Viên Viên trở về ngồi trong văn phòng, ngó ngang ngó dọc thấy không có ai liền trực tiếp gọi cho Thư Di.
Đầu dây bên kia nhấc máy, Viên Viên đã nghiến răng nghiến lợi nói.
“Khúc Ưu Ưu quay về rồi”
Thư Di trầm mặc: “Buổi sáng cô ta cũng tới tìm mình”.
Viên Viên bắt đầu tuôn trào.
“Mình khinh! Cô ta năm đó rời đi, có bản lĩnh nói đời này đều không cần trở về… vậy mà vừa mới về đã trực tiếp đến tìm cậu và Sở Trạch Hiên, rốt cuộc là có ý tứ gì đây?”
Thư Di vì đang đứng trong phòng cùng nhiều bác sĩ khác, cho nên không tiện nói gì, chỉ là im lặng.
Viên Viên lại tiếp tục cắn răng, khí tức phun trào, nói thẳng.
“Thư Di này, cậu vẫn là nên từ bỏ Sở Trạch Hiên đi, mình thấy Cận Thiếu Phong rất tốt, đối với cậu hay là Tâm Dao đều rất tốt, không bằng cậu xem xét anh ấy đi”
Thư Di nhỏ giọng nói.
“Mình với A Phong không có gì cả.
Cậu có thể hay không đừng cùng phe với Tâm Dao ghép đôi mình nữa được không?”
Viên Viên hừ lạnh.
“Mẹ nó, mình vừa thấy bộ dạng tâm cơ của Khúc Ưu Ưu liền buồn nôn, Sở Trạch Hiên đúng là có mắt như mù mới cùng cô ta ở bên nhau, chuyện này đúng là không thể tin nổi mà”
Thư Di rũ mắt, thanh âm nho nhỏ vang lên.
“Ở bên nhau thì đã sao, mình còn cùng anh ta có con với nhau kìa”
Viên Viên vừa nghe, trực tiếp đỡ trán.
“Có bản lĩnh thì cậu đừng ở đó mà chỉ nói với mình, có bản lĩnh thì cậu đứng trước mặt anh ta nói rằng đã có con với anh ta đi”
Thư Di lại trầm mặc.
“Mình nói cậu nghe, Thư Di…mình thấy là cậu vẫn nên nói sự thật với anh ta đi, mình chắc chắn việc này sẽ trực tiếp đánh bôm bốp vào mặt Khúc Ưu Ưu khiến cô ta bớt ảo tượng lại”
Thư Di nghiêng đầu nhìn mọi người đang bận rộn nói chuyện phiếm trong văn phòng, thấy không có ai để ý, mới nhỏ giọng nói.
“Mình không muốn lợi dụng Tâm Dao, con bé là con gái của mình, không phải quân cờ để mà bị điều khiển”
Viên Viên đương nhiên biết, cô kỳ thật cũng chỉ là lỡ miệng vì mới bị Khúc Ưu Ưu chọc tức mà thôi.
Lúc sau, trò chuyện chán chê, Thư Di nói còn có việc bận nên phải đi.
Viên Viên cũng không muốn làm phiền nên cũng chào tạm biệt rồi tiếp tục làm việc.
______________
Sở Trạch Hiên đưa Khúc Ưu Ưu đến khu chung cư trực thuộc nền bất động sản của tập đoàn Dạ Hoàng, muốn làm thủ tục mua nhà.
Tiêu Dực khoanh tay dựa người vào cửa, nhẹ liếc tầm mắt nhìn Khúc Ưu Ưu đang ngắm quanh căn nhà, nhìn về phía Sở Trạch Hiên.
“Sở thiếu, anh từ khi nào lại thích đưa nữ nhân đi xem nhà như vậy?”
Sở Trạch Hiên liếc xéo Tiêu Dực.
“Cái này là do tổng tài Dạ Hoàng chiếu cố, khách hàng đi xem nhà ở, sao cậu lại muốn đích thân tới đây?”
Tiêu Dực nhún nhún vai.
“Lúc trước Ngạn thiếu an bài cho Thiếu phu nhân ở Nhuận Trạch Viên, cũng là thiếu phu nhân tự đi, nhưng Sở thiếu thì khác, anh lại cùng phụ nữ đến đây, tôi đương nhiên muốn đích thân đến để xem rồi”
Lời nói của Tiêu Dực thập phần là đùa giỡn nhưng lại khiến sắc mặt Sở Trạch Hiên trùng xuống.
“Tôi và Cố Ngạn không giống nhau”
Sở Trạch Hiên nhìn Khúc Ưu Ưu, âm thầm buông tiếng thở dài.
Anh và Khúc Ưu Ưu, không hề có tình cảm khác…
Ít nhất là anh không hề có tình cảm với cô ta.
Tiêu Dực nhún nhún vai, nhìn đến Khúc Ưu Ưu đang xem phòng ngủ, mới hỏi.
“Tôi nghe Ngạn thiếu nói, phải chuẩn bị cho anh một căn khác ở gần bệnh viện?”
“Đúng vậy”
Tiêu Dực nở nụ cười, áp chế thanh âm nói nhỏ chỉ hai người nghe được.
