Ngày tết.
Bạch Thiên Di đã lên kế hoạch cho tất cả các ngày trong kì nghỉ tết.
Và đúng như theo kế hoạch, mùng một cô cùng bố mẹ đón giao thừa vì Hà Tử Phàm đi công tác, mà cô lại không muốn đón giao thừa một mình. Vậy là cô về nhà bố mẹ vào đêm ba mươi, mặc kệ cho căn nhà của cô và anh lộn xộn đồ đạc như cái chuồng heo. Dẫu sao thì cô cũng đã tính toán sẽ ở luôn nhà bố mẹ cho đến mùng cuối cùng của mấy ngày tết nên dọn rồi lại đi thì…tốn công quá.
Năm nay cô đã hai lăm tuổi. Cô cảm thấy mình già đi…Nhưng tiền lì xì của bố mẹ tất nhiên Bạch Thiên Di vẫn mặt dày xòe tay nhận, điều đó làm cô cảm thấy thật sự hạnh phúc. (:v)
Bạch Thiên Di sau khi ngồi trên giường đếm tiền, kết luận, nội vẫn là người thương cô nhất. Đơn giản vì trong phong lì xì của nội dày hơn của bố mẹ rất nhiều. Nghĩ đến đó, mặt cô không tự giác nở nụ cười, cô cảm thấy bụng mình nổi chút tham lam, dự định sau khi ai đó đi công tác về sẽ đòi lì xì. Tất nhiên, phải dày hơn cả nội!
Cả mùng một Bạch Thiên Di dành cả ngày để…chơi game. Những ngày tết không có gì để làm nên rất chán, Bạch Thiên Di chỉ biết chơi game để giết thời gian. Nhưng đó chỉ là lý do phụ, cái chính là game cô đang chơi vừa tung ra thông báo event nếu chơi game vào mùng một sẽ nhận được nhiều phần quà hấp dẫn. Mà Bạch Thiên Di không thể cưỡng lại được những thứ…từ trên trời rơi xuống.
Suốt từ sau khi đón giao thừa xong đến sáng cô vẫn cắm đầu vào máy tính cày game. Chưa bao giờ Bạch Thiên Di thấy mình kiệt sức nhưng lại vui vẻ đến vậy.
Mùng hai, Bạch Thiên Di tuân lệnh mẹ sang nhà em trai mình – Bạch Thiên Ngôn. Trong tâm trí cô rất không muốn đi, nhưng mẹ đã nói, cô không thể không tuân theo. Kết quả, chưa bước chân được vào cửa đã bị chủ nhà tống ra ngoài…Chuyện này kể lại thì cũng rất quen, rất giống cái cảnh ngày đầu tiên bước vào kí túc xá trường đại học.
Số cô là số bắt gian?
Cũng vì cái thói tự nhiên vào nhà người quen thì không cần gõ cửa. Có chìa khóa thì cứ cắm mà vào, thế là cô đã nhìn thấy cảnh rape trong truyền thuyết của một nam và một…nam khác.
Bạch Thiên Di như đứng hình trước cảnh xuân sắc ấy. Dường như không khí xung quanh cũng dần nóng lên, cô vẫn đứng đó, nhìn chằm chằm, kết quả sau mười giây đứng hình cô bị chủ nhà đá ra khỏi cửa khi một tiếng kêu kháng nghị nho nhỏ phát ra từ người…phía dưới.
Lúc đi về cô vẫn không thể tưởng tượng được.
Tại sao em trai cô lại là người ở TRÊN?!
(._. Em cô là gay quan trọng hơn chứ?)
(Edit: Cổ có đầu óc không bình thường, cô là tác giả phải biết chứ!)
Điều này khiến Bạch Thiên Di vô cùng hoang mang…Vừa về nhà cô lại quên mất thêm một chuyện, quên hỏi tên cậu nhóc đó rồi?! o.O
(Quan trọng muốn khóc luôn TT____TT )
Mùng ba ?
Cuối cùng ai đó cũng về, chưa ở được một tiếng đồng hồ đã khiến Bạch Thiên Di vừa lu thu thu dọn đồ đạc trong phòng vừa nghe mắng. Không ở nhà thì thôi, vừa về là mắng người ta bừa bộn…
Buổi trưa có chị họ đến, chị họ còn dẫn theo cả con trai đến. Vừa ngồi được một tí chị họ lại có việc bận cần phải giải quyết thế là gửi cả con trai mình ở lại cho cô giữ hộ, xong việc sẽ ghé rước.
