Thật là kỳ lạ, tại sao cô lại lên xe anh thế này?
Chu Sênh Sênh có chút buồn bực.
Rõ ràng một tuần trước cô còn đang hạ quyết tâm nói với bản thân không được đắm chìm nữa, cuối cùng chẳng hiểu sao lại bị anh lôi lên xe.
Còn người đàn ông đang lái xe kia chẳng biết tại sao lại vui như vậy.
Trong xe đang phát radio, anh cong khóe môi cười mỉm, mắt nhìn thẳng vào con đường phía trước chẳng hề nao núng. Nụ cười ẩn ý kia có cảm giác tồn tại quá mạnh, cô chẳng thể coi như không được.
Cô chẳng nghĩ ra gì cả.
Khi xe đang chạy trên đường, di động Chu Sênh Sênh bỗng vang lên.
Trên màn hình hiển thị số mày bàn của tiệm cafe.
Cô nhận cuộc gọi: “Alo?”
Một phút sau ——
“À, anh quản lý. Anh tìm em có chuyện gì không?”
Trong không gian nhỏ hẹp, bốn phía yên tĩnh, người nào đó đang lái xe cố gắng căng tai ra, muốn nghe xem người đàn ông ở đầu dây bên kia đang nói gì. Tiếc rằng âm lượng máy cô cũng không lớn lắm, anh chỉ có thể nghe được là giọng nam chứ không biết anh ta đang nói gì.
Chu Sênh Sênh vẫn đang tiếp tục: “Em có xin rồi mà, hôm nay về sớm một chút.”
“Anh có chuyện muốn nói với em à? Nói qua di động không được sao?”
“Nếu không thì ngày mai lúc em đi làm anh nói cũng được.”
“Không được à?”
“Là chuyện gấp lắm à? Nếu cần gấp em sẽ —— “
Cô còn chưa dứt lời, Lục Gia Xuyên đã vươn tay cướp chiếc di động bên tai cô, chẳng chút đắn đo mà tắt cuộc gọi, đảo mắt một cái anh ném di động ra ghế sau.
Chu Sênh Sênh nhảy dựng lên: “Sao anh cúp điện thoại của tôi?”
Anh đang tập trung lái xe, sườn mặt căng thẳng, một lát sau mới phun ra một câu: “Khi lái xe thì tôi cần tập trung cao độ.”
……. Đây là lý do kiểu gì chứ?
“Người lái xe là anh chứ đâu phải tôi. Mình anh tập trung là được rồi.”
“Ồn ào.” Anh lời ít mà ý nhiều, “Em ồn ào khiến anh không tập trung được.”
“Hóa ra anh nhiều tính xấu thật đấy, bác sĩ Lục.” Chu Sênh Sênh không nhịn nữa châm chọc anh mấy câu, “Anh là bác sĩ, đừng chỉ tập trung cứu chữa cho người bệnh, có rảnh thì tới khoa thần kinh đi, dù gì phí khám chữa bệnh cũng được giảm mà.”
“Phí khám chữa bệnh không được giảm đâu. Ngay cả là bác sĩ cũng không được mượn danh bác sĩ mà xin giảm giá.”
…… Còn có vẻ rất nghiêm túc.
Chu Sênh Sênh tức giận vươn tay lấy chiếc di động ở ghế sau, vừa mới cầm lên, tiếng chuông lại vang lên.
Vẫn là anh quản lý.
Cô tiếp tục nhận cuộc gọi: “Rút cục là có chuyện gì, nếu không anh cứ nói qua di động cho em nghe đi?!”
Người đàn ông bên kia vừa mở miệng nói “Thật ra ——”, thì Lục Gia Xuyên đã cướp di động của cô một lần nữa.
Lúc này đây, anh dẫm lên chân phanh một cái giảm ga rồi ung dung đỗ xe bên ven đường, đưa di động đến bên tai.
