Bác Sĩ Thiên Tài

chương 1510: hy vọng là người tốt!

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tần Lạc thầm hận trong lòng. Hắn biết người phụ nữ này đang cố tình châm ngòi hắn.

Hắn vỗ mạnh vào khoảng đùi trắng ngần mà chiếc váy ngắn khó có thể che hết, nói: "Trước tiên báo cáo sau đó mới trừng phạt".

"Em đang cố ý nói loạn mà" Lệ Khuynh Thành cười khúc khích nói tiếp: "Bạch dược Vân Nam chính là một trường họp rất thành công trước đó. Nó đã tạo dựng được danh tiếng thông qua dược phẩm sau đó tiến quân vào thị trường kem đánh răng và dầu gội đầu. Em nghĩ bọn họ có tài nguyên, chúng ta cũng có tài nguyên. Bọn họ có sản phẩm ứng dụng, chúng ta cũng có sản phẩm ứng dụng. Bọn họ có thể làm được, tại sao chúng ta lại không làm được?"

"Vì vậy em đã mời một nhóm các nhà Trung Y nghiên cứu dược tính của bột phấn Kim Dũng, ứng dụng vào các vật dụng trong cuộc sống. Ví dụ như kem đánh răng, nước tẩy rửa, dầu tắm, xà phòng thơm, bàn chải đánh răng Trung Y. Đây là đồ dùng của tất cả mọi người, lượng tiêu thụ cực kỳ lớn. Hơn nữa chủ yếu chúng ta đi theo phân khúc sản phẩm cao cấp, sản phẩm cạnh tranh với chúng ta gần như không có. Đây chính là ưu thế lớn nhất của chúng ta".

"Sau gần một năm nghiên cứu, toàn bộ các sản phẩm này đã thành công. Chỉ cần trải qua kiểm tra, xét duyệt, thông qua là có thể đưa ra thị trường tiêu thụ. Khi đó tất cả sản phẩm sẽ ra thị trường. Bây giờ cả thế giới đang phát điên vì Trung Y cho nên em nghĩ nên nhân cơ hội này nhanh chóng đưa những sản phẩm này ra thị trường. Nếu như để công ty khác làm trước thì không hay lắm".

Lệ Khuynh Thành cúi người về phía trước mái tóc đen nhánh bung ra. cọ xát gò má Tần Lạc khiến người hắn ngứa ngáy không thôi.

"Anh cảm thấy thế nào?"

"Rất hay" Tần Lạc tóm một nắm tóc đen nhanh nghịch ngợm trong tay nói: "Một năm trước em đã bắt đầu chuẩn bị chứng minh em suy nghĩ rất tốt. Anh tin rằng em có thể làm rất tốt".

"Cám ơn ông chủ đã khen ngợi. Vậy bây giờ... đã trừng phạt được chưa?"

"Em làm tốt như vậy, anh sao có thể trừng phạt em? " Tần Lạc nói: "Chuyện trừng phạt coi như xong".

"Không được. Nhất định phải trừng phạt" Lệ Khuynh Thành bất mãn nói.

Vì vậy Tần Lạc ôm Lệ Khuynh Thành đặt nằm xuống ghế salon.

Sau khi "trừng phạt" trôi qua. Lệ Khuynh Thành uể oải nằm trong lòng Tần Lạc nói: "Sau nửa năm sửa đổi trường đua Hoa Điền căn bản đã khôi phục diện mạo xưa kia. Cho dù sau lưng nó là âm mưu gì đi nữa thì trận hỏa hoạn đó chính là một bài học cho chúng ta. Cho nên lần này yêu cầu an toàn cao hơn nhiều. Hơn nữa chuyện hỏa hoạn đã xảy ra, những người có tiền đều yêu quý tính mạng của mình nên không thể không nghĩ tới những biện pháp hay hơn chào mời hội viên".

Lệ Khuynh Thành dừng một chút rồi nàng nói tiếp: "Em đã chuẩn bị nhóm hội viên đầu tiên từ trong những người thân cạnh mình. Anh nhất định phải trở thành hội viên, còn cả Văn Nhân Mục Nguyệt. Vương Cửu Cửu, cả vị đông cung kia của anh nữa. Một nhóm người này của anh trở thành hội viên ngôi sao, nhất định có thể thu hút rất nhiều người tham gia. Nếu như chuyện bí mật của anh và Mục Nguyệt không bị tiết lộ, cô ấy thành hội viên có thể hút được rất nhiều công tử Yến Kinh dù chịu đánh vỡ đầu cũng nhất định phải tham gia... hỏa hoạn tính gì không?"

"Vậy cũng không phải là mong muốn của anh" Tần Lạc cười gượng nói: "Không phải lần trước chúng ta đã nói tới việc kinh doanh của Hoa Điền sao? Vị trí địa lý rất tốt, hạng mục phong phú, anh cảm thấy nhất định sẽ không trống vắng".

