Ăn được nửa bữa thì dì út bỗng nhắc tới một chuyện.
Con gái của dì học chuyên ngành y tá, năm nay vừa mới tốt nghiệp, cũng nên vào bệnh viện thực tập rồi. Dì út chọn trái chọn phải cũng chẳng tìm được bệnh viện nào thích hợp, vì thế bà muốn nhờ Lục Gia Xuyên giúp đỡ, bình thường quanh năm suốt tháng cũng chẳng gặp được anh một lần, may mà đêm Giáng Sinh năm nay cả nhà cũng nhau ăn bữa cơm, cuối cùng bà cũng có cơ hội nhấc được cái gai trong lòng này lên rồi.
Lục Gia Xuyên vừa nhắc tới khoa não ——
Bà nói: “Thần Hinh còn nhỏ tuổi, khoa não chắc không hợp với nó đâu, từ sáng đến tối toàn u sưng chướng khí, còn có người chết nữa. Dì thấy không thích hợp.”
Lục Gia Xuyên vừa nhắc tới khoa ngoại ——
Bà nói: “Khoa ngoại thì phải phẫu thuật cơ thể người, hôm nào trực thì tinh thần phải trăm phần trăm tỉnh táo, không chừng phẫu thuật xong còn có biến chứng u to u nhỏ gì đó. Muốn yên giấc ngủ ngon cũng chẳng được, không hợp không hợp.”
Lục Gia Xuyên vừa nhắc tới khoa xét nghiệm máu ——
Bà nói: “Nghe nói thời đại này hiến máu cũng có thể bị nhiễm AIDS, dì cũng không muốn để Thần Hinh tới khoa xét nghiệm máu, cả ngày tiếp xúc với mấy con vi khuẩn đó, ngộ nhỡ ảnh hưởng đến sức khỏe của nó thì sao?”
Cuối cùng bà đặt đũa xuống, hạ giọng mà đây ẩn ý nói với Lục Gia Xuyên: “Gia Xuyên này, con xem như là lớp trẻ có tiền đồ nhất trong họ nhà ta rồi, trẻ tuổi đã được lên tới chức danh giáo sư thì con ở bệnh viện cũng là người có tiếng nói, nếu không thì con giúp em họ con chút đi? Chúng ta đều là người một nhà cả, giúp đỡ nhau chút có được không?”
Đưa ra nhiều lựa chọn, nhưng bà nhất mực từ chối, Lục Gia Xuyên cũng đặt đũa xuống, anh bình tĩnh đối diện với ánh mắt tha thiết của bà: “Dì út muốn cháu giúp thế nào?”
Dì út nhếch miệng nở nụ cười: “Không phải người ta nói mắt vàng răng bạc sao? Theo ý dì, khoa mắt của cháu là nơi tốt nhất.”
“Khoa mắt không cần nhận thêm người.” Lục Gia Xuyên bĩnh tĩnh đáp, “Dì cả cũng biết mắt vàng răng bạc, người khác đương nhiên cũng biết điều đó, mọi người đều chen nhau vỡ đầu mà vào. Vì thế bình thường khoa cháu rất nghiêm, chặn hết các quan hệ con ông cháu cha, chỉ quan tâm đến trình độ cá nhân.”
Dì út không nhịn được mà cười kẩy, được mấy phút rồi lại tiếp tục nói: “Đúng đúng đúng, chuyện này rất khó, nếu là dễ, dì út có cần nhắc tới trước mặt con không? Con cũng biết, Thần Hinh là một đứa có chí tiến thủ, không nói về chuyện năng lực thế nào thì nó làm việc luôn giữ khuôn phép, nói về trình độ cá nhân cũng không tệ. Con thân làm anh họ cũng nên giúp nó một chút, để nó có công việc mà khỏi cần phải đi đường vòng nhiều!”
Lục Gia Xuyên không lên tiếng.
