Bác Sĩ Phó, Em Thầm Mến Anh!

chương 58

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Xuân hạ giao chuyển, Hỗ thị bước vào mùa mưa.

Buổi tối hôm trước vừa mưa như trút nước, mây đen mù trời như muốn sà xuống, lá cây chao đảo chẳng ngừng, hoa cỏ bên đường ủ rũ cúi rạp mình, bầu không khí cũng mang theo hơi đất ấm ướt chỉ có trong mùa mưa.

Nhưng mà tới sáng ngày hôm sau, mưa rả rích rơi xuống đất, không còn to như tối ngày hôm trước, bầu trời vẫn trĩu nặng như trước, đè nặng lên lòng người, khiến người ta không thở nổi.

Đúng giờ, lão Ngô tới tầng dưới, lúc bấy giờ không có nhiều xe đỗ ở đây, ông mở cửa sổ xe, châm một điếu thuốc, khói thuốc bay qua ô cửa, bị cơn mưa tí tách ngoài trời dập tắt.

Xe của ông chiếm diện tích lớn, vừa dài lại vừa rộng, cũng bởi vì quá dài, nên xe được lắp biển vàng.

Xe đỗ một mình dưới tầng, cản lối không ít người xuống tầng, họ phải che ô đi vòng qua xe. Chiếc xe rất ngầu, có người muốn ngó qua cửa sổ nhìn vào trong xe, nhưng kính xe cũng bị khói sương mông lung che mờ, chắn ánh mắt ngó nghiêng của người qua đường.

Lão Ngô mở cửa xe cho Lâm Thiên, cũng cúi mình chào hỏi Phó Tinh Hà, “Chào buổi sáng bác sĩ Phó.”

“Chào buổi sáng.” Phó Tinh Hà khom nửa người vào buồng xe, lão Ngô đứng bên ngoài cầm dù che mưa cho hắn, tránh cho hắn bị nước bắn vào.

“Làm việc chăm chỉ nhé, Lâm Tiểu Thiên, lát nữa gặp lại.” Phó Tinh Hà véo má Lâm Thiên, hắn thích nhất là những khi rảnh rỗi véo má Lâm Thiên, véo một hồi sẽ trông thấy má lúm không mấy nổi bật, bình thường Lâm Thiên cười rộ lên đều không thể thấy má lúm.

“Vâng.” Lâm Thiên ôm cổ hắn, ngước đầu lên “mổ” lấy môi hắn một hồi, “Chào bác sĩ Phó nha, trưa em về.”

Phó Tinh Hà nhẹ xoa đầu anh một lúc, Lâm Thiên híp mắt như chú mèo cưng hưởng thụ bàn tay hắn xoa xoa, nhưng cảm giác thoải mái kia chỉ được mấy giây rồi biến mất, Phó Tinh Hà buông anh ra.

Bởi không tiện đường cùng bác sĩ Phó tới bệnh viện, nên có đôi lúc Lâm Thiên bảo hắn ngồi xe anh đi cùng, bác sĩ Phó lại kiên trì muốn lái xe đi. Lâm Thiên không đưa hắn đi được, thì buổi trưa nhất định phải đi đón hắn, buổi tối cũng nhất định phải đi đón, lúc nào Lâm Thiên cũng để tâm tới việc này, Phó Tinh Hà cũng không muốn ảnh hưởng tới công việc của anh.

Trên thực tế, hiện tại việc làm ăn của Lâm Thiên đỡ hơn nhiều, so với trước đây thì thoải mái hơn một chút. Năm tháng trước anh mời giám đốc tài chính Luo William từ công ty Soros của Mĩ về Anh Thái làm CFO. Giờ thông qua Luo William, lại mời thêm CEO từ phố Wall ở nước Mĩ về, hôm nay anh ta tới nhậm chức.