Bạch Thiên Di chưa bao giờ giữ trẻ nên cô chẳng biết phải làm gì với nhóc Chu Chu. Cứ để thằng nhóc ngồi đấy một lúc thì nó khóc òa lên, xem hoạt hình được một tí cũng lại khóc òa lên. Bạch Thiên Di không biết phải làm thế nào, cô liền chạy về phòng bế Sebastien đến vì cô nghĩ Alexander có gai nên có thể làm cậu nhóc bị thương…
Kết quả Chu Chu còn khóc lớn hơn, mà không phải khóc bình thường, mà là vừa khóc vừa chạy…
Cô đành đưa mắt cầu cứu ai đó đang ngồi vắt chân trên ghế xem tài liệu. Sao N lần nhìn không chớp mắt, Hà Tử Phàm cũng chịu thua, anh đứng dậy đi lên lầu, không biết moi đâu ra hộp màu nước và giấy vẽ. Anh ngồi xuống cạnh Chu Chu, dùng cọ làm mẫu cho cậu nhóc vài đường, thế là Chu Chu liền chuyển hướng sang đống màu nước ấy mà vui vẻ đến tối. Bạch Thiên Di liền hoan hỉ ôm Sebastien về phòng, còn không quên thưởng cho nó một con pinky trong khi đó lại quên cảm ơn ai đó.
Lúc cô đi xuống, tình cờ nhìn thấy cả hai một lớn một nhỏ đang ngồi cạnh nhau trông thật đáng yêu. Cậu nhóc thì cả người lem luốc màu vẽ, người bên cạnh vẫn sạch sẽ tươm tất ngồi vắt chân chăm chú làm việc của mình. Cô bỗng chốc cảm thấy như đang nhìn thấy tương lai, một gia đình ấm cúng…Vươn tay xua đi ảo tưởng mình vừa thấy, nhắc nhở mình, cô không thích trẻ con.
Cùng lúc đó, tiếng “Anh ơi, anh…” vang lên khắp phòng nhưng không thấy ai trả lời, cậu nhóc nhíu nhíu đôi mày, dường như đang suy nghĩ điều gì. Sau một lát liền dùng năm ngón tay dính đầy màu của mình in lên chiếc áo trắng của anh rồi cười khúc khích, miệng vẫn gọi “anh” ngọt ngào…Không nhìn cũng biết mặt Hà Tử Phàm đang xám xịt. Bạch Thiên Di theo phản xạ che mặt lại, cô không muốn nhìn cảnh tiếp theo, chắc anh sẽ ẵm thằng nhóc vứt ra đường luôn ấy chứ! Nói là che nhưng thật ra vẫn để hở vài ngón để lén nhìn…
Hình ảnh hiện ra trước mắt cô, Hà Tử Phàm cúi người nhìn dấu tay trên lưng mình, rồi nhẹ nhàng dùng ngón trỏ dính một ít màu trong hộp ấn vào giữa trán Chu Chu… Thằng nhóc không ngờ lại cười lớn hơn cả lúc nãy, nó cũng không chịu thua, lại ịn bàn tay đầy màu vào người Hà Tử Phàm, còn anh thì cứ nhắm lấy đầu của cậu nhóc mà tấn công. Bạch Thiên Di phì cười, cô còn tưởng anh sẽ la cậu nhóc ấy chứ!
Và kết cục của cuộc chiến màu sắc là phòng khách trở thành bãi chiến trường, thảm trải trên sàn, salon, hai cái người một lớn một nhỏ kia như thể mới đi tham gia lễ hội DhuliVandana vậy! Bạch Thiên Di âm thầm hét trong đầu: Tại sao lại chơi màu trong phòng khách chứ ?!
“Em dẫn Chu Chu đi tắm!”
Bạch Thiên Di lườm ai đó một cái, ngoắt đuôi bỏ đi luôn, lại bị bàn tay dính đầy màu giữ chặt, sao cô thấy cứ như đang làm nũng vậy?
“Anh cũng muốn tắm.”
“Thì đi tắm đi!”. Bạch Thiên Di trợn mắt nhìn Hà Tử Phàm
“Vợ, anh cũng muốn…được dẫn đi tắm!”
