"Tại sao có thể như vậy? Nói như vậy, cấm ăn cá ngân thương không thể đề phòng virus ngọn lửa sao?"
"Liệu có nên ban bố lệnh cấm biển hay không, trước khi nghiên cứu ra thuốc chữa virus ngọn lửa cấm dùng hết thảy hải sản, dựa theo cách làm trước đây khi đảo Fukushima bị động đất làm mấy nhà máy điện hạt nhân gập sự cố đó".
"Vấn đề là, lần này virus ngọn lửa thông qua cái gì để lây lan đây? Là hải sản hay là thực phẩm trên đất liền, nếu là thực phẩm trên đất liền thì chẳng lẽ cấm ăn thực phẩm hả?" Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Fujii gõ bàn nói: "Chuyên gia chữa bệnh bên tôi đã tìm được cơ chế truyền bệnh. Bởi vì virus ngọn lửa nên quốc dân đã tự phát không ăn hải sản nữa, mấy ngày nay những người bị lây bệnh phần lớn đều ăn thịt heo và thịt gà. Như vậy nếu lây bệnh thông qua đồ ăn thì hai loại thịt này có khả năng lây bệnh nhất".
"..."
Tất cả mọi người trầm mặc. Chẳng lẽ phải ban bố pháp lệnh, cấm mọi người ăn thịt heo cùng thịt gà. Nói như vậy, nhân loại còn có cái gì có thể ăn nữa?
"Chư vị, sự tình khó giải quyết". Fujii lo lắng nặng nề nói. Hắn phi thường tinh tường, nếu việc có người ăn thịt heo hoặc là thịt gà bị lây virus ngọn lửa cũng bị lộ ra ngoài thì tỷ lệ ủng hộ của hắn có khả năng hạ thấp đến điểm không. Bởi vì hắn đã tổ chức nhiều buổi tuyên truyền hiệu triệu mọi người không ăn cá ngân thương thế nhưng hắn lại không kêu gọi mọi người không ăn thịt heo và thịt gà. Hắn vừa lo cho tiền đồ cùa mình vừa lo cho tương lai cùa Nhật Bản.
Mặc dù nói virus ngọn lửa là tai nạn của toàn thế giới nhưng đất nước đứng mũi chịu sào chính là Nhật Bản. Mặc dù bị hủy diệt thì Nhật Bản cũng bị hủy diệt trước. Đương nhiên nếu như toàn bộ Nhật Bản đều bị virus hủy diệt thì các quốc gia khác cũng khó có thể thoát được.
"Đêm khuya quấy rầy là muốn nhờ các vị chuyên gia đang ngồi đây hỗ trợ đối sách. Các ngài là những người thông minh nhất trên thế giới, tôi đem tất cả hy vọng đặt trên người các vị". Fujii lần nữa cúi đầu nói: "Xin nhờ các vị".
Trầm mặc.
Không ai nói tiếp.
Quan hệ đến đại sự nhân mạng của một quốc gia, ai dám đơn giản mở miệng?
Lại nói, virus ngọn lửa tới vô ảnh đi vô tung, cho tới bây giờ bọn hắn vẫn còn chưa hiểu cơ chế lây bệnh cùa nó, thuộc tính cùng lai lịch của nó thì bọn họ có thể đề nghị gì chứ?
Một giây đồng hồ.
Hai giây.
Ba giây đồng hồ
Fujii chờ đợi thật lâu rốt cục là từ bỏ nói: "Tôi biết rõ, muốn vội vã đưa ra một phương án giải quyết là không thực tế. Là tôi quá sốt ruột. Ngày mai, tôi báo cho truyền thông việc này. Xin các vị đang ngồi đây có thể tận tâm tận trách, mau chóng tìm ra giải dược virus ngọn lửa".
"Thủ tướng tiên sinh, yên tâm đi. Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức".
"Đây là tai nạn cùa toàn bộ nhân loại, là trách nhiệm của ngài mà cũng là trách nhiệm của chúng tôi. Nếu như virus ngọn lửa quả nhiên lây lan thông qua thịt heo thì sự tình khá là nghiêm trọng".
"Chúng tôi muốn gặp bệnh nhân mới".
Đúng lúc này, một gã Thư ký mật mũi tràn đầy vẻ kinh hoàng đi đến ghé vào tai Fujii nhỏ giọng nói mấy câu. Fujii lập tức trở nên quỷ dị, hắn nhìn qua mọi người ở đây, thanh âm trầm trọng nói: "Malaysia đã xuất hiện bệnh nhân bị lây virus ngọn lửa nên mời chúng ta đến hỗ trợ xác định".