Trước khi công ty chuyển mình, đã tiến hành một cuộc cải tổ lớn, có một số người phải rời khỏi công ty, một số người bị giáng chức, cũng có một số người thăng chức. Lâm Thiên cũng tiện thể thăng chức cho Đại Cương, tăng tiền lương cho cậu ta. Đại Cương thể hiện rất tốt ở mảng marketing, rất ít khi có vấn đề, nên Lâm Thiên liền thăng chức cho cậu ta lên làm giám đốc marketing. Mà một số người bị giáng chức, ví dụ như Lâm Thành An và bác cả của Lâm Thiên, đều bị chuyển tới các ban ngành rảnh rỗi ở công ty.

Lâm Thiên nhiều anh họ, nhưng phần lớn đều xa cách, trước khi ông cụ tạ thế, chỉ có Lâm Dương Minh và Lâm Thành An là có cảm giác tồn tại, sau khi ông cụ tạ thế, Lâm Dương Minh vì giết người không thành mà bị bỏ tù, Lâm Thành An thích cọ cảm giác tồn tại thì Lâm Thiên chuyển ra xa. Cho anh ta một chức danh nhàn hạ, không cho tiếp xúc với các đầu mối hạt nhân, ngày ngày sắp xếp một vài công việc nhàn hạ, để anh ta giết thời gian.

Điều này khiến Lâm Thành An có nỗi khổ khó nói ra, hắn là người có chí lớn, khác với các anh em họ khác. Hắn tin mình có thể làm nên đại sự, nhưng bởi vì không có bản lĩnh nên chẳng làm nên trò trống gì. Mà Lâm Thành An cảm thấy, mình chẳng làm nên trò trống gì, có quan hệ rất lớn với chuyện cha qua đời sớm.

Hắn còn nhớ lúc còn nhỏ, cha mình rất được ông nội coi trọng, nên hắn và Mộ An cũng được ông quý lây. Nhưng kể từ mười mấy năm trước cha hắn qua đời, sau khi bất hạnh chết đuối dưới biển, địa vị của hắn và em trai Mộ An càng ngày càng đi xuống. Chuyện này ngoại trừ một phần nguyên nhân vì cha hắn ra, mà nhiều hơn cả là vì Lâm Thiên.

Bởi vì Lâm Thiên quá xuất sắc, xuất sắc đến mức ông nội không nhìn thấy những người khác, nên hắn mới bị lu mờ.

Hắn muốn lấy tính hướng của Lâm Thiên ra để đả kích anh, nhưng Lâm Thiên vốn chẳng để tâm, Lâm Thành An bó tay chịu chết, đành phải tung tin đồn trong công ty, kết quả tin đồn được tung ra, các nhân viên tám chuyện rồi thôi, căn bản không thể đánh vào yếu điểm của Lâm Thiên. Hắn nói chuyện Lâm Thiên là đồng tính ra cho Lâm Hàn Hải, muốn ông dạy dỗ lại con mình, kết quả không ngờ, kế hoạch lại thất bại, đến người cha như Lâm Hàn Hải cũng không có cách để dạy bảo Lâm Thiên.

Có điều ý tưởng của Lâm Hàn Hải cũng ngu thật đó, tìm một nam sinh đi quyến rũ Lâm Thiên ư? Lâm Thiên là người thế nào cha anh còn không biết sao, còn không bằng đi câu dẫn cái… cái bác sĩ gì đó kia, cách này xem ra còn đáng tin hơn một chút.

Lâm Thành An ủ rũ nhìn chòng chọc màn hình vi tính, lách tách click chuột chơi game, giờ chức vụ của hắn ta là công việc hậu cần thuần túy, cả tòa nhà đến nhân viên còn chẳng thấy mấy mống, ngày ngày hắn chỉ tiếp xúc với mấy nhân viên vận chuyển vật liệu xây dựng.

Tuy rằng Lâm Thành An không thích cuộc sống như này, thậm chí có thể nói là chán ghét, nhưng lại không có cách nào khác. Mỗi khi nghĩ tới đây, hắn cảm giác như buồng tim mình bị ai đó túm chặt lấy, vừa đau đớn lại vừa phẫn nộ.