Cô nhìn Hà Tử Phàm, khóe miệng giật giật, sao cô có cảm giác…không chỉ đơn giản như vậy…Máu nóng dồn lên đầu, tự nhiên lại nghĩ đến chuyện không trong sáng tí nào…
Bạch Thiên Di tức giận đạp anh một cái, nhưng Hà Tử Phàm nhanh nhẹn đỡ được, anh nhìn cô cười gian tà. Bạch Thiên Di thẹn quá bế Chu Chu bỏ đi một mạch:
“Anh tự đi mà tắm! Lưu manh!”
Buổi tối cô ngủ cùng Chu Chu, đuổi Hà Tử Phàm về phòng riêng, anh chỉ có thể lắc đầu thể hiện mình không vui.
Đáng đời!
Chu Chu liên tục hỏi cô về những chuyện không đâu, nhưng cô không thể từ chối cặp mắt to tròn ấy được. Vậy là một loạt câu hỏi vô lý được đưa ra tới tấp khiến cô suy nghĩ câu trả lời đến đau cả đầu. Thế nên cô đành dọa nó:
“Nếu bây giờ Chu Chu không ngủ thì yêu tinh sẽ đến bắt Chu Chu đi đó.”
Vậy là đôi mắt to ấy lại chớp chớp vô cùng ngây thơ nhìn cô.
“Vậy…vậy ông yêu tinh có bóp mũi Chu Chu không?”
“Tất nhiên, ông ta còn bắt Chu Chu lên nóc nhà đó!” Cô ra sức dọa cậu nhóc, dù trong bụng cảm giác tội lỗi đang trỗi dậy.
“Vậy… vậy ông yêu tinh có cắt luôn mũi Chu Chu không?”
“Có.” Cô đáp chắc nịch.
“Vậy…vậy ông ấy có bắt chị Di Di đi không?”
Cô cảm thấy bao nhiêu mệt mỏi trong ngày lan tỏa ra khắp người khi trò truyện với cậu nhóc. Nếu không phải chị họ gọi điện bảo đến mai mới rước cậu nhóc được vì tình hình giao thông ngày tết không được tốt thì cô sẽ không rơi vào tình cảnh này rồi ( khóc). Vậy là tất cả các câu hỏi của cậu nhóc cô đều trả lời qua loa là có. Sau một hồi, cậu nhóc lại quay sang nhìn thẳng vào mắt cô, làm ra vẻ anh dũng tuyên bố:
“Nếu ông ấy dám đến đây, Chu Chu sẽ bắt ông ấy trói lại, sau đó cắt đầu ông ấy đi, mổ bụng lấy hết ruột ra ngoài, cho ổng chết luôn.”
Trên mặt cô đầy các vạch đen chảy dài…Một đứa nhóc chưa đầy bốn tuổi lại có thể nói ra những lời như phim kinh dị thế này, chưa kể đến việc gương mặt ngây thơ của nó, những lời này thật khiến cô…dựng tóc gáy.
Chưa kịp để cô định thần, Chu Chu lại tiếp tục:
“Sau đó Chu Chu sẽ bỏ ông ấy vào vò rượu, ngâm cho chú Tử Phàm uống.”
Gương mặt của cậu nhóc hiện rõ vẻ quyết tâm khiến cô không nhịn cười được. Hà Tử Phàm à! Anh bị cậu nhóc đáng sợ này để ý rồi.
Cùng lúc đó cô nhận ra, có vẻ cậu nhóc buồn ngủ, đã gọi nhầm thành “Chú Tử Phàm”.
Cô chợt nảy ra một sáng kiến, liền thì thầm vào tai Chu Chu:
“Vậy giờ Chu Chu mau ngủ đi, những lời này để sáng nay khi ngủ dậy sẽ đi tìm CHÚ Tử Phàm nói nhé, như vậy mới có ý nghĩa.”
Quả nhiên có hiệu quả, mắt cậu nhóc sáng lên, gật đầu một cái rõ mạnh rồi giả vờ nhắm thật chặt đến nỗi mi mắt cứ rung rung trong thật đáng yêu.
Chu Chu gọi Hà Tử Phàm là chú nhưng lại gọi cô là chị, điều này khiến cô rất hài lòng.
Chu Chu ngủ rất sâu, tiếng thở phì phò đều đặn. Hàng lông mi cong cong đung đưa theo nhịp thở. Cái mũi nhỏ nhỏ xinh xinh, cái miệng chúm chím thi thoảng lại chép chép vài cái vô cùng đáng yêu. Hai cái tay múp míp ôm chặt lấy cánh tay của Bạch Thiên Di khiến cô đến thở cũng không dám thở mạnh sợ làm cậu nhóc thức giấc.
