Lâm Thiên hẵng còn đang hí ha hí hửng lăn lộn trên giường bác sĩ Phó, thì anh chợt nghe thấy tiếng bước chân. Lâm Thiên sợ hãi vội chui tọt vào chăn giả vờ ngủ.
Dường như Phó Tinh Hà không phát hiện ra sự bất thường của anh, hắn đi thẳng vào buồng vệ sinh, đứng trước bồn cầu.
Lâm Thiên còn có thể nghe thấy tiếng ‘phóng nước’.
Anh rúc mặt vào trong chăn, rất muốn mở mắt ra mà len lén nhìn bóng lưng bác sĩ Phó. Lâm Thiên xoắn xuýt một lúc, tiếng nước ngừng chảy, nhưng tiếng bước chân lại dần tới chỗ anh, Lâm Thiên hơi căng thẳng.
Phó Tinh Hà đi tới bên giường, “Dậy rồi à?”
Lâm Thiên không giả vờ ngủ được nữa, anh cẩn thận mở mắt ra.
Phó Tinh Hà trời sinh mặt mũi anh tuấn, gương mặt lúc nào cũng toát lên vẻ hờ hững, lạnh tựa thương tùng, dường như trong đôi mắt chẳng bao giờ mang theo tình cảm dư thừa. Hắn của mười năm trước và hiện giờ không có mấy khác biệt. Vẫn khiến Lâm Thiên mê đắm như vậy.
Vẻ mặt say mê của anh lọt vào trong đôi mắt Phó Tinh Hà. Nhưng Phó Tinh Hà vẫn chẳng mảy may dao động, hắn mặt không đổi sắc, cúi đầu nhìn xuống Lâm Thiên, “Em tới khi nào vậy, sao không lên đây?”
“Mới…” Lâm Thiên chột dạ không dám nhìn hắn, “Mới không bao lâu.. không cẩn thận ngủ quên mất, sợ anh còn chưa dậy.”
Phó Tinh Hà không nói gì.
Lâm Thiên lại cuống lên, bất an trốn vào trong chăn hắn.
Hắn im lặng một lúc mới nói: “Lần sau đừng ngủ trên xe nữa, anh đưa em thẻ gara xe, lần sau em tới thì cứ lên thẳng.” Phó Tinh Hà đọc mật mã cửa cho anh.
Lâm Thiên ngơ ngác nhìn hắn.
“Đã nhớ chưa?”
“Mật mã ạ..” Trông Lâm Thiên dường như vẫn còn chưa kịp phản ứng, nhưng gương mặt đã nhanh chóng ửng đỏ lên, “Em.. em nhớ rồi.. lần sau em tới.. có cần phải gõ cửa nữa không ạ?”
“Em nói xem?” Phó Tinh Hà để ý tới quầng thâm ở dưới mắt anh, hắn nghĩ mấy hôm trước trời còn chưa sáng Lâm Thiên đã tới đây, vội vàng làm bữa sáng xong rồi bỏ đi. Lòng hắn mềm nhũn, nhưng không thể hiện ra mặt, “Em ngủ tiếp đi.”
Hắn xoay người đi vào buồng để quần áo, “Size của chúng ta xêm xêm nhau, em thay đồ đi ngủ cho thoải mái.”
Lâm Thiên ngơ ngác nhận lấy, Phó Tinh Hà lại nói: “Giờ vẫn còn sớm, lát nữa dậy rồi tắm sau, anh đi lấy khăn mặt và bàn chải mới cho em.” Hắn cúi đầu nhìn mái tóc rối xù của Lâm Thiên, giúp anh kẹp góc chăn, “Ngủ đi nhé.”
Giọng hắn như đang chăm cho một đứa trẻ, gò má Lâm Thiên nóng lên, nhỏ giọng nói cảm ơn.