Lúc bấy giờ di động đổ chuông, Lâm Thành An cúi đầu nhìn, là Lâm Thiên thông báo mở cuộc họp cổ đông, bảo anh ta hai giờ chiều tới họp.

Mặt Lâm Thành An dửng dưng, chết lặng nghĩ: Lần này thì hay rồi, hắn lại phải đi xem sắc mặt người ta.

Chẳng bao lâu sau hắn tới phòng họp, Lâm Thành An nhìn thấy bên cạnh Lâm Thiên ngoài một vị giám đốc tài chính mới tới ra, còn có một người đàn ông tướng mạo nhã nhặn vóc người cao ráo, gương mặt hoàn toàn xa lạ.

Hắn bình tĩnh đánh giá đối phương, nghĩ xem người kia tới để làm gì, nhưng đầu óc hắn không đủ, cũng không đoán được ra nguyên nhân.

Mãi đến khi đông đủ mọi người rồi, Lâm Thiên mới nói mục đích mở cuộc họp này, anh bảo cái người đứng gần mình đi qua, khóe môi nở nụ cười nhẹ như gió thoảng, chẳng có vẻ gì là căng thẳng hay áp lực.

Lâm Thiên giới thiệu cái người lạ lẫm kia cho các vị cổ đông đang ngồi: “Giới thiệu một chút, đây là Tống Tư Châu, giám đốc Tống, CEO mới tới, từ hôm nay anh ấy sẽ đảm nhiệm toàn bộ công việc của tôi.”

Anh vừa cất tiếng, cả phòng họp ồ lên.

Các cổ đông không còn giữ thái độ bình tĩnh như thường nữa, mặt biến sắc mấy lần, dường như trần nhà trên đầu bị câu nói kia của Lâm Thiên làm cho lật ngửa.

“Tổng giám đốc Lâm, anh định rời công ty sao?”

“Không, không phải rời công ty, chỉ là từ tổng giám đốc trở thành chủ tịch, sau này mỗi buổi họp cổ đông ở công ty tôi đều tham gia, mỗi quyết định quan trọng ở công ty tôi đều tham dự. Giám đốc Tống có năng lực hơn tôi, hy vọng dưới sự dẫn dắt của anh ấy, có thể đưa mọi người tiến một bước xa hơn.”

Lâm Thiên vừa nói xong, liền có người dị nghị —— cho rằng anh làm như vậy là trốn tránh trách nhiệm, công ty vừa mới chuyển mình, anh là tâm phúc của công ty, nhưng vào thời điểm này lại chọn lui về hậu trường, vậy bọn họ biết làm sao bây giờ? Bọn họ cảm thấy mình không có năng lực và bản lĩnh như Lâm Thiên.

Đương nhiên, Lâm Thiên làm vậy cũng không có gì đáng trách, Tống Tư Châu mới tới rất có năng lực, với các cổ đông ngồi đây, chỉ cần kiếm được tiền lời, có lợi ích, như vậy Lâm Thiên trốn tránh trách nhiệm cũng được, trở thành chủ tịch tập đoàn có cổ phần khống chế cũng được, đều không liên quan gì tới họ. Thế nhưng với nhà họ Lâm lại có quan hệ rất lớn!

Công ty cổ phần Anh Thái, trước khi chuyển mình sang hình thức công ty đầu tư cổ phần là xí nghiệp gia tộc, cổ phần trong tập đoàn đều chia ra cho người nhà họ Lâm. Giờ chuyển hình thức, bọn họ vẫn là cổ đông, chỉ là quyền lên tiếng yếu đi, sở dĩ còn có thể ở lại công ty, hoàn toàn do Lâm Thiên nhún nhường.

Mọi người trong công ty, ngay cả người ngoài cũng biết, quản lý cấp cao trong Anh Thái đều là dòng chính trong nhà họ Lâm, ví dụ như Lâm Thành An, Lâm Nguyên Tài, chỉ lấy tiền không làm việc, còn muốn làm sâu mọt tham ô tài sản.