Cô đưa mắt nhìn trần nhà rất lâu, mãi vẫn nằm bất động như xác chết. Ai ngờ bên trong cái vẻ xinh xắn ấy lại là cậu nhóc tì quậy phá khiến cô đau cả đầu. Chỉ mỗi chuyện chơi cùng thôi cô đã không dám nghĩ tới.
Vậy nên Bạch Thiên Di đành nằm thẳng người nhìn trần nhà , mặc cho cậu nhóc cọ qua cọ lại cô vẫn không dám động đậy. Thực tế đã chứng minh, con của người khác vẫn là tốt nhất, thích thì bế lên hôn hít, không thích nữa thì trả lại ẹ chúng. Như thế là tốt nhất.
Buổi sáng cô bế Chu Chu đã tỉnh như sáo xuống lầu ăn sáng, đến nửa đường thì nhớ ra đã quên mất còn chưa gọi Hà Tử Phàm dậy, cô đành ẵm cậu nhóc sang gọi anh, kết quả không có ai trong phòng. Quả nhiên anh đã dậy từ sớm, còn ngồi sẵn dưới phòng khách chờ cô. Chưa kể Bạch Thiên Di hoàn toàn bất ngờ về việc cái salon và thảm đều được thay mới…
Nhìn thấy anh, cậu nhóc lập tức giãy xuống, chạy đến định ngồi kế bên, miệng không ngừng gọi chú. Quay sang nhìn, lông mày anh vốn đang bình thường lập tức nhíu lại , cúi đầu nhìn cậu nhóc từ đầu đến chân:
“Đứng yên. Đã rửa mặt ? Đánh răng? Chải đầu?”
Cái đầu nhỏ gật theo từng câu hỏi, đến đó đôi mày mới giãn ra, đôi tay kéo ghế, ý bảo cậu nhóc đến ngồi.
Chợt anh ngẩng lên, nhìn vào mắt cô, hỏi giọng bông đùa:
“Còn em?”
Anh dám xem cô ngang hàng cùng thằng nhóc sao?
Nghĩ trong đầu thế nhưng cô cố gắng giữ bản thân bình thường với ý niệm: Chu Chu sẽ trả thù cho cô!
Chu Chu bây giờ mới chú ý đến cô, người vẫn còn đang đứng ở chân cầu thang, bèn cất tiếng gọi:
“Chị Di Di, mau đến ăn đi, đồ ăn chú Tử Phàm làm ngon lắm!”
Nhìn động tác ăn tao nhã của anh chợt khựng lại, quay sang nhìn cậu nhóc rồi lại nhìn cô thong thả đi đến bàn ăn, khiến cô không thể nhịn cười.
“CHỊ đến ngay đây, Chu Chu cứ từ từ ăn, CHÚ Tử Phàm có nhiều thức ăn lắm, không sợ hết đâu.”
Cố ý nhấn mạnh như khẳng định cho lời của cậu nhóc, lần đầu tiên cô cảm thích thú khi có cậu nhóc trong nhà.
Nhìn cô thích thú một lát, ai đó liền quay sang cậu nhóc, lúc này đang uống sữa, hỏi:
“Chu Chu thấy anh già lắm sao?”
“Không có!”
“Vậy sao Chu Chu gọi anh là chú?” Anh nhìn thẳng vào mắt cậu nhóc hỏi.
Đến đây thì cậu nhóc ngồi yên, vẻ mặt như suy nghĩ điều gì đó khó khăn lắm, sau lại đưa mắt qua nhìn cô, vẻ mặt đổi qua đấu tranh gì đó. Cuối cùng cậu nhóc lớn tiếng trả lời:
“Là chị Di Di kêu Chu Chu gọi như thế!”
Hả?!
Khóe miệng đang cười chợt đông cứng, cô không thể tin nổi chuyện gì đang xảy ra nữa. Cô rút lại suy nghĩ khi nãy: Thằng nhóc này… sao lại không dễ thương chút nào.
Liếc nhìn cô, anh hỏi tiếp:
“Thế giờ Chu Chu thích gọi như thế nào?”
Cậu nhóc lém lỉnh đáp:
“Anh Tử Phàm!”
“Tốt, bây giờ anh có việc, cho nên chị Di Di đây sẽ chơi với Chu Chu, phải không Di Di?”
