Mấy người ăn uống no nê, hôm nay lại được ăn nhiều món ngon nên bọn họ ăn nhiều hơn bình thường.
Sau khi ăn xong tô hoàng Vũ cho tài xế đưa bọn họ trở về.
Thôi tính huy vừa xoa xoa cái bụng bự của mình vừa đi đến chỗ sô pha ợ lên một tiếng và mãn nguyện nói:"Tiểu Bắc, không ngờ cậu lại quen biết một nhân vật có máu mặt đến vậy! Hôm nay ở cửa nhà hàng Đế Hào khẩu khí của cái tên họ Cẩu đó lớn như vậy cũng không làm gì được cậu, cái tên khốn đó vậy mà còn dám đánh chủ ý lên chị Nhã Hồng..
cũng thật là.."Cậu ta từng nói lắp nhưng bây giờ không còn nói lắp nữa nên nói nhiều đến nỗi không cho miệng ngừng nghỉ.
Lâm Nhã Hồng cũng uống một chút rượu khuôn mặt ửng hồng càng thêm tươi tắn khiến cho người nào nhìn vào đều muốn nhìn nhiều thêm.
Cô liếc nhìn Yến tiểu Bắc bằng ánh mắt ngưỡng mộ, trong mắt cô lúc này chỉ có Yến tiểu Bắc nhất là lúc Yến tiểu Bắc cảnh cáo Cẩu Bộ Lễ khiến cho trái tim có phần rung động, cô xúc động nói:"Được biết cậu quả thật là may mắn của tôi! Cùng với y thuật của cậu tôi tin rằng việc chúng ta mở hiệu thuốc là việc vô cùng sáng suốt!"Mặc dù Lâm nhã hồng không có tận mắt chứng kiến Yến tiểu Bắc chữa bệnh cho ai nhưng ngay lần đầu tiên gặp thôi tính huy cậu ta nói chuyện rất khó khăn vậy mà chỉ sau có một ngày cậu ta đã hết nói lắp.
Thôi Tấn Huy nói là do Yến tiểu Bắc châm cứu lúc đó cô rất ngờ vực, còn bây giờ ngay cả Tô Hoàng Vũ người có địa vị bậc nhất ở huyện thành Chiêu Bắc này lại đích thân tiếp đãi rất cung kính Yến tiểu Bắc.
Điều đó chứng tỏ y thuật của Yến tiểu Bắc không phải hạng tầm thường múa rìu qua mắt thợ.Mở hiệu thuốc mà có bác sĩ giỏi như vậy trấn thủ ở đó thì đây chính là bước đầu thành công rồi.
Đây cũng chính là điều mà Thôi Tấn Huy và Lâm Nhã Hồng mong muốn.
Yến tiểu Bắc có vẻ bình tĩnh hơn, những gì hai người họ nói anh chỉ chăm chú lắng nghe và thỉnh thoảng cười đùa theo bọn họ.Mọi việc đang tiến triển theo từng bước rất thuận lợi, Thôi Tấn Huy vẫn tiếp tục phụ trách việc thủ tục, Yến tiểu Bắc ở lại cửa hàng vì anh là người duy nhất nhàn rỗi nên chịu trách nhiệm giám sát tiến độ trang trí cửa hàng.
Lâm Nhã Hồng đã liên lạc với vị học tỷ kia yêu cầu vị đó đến huyện thành Chiêu Bắc càng sớm càng tốt.Chiêu Bắc và Thiệu Châu nằm cách nhau hai huyện thành này cách nhau không xa lắm và nối với nhau bởi cao tốc Bạch Vân.
Sau hơn năm phát triển hai huyện thành này giống như một thể thống nhất sớm muộn gì thì Chiêu Bắc cũng hợp nhất lại với Thiệu Châu và trở thành một quận của Thiệu Châu!Vị học tỷ của mà Lâm Nhã Hồng mời đến tên gọi là Hoàng Nhu.
Lúc trước cô ấy đã xin nghỉ một ngày để đến Chiêu Bắc đàm phán với Thôi Tấn Huy và Lâm Nhã Hồng về vấn đề hợp tác.