Bầu không khí trên bàn nhất thời có chút lúng túng, Tôn Diệu Già gắp một miếng cho Chu Sênh Sênh, sau đó nhẹ giọng nói: “Em gái à, Gia Xuyên còn trẻ, kinh nghiệm cũng ít, ở bệnh viện bên ngoài thì là chủ nhiệm thật đấy, nhưng căn cơ bên trong cũng không chắc. Em bảo nó giúp chuyện đó, nếu nó giúp được, đương nhiên sẽ không từ chối. Nhưng nó cũng vì khó xử —— “
“Đó không phải chuyện của con.” Lục Gia Xuyên cắt ngang lời mẹ mình, anh ngẩng đầu nhìn dì út, “Thần Hình học chuyên ngành y tá cơ bản, tới khoa ngoại khoa não là thích hợp nhất rồi. Công viêc ở khoa mắt rất đặc thù, không có trong phạm vi chương trình học của con bé, cho nên nó không đủ kiến thức, không thể vào được. Hơn nữa, xin lỗi dì út, con người cháu trong công việc ở bệnh viện tương đối cứng nhắc, không thích những người đi cửa sau, vì thế chắc cháu không giúp được dì chuyện này đâu.”
Anh nói rất thẳng thắn kiên quyết không nể mặt người nghe chút nào, cho dù đó là sự thật, nghe vào tai cũng khiến người khác cảm thấy không thoải mái.
Chu Sênh Sênh ngây ngốc cầm đôi đũa, quên cả xúc cơm, chỉ biết lúng túng nhìn cả bàn người đột nhiên im lặng. Cô thật sự rất muốn hỏi Lục Gia Xuyên một câu, có phải đạo lý “Hai năm học nói, một đời học im” anh chưa từng được nghe không?
Sự yên tĩnh này quả thực khiến người ta không nuốt trôi cơm được.
Một phút sau, ông cụ đang ngồi bỗng nhiên đập bàn một cái, Chu Sênh Sênh sợ đến mức suýt nữa rơi luôn đôi đũa trong tay. Ông nổi trận lôi đình mà hỏi: “Có đưa cháu nào nói chuyện với bậc trưởng bối thế không?”
Giọng điệu lạnh lùng giống hệt Lục Gia Xuyên lúc nãy. Có vẻ ông lão đã giận lắm rồi nhưng giờ mới được phát tiết.
Lục Gia Xuyên bình tĩnh tựa lưng vào ghế ngồi, điệu bộ thoải mái mà ngẩng đầu nhìn ông ngoại, khóe miệng khẽ cong lên: “Trước giờ cháu vẫn thế này, ông ngoại cũng không phải gặp mặt cháu lần đầu đâu.”
“Gia Xuyên!” Tôn Diệu Già vội đến mức mặt trắng bệch, bà vươn tay qua người Chu Sênh Sênh mà kéo tay áo anh.
Nhưng cũng đã muộn mất rồi. Bữa cơm này vốn ăn trong không khí lúng ta lúng túng, trước mắt lại càng be bét hơn. Ông cụ tức giận vứt đôi đũa xuống mâm cơm, tay chỉ vào mũi Lục Gia Xuyên: “Thái độ này của anh là gì đây? Cả bàn cơm đều là các bậc trưởng bối, anh tài giỏi cỡ nào mà chẳng coi ai ra gì? Một vị bác sĩ nho nhỏ cũng làm giá đến mức này, chúng tôi còn có thể hi vọng anh làm gì nữa?”
“Cháu không có ý nhằm vào ai, cũng không muốn cãi các bậc trưởng bối, cháu chỉ muốn nói về công việc, không giúp là không giúp được.” Lục Gia Xuyên không hề lùi bước, anh còn hiên ngang ngồi đó, giọng điệu chậm rãi nói, “Đúng như lời ông vừa nói, một vị bác sĩ nhỏ nhoi như cháu thì có bản lãnh gì, trị bệnh cứu người là hết trách nhiệm, đây chính là chuyện cháu có thể làm được. Ông ngoại cũng được, hay dì út cũng được, hai người thực sự đừng hy vọng cháu làm được gì to lớn. Những chuyện nằm ngoài năng lực cá nhân, cháu sẽ luôn kính sợ mà tránh xa. Cháu cũng chẳng làm kiêu, cũng chẳng có điểm gì ghê gớm, cháu chỉ muốn mỗi bệnh nhân bước vào phòng cháu khám bệnh sẽ được điều trị tốt nhất, mau chóng khoẻ mạnh mà xuất viện. Đây chính là ước nguyện ngay từ đầu khi cháu muốn làm bác sĩ, cũng sẽ là lời nói có sức mạnh duy nhất khi cháu đang trong cương vị công việc này “
Lời anh không kiêu ngạo cũng chẳng xiêm nịnh, nhưng lập trường lại rất kiên định, thái độ rõ ràng.