Phó Tinh Hà giúp anh kéo rèm cửa sổ, đột nhiên căn phòng tối xuống. Nhưng Lâm Thiên không buồn ngủ, cả người vẫn còn trong trạng thái hưng phấn, mật mã cửa nhà bác sĩ Phó! Đây tương đương với chìa khóa đúng không?! Cũng tương đương với một sự đồng ý, một sự đón nhận đúng không? Lâm Thiên thầm nghĩ… bác sĩ Phó đó giờ vẫn một thân một mình, có lẽ mình là người đầu tiên có mật mã nhà hắn.
Quần áo ở nhà còn mới tinh, treo trong tủ quần áo, mang theo mùi hương trên người bác sĩ Phó.
Lâm Thiên vùi cả đầu vào trong chăn, lăn qua lăn lại. Anh lăn ra giữa giường, chui trong chăn không chịu bò ra.
Mùi hương của bác sĩ Phó khiến anh cảm thấy hạnh phúc tự đáy lòng.
Cảm giác mệt mỏi dần kéo tới, Lâm Thiên cuộn tròn mình, trốn trong chăn bác sĩ Phó như một con nhộng, chẳng bao lâu sau anh chìm vào giấc ngủ say.
Lâm Thiên ngủ mấy tiếng mới tỉnh lại, quả nhiên trong phòng xuất hiện một bộ đồ rửa mặt mới, Lâm Thiên tắm qua rồi vội vã đi ra ngoài. Bác sĩ Phó pha sữa cho anh, đang từ từ rót sữa trong ấm vào trong cốc thủy tinh.
Thực ra đã lâu rồi Lâm Thiên không uống sữa tươi, hồi còn đi học, thường xuyên có nữ sinh tặng đồ ăn sáng cho anh, ngày nào cũng phát hiện trong ngăn bàn có bánh mì, sữa tươi, sữa chua,… Anh nghĩ ném đi thì không hay, cho nên có đôi anh sẽ ăn, có đôi khi lại cho Đại Cương. Kể từ khi đi làm, Lâm Thiên thường xuyên dùng cafe cho tỉnh táo, cũng đã quen với việc uống loại đồ uống này.
Lâm Thiên còn ướt nhẹp người đứng ở cửa phòng bếp.
“Thêm đường nhé?” Phó Tinh Hà quay đầu hỏi anh.
“Vâng…” Anh mờ mịt gật đầu, nước từ trên tóc chảy dài xuống, chui vào trong quần áo.
Ánh mắt Phó Tinh Hà dừng trên người anh mấy giây. Hắn cùng lắm cũng chỉ biết pha cà phê, pha sữa, làm yến mạch, bởi trong lòng suy nghĩ vẩn vơ, nên bất tri bất giác cho Lâm Thiên thêm nhiều đường.
Thực ra từ lần trước hắn đã rất muốn nhìn dáng vẻ khi uống sữa của Lâm Thiên rồi, bởi vì Lâm Thiên luôn ngẩn người ra, hai tay cầm cốc đầu óc như để trên trời, những lúc khóe miệng dính nước trái cây, anh lại không kiềm chế được mà vươn lưỡi ra liếm, như một chú mèo con. Từ lần trước sau khi thấy, Phó Tinh Hà đã rất muốn pha sữa cho anh rồi.
Sữa rất nóng, hắn lấy thìa khuấy một chút, đường mịn dần dần hòa tan trong xoáy nước ấm, Phó Tinh Hà đặt cốc lên bàn trà.
“Đi sấy tóc đi.”
