Café đã được dâng đến tay nhưng Lục Gia Xuyên vẫn không có ý định đi về.
Chu Sênh Sênh hỏi: “Không đi à?”
Lục Gia Xuyên: “Uống xong rồi đi cũng được.”
“… Ừm.” Không biết có phải ảo giác hay không, Chu Sênh Sênh cứ có cảm giác bầu không khí trong tiệm hơi lạ, hình như từ lúc Lục Gia Xuyên vừa bước vào trong tiệm thì cảnh tượng này đã bắt đầu …
Hoàn Tử đang đứng sau quầy vừa ngẩng lên nhìn Lục Gia Xuyên thì suýt cả ngã, hai mắt cô nàng sáng rực lên chẳng chút ngại ngần che dấu. Tiểu Kim trông vẫn lạnh lùng, ngồi xổm ở bên cạnh loay hoay trang trí bánh ngọt. Đông Đông thì cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, anh chàng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ cứ như đang muốn biến bản thân thành một pho tượng rất có cá tính. Anh quản lý thì cứ như đang mắc phải căn bệnh gì đó quái lạ, cứ nhìn Lục Gia Xuyên chằm chằm.
Chỉ có một mình Lục Gia Xuyên dáng vẻ thản nhiên tự đắc đứng ở nơi đó, tay cầm tách café từ từ uống.
Cũng chẳng biết có phải Chu Sênh Sênh đang nghĩ nhiều hay không, hình như anh đang muốn đứng chặn giữa cô và anh quản lý, cô di chuyển một bước, anh cũng đi theo một bước.
Cuối cùng anh còn dứt khoát thay đổi ý định, kéo tay cô đi ra cửa: “Đi, chúng ta đi ăn cơm trưa.”
Chẳng hiệu tại sao, dù gì anh cũng không muốn để cô ở lại cùng tên động vật họ mèo béo ú hai mắt sáng rực kia 【 Anh quản lý: Mẹ nó ai là động vật họ mèo béo ú??? 】.
Chu Sênh Sênh hỏi: “Không phải vừa rồi anh còn nói tinh thần không tốt, vì thể hiện làm người là phải có phép lịch sự tôn trọng tối thiểu, cho nên hẹn ngày khác ăn sao?”
“Chọn ngày không bằng gặp ngày.” Anh lời ít mà ý nhiều đáp lại.
Tốt lắm, lý do này đáng được trọn điểm. Vừa đúng lúc Chu Sênh Sênh đã xin nghỉ cả ngày, nếu quay về tiếp tục làm việc thì thật sự là xin lỗi tiền lương một ngày bị trừ rồi. Vì vậy cô liền vui vẻ đồng ý.
Chỉ là sau khi vui vẻ đồng ý đi cùng anh, bác sĩ Lục lại đưa cô về nhà mình: “Ăn một bữa cơm gia đình đi.”
Anh muốn rửa tay làm canh, tự mình chiêu đãi khách, cô cũng rất vui vẻ đồng ý. Chỉ là không ngờ ăn một bữa cơm ở nhà lại trở thành: “Tuy rằng cô là khách, nhưng tay không ngồi bên cạnh nhìn người vừa trực đêm về tay chân liên tục, hình như cũng chẳng ổn lắm đúng không?”
Vì thế cô đành phải xắn tay áo cùng anh xuống bếp.
Thậm chí chưa kịp tham quan một vòng nhà anh, cô vừa vào cửa đã bị kéo xuống phòng bếp, vừa dò xét bốn phía, vừa không cam tâm mà nói: “Bác sĩ Lục, lần sau anh không cần mời tôi ăn cơm đâu, có khác gì tôi về nhà nấu cơm chả tốn một đồng bạc nào không.”
Có phải những người làm bác sĩ đều mắc bệnh sạch sẽ không đây? Nhìn phòng bếp này cứ như mấy trăm năm rồi chưa từng có ai nấu nướng vậy, bệ kê bếp làm bằng gạch men xứ trắng mịn, trần nhà sàn nhà không chút bụi bẩn.