Nếu Lâm Thiên đi rồi, mà Tống Tư Châu mới tới lại cương quyết, hiển nhiên sẽ thay máu rất nhiều! Lúc này, bọn họ khó mà giữ được địa vị ở công ty.

“Sếp Lâm à, vị giám đốc Tống mới tới này, có phải có quyền tùy ý thay đổi nhân sự hay không?” Người đặt câu hỏi là chi thứ nhà họ Lâm.

“Đương nhiên CEO có quyền này,” Lâm Thiên nói, “Như vậy, anh ta muốn giáng chức ai thì giáng, tôi không có quyền can thiệp.”

“Nếu như anh quản lý tài chính không ổn, gây thiếu hụt, vậy thì xin lỗi.”

Anh vừa nói ra, lập tức có người bất mãn, là bác cả của Lâm Thiên, ông ta cũng xem như là nguyên lão của công ty, nhưng mấy năm gần đây ở công ty lại ăn không ngồi rồi, ông cảm thấy hành động mời CEO này của Lâm Thiên, chính là để đối phó với họ! Ví dụ như Lâm Thiên đuổi ông ra ngoài công ty, như vậy người ngoài sẽ nói anh máu lạnh vô tình, nhưng nếu là do Tống Tư Châu quyết định, Lâm Thiên sẽ không phải gánh bất cứ trách nhiệm nào.

Gương mặt bác cả vẫn không chút cảm xúc, nhưng ông chau mày mà hừ lạnh một tiếng, “Cậu tính hay quá nhỉ! Tôi tốt xấu gì cũng là cổ đông của công ty, CEO thì sao chứ? Nó có quyền gì mà đuổi tôi?! Lại nói, công ty lớn như vậy, thiết hụt là chuyện thường, vì lý do này mà sa thải nhân viên, tôi không đồng ý!”

Lâm Thiên cười nhẹ như gió thoảng: “Tổng giám đốc Tống là lãnh đạo của mọi người, dù mọi người có phải cổ đông hay không, nhưng mọi người làm việc ở công ty, anh ấy cho rằng mọi người làm chưa đủ tốt, thì có quyền đuổi mọi người!” Anh nhìn quanh một lượt, ánh mắt lạnh lẽo, “Không phục cũng phải chịu, ai không chịu được thì đi đi.”

Bác cả vỗ bàn cái rầm, ông đứng lên, tức giận quát: “Tao có cổ phần ở công ty!”

Mặt Lâm Thiên không đổi sắc: “Sẽ không phải nữa.” Để tránh cho ông làm loạn, Lâm Thiên liếc mắt ra hiệu, để người ta đưa cái người đầu đàn này đi, anh chỉ về phía cửa, “Nếu có ý kiến gì, thì đi ngay cho tôi.”

Anh dứt lời, mọi người đều im như thóc với nhau, không dám thở mạnh, đi bây giờ hay một tháng sau rời đi, vẫn là chọn một tháng sau đi.

Sắc mặt Lâm Thành An càng thêm tái nhợt, với chức vị bây giờ, hắn không làm được chuyện gì, Lâm Thiên giữ hắn lại, vì không nể mặt sư cũng nể mặt phật, cũng là sợ ảnh hưởng tới danh tiếng. Giờ thì hay rồi, CEO mới tới kia mà điều tra một cái, sẽ biết hắn có bao nhiêu vết nhơ, lập tức sa thải hắn.

Giờ hắn mới rõ, không nên dây vào Lâm Thiên, Lâm Thiên muốn đá hắn ra khỏi công ty bất cứ lúc nào cũng được, sở dĩ trước đây không động vào hắn, là vì nể mặt người nhà. Nhưng hắn lại làm chuyện kia, tung lời đồn về anh, chắc Lâm Thiên đã muốn đá hắn đi từ lâu rồi.

Không ai dám ý kiến gì nữa, Lâm Thiên hài lòng nói, “Tốt lắm.”