Chu Sênh Sênh ngồi bên cạnh kinh ngạc mà nhìn anh, gò má sạch sẽ, không có chút cảm giác lấn cấn nào, đôi lông mày ánh mắt kia cũng sáng rực rỡ vô cùng, cứ lấp lánh như ánh sao, biểu lộ tư thái ngời ngời.
Đây là lần đầu tiên cô nhận ra, trên thế giới có rất nhiều người biết cách nói những lời khiến người nghe hài lòng, bọn họ rất đáng khen ngợi. Nhưng càng đáng quý hơn là những người như Lục Gia Xuyên, rõ ràng biết người ta chẳng thích nhưng vẫn nói những lời người ta không thích chỉ vì kiên quyết muốn giữ vững nguyên tắc mấu chốt của bản thân.
Cô bỗng nhớ tới tin nhắn cô lén đọc được ở phóng khám ngày ấy, nhớ tới cô bé giường hai lăm trước khi qua đời đã may mắn được làm bạn với bác sĩ Lục một thời gian ngắn ngủi…
Cô gần như không nhịn được mà muốn cổ vũ anh, mà cô thật sự đã làm vậy, giống như một học sinh tiểu học, nghiêm túc ngồi bên cạnh bác sĩ Lục, đột nhiên vỗ tay bôm bốp, trên mặt là vẻ đắc ý vô cùng tự hào.
“…”
Tất cả mọi người trong bàn ăn đột nhiên quay sang nhìn cô chằm chằm.
Chu Sênh Sênh bất chợt rút tay về, cô có cảm giác sự bình tĩnh này thật đáng sợ, rất lúng túng. Sau đó để giảm bớt sự lúng túng, cô hắng giọng một cái, khẽ thấp giọng hát thầm: “Sợ nhất là không khí bỗng nhiên yên tĩnh —— “
Sau đó bầu không khí lại càng yên tĩnh hơn.
Thật không ngờ người đầu tiên bật cười phá vỡ bầu không khí lúng túng này lại là Lục Gia Xuyên. Anh bật cười thành tiếng, nụ cười kia như viên ngọc khẽ rơi xuống đất, lanh lảnh dễ nghe, trong phút chốc đã cứu vớt Chu Sênh Sênh thoát khỏi tình cảnh lúng túng.
Chu Sênh Sênh phút chốc bỗng ngẩng đầu nhìn sang người bên cạnh, chỉ mong thấy một đôi mắt sáng ngời dịu dàng.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp, vị bác sĩ thường xuyên nổi điên như núi lửa lại đang dịu dàng mà nhìn cô, trong mắt ẩn chứa niềm vui le lói. Khóe môi anh cong lên như vầng trăng khuyết sáng rực giữa trời đêm, nắm giữ sức mạnh cảm hóa lòng người.
Tiếp theo là giọng nói gấp gáp của ông cụ: “Phản rồi! Anh không hiểu chuyện thì thôi, còn dẫn theo một con bé không biết trời cao đất dày về nhà! Đến nhà người ta, mà những lễ tiết cơ bản cũng không biết, anh định khiến tôi tức chết phải không?”
Chu Sênh Sênh vừa nghe thấy tên mình bị điểm danh thì cũng dựng thẳng người dậy, gương mặt lúc xanh lúc đỏ.
Trời mới biết cô không hề muốn bị cuốn vào chiến tranh của gia đình này mà!