Người ở đầu dây bên kia đúng lúc nói tới: “—— An An à, anh cảm thấy….anh cảm thấy chúng ta có thể phát triển quan hệ thử xem sao.”
Phát triển quan hệ thử xem sao?
Trong lòng anh như đánh lô tô.
Lục Gia Xuyên một tay đè mặt Chu Sênh Sênh, thành công ngăn cản hai cánh tay đang quơ loạn xạ đòi cướp di động, một tay đưa di động lại gần bên tai.
Trong quán café đang bật nhạc nhẹ, anh quản lý đầu đầy mồ hôi đang trốn trong phòng thay đồ, cầm chiếc điện thoại để bàn tội nghiệp ngồi ở nơi đó, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn qua khe cửa khép hờ để quan sát tình huống bên ngoài kia, phòng ngừa có ai vào nghe lén.
Trái tim anh chàng cũng đang nhảy bình bịch trong lồng ngực rồi.
Cô sẽ nói thế nào đây?
Mà kỳ lạ là, người ở đầu dây bên kia chẳng chịu nói gì cả.
Anh che mặt Chu Sênh Sênh, đồng thời cũng chặn miệng của cô luôn, im lặng chờ đợi người đàn ông bên kia nói câu tiếp theo.
Anh quản lý rất hoảng loạn, anh cảm thấy có thể do mình chưa nói rõ ràng, vì thế mặt đỏ bừng, lại ngập ngừng mở miệng: “An An à, thật ra từ trước đến giờ anh không nhận ra là mình thích em. Nhưng chỉ cần thấy em ở trong tiệm anh lại cảm thấy rất vui vẻ, thỉnh thoảng trêu đùa em mấy câu rất thú vị, mặc dù thỉnh thoảng nó hơi tục một chút, có em ở đây máu thịt anh như muốn trào dâng hơn khi không có em ở đây…”
Đáp lại anh vẫn là sự im lặng đáng sợ đó.
Anh không ngừng cố gắng: “Anh biết mình không đẹp trai bằng vị bác sĩ Lục đến quán cùng em ngày hôm đó, nhưng mấy anh chàng đẹp trai thường có thói xấu bắt cá hai tay không phải sao? Anh sẽ mang lại cảm giác an toàn cho em hơn anh ta, cũng có thể cam đoan với em sẽ luôn luôn đối xử tốt với em. Tuy rằng anh hơi béo, cũng không đẹp trai cho lắm, nhưng anh—— “
Dừng một chút rồi mạnh dạn nói.
“Thật lòng thích em.”
Lời tỏ tình đến đây là kết thúc, chỉ còn lại một trái tim cứ đang treo lơ lửng chờ đợi câu trả lời đáp lại.
Cũng vào lúc đó, người ở đầu dây bên kia cuối cùng cũng đáp lại.
Chỉ tiếc là người đáp lại anh chẳng phải Chu Sênh Sênh, mà là một giọng nói rất lạnh lùng bình tĩnh, chẳng có chút cảm xúc nào.
Lục Gia Xuyên nhìn về phía trước, giọng điệu bình thản mà nói: “Ừm. Tôi biết rồi.”
“…”
Trong chớp mắt người bên kia im lặng như gà con.
Anh lại nói thêm câu nữa: “Anh còn gì muốn nói nữa không?”
“…”
… …???!!!!!!!
Mọi cảm xúc của anh quản lý đều hiện rõ trên gương mặt, từ ngơ ngác chẳng hiểu gì đến nổi điên lên muốn văng tục.
Anh ngồi ngây như phỗng trong phòng thay đồ, cầm điện thoại mà hóa đá luôn.
Bên kia, Lục Gia Xuyên quả quyết cúp di động, đồng thời buông cánh tay đang che trên mặt Chu Sênh Sênh xuống, vứt di động vào lòng cô.
Chu Sênh Sênh nhìn anh mắng: “Điện thoại là của tôi! Anh dựa vào cái gì mà nghe hộ tôi?”