Xôn xao
Toàn trường xôn xao.
Bên ngoài Nhật Bản lại có thêm một quốc gia xuất hiện virus ngọn lửa? Đây không phải đại biểu cho việc virus ngọn lửa chuẩn bị bộc phát trên toàn thế giới sao?
Nếu nói như vậy, mọi người ở đây liệu có cái có thể may mắn thoát khỏi?
Nếu như trước đây bọn hắn còn có chút thư giãn, còn có chút tâm lý may mắn thì giờ khấc này, ai nấy đều lo lắng như lửa đốt ngang mày.
"Ngày mai, thế giới sẽ biến thành cái dạng gì?" Tần Lạc trong lòng thầm nghĩ.
Từ trong phòng họp đi ra, Tần Lạc nhìn Vương Dưỡng Tâm nói: "Bên này giao cho ông. Do ông dẫn đầu bọn họ nghiên cứu ngọn lửa virus. Có chuyện gì kịp thời liên lạc với tôi nhé".
"Minh bạch rồi. Cậu cứ yên tâm Vương Dưỡng Tâm gật đầu nói. Hắn biết rõ Tần Lạc muốn đi đâu, nếu như bây giờ còn không đi thì ngay cả hắn cũng khinh bỉ Tần Lạc.
Tần Lạc dùng sức vỗ vỗ vai Vương Dưỡng Tâm rồi mang theo Jesus và Đại Đầu bước nhanh ra ngoài. Hắn không mang theo Ly vì lúc này Ly thích hợp ở lại nơi trú quân hơn.
Nghe nói Tần Lạc muốn dùng xe đi Tokyo, ban hậu cần không ngăn cản mà trực tiếp phê duyệt một cái xe quân dụng đưa đi.
Không có biện pháp, thanh danh cùa Tần Lạc hiện tại quá lớn, ngay cả Thủ tướng cũng phải cúi đầu với hắn, bọn họ, những tiểu quân sự này không có lý do đi đắc tội với hắn.
Rất nhanh, trong đêm đen tối như mực một chiếc xe đèn pha lấp lóe chạy về hướng Tokyo. Bầu trời âm trầm không có một điềm tinh quang mà ngay cả không khí cũng khiến người ta cảm thấy rất mỏng manh.
Đây chính là hoàn cảnh đầy áp lực, áp lực nhất chính là tâm tình con người.
"Tần Lạc, đây là không phải là tận thế?" Jesus vừa lái xe vừa nói. Cũng may mắn kỹ thuật lái xe cùa Jesus khá cao minh, bằng không buổi tối phải chạy trên con đường vừa mới trải qua địa chấn, rất nhiều đoạn đường bị phá hủy căn bản là không có biện pháp.
Dù vậy, chiếc xe vẫn xóc nảy như là chơi trò xe đụng trong công viên vậy.
"Hỏi lão đại của cậu một chút đi". Tần Lạc vừa cười vừa nói. Lão đại của Jesus chính là "Thượng đế", chắc lão nhân gia ông ta biết rõ chuyện này.
"Nha. Cái lão đầu nhi keo kiệt này sẽ không nói cho tôi biết đâu". Jesus tiếc nuối nói: "Bởi vì, phàm có tai nạn đều là sự trừng phạt của Thượng đế đối với nhân loại."
"Ý cậu là lão đại của cậu chính là thủ phạm gieo rắc virus ngọn lửa hả". Tần Lạc trêu ghẹo nói.
"Ai mà biết được?"
Đột nhiên, một suy nghĩ điên cuồng chợt loé lên trong óc hắn làm chính hắn cũng trợn mất há hốc mồm.
Đêm khuya đường không dễ đi nhưng lại thông thoáng. Khi xe đưa Tần Lạc chạy đến chỗ đám Văn Nhân Mục Nguyệt thì Quả Vương đã mang người chờ ở đó. Trước khi Tần Lạc đến đã gọi điện thoại nên Quả Vương biết rõ hành trình cùa hắn.
Quả Vương chạy tới giúp Tần Lạc mở cửa xe rồi vừa cười vừa nói: "Tần tiên sinh, đi đường khổ cực rồi. Sao không đi ban ngày, ban ngày đi đường cũng dễ hơn một ít".