Dì út thấy ông cụ đang lửa giận ngút trời, liền nhanh chóng dập tắt: “Thôi thôi, cơm còn chưa ăn xong, chuyện này để sau hãy nói đi.”
Không ngờ mấy dì còn lại cũng mau mau nói: “Đúng vậy đúng vậy, ăn cơm trước đã, ngày hôm nay nói đến đây thôi, ăn cơm vẫn là quan trọng nhất mà.”
Ông cụ không nói gì, chỉ thở thở hổn hển, nghiêm mặt như pho tượng Bồ Tát ngồi đó.
Nhưng Lục Gia Xuyên lại đứng dậy, ung dung bình thản nói: “Có cháu ở đây chắc mọi người cũng không ăn cơm được. Không bằng cháu về trước vậy, cũng để cho ông ngoại được bĩnh tĩnh hơn, không cần mỗi lần nhìn thấy cháu lại muốn phát tiết cơn giận.”
Ông cụ quát anh: “Anh đứng lại! Tôi cho anh đi chưa?”
Một phút sau, ánh mắt sắc bén của ông cụ liền quay sang Chu Sênh Sênh, cô sợ đến mức cổ cũng rụt cả lại,
“Cô là Chu An An?”
“Dạ!”
“Làm gì?”
“Dạ…. làm phục vụ ở tiệm cafe.”
Ông cụ chau mày: “Làm phục vụ ở tiệm cafe? Học hành thế nào?”
Cô thầm thí nói: “Cao… cao trung —— “
“Cao trung? Tốt nghiệp trung học thôi sao?!” Ông cụ cao giọng, gần như là hung dữ mà ngắt lời cô.
Chu Sênh Sênh nuốt nước miếng một cái, bổ sung hoàn chỉnh: “Chưa tốt nghiệp trung học…”
“…” Vẻ mặt mọi người trong phòng trông rất đặc sắc.
Ông cụ vẫn cố nhịn: “Trong nhà còn ai không?”
“Trong nhà ——” Chu Sênh Sênh không muốn ông cụ nổi điên, nhưng ông cụ đã hỏi như vậy, cô cũng không muốn nói dối, liền nghiêm túc nói, “Trong nhà không có ai.”
Nhìn dáng vẻ kia của ông cụ chắc sắp nổi cơn tam bành rồi.
“Tôi hỏi nhà cô còn ai không, cô nói trong nhà không có ai là có ý gì? Đang lấy tôi ra làm trò cười đấy à?”
Chu Sênh Sênh ngơ một chút rồi mới nói: “Ông hiểu lầm rồi. Ba mẹ cháu đều đã qua đời, trong nhà không có anh chị em khác, chỉ có duy nhất mình cháu.”
Cả phòng im lặng trong giây lát.
Ông cụ không đánh giá thêm gì về gia đình cô, chỉ ngẩng đầu nhìn Lục Gia Xuyên, gằn giọng nói từng chữ từng chữ: “Vị Chu tiểu thư này không xứng với anh.”
Câu nói này xem như đã rất khách sáo rồi, so với giọng điệu vừa rồi của ông, quả thực là nhẹ nhàng đến mức khiến người ta cảm động muốn rơi nước mắt. Nhưng Chu Sênh Sênh không ngờ rằng, câu nói ấy đối với Lục Gia Xuyên lại như một mồi lửa, dễ dàng khiến anh bùng nổ.
Anh đột nhiên kéo tay Chu Sênh Sênh, giọng nói lạnh như băng: “Vậy thì sao chứ? Người con yêu chính là cô ấy, không phải vì bằng cấp, không phải vì gia đình, càng không phải vì cái gọi là môn đăng hộ đối.”
Sau đó, vài tiếng nói đột nhiên vang lên.
“Gia Xuyên ——” Là từ bà Tôn Diệu Già quát anh dừng lại.
“Anh cút ra ngoài cho tôi!” Là tiếng thét của ông ngoại Lục Gia Xuyên.
“Mọi người bớt bớt một câu ——” Là tiếng khuyên can từ mấy bà dì.