“Anh ta nói nhiều thật đấy, thật đáng ghét, tôi giúp em giải quyết nhanh gọn rồi.”
“Tôi không có miệng nói chắc?”
“Có. Nhưng em không biết cách xử lý nhanh gọn nhẹ trong trường hợp này.”
“Anh ấy nói gì vậy?” Chu Sênh Sênh nhìn anh với ánh mắt phun lửa, “Nghe giọng thì có vẻ rất gấp, không biết là có chuyện gì không?”
Người đàn ông ngồi cạnh cô một tay đặt trên vô lăng tay kia thì nới lỏng cúc áo sơ mi đầu tiên, vẻ mặt thản nhiên quay sang nhìn cô: “Anh ta nói anh ta đang trong toilet nhưng quên mang giấy vào.”
“…”
Trên mặt Chu Sênh Sênh tràn đầy hoài nghi.
Vì xua tan sự nghi ngờ của cô, Lục Gia Xuyên lại nói tiếp: “Nếu gọi ai trong tiệm vào đưa, một lượt năm trăm tệ, anh ta tiếc tiền, cho nên gọi em về lấy.”
Lời này nghe ra rất phù hợp với phong cách của tiệm.
“Thực sự chỉ vậy thôi à?” Cô còn có chút chần chờ.
“Nếu không thì sao?” Anh bình tĩnh hỏi ngược lại.
Chu Sênh Sênh dừng lại một chút, nắm chặt di động nói thầm: “Dù là chỉ thế thôi, anh cũng không nên cướp di động của tôi. Ngộ nhỡ có chuyện gì quan trọng thì sao?”
“Tôi biết rồi.”
“Biết cái gì?” Cô hoài nghi mà nhìn anh.
Ngay sau đó, hai tay anh vòng lên vô lăng từ từ khởi động máy, nhìn cô không chớp mắt mà nhẹ giọng nói: “Lần sau sẽ không làm thế nữa.”
Trong lòng Chu Sênh Sênh bỗng rơi bộp một cái.
Cô có cảm giác lời nói vừa rồi của bác sĩ Lục rất kì lạ…
Mà cô hoàn toàn không biết cũng vào lúc này đây, anh quản lý người khó khăn lắm mới lấy hết dũng khí tỏ tình với cô lại đang đau lòng muốn chết ngã bệt ra sàn nhà lạnh như băng ôm chiếc điện thoại bàn mà nước mắt rơi đầy mặt, khóc thành đại dương xanh.
Ô tô đỗ lại ngay dưới khu chung cư xanh lá um tùm, khung cảnh xung quanh yên tĩnh lại tao nhã.
Lục Gia Xuyên không đồng ý để cô ngồi trong xe đợi.
“Cùng lên nhà đi.” Anh rất kiên trì.
Vì thế Chu Sênh Sênh vừa nghĩ thầm trong lòng “Ngay cả một thỏi son cũng chả chịu lên lấy hộ người ta, quả là tên bụng dạ hẹp hòi”, vừa đi theo ngay sau anh vào thang máy.
Càng khiến người ta chẳng thể tin nổi là Lục Gia Xuyên lại bắt đầu nói những lời rất kỳ lạ.
“Căn nhà này tôi mua cách đây bốn năm. Sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh thì làm việc ở bệnh viện luôn, tháng đầu tiên nhận lương, tôi đã vay thêm tiền để mua nhà.”
“… Ừm.”
Có liên quan gì đến cô không?
“Xe ô tô mua sau một năm đi làm, để đi lại sau này nên đã mua SUV, chỉ thanh toán một lần duy nhất.”
“… Ừm”
Anh ta đang nhấn mạnh mình có rất nhiều tiền sao?