Sau đó, anh để tổng giám đốc Tống Tư Châu lên tiếng, anh ta nói mấy lời hay ý đẹp, hy vọng mọi người cùng nỗ lực phấn đấu, cũng nói qua về cách thức mình quản lý công ty. Trước đây anh ta từng làm việc ở phố Wall, từng làm CEO ở thung lũng Silicon, bởi vậy nên cách thức quản lý của anh ta hoàn toàn theo phương Tây, anh ta cũng sẽ dùng cách này để quản lý Anh Thái, đồng thời trong quá trình quản lý cũng sẽ dần làm quen với Anh Thái.

Sau khi tan họp, Lâm Thiên cùng bàn chuyện công việc với Tống Tư Châu, trong quá trình cũng có một vài rắc rối, giờ anh chuyển chức vụ, không thể vứt bỏ tất cả, phải từ từ buông tay.

Ra khỏi công ty, bên ngoài vẫn còn mưa lâm râm, anh để lão Ngô đưa tới bệnh viện.

Ở trên xe, Lâm Thiên đánh một cuộc điện thoại, hỏi tình hình Tần Vận ở bệnh viện sản. Tần Vận là sản phụ lớn tuổi, giờ cũng đã mang thai được hai mươi tuần, phải khám sàng lọc trước khi sinh.

Đầu bên kia báo cáo tình huống, Tần Vận ở bệnh viện, nhưng Lâm Hàn Hải thì mất tăm.

Lâm Hàn Hải đưa Tần Vận đi khám thai, nhưng còn chưa khám thai xong ông đã đi mất, từ khi Lâm Thiên đưa nhiều người tới canh chừng ngầm như vậy, cũng tương đương với ông ta mất đi sự tự do, muốn đi đâu cũng không được. Cũng bởi hôm nay đưa Tần Vận đi khám thai, nên mới tranh thủ lẩn đi.

Lâm Thiên nghe xong chau mày, “Bảo người ta canh chừng ông ấy, chỉ cần ông ấy không tới công ty, không tới sòng bạc thì không cần hạn chế sự tự do của ông.”

Cúp máy rồi, xe đỗ trước cổng bệnh viện. Lão Ngô xuống xe bung dù giúp anh, Lâm Thiên nhận lấy cây dù, để ông đi đậu xe.

Bác sĩ Phó còn có ca phẫu thuật.

Lâm Thiên ngồi trước cửa phòng phẫu thuật đợi hắn, anh gửi tin nhắn bàn giao chuyện của bác cả, hôm nay anh không nể mặt ông ta như vậy, hơn nữa còn giết gà dọa khỉ, tương đương với đuổi ông ta, nhất định bác cả sẽ làm loạn. Sao Lâm Thiên có thể để cho ông làm loạn được, đương nhiên sẽ kêu người canh chừng ông. Anh còn nhớ, lần trước ông cụ ầm ĩ với bác cả một trận, giữa bọn họ còn có một bí mật, chỉ cần vừa nhắc tới bí mật này, bác cả sẽ tái mặt, cả người run lẩy bẩy, dáng vẻ sợ sệt kia không thể che giấu được.

Anh bàn giao qua điện thoại, đừng cho ông ấy về nhà, hãy giam lỏng, kiểm tra máy tính, két sắt, USB của ông ta, kiểm tra hết một lượt. Anh phải nắm được nhược điểm của Lâm Nguyên Tài, mới có thể uy hiếp ông ta. Như bây giờ anh kiên quyết giam lỏng, không phải phương án lâu dài.

Hơn năm giờ chiều, Phó Tinh Hà ra khỏi phòng phẫu thuật.

Lâm Thiên thấy không có ai, liền đi qua ôm lấy hắn, bàn tay vòng ra sau lưng, gương mặt kề lên gò má hắn, “Anh, ca phẫu thuật thế nào?”

