Tác giả: Tôi là người mù chữ
Bạch Thiên Di rỗi rãi nằm dài trên giường xem bộ phim Lần Đầu ( First Time ) của Angela baby và Triệu Hựu Đình đóng, bỗng cảm thấy sao mà éo le kinh khủng ._. Ngoài trừ việc cằm của Angela Baby trong kì kì ra thì còn lại đều rất tuyệt.
Xem đến đoạn Triệu Hựu Đình khóc sướt mướt bỗng dưng cô cũng muốn khóc theo. Cô rất ghét đàn ông khóc. Cô cảm thấy khóc như thế chả mạnh mẽ chút nào, nhưng mà sau khi xem bộ phim này cô phải suy nghĩ lại.
Cuối phim Angela có nói thế này: “ Em yêu anh, Lữ Hạ hay Cung Ninh, what ever”. Cô chợt nhớ ra hình như mình chưa nói với ai đó câu đấy bao giờ…
Bạch Thiên Di bắt đầu đau đầu suy nghĩ…
Chuyện này thật ra cũng không có gì phức tạp. Chỉ là nói ra từ đơn giản, nhưng với Bạch Thiên Di, đó là chuyện không tưởng!
Cô không phải người hay nói lời đường mật, mà thực chất là cô không thể nói được! Đến hỏi thăm sức khỏe bà con ở xa cô còn không nói được, huống chi nói từ xấu hổ gây sát thương lớn thế này?!
Bạch Thiên Di suy nghĩ một hồi lâu.
Cuối cùng cô đi đến một quyết định. Đó chính là… Quên nó đi...
Đang xem vui thì ai đó đã đưa tay tịch thu laptop đi mất. Anh nói:
“Đến giờ đi ngủ rồi”
Bạch Thiên Di cũng không phàn nàn gì nhiều, dù sao cô cũng đã xem hết phim. Cô ngoan ngoãn lên giường đắp chăn đi ngủ.
giờ sáng.
Bạch Thiên Di mở mắt. Cô dò dẫm tìm quyển truyện dấu dưới gối và cây đèn pin mini vừa trên mạng vài hôm trước, bật đèn pin và say sưa đọc…
Tất nhiên là phải trùm chăn kín cả đầu, nếu không Hà Tử Phàm sẽ phát hiện mất. Anh rất không thích cô đọc những thể loại tiểu thuyết như thế này, vì cô sẽ mê mẩn và sẽ vứt anh sang một bên.
Thực ra cũng không phải thế. Bạch Thiên Di dù có mê mẩn cũng không lộ ra ngoài, mà chỉ si mê trong lòng thôi, chỉ vì ai đó quá nhạy cảm mà thôi…
Đang đọc đến đoạn nữ chính nói: “ Em yêu anh. Nếu nói như vậy sẽ làm cho anh cảm thấy an tâm hơn, thì…”
Bạch Thiên Di trề môi cảm kháng. Cô chưa bao giờ nói từ “em…” đó, thế nhưng Bạc Hà của cô cũng đâu có cảm giác không an tâm . Đang suy nghĩ mông lung, bỗng bên cạnh vang lên giọng nói.
“Anh cũng nghĩ thế”.
Bạch Thiên Di quoắn cả người… Cô giật mình quay sang bên cạnh, thì ra ai đó cũng đã chui vào chăn, mở to mắt nhìn cô…
“Anh… chưa ngủ à?”. Cô vờ hỏi
“Anh không ngủ được…”
“… vì anh cảm thấy không an tâm”. Anh bổ sung
“…”
“Đây chỉ là truyện thôi, chỉ là truyện thôi, là truyện…”. Bạch Thiên Di muốn nhấn mạnh ý nghĩ truyện là hư cấu không có thật!
“Ừ, là hư cấu và cũng là đúc kết từ đời thực”. Anh đáp
“…”. Bạch Thiên Di cứng họng. Nếu là ngày thường cô vẫn sẽ hay nói thế mỗi khi anh thấy cô đọc những thể loại này.
Cái này có gọi là: tự bê đá đập lên chân mình không????
Hà Tử Phàm chăm chú nhìn cô không rời mắt, anh nói với vẻ mong chờ:
“Vợ à, anh không an tâm…” (:’( )
Bạch Thiên Di suýt nữa thì ngả xuống giường, cô không ngờ Hà Tử Phàm lại còn có chiêu này…
Bị ánh mắt của anh làm cho cứng họng, cô không thể nào thốt ra được từ đó, dù cố gắng cách mấy… Nhưng ánh mắt của anh đã cho thấy, hôm nay không thể nào không nói!
“em….”. Cô ngập ngừng
“...yêu”. ..
“EM SI MÊ ANH!”
“AAAAAAA!”. Cô hét lên, nhân tiện chui thẳng vào trong chăn không dám thò mặt ra ngoài. Cô định nói là “ yêu” nhưng đầu óc cứ tán loạn lên sau đó lại thành “si mê”. Còn ngượng hơn cả “yêu” nữa!
Hà Tử Phàm bị cô làm cho bất ngờ. Anh bỗng nhiên cảm thấy buồn cười.
“si mê”?
Anh biết Bạch Thiên Di rất dễ bắt nạt, chỉ là bề ngoài trong khó gần thế thôi. Cô không nói “yêu” mà thay bằng “si mê”, anh biết chắc thật ra là cô định nói “yêu” nhưng vì ngượng nên lại đổi thành “ si mê”.
Anh biết vợ anh không hề biết từ si mê còn hơn chữ yêu nhiều lầm.
Hà Tử Phàm vòng tay ôm cái kén là Bạch Thiên Di vào lòng, anh thì thầm:
“Anh cũng si mê em”.
“…”