“Hàng tháng trả tiền vay mua nhà tầm ba ngàn, lương bác sĩ may sao cũng không tệ, ngoại trừ khoản đó ra thì thêm một khoản thanh toán sinh hoạt phí hàng ngày, phần còn lại sẽ dành vào tiết kiệm.”
“… Thật à?”
Anh ta đang khoe lương với cô à?
“Mẹ tôi trước đây là giảng viên của trường nghề đặc biệt, có tiền lương hưu, cũng thích sống một mình, cho nên sẽ không đến ớ với tôi.”
“… Ừm.”
Rốt cuộc anh đang có ý gì?!
Mà cùng lúc đó ở một diễn biến khác, suy nghĩ của Lục Gia Xuyên đơn giản chỉ có như thế này ——
“Căn nhà này tôi mua cách đây bốn năm. Sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh thì làm việc ở bệnh viện luôn, tháng đầu tiên nhận lương, tôi đã vay thêm tiền để mua nhà.”
—— Cho nên em không cần có áp lực về chuyện đi thuê nhà, tôi đã giải quyết xong rồi.
“Xe ô tô mua sau một năm đi làm, để đi lại sau này nên đã mua SUV, chỉ thanh toán một lần duy nhất
—— Cho nên nếu em thấy SUV không ổn, tương lai có thể nghĩ về việc đổi xe khác.
“Hàng tháng trả tiền vay mua nhà tầm ba ngàn, lương bác sĩ may sao cũng không tệ, ngoại trừ khoản đó ra thì thêm một khoản thanh toán sinh hoạt phí hàng ngày, phần còn lại sẽ dành vào tiết kiệm.”
—— Cho nên chúng ta có thể sống rất đầy đủ, nếu em muốn, sổ tiết kiệm giao cho em quản lý cũng không sao cả.
“Mẹ tôi trước đây là giảng viên của trường nghề đặc biệt, có tiền lương hưu, cũng thích sống một mình, cho nên sẽ không đến ớ với tôi.”
—— Cho nên em không cần lo về áp lực sống chung với mẹ chồng, mẹ tôi cũng rất dễ gần, sẽ không quấy rầy cuộc sống sinh hoạt của chúng ta.
Chỉ tiếc là đang ở trong cùng một phòng, nhưng tần số não Chu Sênh Sênh không cùng một kênh với anh.
Cô ngơ ngác nghe anh nói một lúc, cuối cùng thì buồn bực, chuyển hướng câu chuyện: “Được rồi được rồi, bác sĩ Lục, tôi biết anh rất nhiều tiền, biết anh có nhà có xe là một người thành công, nhưng anh có thể đừng khoe khoang cuộc sống của mình nữa không?”
“…” Anh liếc mắt nhìn cô một cái, mấy phút sau thi nở nụ cười, “Chu An An, đầu óc em quả thực chỉ để trưng bày thôi.”
“Ờ, cho nên khoe xong vật chất lại chuyển sang khoe trí thông minh à?” Cô liếc xéo anh một cái.
Anh dừng lời nhưng lại nghĩ đến chuyện gì đó một lát sau lại hạ giọng nói: “Nhưng còn một chuyện tôi còn chưa nghĩ tới.”
“Chưa nghĩ tới cái gì?”
“Em nói xem trí thông minh của trẻ phần lớn được di truyền từ mẹ hay ba?”
“…….. Cho nên giờ anh lại khoe khoang kiến thức y học với tôi đấy à?!” Chu Sênh Sênh gào lên.
Dáng vẻ giương nanh múa vuốt thế này lại khiến anh nở nụ cười.
Được rồi, chỉ số thông minh của con cũng không phải điều quan trọng nhất, giống như câu nói cũ rích ngày xưa ấy, làm người quan trọng nhất là được sống vui vẻ.
Có thể luôn lạc quan yêu đời như cô cũng rất tốt.
Anh lấy thỏi son trong phòng khách đưa tận tay cho cô.