Phó Tinh Hà không lên tiếng, Lâm Thiên bắt đầu thấy lo, anh biết nhất định kết quả ca phẫu thuật không được lạc quan. Anh ra sức ôm chặt lấy Phó Tinh Hà, không nói gì, dường như muốn thông qua hành động của mình để truyền sức mạnh cho hắn.

Phó Tinh Hà để anh ôm một lúc, mới vươn tay vỗ nhè nhẹ sau lưng anh mấy cái, giọng hắn khàn khàn, nhưng rất đỗi dịu dàng nói: “Qua bên kia đợi anh, anh đi nói chuyện với người nhà bệnh nhân.”

Bàn tay vòng ra sau của Lâm Thiên lại siết chặt, anh có chút lo lắng, chỉ cần đối mặt với chuyện liên quan tới Phó Tinh Hà, Lâm Thiên không thể tỉnh táo được: “Em đưa anh đi nhé? Lỡ như, lỡ như…” Lỡ như người nhà bệnh nhân đánh thì sao? Anh còn có thể ngăn cản.

“Không sao, đây là trách nhiệm của anh.” Phó Tinh Hà kéo tay Lâm Thiên ra, để anh yên tâm cho mình đi, hắn không dùng lực quá lớn, sợ sẽ làm tổn thương Lâm Thiên.

Lâm Thiên chỉ biết trơ mắt ra nhìn bác sĩ Phó một mình qua đó đối mặt với người nhà bệnh nhân, Phó Tinh Hà nói đôi câu, từ đằng xa, Lâm Thiên thấy đôi vợ chồng già cúi gằm mình rơi lệ, trên gương mặt hằn những nếp nhăn, dường như mỗi nếp nhăn đều viết đầy nỗi bi thống khổ đau trên đó.

Đôi vợ chồng già nắm chặt tay, họ dựa vào vai nhau, khóc thất thanh.

Phó Tinh Hà không an ủi, chỉ nói một câu, “Tôi rất tiếc.” Nhưng hắn đã cố gắng hết sức rồi.

Hắn quay trở về bên cạnh Lâm Thiên, “Đi thôi, về nhà nào.”

Lâm Thiên quay đầu nhìn đôi vợ chồng già kia, lại nhìn bác sĩ Phó, anh nhẹ nhàng nắm chặt lấy bàn tay hắn, “Không phải lỗi của anh.”

Phó Tinh Hà cong môi, thấp giọng nói: “Anh cũng không phải bác sĩ thực tập, em không cần phải lo anh không nghĩ thông suốt.”

Bình thường rất ít khi Lâm Thiên hỏi Phó Tinh Hà ca phẫu thuật thế nào, anh rất lo ca phẫu thuật không thuận lợi, cũng bởi vậy nên không dám hỏi. Nhưng hôm nay, hiếm khi anh hỏi một lần, kết quả lại không khả quan, Lâm Thiên nghe thấy khó tránh khỏi thấy nặng nề. Nhưng Phó Tinh Hà thì quen rồi, bình thường hắn phẫu thuật thất bại, cũng không để tâm tình bị ảnh hưởng khi về nhà.

Bên ngoài trời vẫn đổ cơn mưa, nước đọng dưới mặt đất phản chiếu bóng người và cây, Phó Tinh Hà bung dù, sải bước xuống bậc thang, ôm lấy anh.

Về tới nhà, Phó Tinh Hà rửa tay trong buồng hơn mười phút, Lâm Thiên bóp sữa rửa tay ra, xoa xoa tạo bọt, luồn tay mình vào kẽ tay hắn. Năm ngón tay anh đan đều giữa năm ngón tay của Phó Tinh Hà, nước xối xuống, Lâm Thiên tỉ mỉ dùng ngón cái và ngón trỏ xoa bóp huyệt vị trên tay hắn.

Phó Tinh Hà cúi đầu nhìn anh, chóp mũi kề sát lên đỉnh đầu anh.