“Trong tủ lạnh có sốt cà chua, cô ra lấy hộ tôi đi.” Trời ạ tên này còn ngang nhiên sai bảo cô thế nữa.
Chu Sênh Sênh: “Anh không có tay đấy à? Nào có đạo lý chủ nhà sai khách đi lấy đồ hộ?”
Lục Gia Xuyên cầm thứ gì đó trong bồn rửa huơ huơ trước mặt Chu Sênh Sênh: “Bằng không cô rửa cá nhé?”
Cô nhìn con cá bê bết máu mà giật mình, nhanh chân bỏ chạy ra khỏi phòng bếp, hùng hùng hổ hổ ra phòng khách tìm tủ lạnh. Đứng ngoài cửa phòng, cuối cùng cô cũng có thể ngắm nhìn toàn bộ nhà Lục Gia Xuyên.
Đây là một thế giới với hai màu trắng đen xen lẫn với vàng nhạt. Có một chiếc cửa sổ sát đất sáng to, sàn gỗ màu vàng nhạt. Rèm cửa sổ là màu trắng, bàn trà cũng màu trắng, chiếc sofa lại là màu xám. Đập vào mắt ai cũng thấy căn phòng này rất sạch sẽ, một hạt bụi nhỏ cũng khó mà thấy được.
Cô đưa mắt nhìn quanh căn phòng một vòng, cuối cùng nhìn thấy mấy con thú trên ghế sofa thì dừng lại. Ngay sau đó, chân theo phản xạ không điều kiện, chẳng chịu nghe lời chủ nhân của nó mà đi về phía ấy.
Đó, đó không phải là…?
Chu Sênh Sênh ngây ngẩn đứng trước ghế sofa, đôi mắt cũng dại ra. Bởi vì ngay giữa chiếc ghế sofa, có hai con chó nhỏ đang nghiêng ngả nằm cạnh nhau, một nam một nữ, nam quấn chiếc khăn quàng cổ màu đỏ, nữ mặc chiếc quần lụa mỏng màu trắng, trên mặt là biểu cảm rất buồn cười, cả hai cứ lẳng lặng ngồi ở đó mà nhìn cô cười ngây ngô.
Hai con búp bê này nhìn thật quen mắt, đó chính là hai con thú cô đã gắp được khi chơi gắp thú ở trung tâm thương mại mùa đông năm ngoái, nhưng lại bị Lục Gia Xuyên chẳng biết lãng mạn giành cho bằng được. Không ngờ chúng nó được đối xử tốt thế này, chẳng bù cho mấy con thú cô mang về nhà kia, sau mấy ngày được sủng ái đã bị Romeo cướp lấy đi lót mông, nhưng hai con thú này lại được người ta đem về trang trí ở một nơi đẹp nhất trong nhà thế này.
Cô vươn tay cầm lấy một con, cúi đầu kinh ngạc nhìn, cũng chẳng biết đang suy nghĩ điều gì.
Nếu ngày đó cô khộng bị biến đổi bất ngờ, có phải người cùng anh về nhà sẽ là Chu Sênh Sênh chứ không phải là Chu An An nữa?
Có lẽ bọn họ sẽ bắt đầu quen nhau từ một năm trước, chuyện ở bên hồ tối ấy cô cũng biết sớm hơn một năm, chắc hẳn từ năm ngoái cô đã được nghe chuyện ba mẹ Lục Gia Xuyên rồi, câu chuyện về một người thầy với tấm lòng sáng mãi không thôi.
Sau đó cô cũng sẽ biết hóa ra đằng sau khuôn mặt đẹp trai tính tính khó ở của vị bác sĩ ấy lại cất giấu một trái tim dịu dàng đến vậy.