"Hy vọng là như thế" Lệ Khuynh Thành thoát khỏi người Tần Lạc, nàng bắt đầu chỉnh sửa lại áo và váy trên người. Vì đang trong phòng làm việc, hai người không thoát toàn bộ quần áo, chơi kiểu "tàu nhanh". "Anh không nên lo lắng chuyện này. Hãy dành thời gian lo chuyện của Phó lão, ông ấy có ơn với chúng ta".

"Anh biết" Tần Lạc gật đầu trả lời.

...

Lý Chính quan sát người phụ nữ ngồi đối diện, nụ cười hờ hững thường trực trên gương mặt.

Mày như trăng non, miệng như hoa anh đào.

Khí chất như hoa, phong thái tao nhã, cao quý.

Một bộ sườn xám trắng ngần, một bông hoa Mẫu Đơn đang nở thêu lên vị trí ngực áo. Thợ giỏi, tinh tế, cắt may rất vừa người, càng tôn thêm dáng người hoàn mỹ, lả lướt của người phụ nữ này.

Da thịt trắng ngần vô cùng mịn màng, hình như năm tháng qua đi vẫn không để lại bất kỳ dấu vết gì trên người phụ nữ này.

Hai mươi năm trước bà là đệ nhất mỹ nữ Yến Kinh. Sau hai mươi năm, trải qua những năm tháng rèn luyện và tích lũy của cuộc sống càng khiến bà có một phong thái ung dung, rất có cảm giác.

Đây là một kỳ tích, là một người phụ nữ truyền kỳ.

Câu chuyện của bà nên sớm chấm dứt thế nhưng lúc này đây bà lại tự đẩy mình vào thế nơi đầu sóng ngọn gió.

Người ngoài có thể không biết nhưng bản thân là nhân viên điều tra phá án chủ chốt. Lý Chính biết chỉ cần không cần thận một chút thôi sẽ bị người phụ nữ này nghiền tan xương nát thịt.

Đứng trên lập trường của Lý Chính, cho dù bà ta đúng hay sai chỉ là những chuyện Lạc Sân làm đều khiến người ta không thể không khen ngợi sự cứng cỏi và tàn nhẫn của bà ta.

"Lạc phu nhân" Cuối cùng Lý Chính cũng lên tiếng: "Hôm nay chúng tôi mời bà tới là muốn một lần nữa xác nhận lại lời khai của bà. Sự việc này vô cùng quan trọng. Chúng tôi không thể không cẩn thận. Mời bà có thể giải thích rõ ràng hơn".

"Tôi hiểu" Lạc Sân gật đầu. "Tôi biết các vị đang chịu một áp lực rất lớn".

Lý Chính mỉm cười gật đầu nhưng trong lòng cực kỳ cay đắng.

Đâu chỉ là áp lực rất lớn mà thôi mà nó quả thực khiến con người ta nghẹn thở.

Phó Phong Tuyết là ai?

Khi mang Phó Phong Tuyết về đây điều tra đã làm kinh động bao nhiêu nhân vật tai to mặt lớn? Ngay cà những lão nhân nhiều năm không màng tới chuyện chính sự cũng gọi điện thoại tới hỏi. Sao bọn họ lại không thể cẩn thận điều tra đây?

Thế nhưng sự việc đã phát triển tới mức này, bọn họ nhất định phải điều tra hơn nữa nhất định phải điều tra ra kết quả mới xong.

Nếu không những người kia tất có ý kiến. Anh có ý gì vậy? Muốn điều tra là điều tra. không muốn điều tra là không điều tra sao? Anh làm thế nào trả lại sự trong sạch cho người ta đây? Anh muốn chứng minh cái gì? Chứng minh anh bị oan ức sao? Chứng minh anh gặp phải lực cản quá lớn trong quá trình phá án sao?

"Cám ơn Lạc phu nhân đã hiểu" Lý Chính cám ơn. "Lạc phu nhân, bây giờ chúng tôi phải thẩm tra lại tài liệu bà cung cấp cho chúng tôi trước đây. Bây giờ bà còn nghĩ rằng chồng bà ông Hoàng Thiên Minh hy sinh khi thực hiện nhiệm vụ có liên quan tới ông Phó Phorig Tuyết không?"

"Tôi không nghĩ như vậy" Lạc Sân nói.

"..."

Lý Chính trợn tròn mắt nhìn Lạc Sân sắc mặt kinh ngạc, ngơ ngác.

Người phụ nữ này điên rồi phải không?

Loại chuyện như này có thể nói giỡn chơi hay sao?

Trước kia bà ta ôm một đống tài liệu tới tố cáo Phó Phong Tuyết, bây giờ lại chuẩn bị phản cung sao?

Chẳng lẽ bà ta không hiểu hành vi đó mang tính chất gì sao?