“Có phải hay không vì cô gái kia chọn ở đây cho nên anh không muốn ở đây nữa?”
Sở Trạch Hiên có chút bất lực.
“Cậu không nói tôi sẽ không nghĩ là cậu bị câm đâu biết chưa”
Tiêu Dực bất cần nhún vai lần nữa.
Khúc Ưu Ưu xem qua cấu trúc căn nhà, rất vừa lòng, trực tiếp đi ra.
Cô ta mặc kệ Sở Trạch Hiên đối với cô ta có quan hệ gì đi chăng nữa, nhưng nếu anh đã tự mình mang cô ta đến đây xem nhà, cứ coi như là được chiếu cố đi.
Sở Trạch Hiên nhìn Khúc Ưu Ưu quẹt thẻ, bây giờ dù mấy trăm vạn với cô ta cũng không thành vấn đề.
Lúc sau, Khúc Ưu Ưu tầm mắt hướng về Sở Trạch Hiên và Tiêu Dực nói.
“Vậy chúng ta cùng nhau ăn cơm đi”
Tiêu Dực cười nhạt, sau đó cậu nhún vai, nhìn về phía Sở Trạch Hiên từ chối.
“Xin lỗi nhưng tôi còn khá nhiều việc, nếu không còn việc gì nữa, tôi xin phép đi trước”
Sở Trạch Hiên gật gật đầu, Tiêu Dực cũng chào Khúc Ưu Ưu rồi sau đó rời đi, về thẳng tập đoàn Dạ Hoàng báo cáo tin tức.
Tập đoàn Dạ Hoàng
Tiêu Dực đi thẳng vào phòng của Cố Ngạn.
“Ngạn thiếu”
Cố Ngạn đang xem văn kiện, cũng không ngẩng đầu lên hỏi: “Nói đi”.
Tiêu Dực đứng bên cạnh Cố Ngạn nói ngắn gọn.
“Sở thiếu trực tiếp đem nữ nhân tên Khúc Ưu Ưu đi xem nhà, nhìn qua cô ta rất xinh đẹp, có vẻ rất thân với Sở thiếu.
Không biết anh có cùng quen biết trước đó không?”
Cố Ngạn ngẩng đầu, chậm rãi dựa vào ghế.
“Hình như tôi nhớ không lầm thì một người hầu nhà Hạ gia có một cô con gái tên Khúc Ưu Ưu ở với Thư Di từ nhỏ, chắc có lẽ là cô ta”
“Tôi cũng không ngờ Sở Trạch Hiên lại có sở thích như vậy.
Nhưng mà có điều khi chơi thân với Trạch Hiên, sau đó không lâu tôi bị đưa đi, cho nên không có gặp mặt qua cô ta”
Cố Ngạn phì phèo điếu thuốc, tầm mắt hơi thâm trầm liền nghĩ, Hạ gia phá sản, vậy mà nữ hầu trước kia giờ đây lại có khoản tiền lớn để thanh toán mua nhà ở khu chung cư Vũ Điều, lại còn kéo theo Trạch Hiên cùng nhau đi xem… quả thực tâm tư người này có chút bí ẩn.
Thực sự chỉ tội cho Thư Di, bị cô ấy bám theo khoảng thời gian dài như thế mà Sở Trạch Hiên không hề động lòng, lại còn cực kì chán ghét nhưng ngược lại anh cảm thấy cô thú vị hơn người phụ nữ tên Khúc Ưu Ưu qua lời kể của Tiêu Dực nhiều hơn.
Nghĩ đến Thư Di, Cố Ngạn đột nhiên nhớ tới, Mạc Tinh Tuyết ngày hôm qua cứ nhắc mãi muốn cuối tuần rủ Thư Di cùng Tâm Dao sang ăn cơm.
Tâm Dao…
Không thể tưởng tượng được nhiều năm như vậy, Trạch Hiên còn lẻ bóng mà Thư Di lại có một mụn con rồi.
______________
Bệnh viện Thư Nhã
Thư Di đang làm việc thì nhận được điện thoại của Mạc Tinh Tuyết, cô liền bắt máy.
“Thư Di, cuối tuần này cô có rảnh không?”
“Hình như không có việc gì”
Mặc Tinh Tuyết nghe được liền vui mừng, liếc mắt sang tiểu Kiệt đang ngồi phụng phịu gần đó.
“Vậy cô mang Tâm Dao đến đây ăn nướng BBQ đi, lâu rồi tiểu Kiệt không có gặp Tâm Dao, cả ngày phụng phịu, ủ rũ đó”
Thư Di có chút do dự, nếu Cố Ngạn nhìn thấy Tâm Dao, chắc chắn anh có thể nhìn ra Tâm Dao chính là con của Sở Trạch Hiên.
Suy nghĩ hồi lâu, Thư Di cũng đồng ý.
“Được thôi”
Mạc Tinh Tuyết vui vẻ cười tươi, lần trước không thành là do Thư Di nói có việc bận nhưng lần này chắc chắn Thư Di sẽ không có ý định từ chối lần hai đâu nha.
Tinh Tuyết cô đã lên kế hoạch cả rồi..