"Ban ngày bận quá". Tần Lạc giải thích nói: "Buổi tối không có việc gì tôi chạy sang đây xem sao".
"Cậu bôn ba cả đêm rồi, vào phòng tấm rửa thay quần áo đi đã". Quả Vương vừa cười vừa nói: "Phòng nghỉ tôi đã chuẩn bị xong rồi. Cả phòng cho hai vị bằng hữu này nữa, chắc cũng đói bụng rồi, tôi đi chuẩn bị một ít mì phở".
"Cám ơn". Tần Lạc cảm kích nói.
"Không cần khách khí. Đây là chuyện phải làm thôi mà". Quả Vương vừa nói chuyện vừa dẫn ba người Tần Lạc đi vào trong đại viện.
"Cái này..." Tần Lạc muốn nói lại thôi.
"Tần tiên sinh còn cần cái gì sao?" Quả Vương hỏi.
"Các cô ấy đều ngủ rồi sao?" Tần Lạc nhỏ giọng hỏi.
"Đúng vậy". Quả Vương nói: "Tôi đã đem tin cậu tới đây thông báo cho các tiểu thư nhưng có tiểu thư nói cô ấy quen ngủ sớm, tối nay không thấy tăm hơi đâu. Nếu như ngày mai cậu còn chưa đi thì sáng mai gặp nhau ăn sáng vậy".
Cái gì gọi là quen ngủ sớm? Cái gì gọi là ngày mai còn chưa đi?
Tần Lạc chán nản nhưng hết lần này tới lần khác lại không có biện pháp tức giận. Hắn biết rõ Văn Nhân Mục Nguyệt cố kỵ cái gì nên cô không có khả năng gặp mình tối nay.
"Những người khác có biết tôi tới không?" Tần Lạc không cam lòng hỏi lại.
"Đều thông báo rồi". Quả Vương nói "Lệ tiểu thư nói hôm nay cô ấy có chút mệt mỏi, nằm ngủ không muốn rời giường. Vương tiểu thư nói thân thể cùa cô ấy có chút không thoải mái, có thể là cảm mạo, còn có Lâm tiểu thư, Lâm tiểu thư cái gì cũng không nói, hôm nay không thấy nói gì".
"..." Tần Lạc khóc không ra nước mất. Chính mình đầy lòng nhiệt tình mà đến, vậy mà không ai đến nghênh đón?
Lo lắng lời mình làm cho Tần Lạc tức giận. Quả Vương nhỏ giọng nói: "Nếu như Tần tiên sinh không muốn đi ngủ thì uống với tôi hai chén? Bên này tôi có mấy bình không tệ".
"Được rồi". Tần Lạc khoát tay nói: "Đi ngủ thôi".
Tần Lạc đang ngủ say thì bị tiếng gõ cửa dồn dập đánh thức. "Ai đấy?" Tần Lạc lên tiếng hỏi.
"Là tôi". Bên ngoài truyền đến thanh âm oang oang của Đại Đầu. Bất cứ lúc nào, vô luận buổi tối đi ngủ lúc nào, ngày hôm sau Đại Đầu cũng sẽ thức dậy trước sáu giờ để rèn luyện. Cái này đã trở thành một loại thói quen.
"Vào đi". Tần Lạc nói.
Đại Đầu đẩy cửa tiến vào, trong tay cầm một tờ báo chí. "Các cô ấy bảo cậu xem". Đại Đầu nói.
Các cô? Các cô đương nhiên chỉ vào đám Lâm Hoán Khuê, Lệ Khuynh Thành rồi, Tần Lạc minh bạch. Tần Lạc nhận tờ báo nhìn thoáng qua, sắc mặt hắn thoáng cái biến thành âm trầm.
"Đám vương bát đản này". Tần Lạc từ trên giường nhảy xuống hổn hển mắng: "Nhiều chuyện như vậy không nói, hết lần này tới lần khác đưa tin chuyện nhà của người ta làm gì."
Trong mất Đại Đầu sát cơ hiện ra nhưng phi thường mịt mờ. "Các cô ấy đều thấy rồi chứ?" Tần Lạc hỏi. Đại Đầu không có trả lời.
Tần Lạc nhanh chóng mặc xong quần áo rồi đi nhanh ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại tờ báo rơi trên mật đất, trang đầu giật tít rất lớn: Trung y thánh thủ hay là hoa tâm lưu manh? Trong lúc nhân loại lâm nguy mang theo bốn kiều thê tới Tokyo du lịch.