Cô thất thần nghĩ lại rất nhiều chuyện, cho đến khi vang lên tiếng thúc giục của Lục Gia Xuyên đang ở phòng bếp: “Phòng khách nhà tôi có sân bóng lớn thế sao? Tuyển thủ hạt giống họ Chu, cô mới chạy được nửa sân bóng thôi à?”
Cô “Ơi” một tiếng rồi đặt con thú xuống, vội vàng mở tủ lạnh ra tìm sốt cà chua, rồi lại chạy về phòng bếp.
Trên kệ nấu ăn Lục Gia Xuyên đã thái xong cá, rửa sạch được thịt cá xếp gọn gàng vào đĩa, hoàn toàn không còn nhìn thấy dáng vẻ đầm đìa máu của con cá lúc nãy nữa.
Khi cô đưa lọ sốt cà chua cho anh, anh còn liếc mắt nhìn cô một cái: “Lấy lọ sốt thôi cũng đi lâu như vậy à.”
“Ừ, phòng khách nhà anh rộng quá, không cẩn thận là lạc đường ngay.” Cô dõng dạc nói.
“Tế bào xác định phương hướng và trí thông minh của cô quả thật là chết yểu từ trong bụng mẹ nhỉ.”
“…”
Lục Gia Xuyên không thèm để ý đến cô nữa, chỉ tập trung nhanh chóng thái hành, rồi bật bếp ga, đổ dầu vào nồi. Khi anh đang bận bịu làm bếp, Chu Sênh Sênh cứ đứng bên cạnh nhìn anh. Đợi đến khi anh phi hành tỏi, đổ hết cá vào nồi, rồi thêm cả nước thì cô vẫn im lặng nhìn anh như vậy.
Anh có chút kinh ngạc vì sự im lặng của cô bèn quay đầu nhìn cô một cái: “Gần đây cô có uống thuốc trị bệnh nói nhiều à? Một lúc lâu thế cũng chẳng mở miệng nói câu nào, thuốc cũng có hiệu quả phết đấy.”
Hình như lúc này Chu Sênh Sênh mới hồi phục lại tinh thần, cô cũng không thèm so đo với anh nữa, chỉ bỗng nhiên hỏi một câu chả liên quan đến câu chuyện: “Vừa rồi lúc tôi ra phòng khách lấy lọ sốt cà chua thì có thấy hai con chó rất xấu trên ghế sofa. Anh mua về trang trí à?”
Lục Gia Xuyên hỏi: “Thế nào, cô thích chúng nó à?”
“Không, chỉ là cảm thấy chúng thật xấu, đặt ở nơi đó rất ảnh hưởng đến bố cục của căn phòng.” Cô lại hỏi lần nữa, “Có phải anh mua không? Nhìn bác sĩ Lục y có vẻ không phải là người thiếu thẩm mỹ thế chứ.”
“Ờ, không phải tôi mua đâu.” Lục Gia Xuyên quay đầu lật miếng cá trong nồi, đưa lưng về phía cô, cúi đầu nói câu, “Người khác tặng.”
“Ai tặng?”
Anh không đáp, quay đầu liếc cô một cái: “Tự dưng cô quan tâm đến hai con chó đó làm gì?”
Chu Sênh Sênh ra vẻ chọc cười anh: “Hi, còn không phải vì muốn biết mắt thẩm mỹ của ai tệ như thế, ngang nhiên đặt hai con chó xấu thế kia ở giữa căn phòng đầy đẳng cấp thế này sao! Người hay kén cá chọn canh như bác sĩ Lục còn đồng ý bỏ qua việc chúng nó làm xấu cả căn phòng, thì chứng tỏ người kia cũng chẳng phải dạng vừa đâu.”
Cô vừa cười vừa ra vẻ tỉnh bơ ngước mắt nhìn anh: “Cho nên người kia là ai vậy?”
Lông mi hơi rung, lỗ tai căng ra tập trung lắng nghe. Cô bĩnh tĩnh nhìn thẳng vào mắt anh, lại sợ trái tim đang đập thình thịch kia tố cáo sự lo lắng bất an của mình.