Hoàng Nhu đúng như tên gọi, trông cô ấy mềm mại yếu ớt, trên mặt đeo một cặp kính cận càng tôn nét quyến rũ của một phụ nữ trí thức.
Tuy không xinh đẹp xuất chúng như Lâm Nhã Hồng nhưng nhìn vào lại thấy là một phụ nữ chững chạc và trưởng thành.
Trên miệng chị ấy luôn nở một nụ cười nhẹ khiến cho ai tiếp xúc cũng thấy đây là một người rất thân thiện.Trong cuộc nói chuyện, Yến Tiểu Bắc biết chị ấy hơn Lâm Nhã Hồng bốn tuổi năm nay đã hai mươi lăm tuổi, chị ấy vừa thi đỗ kỳ thi khảo sát và mới được cấp giấy phép dược sĩ.
Hiện giờ chị ấy đang làm dược sĩ cho một hiệu thuốc ở Thiệu Châu, trong một lần đến đây mua thuốc thì Lâm Nhã Hồng đã gặp được chị ấy ở đó.Ngay sau khi ra trường chị ấy đã làm luôn ở hiệu thuốc đó, từ đó đến bây giờ cũng đã ba năm nên chị ấy hiểu biết rất rõ về phương thức vận hành của một hiệu thuốc.
Chị ấy rất muốn mở một hiệu thuốc cho riêng mình nhưng đúng như lời Lâm Nhã Hồng nói, chị ấy sinh ra ở nông thôn hoàn cảnh gia đình khó khăn, việc mở một hiệu thuốc đối với chị ấy là một giấc mơ xa vời.Khi biết Lâm Nhã Hồng sẽ cùng mở hiệu thuốc với người khác và mời chị ấy tham gia, chị ấy còn không cần góp vốn mà đã có tận mười phần trăm cổ phần nên chị ấy đồng ý không chút do dự.
Nhưng khi đến Chiêu Bắc gặp được Yến tiểu Bắc, nhìn thấy Yến tiểu Bắc và Thôi Tấn Huy còn rất trẻ thì chị ấy lại do dự.
Lâm Nhã Hồng nói với chị ấy rằng đừng nhìn họ là những người trẻ tuổi mà bỏ qua năng lực của bọn họ.Thôi Tấn Huy nói về ý tưởng của ba một người bọn họ với Hoàng Nhu, chỉ cần chị sẵn sàng tham gia thì không cần bỏ tiền vào đầu tư lại có thể sở hữu mười phần trăm cổ phần.
Hơn nữa sau này hiệu thuốc phát triển như thế nào thì việc sở hữu của phần của chị ấy không hề thay đổi.
Nghe Thôi Tấn Huy thuyết phục Hoàng Nhu đồng ý ngay lập tức.Hơn nữa khi nói chuyện với Thôi Tấn Huy và Yến tiểu Bắc về việc mở cửa hàng, chị ấy nhìn thấy hai người này không có gì đó gọi là bồng bột mà lại rất đĩnh đạc chín chắn.
Hoàng Nhu từng giới thiệu công việc cho Lâm Nhã Hồng nhưng chị ấy lại không biết vì sao Lâm Nhã Hồng mới làm việc được vài ngày đã bị quản lý đuổi việc một cách khó hiểu.
Về vấn đề này Hoàng Nhu rất ấy náy, nên bây giờ nếu như mở một cửa hàng với Lâm Nhã Hồng, thì chị ấy tin rằng sẽ có kết quả tốt.Theo yêu cầu của cục quản lý dược phẩm nhà thuốc phải đưa cho Hoàng Nhu một thư chỉ định và để lại giấy chứng nhận dược sĩ thì mới đủ điều kiện sau đó sẽ cấp giấy phép kinh doanh ngành dược cho cửa hiệu.
Những thủ tục này Hoàng Nhu đều hiểu rõ hơn Thôi Tấn Huy và Lâm Nhã Hồng.
Chị ấy giải thích cặn kẽ những điều này cần chú ý khi mở hiệu thuốc, phương thức vận hành và xem xét sau khi mở cửa hàng.Thôi Tấn Huy vẫn như trước, dùng giấy bút để viết ra tất cả những gì Hoàng Nhu căn dặn.
