng không sợ hãi cái gì cả!
"Được, chờ chút." Bùi Chu nhu hạ mặt mày, động tác nhẹ nhàng giúp nó đem sushi chấm một chút tương wasabi, sau đó dùng chiếc đũa kẹp lên đưa đến bên miệng hồ ly tiên sinh.
Hồ ly tiên sinh mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm chiếc đũa kẹp sushi hải sản trên tay Bùi Chu, biểu tình nghiêm nghị cẩn thận lại nóng lòng muốn thử giống như đụng phải thiên địch khó chơi vậy.
Một lúc sau, tựa hồ là xác nhận chính mình đã làm đủ chuẩn bị trong lòng, hồ ly tiên sinh há to miệng, ngao ô một ngụm, lại lần nữa nuốt vào một miếng sushi hải sản.
Mùi vị cay nóng quen thuộc xông vào khoang mũi, nhưng đã có chuẩn bị nên hồ ly tiên sinh cũng không sợ hãi, mặt hồ ly nghiêm túc, dùng sức mà bẹp miệng nhai, cuối cùng thành công chống đỡ vị cay sốc, đem miếng sushi hải sản ngon tuyệt ăn xong.
"Ô ngao!" Kỳ thật, cẩn thận ăn một chút, loại đồ ăn gọi là sushi, cũng không khó ăn đâu!
Kế tiếp, một người một hồ tiêu diệt một phần lớn sushi, sau khi ăn uống no đủ, Bùi Chu không có lập tức vội vã thu thập chén đũa.
Anh bế hồ ly quý phi lông xù nhà mình lên, nằm cạnh ghế mây trước cửa sổ, sau lưng lót một cái đệm dựa, an an tĩnh tĩnh phơi nắng dưới ánh mặt trời không quá gắt, thân mình thả lỏng tùy ý cho năng lượng ôn hoà vừa ăn xong ở trong cơ thể lưu chuyển.
Ánh mặt trời chiếu xuyên qua rèm cửa sổ rơi xuống sàn gỗ, mùi hương cỏ xanh phiêu đãng trong không khí thật lâu không tiêu tan, thoải mái đến làm cả người đều lộ ra vẻ lười biếng, hoàn toàn không muốn vận động.
Đại khái cái này gọi là năm tháng tĩnh lặng, thế sự an ổn đi.
Một bàn tay Bùi Chu nhẹ vuốt lông hồ ly ái phi, còn hồ ly tiên sinh thì thoải mãn khoé miệng câu lên, phơi cái bụng hưởng thụ mỹ nhân vuốt ve.
......
Đợi đến khi mặt trời lên cao hẳn, Bùi · hôn quân · Chu lúc này mới buông ái phi, đi xuống lầu một, đem tấm biển "Đã đóng cửa" treo trước cửa phòng khám gỡ xuống, bắt đầu một ngày làm việc mới.
Lúc này thời gian so với địa cầu không sai biệt lắm, khoảng sáng.
Tuy rằng đã mở cửa làm việc, nhưng công việc của Bùi Chu cũng không tốt lắm, đã qua một hai tiếng rồi mà một người khách tới khám cũng không có, giờ giống như Bùi Chu chỉ là thay đổi chỗ ngồi ôm hồ ly lướt Tinh Võng, xem Tinh Bác mà thôi.
Thân thể thú nhân thành niên cường kiện, rất ít sinh bệnh, cho nên bọn họ đại hầu hết chỉ mua các loại dược tề cường hóa thân thể cùng dược tề cường hoá dị năng.
Mà loại dược tề này được các cửa hàng của tập đoàn Hermes đứng đầu về sản xuất thuốc ở trên Tinh Võng bán ra sản phẩm có thể so với Bùi Chu chỉ có một căn phòng khám nhỏ đáng tin cậy hơn nhiều, Bùi Chu sinh ý tự nhiên không tốt.
Hơn nữa, bởi vì Bùi Chu sống ở tinh cầu Warren và phòng khám cũng là mới mở, chưa được nhiều người biết đến, cho nên ngay cả việc khai thông tinh thần lực đều rất ít có thú nhân tìm đến anh.
Không chút để ý tiếp tục lướt Tinh Võng, khuôn mặt tuấn mỹ không tì vết của Osmond thiếu tướng thỉnh thoảng lại xuất hiện trên các tin tức đầu đề, nhưng Bùi Chu lại xem có vẻ lơ đãng.