Chu Sênh Sênh nói: “Cám ơn anh bác sĩ Lục.” Cô vẫy vẫy tay chào anh cho có lệ rồi quay đầu đi ra.
Nào ngờ người đàn ông kia lại theo cô đi ra rồi đóng cửa lại.
Cô nghi ngờ xoay người, ngẩng đầu lại là đối diện với nụ cười cong môi của anh: “Tôi đưa em về.”
Lần này cô thực sự không đoán ra nổi.
Ngoại trừ lần trước muốn nhờ vả cô đóng giả bạn gái để vè nhà gặp người lớn, anh chưa từng đối xử dịu dàng lại thân thiết với cô như hôm nay, không nói mấy câu châm chọc như đâm vào tim cô, ngược lại còn ra vẻ quan tâm chăm sóc rất chu đáo.
“Bác sĩ Lục…” Cô dè dặt cẩn trọng nhìn anh, chần chừ hỏi, “Anh…. có phải anh đang —— “
Dưới ánh đèn mờ nhạt, hai người đứng đối mặt nhau ngoài hành lang, phản chiếu trên mặt sàn là hai cái bóng dài uốn lượn bên nhau, vừa mờ ảo lại ấm áp.
Cô không chắc chắn mà nhìn anh, khóe miệng anh càng ngày càng đậm ý cười, dường như chịu thua mà thở dài một cái, cô cúi đầu không thể làm gì khác hơn mà nói: “Được rồi, tôi đồng ý.”
Cô vừa nói gì cơ?
Gương mặt anh cứng đờ, trái tim cũng như ngừng đập theo.
Cứ như vậy là cô đồng ý rồi?
Bọn họ quả là ăn ý, nhưng anh còn chưa kịp nói hết mà, chẳng lẽ cô đã sớm nhìn thấu trái tim anh?
Đây quả thực là niềm vui lớn đấy!
Trong nháy mắt trái tim Lục Gia Xuyên bỗng nổ tung, giống như những sợi dây leo được tắm đẫm mưa xuân, trong khoảng thời gian ngắn lại có thể vươn mình trỗi dậy, tản mát ra mùi hương thơm mát sảng khoái.
Ngay sau đó, anh nghe thấy cô nàng nhỏ bé trước mặt ra vẻ oán giận nói nhỏ: “Thật là, không yêu đương tử tế với một cô rồi dẫn về nhà đi, tại sao cứ muốn tôi giả làm người yêu anh làm gì? Cứ nói dối với các bậc trưởng bối, tôi cũng sắp thành thần nói dối, sét gặp sét đánh đấy!”
“…”
Trong nháy mắt, trái tim vừa mới bùng nổ nay lại như teo lại, nụ cười bên môi cũng biến mất chẳng thấy tăm hơi đâu nữa.
Chu Sênh Sênh bỗng cảm thấy bầu không khí này không hề giống với một phút trước, cô chần chừ ngẩng đầu nhìn anh, lại chạm mắt với ánh nhìn đằng đằng sát khí của anh.
Cô không hiểu: “Tôi đã đồng ý rồi sao anh còn trưng cái mặt đó ra làm gì?”
Ngay sau đó, một cảm giác đau đớn rơi xuống đầu cô.
Chàng bác sĩ kia vươn tay tới cốc lên đầu cô một cái, đau đến mức cô hô lên một tiếng.
“Anh làm gì thế Lục Gia Xuyên?!” Cô nhìn anh với ánh mắt không thể tin nổi.
Vị bác sĩ kia chẳng thèm để ý đến cô, cất bước rời đi, chỉ lưu lại một bóng lưng lạnh lùng, cùng một câu nói khiến người ta chẳng thể nào đoán được ý ——
“Chỉ số thông minh thấp đến mức này cơ đấy, tôi nghĩ tương lai không nên sinh con làm gì, em chỉ cần tra tấn mình tôi cũng đủ rồi, không cần phải gây họa cho đời sau đâu.”