“Em vừa mới sấy,” Lâm Thiên cào đầu, chỉ là vẫn còn hơi ẩm mà thôi, có sợi tóc dính lên gương mặt anh, bọt nước nhỏ tí tách. Anh thấy Phó Tinh Hà nhìn mình đăm đăm, lại lúng túng, “Em đi sấy khô đây…”
Máy sấy đặt ở bên cạnh bồn rửa tay, đợi Lâm Thiên đi vào, Phó Tinh Hà rã rời mà dựa vào thành ghế sofa. Lúc chạy bộ hắn đổ mồ hôi, trên người mang theo mùi mồ hôi mơ hồ. Hắn vừa vận động xong, vốn không nên có những suy nghĩ lung tung, nhưng vừa mới thấy Lâm Thiên, Phó Tinh Hà cảm thấy trái tim mình như có con mèo đang cào loạn, vô cùng ngứa ngáy.
Chắc chắn Lâm Thiên không biết cậu ấy vừa quyến rũ mình đâu, cậu ấy không có tự giác ở mặt này.
Phó Tinh Hà không kiềm chế được mà thở hắt, cũng may mà cuối tháng này hắn phải quay về làm việc. Hắn day day ấn đường, trong lòng nghĩ tới lời Lâm Thiên nói. Cậu ấy cứ như thiêu thân lao đầu vào lửa, biết rõ tính chất công việc mình, nhưng vẫn muốn xông vào, nói rằng mình không ngại. Hơn nữa mọi chuyện Lâm Thiên đều theo ý hắn, chuyện gì cũng nghe theo hắn hết. Đứng từ góc độ của Phó Tinh Hà, hắn không nghĩ bọn họ có thể kéo dài được lâu. Sự nhiệt tình của một người có thể duy trì bao lâu chứ, hắn không biết rõ lắm.
Lâm Thiên chỉ là nhất thời nổi hứng mà thôi.
Mặc dù hắn rất thích Lâm Thiên, nhưng Phó Tinh Hà cũng không coi trọng tương lai của họ. Nhưng Lâm Thiên cứ không tự chủ quyến rũ hắn hết lần này tới lần khác, trong mắt Phó Tinh Hà, mỗi lần anh nhìn mình, ánh mắt đều như muốn quyến rũ mình.
Có lẽ chính Lâm Thiên cũng không biết đâu.
Tóc Lâm Thiên đã khô hoàn toàn, anh thay đồ xong mới ra khỏi phòng ngủ của bác sĩ Phó. Buổi chiều anh còn phải tham gia buổi đấu thầu, giờ đã gần trưa rồi.
Phó Tinh Hà bưng cốc thủy tinh, cảm thận hơi nóng trong lòng bàn tay mấy giây, sau đó giám sát Lâm Thiên uống sạch.
Đã rất nhiều năm rồi Lâm Thiên không uống đồ này, mùi sữa hơi xa lạ, bỏ thêm đường vào nên rất ngọt, còn có cảm giác hạnh phúc dâng trào từ trong lòng mình lên. Anh uống đến là chuyên tâm, uống một mạch hết nửa cốc, hai tay anh cầm cốc, lưỡi liếm một vòng quanh mép.
Phó Tinh Hà điềm nhiên dời đường nhìn lên bờ môi anh, “Trong tủ lạnh hết đồ rồi.”
Lâm Thiên uống tới giọt cuối cùng, lại liếm khóe môi. Phó Tinh Hà nhớ tới cảm giác khi hôn môi anh.
“Chúng ta ra ngoài ăn đi.”
Lâm Thiên chớp chớp mắt, “Vâng.”
Phó Tinh Hà thay đồ ra ngoài, Lâm Thiên đã rửa sạch cốc, còn dọn dẹp luôn cả phòng bếp, bàn trà, sàn nhà, tiện thể còn đi đổ rác luôn.
Vào thang máy, Phó Tinh Hà hỏi anh: “Hôm nay có phải đi làm không?”
“Có ạ,” Lâm Thiên thành thật trả lời, “Chiều nay phải đi rồi.. nhưng xong việc sẽ không còn bận nữa.”