Và tất nhiên, khuôn mặt anh không cho phép môi cô bật ra tiếng “Không”. Bước đi với cái liếc nhìn của anh cho thấy rằng sự việc sẽ được anh xử lý, khi thằng nhóc đã về. :’(
Và cậu nhóc, khi đã ăn no và bán đứng cô không do dự, chạy lại níu áo cô, hỏi với giọng mong chờ:
“Giờ mình chơi gì hả chị Di Di?”
Tiếng thở dài thoát ra từ đâu đó trong căn phòng.
Cuối cùng, cả hai đều cảm thấy ổn thỏa với trò chơi xếp hình mà cô đã moi móc từ đâu đó mà cô không muốn nhớ. Khi trải qua thứ cô nghĩ là thú vị: cho thú cưng ăn, thứ lại là cơn ác mộng đối với Chu Chu thì có vẻ xếp hình là một trò chơi tốt.
Cô có ý nghĩ bản thân mệt đến nổi có thể nằm ngủ ba ngày ba đêm thì tiếng chuông cửa vang lên như đánh thức cô khỏi cơn mơ hồ.
Vị cứu tinh của đời cô đã tới.
Bằng tốc độ ánh sáng, cô bật dậy, chạy, mở cửa và hình ảnh cô muốn thấy nhất đã đến: vợ chồng chị họ đến đón Chu Chu.
Câu đầu tiên mà cô bật ra khiến cả hai người đều bất ngờ:
“Được nhìn thấy hai người là thứ hạnh phúc nhất mà em có thể cảm nhận!!!”
“Em…có ổn không Di Di?”
Có vẻ bây giờ khuôn mặt cô khiến họ lo lắng liệu cô có bị…ma nhập nhưng cô không quan tâm, và câu thứ hai hoàn toàn không ăn nhập gì đến cuộc hội thoại:
“Chị có thường cho Chu Chu xem phim kinh dị không vậy?”
“À chị thường…”
“Thôi khỏi, hai anh chị đến đón Chu Chu phải không? Để em kêu cậu nhóc.”
Nói rồi cô liền chạy lên đầu xếp quần áo và kêu Chu Chu. Cậu nhóc lúc đầu có vẻ bất mãn khi phải ngừng chơi nhưng sao đó lại vui mừng khi thấy bố mẹ.
Khi cậu nhóc đi thay đồ để lên xe về nhà, Bạch Thiên Di chợt thấy Hà Tử Phàm bước ra khỏi thư phòng, nhìn cô rồi đến đứng bên cạnh.
Chu Chu thay đồ xong bước ra liền nhìn thấy anh, kêu lên:
“Anh Tử Phàm, Chu Chu hôm nay rất vui, nhưng bây giờ Chu Chu phải về rồi, mai mốt Chu Chu lại đến chơi với anh nữa nhé!”
“…Uhm.”
Sau đó Chu Chu liền quay sang ôm cô, vì chỉ mới có gần bốn tuổi nên khi ôm, cậu nhóc chỉ có thể… ờ… ôm đến mông cô.
“Chu Chu về nha! Bái bai”
“Cảm ơn hai em đã giữ Chu Chu giùm chị, lúc nào rỗi hai em ghé qua nhà chơi.”. Chị họ cô vươn tay bế thằng nhóc, chào tạm biệt.
“Tạm biệt.”
“Hẹn gặp lại.”
Khi chào tạm biệt gia đình chị họ, Bạch Thiên Di thấy Hà Tử Phàm lại đứng đó bất động, liền tò mò đứng nhìn anh.
Một lát sau, một giọng nói vang lên:
“Này Cải thảo, sao em lại để người khác sờ vào mông?” Anh nhíu mày, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
“Người khác? Người khác nào cơ?” Cô dẩu dẩu môi.
“Thế thằng nhóc Chu Chu là thế nào?”
“…” Ôi thiếu gia của tôi ơi, sao anh lại có thể trẻ con đến thế, nó chỉ là con nít thôi mà!!
“Anh ghen à?” Cô vênh mặt trên anh, không quen kèm theo một nụ cười.
Người nào đó bị động đến lòng tự trọng, liền sa sầm mặt:
“Cái mông đó là của anh!”
Nói rồi cứ thế bế cô đi thẳng vào phòng. Từ đó trở đi, cô chẳng để ai có cơ hội chạm vào mình. Người nào đó lại tỏ vẻ rất hài lòng.
Xong rồi.
Hết mùng. Ở nhà đóng cửa đánh giặc! >”