Tác giả: Tôi Là Người Mù Chữ
Hai mươi tuổi, anh vẫn phải chịu sức ép từ gia đình. Bố bảo anh rẽ trái, nhất định anh sẽ không phải rẽ phải. Bố anh là một người chính trực, uy nghiêm, ông luôn muốn con mình phải dành được những gì tốt nhất. Từ nhỏ, anh đã nhận được một sự giáo dục khắc nghiệt, đối với anh chỉ có học thật giỏi và thật chăm chỉ mới chính là trả ơn bố mẹ. Vì anh là con một, nên dĩ nhiên tất cả gánh nặng đều đè trên vai anh.
Anh luôn cảm thấy thế giới này thật vô vị, anh luôn cảm thấy nghẹt thở. Dường như đây không còn là cuộc sống của anh nữa, mà là cuộc sống của bố anh. Nhưng anh vẫn hiểu cho bố của mình, vì anh biết ông chỉ muốn tốt cho anh.
Cuộc sống vẫn diễn ra một cách êm đềm trước khi Lăng Minh Dực vào năm hai đại học. Anh đã nhìn thấy cô.
Một cô gái năng động với mái tóc dài ngang vai. Dường như cô ấy phá bỏ tất cả mọi quy tắc của anh, chạy hết ga trên sân cỏ cùng với chiếc máy chụp hình, làm một cú nhào lộn sau đó té bịch xuống đất, vậy mà còn cười ha hả trong chẳng nữ tính chút nào. Anh luôn cảm thấy cô là một người vô cùng thú vị. Như vậy có phải là tiếng sét ái tình không nhỉ?
Qua cậu bạn của Hà Tử Phàm, anh tình cờ biết được cô gái đó tên là Bạch Thiên Di. Anh vẫn hay nhìn thấy cô đi cùng bạn bè của mình. Cô lúc nào cũng cười, đôi mắt cong cong cười. Nếu nhận xét một cách đúng chuẩn mực, anh cảm thấy Bạch Thiên Di không phải là một người đẹp, chỉ là một cô gái bình thường, nếu là bình thường thì sẽ chẳng ai để ý đến. Nhưng một khi quan sát kỹ, sẽ lại cảm thấy có một sức cuốn hút kì lạ, có lẽ do ở tính cách của cô ấy hoặc là do anh điên rồi.
Lần thứ anh gặp cô trong buổi tiệc của khoa. Bạch Thiên Di đứng một mình trong góc tường, trong cô chẳng khác gì thường ngày, dù nhìn xung quanh các cô gái đến đều muốn chưng diện một chút. Dáng vẻ hắc hơi của cô nhìn như con mèo khiến anh muốn bẹo một cái. Lăng Minh Dực đứng từ xa quan sát cô từ đầu đến cuối. Cuối cùng anh đã quyết định bước đến nói chuyện với cô.
Chuyện này đối với anh chẳng đơn giản chút nào. Từ nhỏ đến lớn, anh rất ít khi tiếp xúc với phụ nữ. Anh không biết phải bắt đầu từ đâu.
Lúc Bạch Thiên Di nhận lời anh, anh đã rất vui. Đây có lẽ là lần đầu tiên anh cảm thấy mình vui như vậy, cô là mối tình đầu của anh.
Rồi hai người cũng đã rất hạnh phúc. Hạnh phúc như những cặp đôi khác. Người ta nói quả nhiên không sai. Ở cùng nhau lâu sẽ phát hiện ra nhiều nhược điểm của người đó. Nhưng điều đó càng khiến anh thấy yêu cô hơn. Nếu nói Bạch Thiên Di là một thằng con trai cũng không sai, vì cô ấy rất bừa bộn, lại thích gây chuyện, cũng rất cứng đầu. Nhưng Bạch Thiên Di lại rất dễ bị lay động, nếu một người giả tội nghiệp đến nhờ cô giúp đỡ, Bạch Thiên Di sẽ chẳng tiếc mà ra tay giúp đỡ. Cô ấy cũng hay giấu nhẹm đi cảm xúc của mình, thường không thích chia sẻ nó với người khác. Anh cũng thường tự hỏi, cô ấy ôm đồm nhiều thứ như thế, không bị tâm thần phân liệt là đã hay lắm rồi!
Hà Tử Phàm là bạn anh. Anh luôn rất quý trọng cậu ta, một người có năng lực và rất nghiêm túc. Nhưng không hiểu sao, anh luôn cảm thấy khó chịu mỗi khi thấy Bạch Thiên Di gân cổ lên cãi nhau với cậu ấy. Giữa hai người họ luôn có một cái gì đó rất thân thiết, anh không thích điều đó.
Anh đã rất cố gắng kéo Bạch Thiên Di về phía mình.
Chỉ vì một chút hiểu lầm nho nhỏ đã đẩy Bạch Thiên Di ra khỏi tầm kiểm soát của mình . Anh như phát điên.
Anh vẫn còn nhớ rất rõ cái bữa tối đó. Anh nhìn thấy cô đứng ở phía xa chăm chú nhìn Hà Tử Phàm không chớp mắt, lúc đó trong lòng anh bỗng dấy lên sự khó chịu cùng cực. Anh lấy điện thoại gọi cho cô. Lúc đó anh nhìn thấy rất rõ, Bạch Thiên Di bị giật mình bởi tiếng chuông điện thoại của mình.
Lúc đó anh ôm chầm lấy cô, Bạch Thiên Di chỉ cười vỗ vỗ lưng anh như dỗ dành một đứa trẻ, cô nói:” Sao vậy?”
“Không, bỗng nhiên anh cảm thấy em thật đáng yêu”. Anh nghe giọng mình trả lời và tiếng cười khúc khích của Bạch Thiên Di khiến anh dễ chịu hơn. Anh đã ra sức ôm cô thật chặt, ôm thật chặt.
Anh không hề gặp cô một lần nào nữa cho đến khi gặp tai nạn bất tỉnh, cho đến khi tỉnh lại.
Anh nhìn thấy Bạch Thiên Di. Nhưng vẫn nghỉ đó chỉ là một giấc mơ. Có lẽ anh đã ngủ quá lâu rồi.
Thật ra anh vẫn nhớ, nhưng lòng lại muốn quên đi. Nhưng càng nhìn thấy cô, anh lại càng không thể giả vờ thêm được nữa. Nhưng anh biết với tính cách của cô sẽ trốn tránh anh.
Vậy nên anh cứ giả vờ như mình đã quên hết tất cả.
Bắt đầu lại từ đầu.
Nhưng rồi mọi thứ lại không theo ý anh nữa.
Anh công nhận là anh đã thua, nhưng không phải thua Hà Tử Phàm.
Mà là thua sự cứng đầu Bạch Thiên Di.
P/s: Chương này không ai sửa hết :