Vị bác sĩ đang đưa lưng về phía cô nên không biết cảm xúc của cô hiện giờ, tay đang cầm nắp nồi bỗng dừng lại, một lúc sau anh mới nói: “À, của một cô gái tôi quen năm ngoái.”
“Thân lắm à?”
“Không thân.”
“Vậy sao anh đặt hai con chó cô ấy tặng ở chỗ đẹp nhất của căn phòng?”
“Tiện tay đặt đó thôi.”
“Tiện tay mà đặt cả một năm trời? Không cảm thấy chướng mắt sao?”
Người đàn ông bỗng chốc quay lưng lại, đôi mắt đen dừng lại trên mặt cô: “Chu An An, hôm nay cô hỏi nhiều thật đấy.”
“… Có sao?” Cô ha ha cười ngây ngô, “Còn không phải vì hai con chó kia quá xấu à, đặt ở đó khiến tôi hơi bị shock đấy. Trời ạ, anh nói xem thời buổi này còn có người thiếu thẩm mỹ thế sao, thật sự không sợ công ty phá sản vì chẳng ai muốn mua chúng à, hahaaaa!”
Cứ cười hềnh hệch liên tục, cô luôn là kẻ am hiểu cách giả ngu để che giấu sự chột dạ trong lòng.
Còn Lục Gia Xuyên đã thức nguyên một đêm nên tinh thần quả thật không ổn lắm, tức thời cũng không quan tâm nhiều đến cô, anh chỉ giao phó công việc: “Đun nồi cá mười phút nữa, sau đó cô cho nhỏ lửa, cơm tôi cũng đã cắm rồi, tầm hơn nửa tiếng nữa là ăn được. Tôi đi chợp mắt một lúc đã, cô trông nồi cá giúp tôi.”
Anh xoay người đi ra. Lúc ra tới phòng khách thì dừng chân, nhìn về hai con chó đang nằm giữa sofa. Ừm, quả thật hơi xấu. Sau đó anh liền vòng qua bàn trà, cúi người cầm lấy hai con chó kia, kéo ngăn kéo phía dưới bàn trà, đặt chúng vào đó.
Cô nàng kia tên là gì ấy nhỉ?
Chỉ cần một giây anh đã nhớ ra rồi, cô ấy là Chu Sênh Sênh. Hơn nữa, tên cũng tương tự với tên của Chu An An và cũng đều là hai cô nàng điên kỳ lạ.
Anh ngả người nằm xuống sofa, mơ mơ màng màng nghĩ, Chu An An không cho anh leo cây nên cô đáng yêu hơn cô nàng kia nhiều lắm.
Ừm, anh quyết định sẽ thích Chu An An nhiều hơn một chút.
Về phần cô nàng Chu Sênh Sênh cho anh leo cây kia thì dẹp qua một bên đi.
Trong phòng bếp, nồi cá sôi ùng ục, cô nàng đứng trước bếp mặt thất thần nhìn những luồng trắng bay lên từ nồi cá, suy nghĩ linh tinh.
Thời gian dự tính đã đến sớm hơn cô nghĩ, cứ ngồi thất thần thế nên cô không nhận ra thời gian đang trôi. Chờ cô tắt nồi cá, rút ổ cắm điện của nồi cơm, đi ra cửa phòng bếp liền thấy, Lục Gia Xuyên đang nằm trên sofa ngủ ngon lành.
Cô suy nghĩ một chút, rồi lại xoay người cắm dây nồi cơm vào lại nguồn điện, tìm một chiếc nắp nồi che lên nồi cá.
Chu Sênh Sênh rón rén đi ra phòng khách, lúc này cô mới phát hiện hai con chó kia đã không còn ở đó nữa. Cô đi qua bàn trà, xuyên qua ngăn kéo chưa đóng chặt cô nhìn thấy hai con chó kia.
Rồi cô quay đầu nhìn vị bác sĩ trẻ tuổi đang ngủ say vì quá mệt, bất chợt cô từ từ ngồi xuống chậm chạp tiến sát lại gần anh.