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Thôi Tấn Huy, Hoàng Nhu lúc này thật sự tin tưởng hoàn toàn.
Việc này đã xong, phần việc còn lại là gửi hồ sơ đi và chờ cấp giấy phép kinh doanh.Cả bốn người đồng ý để Yến tiểu Bắc là đổng sự trưởng, người đại diện về phía luật pháp cho hiệu thuốc là Thôi Tấn Huy đồng thời là cửa hàng trưởng.
Hoàng nhu là dược sĩ chính còn Lâm Nhã Hồng phụ trách chất lượng.
Những người còn lại là nhân viên bán hàng, thu ngân được tuyển dụng sau nếu thấy thực sự cần thiết.Việc sau cùng là tên của hiệu thuốc, đây là bước cuối cùng hoàn thành để hoàn thành thủ tục đăng ký.
Cả ba người thảo luận rất lâu cuối cùng lấy một chữ trong tên của Yến tiểu Bắc và Lâm Nhã Hồng để tạo thành tên hiệu thuốc là nhà thuốc Bắc Nhã đường đại.Sau khi tất cả được thống nhất, Thôi Tấn Huy đưa ra bản hợp đồng thỏa thuận cổ phần.
Thôi Tấn Huy in ra năm bản cả bốn người đều ký đầy đủ vào năm bản rồi mỗi người giữ một bản, còn bản còn lại sẽ lưu ở hiệu thuốc sau khi khai trương dùng để làm cơ sở vận hành.Năm ngày sau Yến tiểu Bắc lại đến châm cứu cho Tô Minh Ngọc, lần này khi nhìn thấy Tô Minh Ngọc rõ ràng cô ấy đã tốt hơn rất nhiều.
Việc lắp đặt sửa chữa đang được thúc đẩy nhanh chóng.
Yến tiểu Bắc ngày ngày giám sát một công việc tương đối nhàm chán trong khi những người luôn bận rộn chân tay.
Yến tiểu Bắc đương nhiên không nhận ra nhiều ngày nay trên tầng chín của khoa ngoại bệnh viện Khang Nhân có một cặp mắt luôn chăm chú theo dõi cửa hàng của bọn họ.
Người này không ai khác chính là Cẩu Bộ Lễ, anh ta nhếch mép cười vài lần sau đó kéo rèm cửa xuống.Hôm nay khi Thôi Tấn Huy bất ngờ trở lại cửa hiệu với một tâm trạng buồn rười rượi, trông cậu ta như người mất hồn vậy.
Những ngày trước khi đến cửa hiệu cậu ấy sẽ rất nhanh nhẹn nhìn từng ngóc ngách và tán gẫu không mình với những người thợ thi công.
Hôm nay lại hoàn toàn khác, khi bước vào bèn ngồi sụp xuống ván gỗ dùng hai tay vò đầu bứt tai rồi liên tục thở dài, đầu cúi sát xuống đầu gối, khuôn mặt vùi sâu vào đầu gối.
Cảm thấy Thôi Tấn Huy có biểu hiện kỳ quái Yến tiểu Bắc bước tới hỏi:"Có chuyện gì?"Sau vài giây Thôi Tấn Huy ngẩng đầu lên sắc mặt u ám nói:"Chúng ta gặp rắc rối trong thủ tục cấp phép! Hồ sơ của chúng ta rõ ràng đầy đủ như vậy nhưng người của cục quản lý thực phẩm và dược phẩm đã báo cho tôi việc xem xét cấp phép của chúng ta không thành công và không cấp phép cho chúng ta."Thôi Tấn Huy khó hiểu lời.
Yến tiểu Bắc cũng cảm thấy có gì đó không thích hợp bèn hỏi tiếp:"Tại sao giấy tờ của chúng ta đầy đủ rồi mà không được cấp phép?"Thôi Tấn Huy suy nghĩ một lát, vẻ mặt có phần phần oán giận nói:"Nhất định là có kẻ đứng sau phá đám.".