“Anh à, ngày mai anh được nghỉ mà phải không, ở bên quỹ có hoạt động tình nguyện ở cô nhi viện, mai anh có muốn đi với em không, cô nhi viện ở Đan Sơn, cách đây không xa lắm, chúng ta có thể ở đó một đêm. Ở Đan Sơn có một thị trấn cổ, còn có một hồ nước ngọt, mình có thể đi câu cá.”

Phó Tinh Hà biết Lâm Thiên muốn giúp hắn thả lỏng mình, thế nhưng sinh ly tử biệt hắn đã thấy nhiều rồi, hắn đã học được cách đối mặt với bệnh nhân tử vong, lạnh lùng tuyên bố thời gian tử vong, ra khỏi phòng phẫu thuật rồi, mọi chuyện không còn liên quan gì tới hắn nữa. Nhưng lúc hắn mới làm bác sĩ, thấy người nhà bệnh nhân đau lòng, sẽ có một chút không chịu được, có lẽ vì đa số người nhà bệnh nhân đều từ chối lời an ủi của bác sĩ. Dần dà, Phó Tinh Hà học được cách làm thế nào để trở thành một bác sĩ tốt.

Hắn không từ chối, nói được. Nước xối sạch bọt xà phòng trên tay đi, Lâm Thiên cầm khăn mặt giúp hắn lau tay. Phó Tinh Hà chăm chú nhìn anh nói: “Em xem nhẹ anh rồi, mỗi tháng đều xảy ra rất nhiều chuyện như vậy, anh có thể chịu đựng được.”

Lâm Thiên đặt khăn mặt sang một bên, giải thích: “Em cũng không phải… anh biết mà, em, em, em đi nấu cơm.” Lâm Thiên đang định chạy đi, đã bị Phó Tinh Hà giữ rịt lấy cánh tay. Cả người anh bị kéo vào trong lòng Phó Tinh Hà, đầu Lâm Thiên va vào lồng ngực hắn. Phó Tinh Hà bị anh va vào, cơ thể đụng vào bồn rửa tay, bàn tay hắn đỡ lấy chiếc đài thủy tinh.

Bàn tay mang theo sữa rửa tay vị trái cây của Phó Tinh Hà giữ lấy cằm anh, sau đó hắn vuốt sợi tóc rủ bên má ra sau tai anh.

Yết hầu Lâm Thiên cuồn cuộn, hơi thở cũng rối loạn, “Anh…”

Bàn tay Phó Tinh Hà từ từ chuyển lên trán anh, hắn giữ anh lại, để anh ngả người về phía sau, “Lâm Tiểu Thiên, nhắm mắt lại nào.”

Bờ mi Lâm Thiên run run, gương mặt bị bóng tối phủ đầy, sau đó anh thuận theo mà nhắm mắt lại. Phó Tinh Hà hơi cúi đầu, hắn không cần cúi quá sâu, Lâm Thiên cũng chẳng cần phải kiễng chân mà môi hai người vẫn có thể chạm nhau. Lúc hôn, thường là do Lâm Thiên chủ động, Phó Tinh Hà cũng có lúc chủ động hôn anh, nhưng thường không phải hôn sâu, chỉ lướt qua rồi thôi, giống như cách hắn đối xử với người khác, kiềm chế lễ độ, mang theo vẻ xa cách. Nhưng nụ hôn lần này dường như ngụ ý Lâm Thiên hãy tin tưởng vào hắn, cũng bởi vậy nên Lâm Thiên có thể cảm nhận được ham muốn sở hữu cùng sự chiếm đoạt của hắn.