Da anh rất trắng, sạch sẽ láng mịn đến mức con gái là cô đây cũng đỏ mắt vì ghen tị. Dưới vành mắt là những quầng thâm vì thức đêm. Có thể thấy anh là một vị bác sĩ tốt vô cùng có trách nhiệm, thức đêm trực ban cũng không vụng trộm ngủ gà ngủ gật. Dáng người cao to, từ ngực trở xuống chỉ toàn thấy chân là chân, ngay cả khi đang mặc áo lông xù cũng vẫn khiến người ta cảm thấy thật cân đối.
Cứ như thế cô im lặng ngồi đó, ngắm anh lơ đãng thật lâu.
Cuối cùng, cô vươn tay đóng chặt ngăn kéo lại, khiến hai con thú kia mất đi cơ hội được nhìn ánh sáng mặt trời lần cuối cùng. Bởi vì chủ nhân của chúng đã trở thành quá khứ cũng chẳng thể nào quay về nữa, chúng ở đây cũng không còn ý nghĩa tổn tại gì cả.
Mùa đông năm ngoái Chu Sênh Sênh đã vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này, cũng như Chu An An của mùa đông năm nay, cuối cùng cũng có một ngày sẽ biến mất trong cuộc sống của Lục Gia Xuyên. Có lẽ là tuần sau cũng có thể là tháng sau, nếu như may mắn mỉm cười cô có thể bình an vượt qua mùa đông năm nay, nhưng dù sao cũng chẳng thể ở lại mãi mãi được.
Cô sẽ trở thành một bác gái hoặc một đứa trẻ, hoặc một kẻ quái dị nào đó, sau đó biến thành bà già. Cô có nhiều gương mặt như vậy nhưng chẳng thể giữ được gương mặt nào quá lâu.
Chu Sênh Sênh ngồi xuống, tựa lưng vào bàn trà lẳng lặng ngắm Lục Gia Xuyên.
Trong một khoảnh khắc nào đó, cô cảm thấy anh thật cô đơn lẻ bóng, một mình sống trong căn phòng rộng thế này, không có lấy một người an ủi anh. Nếu có thể, cô rất muốn trở thành người có thể lắng nghe có thể làm bạn ở bên cạnh anh. Hai người cùng nhau nấu cơm, cùng nhau ăn cơm, cùng chơi với lũ trẻ, cùng nhau tựa vào chiếc sofa mềm mại tuyệt vời này mà ngủ gật.
Nhưng cuối cùng cô chỉ có thể lẳng lặng tựa người vào chiếc bàn trà cách anh một găng tay, nghe những tiếng hít thở đều đều của anh, nhìn bộ ngực phập phồng lên xuống, sau đó nghe thấy tiếng trái tim mình ở một nơi sâu thẳm nào đó đang đập thình thịch chẳng thể nào khống chế được.
Nếu quả thật không giữ lại được gương mặt này…
Nếu quả thật sớm hay muộn cô vẫn phải rời khỏi thế giới của anh…
Như bị ma xui quỷ khiến, cô từ từ tiến sát lại gần anh, áp sát vào khuôn mặt đang ngủ say, sau đó từ từ cúi đầu xuống.
Chính cô cũng không nhận ra khi mặt cô chạm vào cằm anh, chút cảm giác ngứa ngáy kia cũng đủ khiến người đang ngủ say thức giấc. Vì thế ngay khi anh và cô chỉ cách nhau một bàn tay, cặp mắt đang khép chặt bỗng nhiên giật giật, sau đó chẳng hề báo trước mà mở ra.
Cứ thế khoảng cách giữa anh và Chu Sênh Sênh giờ đây chỉ còn khoảng một đến hai centimet, bỗng chốc phải đối diện với đôi mắt đen như mực, cứ như có một thứ ánh sáng bất tận nào đó đang chiếu thẳng vào mắt cô.