Sau vài phút đắn đo trên xe trong quãng đường dài trở về Sa Pa. Tử Lâm liền tấp lại một bệnh viện, hắn băng bó lại vết thương, mua áo mới. Nhìn chung cũng vì không muốn Minh Ngọc ( cô vợ nhỏ của hắn) nhìn thấy cái bộ dạng này của hắn.
Khi hắn trở về Sa Pa với nụ cười lạnh trên môi. Giả bộ thế thôi. Bởi trong quãng thời gian trở về hắn luôn nhớ về năm trước, về cô gái năm ấy.
Trong thâm tâm vốn không vui nay lại bắt gặp cái cảnh tượng ngàn tiễn xuyên tâm.
Lâm Minh Ngọc đang được Vu Chính ôm đứng trên cầu thang. Họ hôn nhau, một cách say đắm. Và đối với kẻ như Triệu Tử Lâm. Thì đây là điều không thể tha thứ. Lại cộng thêm tâm trạng buồn bực không dứt trong lòng.
“ Phản bội là cái anh không cho phép nhất, em biết không!” Hắn nghĩ trong đầu như vậy khi hùng hổ tiến đến chỗ Minh Ngọc và Vu Chính.
Tử Lâm kéo Minh Ngọc ra khỏi vòng tay Vu Chính. Cô cáu kỉnh hất tay hắn ra.
Điều đáng bất ngờ nhất ở đây là. Tử Lâm không hề cố hôn Minh Ngọc. Lúc ấy Hạo Thiên, Hồng Duyên và Đản cũng kịp thời chạy đến. Kịp thời nhìn thấy cơn giận dữ của Triệu Tử Lâm.
Và Nhìn thấy cái tát của hắn, hắn tặng cho người yêu dấu ( Minh Ngọc) một cái bát tai không thương tiếc.
Hắn tát cô bằng đôi bả vai đau đớn. Để hắn tự nhủ rằng, hắn làm cô đau thì hắn còn đau gấp bội.
Minh Ngọc đưa tay xoa vết thương, đau đớn nhìn hắn.
“ Vì thuốc cũng được, bây giờ không phải con người thật của em cũng được, nhưng phải bội là điều không thể tha thứ!” Tử Lâm nghĩ như vậy khi cưỡng hôn Minh Ngọc. Cô cố đẩy hắn ra nhưng lại không thể. Bất chớp, khi hai đôi môi vẫn chạm vào nhau, nhưng ánh mắt cả hai người đều hướng về Vu Chính.
Một có là ánh mắt căm thù, lửa hận ngùn ngụt.
Một là ánh mắt hoảng sợ, kinh hãi.
Triệu Tử Lâm đang mất kiểm soát.
Hôm nay Tử Lâm chơi súng nhiều quá. Hắn chía khẩu súng còn vết máu chưa khô vào đầu Vu Chính, toan một viên là lấy mạnh kẻ “gian phu”.
Minh Ngọc cố lấy tay gằng lấy khẩu súng, nhưng đôi mắt lạnh của Tử Lâm lại nói với hắn rằng. “ GIẾT”
Pằng.
Thêm một viên đạn lạc bay trong ngày hôm nay. Nhưng viên đạn ấy không hoàn toàn nghe lời Tử Lâm, nó bay lệch hướng và ngắm thẳng vào bụng trái Vu Chính, máu bắn ra, nhuộm đỏ thảm, Vu Chính mất đà, ngã xuống khỏi cầu thang. Nằm bất tỉnh trên sàn.
Hạo Thiên vội chạy đến, nâng người Vu Chính lên, hô hoán gọi người đến giúp. Minh Ngọc cũng vội đẩy Tử Lâm ra, chạy lại chỗ Vu Chính.
Khi bị đẩy ra, hắn không hề tỏe vẻ khó chịu, hắn chỉ cười mỉm, tiến đến chỗ Vu Chính trước sự lung lạc của Minh Ngọc, Hạo Thiên, Hồng Duyên.
Còn Đản thì chạy lại chỗ hắn, có vẻ như rè trừng, tên Đản này đã nhiều lần chứng kiến cơn giận dữ bất thường của Tử Lâm. Phần lớn là chuyện gia đình, nhiều nhất là về mẹ hắn. Sau là cô gái năm trước, người chưa từng lộ mặt.
Giờ thì hắn giận dữ vì Lâm Minh Ngọc.
Tử Lâm vẫn cười mỉm, hắn ném khẩu súng xuống đất, cạnh Minh Ngọc :
-Hận lắm sao? Nếu hận như thế thì dùng nó giết anh đi!
Minh Ngọc nhìn khẩu súng rồi lại nhìn Vu Chính.
Tử Lâm lạnh lùng bước ra cửa, không một lần ngoảnh lại. Trong lòng hắn đang rất khó chịu.
Pằng!
Thêm một phát súng nữa, lần này là Tử Lâm nhận trọn, hắn nhìn vết thương rỉ máu ở ngực nhưng lại không quay đầu nhìn về phía kẻ bắn mình sau lưng. Bởi hắn biết đó là ai. Lâm Minh Ngọc.
-Đó là khẩu ZZx đấy!!! – Đản hét lên khi thấy Minh Ngọc bắn Tử Lâm.
Tử Lâm ngã xuống, Đản kịp thời đỡ hắn.
Không biết có phải vì lần đầu cầm súng, lần đầu bóp cò, lần đầu có suy nghĩ giết ai đó không mà Minh Ngọc bỗng thất thần đi một lúc. Như một liều thuốc giải. Nhưng kí ức của quá khứ cứ đua nhau chạy vào đầu cô. Cô bắt đầu nhớ lại, nhưng những cái thay đổi sau khi uống thuốc, cô cảm thấy có lỗi và xấu hổ vô cũng.
Minh Ngọc thất thần hét lên khi thấy Tử Lâm ngã xuống :
-Anh Lâm!!!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Thêm một truyện mới mà không phải mới. "YÊU MA" đã(hoặc gần) chính thức có trên santruyen, bạn nào quan tâm đến PD hay tò mò về ảnh thì qua đọc nhé!!!