Tác giả: Tôi là người mù chữ
Sau vài ngày nghiên cứu và tham khảo sách các loại như tên hay, tên con gái năm , tên con trai năm vân vân và mây mây.
Cuối cùng quyết định đặt tên con trai cả ( Un) là An Cơ, con gái thứ ( Deux) là An Di, con trai út ( Trois) là An Nguyên.
Cả đều rất... không ngoan. Chỉ có con gái là ít khóc nhất, nhưng vẫn khóc! Khiến cô đau đầu muốn chết. Ngày nào cũng phải ăn thật nhiều những thứ bổ dưỡng để có sữa cho con. Ăn đến chán nản, Bạch Thiên Di mỗi khi thấy mẹ chồng, mẹ mình hay Hà Tử Phàm ẵm con đến đều cảm thấy đau khổ. Đến một ngày cô đành nói với Hà Tử Phàm rằng:
"Em đâu phải heo đâu mà ngày nào cũng cho nhiều sữa vậy! Anh tìm vú nuôi đi!"
Vậy là anh liền tìm luôn một lúc bà vú nuôi...
....
.......
...........
An Cơ, An Di, An Nguyên càng lớn càng biết vâng lời. Điều này khiến cô rất hài lòng.
Khi chúng được tuổi thì cũng đã đổi đến n lần vú em. Chẳng ai chịu nổi sự càn quét của đứa một lúc cả. Sau n lần đó thì cả ba cũng chịu an phận, đã biết nghe lời hơn nhiều.
Un và Trois rất thông minh, nhưng lại nghịch kinh khủng. Deux không nghịch, mà lại rất ngoan, là đứa biết nói trễ nhất, tận tuổi vẫn chưa chịu nói. Đúng là con gái có khác!
Điều chúng làm cô hài lòng nhất, chính là quay Hà Tử Phàm như chong chóng. Lúc thì: Bố ơi cái này là gì, bố ơi cái này ăn được không, bố ơi con muốn xem hoạt hình, bố bố bố khắp nơi khiến cô cực kì hài lòng!
Một hôm nọ, sau khi đưa cả đến nhà trẻ, khi về nhà, cô nhận được cuộc gọi của Lục Hợp đang khóc nức nở, đây là lần thứ cô nghe Lục Hợp khóc, lần đầu tiên là ba cô ấy mất... Cô đành bay đến thành phố Lục Hợp đang ở. Vừa lúc đang chuẩn bị thì nhà trẻ gọi điện đến thông báo trường xảy ra vấn đề về điện, yêu cầu phụ huynh đến rước trẻ, vậy là cô vừa trên taxi gọi cho Hà Tử Phàm đến rước các con.
Hà Tử Phàm thì lại đang có việc cần xử lý gấp, hôm nay anh lại đi xe moto. Mà nhà trẻ ngoài bố mẹ thì người họ không biết mặt sẽ không được rước trẻ. Vậy nên Hà Tử Phàm đành đón taxi đến đón cả ba về công ty.
Khi cả công ty nhìn thấy tổng giám đốc tay phải bế bé gái, sau lưng là một bé trai, tay trái lại là một bé trai, cả bốn gương mặt đều hệt nhau thì không kìm được mà trợn mắt...
Cả đều được đưa vào phòng riêng của anh, và người chăm chúng không ai khác chính là anh!
Cũng may cả ba đều rất ngoan, ngồi im lặng chăm chú nhìn anh làm việc. Có lẽ do không gian lạ và nhiều người lạ nên chúng rất an phận.
Buổi trưa ăn cơm thì lại là cực hình...
Ra về thì hết người này cưng đến người kia nựng, khiến cô nhóc nhà anh mếu đến xệ cả mặt. Còn nhóc tì kia thì lại tỏ vẻ rất sành đời chẳng hề e dè chút nào cứ để mặc cho các cô bế.
Hà Tử Phàm để xe ở công ty, đón taxi về nhà.
Về đến nhà chính là về đến hang động nơi hoạt động chính! Không cần nói cũng biết chuyện gì xảy ra
Chỉ sau một ngày, khi về đến nhà Bạch Thiên Di liền cảm thấy như nhà của mình vừa bị một con lốc đi ngang qua.
Vì tận ba nhóc tì nên Hà Tử Phàm đã dành hẳn một góc phòng khách làm phòng vui chơi cho các con.
Màu vẽ của cô dính khắp sàn, đất sét, đồ chơi thì vứt lung tung xung quanh phòng vui chơi...
Kẹo dẻo, marshmallow, vỏ hộp sữa, bánh quy đều vứt quanh cái lều cắm trại được dựng sẵn trong góc. Bạch Thiên Di liền cảm thấy nghi ngờ. Bình thường cái lều này chưa bao giờ được dựng lên, chắc là Hà Tử Phàm đã dựng.
Cô liền bước đến kéo khóa. Đập vào mắt là cả đứa nhỏ đều mặc một bộ đồ ngủ liền có cả nón hình khỉ in chi chít hình quả chuối giống nhau, còn Hà Tử Phàm thì mặc bồ đồ ngủ thun như đồ tập thể dục... Deux nằm trên ngực anh, Un và Trois thì nằm bên cạnh ôm lấy bố.
Cô chỉ sợ anh bận việc không chăm được cả ba nên vội vả về nhà, kết quả ngoài mong đợi. Biết thế cô đã ở lại thêm vài ngày nữa...
Cũng may là các con cô bám theo bố, không bám theo cô, nếu không chắc cô vác chân lên đầu cũng không chạy kịp... Cũng may... lấy anh quả thật là quyết định không sai mà!
Cô cảm thấy cuộc sống thế này cũng tốt, không tệ, xứng đáng không!
"Không tồi ...
Không tệ ...
Không tồi ...
Không tệ ...
Không tồi ..."
...
....
.....
Vào một đêm nào đó khi cả con đều về phòng ngủ riêng, thì bố mẹ chúng lại đóng cửa đếm tiền. Bạch Thiên Di liền không nhịn được mà nói:
"Năng suất rất tốt, nói theo vật lý thì chính là dao động tuần hoàn, biên độ, ly độ và ly độ cực đại đều rất tốt... Nói tóm là em không sinh nữa đâu...!"
Người nào đó vờ như không nghe thấy, nói:
"Anh nhớ hình như anh rất dở vật lý..."
Lại tiếp
"Nên ngoài từ tốt ra những thứ còn lại anh đều nghe không hiểu!".
Bạch Thiên Di trong lúc quẫn bách liền trách:
"Sinh! Em nói em không sinh con nữa! Nó thuộc về phạm trù sinh học rồi!"
"Anh dốt cả sinh lẫn lý! Vậy nên nghe không hiểu gì cả!". Hà Tử Phàm đáp
"Anh...!". Cô không còn nói ra hơi nữa rồi... lại tiếp
"Rõ ràng bác gái nói lúc đi học anh lúc nào cũng... đứng nhất lớp mà...".
"Nói dối đó, em đừng nghe lời mẹ". Hà Tử Phàm nói
"..." Cô không còn gì để nói nữa.
Anh mà dốt sinh với lý á ! Cô đi bằng đầu! Tổng giám đốc thần uy anh dũng mà dốt sinh lý. AI TIN???!!!!
Đôi lời tác giả: Tôi nói rồi, tôi lười lắm ! ._. tôi phải đi ngủ gấp, mạng chậm chạp sắp giết tôi rồi! Chuyện này coi như thúc tại đây. Tạm biệt!
P/s : Vẫn không có edit. Tại mạng đó! tất cả là tại mạng! Tôi vẫn không tìm thấy sự vui vẻ...