Sau buổi đấu thầu, có lẽ còn một buổi tiệc ăn mừng, Lâm Thiên bắt buộc phải đi, chuyện này không thể đùn đẩy được. Bởi vì ngoài những vị sếp cấp cao ở công ty, còn có những khách hợp tác nước ngoài và một số quan viên. Mà đám sếp kia liên tục mời rượu anh, kính anh hết ly này tới ly khác. Lâm Thiên nghĩ tới dạ dày bị giày vò, lại không kiềm chế được mà nhăn nhó mặt mày.
Phó Tinh Hà nhìn gương mặt nhăn nhó của anh, còn tưởng anh ngại đi làm vất vả. Hắn xoa đầu anh an ủi, “Để anh lái xe cho.”
Lâm Thiên ngoan ngoãn đồng ý, anh quay đầu nhìn sườn mặt của Phó Tinh Hà.
Trước đây anh không thể ngờ, bác sĩ Phó lại là người ấm áp như vậy, anh cứ nghĩ bác sĩ Phó sẽ xa cách như biểu hiện của hắn, nghĩ rằng hắn cũng rất lạnh lùng với cuộc sống xoay quanh mình. Nhưng lúc ở bên cạnh hắn Lâm Thiên lại có cảm giác được quan tâm. Từ nhỏ Lâm Thiên đã thiếu thốn sự quan tâm này. Phó Tinh Hà rất quan tâm tới anh, dù bọn họ mới quen nhau không bao lâu. Mà một người ngoài mặt vẫn luôn lạnh lùng như bác sĩ Phó, biểu hiện quan tâm cũng không thực sự rõ ràng.
Nhưng Lâm Thiên lại có thể phát hiện ra ngay, ví dụ như ban nãy anh vừa phát hiện, bác sĩ Phó thấy anh ngủ trên xe, liền bế anh lên tầng, còn chấp nhận cho anh ngủ trên giường hắn. Lại ví dụ như cốc sữa, ví dụ như dãy mật mã kia.
Giống như Phó Tinh Hà đã dùng cách thức đặc biệt của riêng mình, để quan tâm cưng chiều anh vậy. Lâm Thiên rất thích bàn tay hắn, thích hắn đặt tay lên đầu mình xoa xoa, hắn tựa như một bến đỗ an lành. Trước mặt bác sĩ Phó, Lâm Thiên tỏ ra rất trẻ con, cứ hơi tí là ngại ngùng như một đứa trẻ, mà sự trưởng thành của Phó Tinh Hà, vừa khéo bù đắp chỗ trống ẩn sâu trong lòng anh.
Lên xe, Lâm Thiên ngồi ở ghế phó lái, Phó Tinh Hà đi tới phòng bảo vệ, giúp Lâm Thiên làm thẻ gửi xe ở dưới gara. Lâm Thiên cất thẻ vào hộp đựng, vừa khéo trông thấy mấy hộp kẹo cưới.
“Anh ăn cái này không?” Lâm Thiên hớn hở cầm một hộp ra, hộp giấy màu hồng hình trái tim, trên đó có trang trí hoa giả.
“Sao cơ?” Phó Tinh Hà nghiêng đầu nhìn thoáng qua.
“Kẹo cưới đó.” Lâm Thiên nói: “Con gái đồng nghiệp… kết hôn đưa cho.” Anh mở ra nhìn, bên trong có rất nhiều đồ, nào là chocolate trắng, chocolate đen, kẹo alpenliebe, còn có long nhãn, bách hợp sấy. “Em bóc một cái cho anh nhé! Anh muốn cái gì nào?”
Phó Tinh Hà không thích kẹo, hắn nhìn bộ dạng hăng hái của Lâm Thiên, không nỡ nói lời từ chối, “Gì cũng được.”
Thế là Lâm Thiên nghiêm túc lựa chọn, sau đó lấy một quả long nhãn ra, Lâm Thiên bóng vỏ long nhãn, đưa tới bên miệng hắn, Phó Tinh Hà há miệng ra ngậm vào, ngậm luôn cả ngón tay anh