Lý Chính hít một hơi thật sâu, ngồi thẳng người, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào Lạc Sân hỏi lại: "Lạc phu nhân, mời bà nghiêm túc trả lời câu hỏi của tôi".

"Tôi rất nghiêm túc" Lạc Sân nói.

"Được, tôi hỏi lại bà một lần nữa. Bây giờ bà có cho rằng cái chết của chồng bà. Hoàng Thiên Minh có liên quan tới Phó Phong Tuyết không?" Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -

"Không có vấn đề gì" Lach Sân nói: "Bọn họ là bạn bè thân thiết, còn là huynh đệ sống chết vì nhau. Phó Phong Tuyết là một người đàn ông rất trọng tình cảm. sao ông ấy có thể ra tay hãm hại huynh đệ mình?"

"Thế nhưng..." Gương mặt Lý Chính thoáng cau có. Từ sau khi ông ta vào hệ thống Kỷ Kiểm, lần đầu tiên gặp chuyện đau đầu như thế này. "Trước kia bà không nói như này. Bà tố cáo Phó Phong Tuyết, cũng nói ông ấy đóng vai trò ám muội trong cái chết của chồng bà. Hoàng Thiên Minh".

"Tôi đúng là nói như vậy" Lạc Sân bình tĩnh nói.

"Vậy tại sao bà lại thay đổi quan điểm của mình?" Lý Chính ra hiệu cho nhân viên thư ký phụ trách việc ghi chép lời khai vẫn đang há hốc môm kinh ngạc nhớ ghi chép từng lời của Lạc Sân.

Mặc dù trong phòng có thiết bị ghi âm và ghi hình nhưng ghi chép bằng văn bản vẫn rất quan trọng.

"Bởi vì tôi bị người ta bức bách" Lạc Sân nói.

"Bức bách?" Lý Chính quan sát kỹ sắc mặt và hai mắt của Lạc Sân. Bà ta rất bình tĩnh, hĩnh như đang nói tới một việc không lấy gì làm quan trọng. "Người nào bức bách bà?"

"Dương Phủ?" Lạc Sân nói.

"Ông ấy bức bách bà thế nào?"

"Ông ấy tìm người chữa bệnh giúp Hoàng Thiên Trọng, con trai tôi. Tôi đồng ý giúp ông ta hạ Phó Phong Tuyết" Lạc Sân nói. "Hơn nữa vì tôi cũng hận Phó Phong Tuyết đánh gãy chân tay con tôi".

Hai hàng lông mày Lý Chính dựng lên, ông ta biết vỡ kịch này rốt cuộc cũng kết thúc.

"Nếu sự thật là vậy" Lý Chính nghiêm giọng, lạnh lùng nói: "Các người trao đổi, cố ý vu oan".

Lạc Sâm trầm ngâm

"Bà có chứng cứ gì chứng minh bà đã giao dịch với Dương Phủ không?"

"Bây giờ tôi đang sống ở Dương gia" Lạc Sân nói: "Dương Phủ là một người rất cẩn thận. Tôi không thể nào ghi âm lại lời nói của ông ta. Thế nhưng tôi có ghi âm được một vài tài liệu của Dương Phụ, cháu ông ta. Có rất nhiều việc Dương Phủ đều giao cho Dương Phụ làm. Còn nữa các vị hẳn hiểu rõ khi tôi tố cáo Phó Phong Tuyết. Dương Phủ đã đứng sau lưng tác động ngầm khá nhiều. Chuyện này thì không thể che dấu người khác được".

Lý Chính không trả lời vắn đề này.

Quả thật đó chính là sự thật.

Chuyện kiện cáo của Lạc Sân có thể biến thành chuyện lớn như này chính là do Dương gia ở sau lưng tác động rất mạnh, hơn nữa không chỉ có mỗi Dương gia...

"Vậy một khi các vị đã hợp tác với nhau, vì sao bây giờ bà lại thay đổi ý định?" Lý Chính hỏi.

"Nếu như tôi nói là vì lương tâm bất an thì sao?" Lạc Sân hỏi ngược lại

Lý Chính không trả lời.

Ông ta là kẻ ngốc sao?

Lạc Sân cười nói: "Tôi biết ông không tin tôi. Tôi cũng không tin, vốn tôi rất muốn họp tác nghiêm chỉnh với ông ta. Thế nhưng trong lúc vô tình tôi nghe thấy Dương Phụ nói chuyện với bác sỹ chữa trị cho con tôi Hoàng Thiên Trọng, anh ta yêu cầu bọn họ không được chữa khỏi chân cho con tôi như vậy bọn họ mới có thể tiếp tục khống chế tôi và con tôi. Nếu là như vậy, chúng tôi đã mất đi nền tảng hợp tác tôi cũng không cần phải làm thanh đao cho Dương gia bọn họ nữa".

Truyện Chữ Hay