Phó Tinh Hà hôn rất sâu, cũng rất dùng sức, dường như có vẻ thô bạo, đầu lưỡi hắn quấn lấy Lâm Thiên khiến anh điên đảo thần hồn. Anh khẽ phát ra những tiếng ưm ưm a a, khóe mắt rịn nước, nước bọt từ khe hở môi lưỡi hai người quấn nhau mà chảy xuống, cổ áo của Lâm Thiên cũng thấm ướt. Bờ môi Phó Tinh Hà dời lên gương mặt anh, Phó Tinh Hà vòng tay ra sau lưng ôm lấy anh, bàn tay giữ rịt lấy gáy, chóp mũi sượt qua da thịt nơi cần cổ, Lâm Thiên hít một hơi thật sâu, yết hầu cuồn cuộn, đầu lưỡi Phó Tinh Hà liếm qua động mạch chủ của anh, hàm răng nhẹ nhàng day cắn, lưu lại dấu hôn trên cổ anh. Lâm Thiên không khỏi phát ra những tiếng rên rỉ thỏa mãn qua khoang mũi, Phó Tinh Hà tiếp tục hôn xuống, nhưng lại bị áo quần cản trở.

Hắn vén vạt áo Lâm Thiên lên, chui đầu vào, một lúc sau Lâm Thiên bị cắn vào ngực, Phó Tinh Hà hút một cái, Lâm Thiên phản ứng rất dữ, cả người run lên, nước mắt cũng rịn ra.

Kinh nghiệm của Phó Tinh Hà hầu như đều được đúc kết trên người anh, hắn biết tất cả các điểm nhạy cảm trên người Lâm Thiên, cuống họng anh phát ra những tiếng thở dốc như rên rỉ, Phó Tinh Hà vừa nghe, đôi mắt tối sầm lại, hàm răng day cắn lên mặt trời nhỏ của Lâm Thiên, đầu lưỡi đảo vòng, Lâm Thiên không kiềm chế được mà cất tiếng nức nở, “Bác sĩ Phó…”

“Đừng khóc..” Phó Tinh Hà chui đầu ra khỏi áo anh, bờ môi lau giọt nước bên khóe mắt anh, “Giờ đã vui chưa?”

“Ban nãy em có không vui đâu.” Lâm Thiên quay đầu, vẫn còn mạnh miệng.

“Thế em quay mặt ra đây cho anh xem?” Phó Tinh Hà không khỏi bật cười, bàn tay vuốt ve trên bờ môi hẵng còn sưng đỏ của anh, “Khẩu thị tâm phi.”

“Không phải mà!” Lâm Thiên nhấn mạnh, “Anh biết em lo cho anh mà, còn lâu em mới không vui.” Đúng là tâm tình Lâm Thiên không tốt lắm, anh cảm thấy ca phẫu thuật thất bại, trong lòng bác sĩ Phó khó tránh khỏi nặng nề, mà cảm giác nặng nề này nói cho anh hay, anh có thể san sẻ phần nào. Thế nhưng chuyện gì Phó Tinh Hà cũng tự mình gánh chịu, ở viện xảy ra chuyện gì cũng chưa từng kể cho Lâm Thiên, đây mới là điều khiến Lâm Thiên thấy buồn bã.

Nhưng bác sĩ Phó nói vậy, anh cũng có thể tin vào hắn. Lâm Thiên cũng thấy mình quá để tâm tới những chuyện vụn vặt, nhưng có rất nhiều khi anh như vậy.

Nghĩ thông rồi, thuyết phục được bản thân rồi, Lâm Thiên đi vào nhà bếp, Phó Tinh Hà ở trong thư phòng, nghe thấy tiếng anh ngâm nga, không biết giai điệu gì, vang thật xa.

Phó Tinh Hà không kiềm chế được nghĩ, Lâm Thiên đúng là rất dễ dụ, hôn một cái, ôm một cái, có thể khiến anh quên hết mọi chuyện.

Cơm nước xong xuôi, điện thoại đổ chuông, Lâm Thiên cúi đầu nhìn, gương mặt nhất thời biến sắc.

—— Lâm Hàn Hải đi ăn vụng.

Trong hình, ông ta đi vào một nhà nghỉ, người của Lâm Thiên ở tầng đối diện chụp trộm, Lâm Hàn Hải ở với một người phụ nữ tóc dài không rõ mặt mũi, họ ôm nhau ngã xuống giường.

Truyện Chữ Hay