Trên thực tế, ánh mắt anh thường thường nhìn về phía bên ngoài cửa hàng, trong lòng có một tia nôn nóng.
Mấy ngày nay anh tiêu dùng cũng không ít, lại còn nuôi một hồ ly ái phi tính tình khá khó chiều, có thể hình dung về sau tinh tệ cũng là cuồn cuộn không ngừng xói mòn, nếu sinh ý vẫn luôn thảm đạm thế này, chỉ ra không vào, khoản tiền bồi thường của anh chịu không được mấy ngày.
Hồ ly tiên sinh lại không hiểu bác sĩ thú y nhà mình ưu sầu cái gì, hắn giờ phút này đối với thái độ Bùi Chu lướt Tinh Bác nhưng không để tâm phi thường không hài lòng, đặc biệt là khi hắn nhìn thấy mình trên tinh bác phía dưới có trăm vạn bình luận, mỗi người đều ở dưới ngao ngao địa biểu trung tâm, cầu nguyện hắn bình an trở về, cố tình không có một cái nào của Bùi Chu gửi đi.
Này nha, thật là tức giận mà!
"Ngao ô!" Nó bất mãn mà há mồm kêu một tiếng, lập tức vươn móng vuốt lông xù xù đánh lên đùi Bùi Chu, ý bảo anh thái độ nghiêm túc lại cho hắn.
Bác sĩ thú y nhân loại này còn có thể có chút tiền đồ hay không đây, có phải anh ta theo đuổi thần tượng một cách nửa vời không! Idol của mình mất tích lâu như vậy đều không quan tâm một chút! Đánh giá kém!!!
"Haizz, sinh ý phòng khám cứ kém như vậy không thể được rồi." Bùi Chu đem hồ ly ái phi trong ngực không biết vì nguyên nhân gì mà lăn lộn không yên thay đổi tư thế ôm, một bên lầu bầu: " Về sau cũng như vậy thì tiền đâu ra nuôi Manh Manh đây."
"Ô ngao?"
Hồ ly tiên sinh ra sức giãy giụa bỗng động tác cứng đờ, ngửa đầu nhìn về phía Bùi Chu, em là đang nghĩ kiếm tiền nuôi tôi sao? Tôi mới không cần em kiếm tiền! Manh Manh có thể nuôi được em!
Bùi Chu suy nghĩ trong chốc lát, hạ quyết tâm, đem hồ ly cùng quang não đặt sang một bên, anh từ trong phòng lấy ra một tấm bảng, ở trên đó viết một hàng chữ: "Hôm nay bán dược thiện —— sushi hải sản chấm tương wasabi và xốt mayonnaise, giới hạn 10 phần, bán xong đóng món."
Xách theo tấm bảng đặt ngoài cửa phòng khám, đặt ở vị trí dễ thấy nhất.
Bùi Chu thở dài một hơi, không sai, đây là tính toán của anh, nếu dược tề bán không được, không bằng đi bán dược thiện đi, trước bán thử mấy phần, nhìn xem các khách nhân đánh giá thế nào.
Nếu các khách nhân đều nhất trí khen ngợi, anh...... anh về sau liền gia tăng số lượng bán các món dược thiện khác nữa.
Warren tinh cầu là một tinh cầu nông nghiệp tự bế, hàng xóm ở đây đều quen thuộc lẫn nhau, một khi có người ăn dược thiện cảm thấy hương vị tốt lại đối thân thể cải thiện, sẽ đem thứ này đề cử cho người khác.
Bùi Chu tin tưởng dưới sự truyền miệng, sinh ý cửa mình sẽ không quá kém, hơn nữa chờ dược thiện nổi tiếng, cũng có thể kéo theo sinh ý dược tề tăng lên.
Gật gật đầu, Bùi Chu cảm thấy ý nghĩ của mình phi thường hoàn mỹ.
Vì thế, anh lại vui sướng chạy vào phòng khám, tiếp tục ngồi trên băng ghế nhỏ ôm hồ ly, kiên nhẫn chờ đợi khách hàng đến cửa.
Chỉ chốc lát sau, chuông gió ngoài cửa vang lên, vị khách đầu tiên xuất hiện.
—-
29/05/2020