Cuối cùng là từ Chu Sênh Sênh đang cười ha hả mà nói lời kịch: “Cảm ơn ông ngoại, nếu không phải vì lời nói của ông, cháu cũng không biết Xuyên Xuyên yêu cháu nhiều đến thế, kiên quyết một lòng.”
“…”
Ngay trong không khí hỗn loạn như thế, Lục Gia Xuyên vươn tay kéo Chu Sênh Sênh đứng dậy, khẽ mỉm cười: “Vậy cháu sẽ không để lỡ bữa cơm của mọi người, mọi người cứ từ từ ăn, chúng cháu đi trước.”
Ngay khi Chu Sênh Sênh còn chưa kịp phản ứng lại đã bị Lục Gia Xuyên kéo thẳng ra ngoài, đi thẳng xuống tầng một. Phía sau còn tiếng gọi của bà Tôn Diệu Gìa, nhưng Lục Gia Xuyên lần đầu tiên không để ý đến lời mẹ nói, chỉ kéo tay cô đi thẳng.
Trong thế ngàn cân treo sợi tóc, Chu Sênh Sênh giữ chặt cổ tay anh: “Đại ca, đại ca anh chờ chút đã!”
“Bị người ta nhục nhã thế, cô còn ăn được nữa à?” Lục Gia Xuyên hỏi ngược lại.
Cô giữ tay anh khóc không ra nước mắt: “Đúng vậy, tôi còn chưa đi giày mà, đôi giày đẹp nhất của tôi hôm nay đi là vì anh đấy, tốt xấu gì anh cũng phải để tôi đi giày xong đã chứ…”
Nhưng Lục Gia Xuyên không muốn quay lại đó lần nữa. Anh đứng ở ngã rẽ dưới tầng một, bình tĩnh mà lôi ví ra, nhét vào lòng Chu Sênh Sênh: “Đi thôi, đi mua giày. Chỉ cần trong phạm vi năng lực của tôi, cô cứ chọn, xem như là báo đáp chuyện hôm nay cô giúp tôi.”
Hành động y như tổng tài bá đạo, còn cả chiếc ví dày cộp cô đang giữ trong lòng, đây là lần đầu tiên trong đời có người đàn ông muốn mua quà cho cô mà hùng hồn như vậy… Nhưng Chu Sênh Sênh lại không cảm thấy hài lòng, cô đứng dưới sắc tối lờ mờ, mượn ánh đèn đường ngoài kia mà cẩn thận quan sát Lục Gia Xuyên.
Trong không gian u tối, tiếng gió lạnh thổi qua khiến không khí lại càng vắng vẻ hơn, chỉ có chút tia sáng ít ỏi trong bóng đêm mờ mờ.
Nhưng không có gì, không có gì có thể ngăn cản được sự đau thương trong đôi mắt kia.
Cô đã từng nhìn thấy rất nhiều mặt khác của anh, có hung dữ như ôn thần, có dịu dàng anh tuấn, có nổi giận lôi đình, có ấu trĩ ngây thơ, nhưng chưa từng thấy anh cô đơn bĩnh tĩnh như thế này. Trong đôi mắt kia sự đau khổ không hóa thành nước mắt rơi xuống, mà ngược lại nó giống như một lưỡi dao sắc, cứ thế cứ thế mà tổn thương người khác.
Chu Sênh Sênh từ từ nắm chặt chiếc ví kia, tay cũng không cố thoát khỏi tay anh nữa. Cô dùng sức mà nắm chặt lấy tay anh, thấp giọng nói: “Được, vậy anh dẫn tôi đi đi.”
Bước vào bóng đêm u ám vô biên.
Bước vào thế giới ẩn giấu nỗi lòng đau đớn của mỗi người.
Ở thế giới đó, có nỗi đau của anh và có cả bí mật của em.
Cô loáng thoáng nhớ đến bài hát bất hủ đã từ lâu lắm rồi, khi còn bé cô thường nghe qua đài radio. Trong lời bài hát, cô ca sĩ ấy hát một câu thật cô đơn: nếu anh không muốn nói, em sẽ không hỏi nữa.
Nếu anh không muốn nói, em sẽ không hỏi nữa….