CHƯƠNG
Tác giả: Tôi Là Người Mù Chữ
Đến bệnh viện, Hà Tử Phàm lấy điện thoại gọi cho Bạch Thiên Di:
“Cô đang ở phòng nào ?”
“Ở trước cửa phòng cấp cứu.”
Anh nhìn bảng chỉ dẫn theo đó mà đến chỗ Bạch Thiên Di. Xa xa anh đã nhìn thấy Bạch Thiên Di đang ngồi trước phòng cấp cứu cùng với Lục Hợp, bên cạnh còn có một cậu trai nữa, trong cậu hơi quen, hình như anh đã từng gặp qua rồi. Bạch Thiên Di đã nhìn thấy Hà Tử Phàm trước, cô cất tiếng gọi:
“Hà Tử Phàm, chúng tôi ở đây.”
Lục Hợp và Thiếu Phong nghe vậy liền lần lượt ngẩng đầu lên nhìn Hà Tử Phàm đang chậm rãi bước đến. Anh vẫn mặc bộ đồ đi làm sáng nay, chắc không về nhà mà đã chạy thằng đến đây. Hà Tử Phàm thấy họ nhìn mình, gật đầu xem như chào hỏi, anh nói:
“Tình hình sao rồi ?”
“Xương chân bị gãy nát, xương sườn cũng gãy vài cái, va đập mạnh, nội tạng bị dập, mất máu quá nhiều, được người ta mang đi cấp cứu, tên tài xế chạy mất rồi.” Lục Hợp nói, đó là tất cả những gì cô biết khi bác sĩ phẫu thuật nói với cô trước khi đề nghị cô làm thủ tục để phẫu thuật. Một sống hai chết, tình hình không khả quan cho lắm.
Hà Tử Phàm im lặng, anh không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ ngồi xuống cạnh Bạch Thiên Di lúc này đang nhìn trân trân vào một góc tường. Cô ít khi nào chịu im lặng như vậy, khóe môi anh khẽ động đậy, rồi cũng như ba người còn lại, im lặng chờ đợi mà thôi.
Ngoài việc chờ đợi ra thì chẳng biết làm gì nữa cả, sự im lặng kéo dài trong cái nền trắng ảm đạm của bệnh viện, mùi thuốc khử trùng thoạt qua thì có vẻ dễ chịu nhưng lại mang đến cảm giác sợ hãi, đơn giản, nhưng đáng sợ.
Việc xảy ra cách nơi Lục Hợp làm không xa mấy, chỉ là cô không ngờ lại chính là Lạc Hân mà thôi. Lúc cô nhận được điện thoại của Lạc Hân cô đã rất bất ngờ, không biết bao lâu rồi cô ấy mới gọi cho cô, nhưng khi bắt máy thì lại là giọng của một người khác, họ nói:
“Xin chào, cho hỏi cô có phải người quen của số điện thoại này không? Hiện tại chủ nhân số điện thoại này đã gặp tai nạn ở đường xxx khu xxx, chúng tôi đang trên đường cấp cứu, cô vui lòng đến bệnh viện xxx để làm thủ tục.”
Lục Hợp hơi ngỡ ngàng, nếu cô nhớ không lầm thì Lạc Hân không ở thành phố này, chỗ của cô ấy cách xa chỗ này kia mà. Có sự nhầm lẫn ở đây không ? Không nghĩ nhiều, Lục Hợp lái xe đi thẳng đến bệnh viện kia, trên đường còn gọi điện cho Bạch Thiên Di.
Rất nhanh sau đó cô đã đến bệnh viện, làm thủ tục rồi nhận lại chiếc điện thoại và giỏ xách của Lạc Hân. Cô y tá nói:
“Tôi đã định gọi cho ba mẹ cô ấy, nhưng cô ấy bảo gọi cho cô, có lẽ cô ấy không muốn ba mẹ mình lo lắng.” Lục Hợp nhận lại đồ, cám ơn rồi mở danh bạ gọi cho Thiếu Phong – bạn trai Lạc Hân.
Bạch Thiên Di cuối cùng cũng đến, lúc này Lạc Hân đã được đưa vào phòng cấp cứu. Trong cô hơi nhếch nhác, Bạch Thiên Di nói:
“Xin lỗi, tớ không bắt được taxi, Lạc Hân ở đâu ?”
“Trong phòng cấp cứu.”
Bạch Thiên Di “Ừ.” một tiếng, rồi cả hai không hẹn mà cùng nhìn chăm chăm vào tấm bảng đèn cấp cứu đang sáng. Nửa tiếng trôi qua cuối cùng Thiếu Phong cũng đến. Gương mặt bàng hoàng của anh ta không hề che giấu sự lo lắng. Giọng Thiếu Phong có phần run rẩy, anh hỏi:
“Tiểu Hân cô ấy…không sao chứ ?”
Bạch Thiên Di và Lục Hợp cùng nhau đưa mắt nhìn anh, Bạch Thiên Di trả lời:
“Vẫn đang cấp cứu…”
Thiếu Phong nhắm nghiền mắt, cậu đưa tay nới lỏng cà vạt, rồi cũng ngồi xuống ghế, hai tay đan vào nhau, gần như rất chặt. Điều khiến Lục Hợp thắc mắc chính là vì sao Lạc Hân không bảo cô y tá gọi cho bạn trai mình là Thiếu Phong mà lại gọi cô ?
“Hai người cãi nhau ?” Lục Hợp trước giờ luôn rất tinh tường.
“Sao cậu biết ?” Thiếu Phong cười khổ, trước giờ anh vẫn hết sức chiều chuộng Lạc Hân, anh luôn muốn cô thật vui vẻ khi ở cạnh anh, thế nên bất cứ chuyện anh đều hỏi ý kiến của cô đầu tiên, nhưng lần này vì sự ích kỷ của anh nên…
Lục Hợp im lặng nhìn Thiếu Phong. Cả hai người đều biết rõ Thiếu Phong và Lạc Hân yêu nhau từ thời đại học đến nay cũng đã gần năm năm. Cho dù nhìn thoạt qua anh ta có vẻ hơi đểu một chút nhưng vẫn thuộc hàng ưa nhìn, tính cách lại rất hợp với Lạc Hân, đa phần anh ta đều nhường nhịn Lạc Hân, tình cảm rất tốt, đến cả Bạch Thiên Di cũng không ngờ bao năm gặp lại Lạc Hân và Thiếu Phong vẫn là một cặp, xem như chuyện tốt.
“Cái chính bây giờ là chờ Hân Hân tỉnh lại đã, hai người có thể làm lành.”
Bạch Thiên Di nói, cô không muốn bạn mình phải buồn. Thiếu Phong mỉm cười, cậu hiểu rõ ý của Bạch Thiên Di chính là chắc chắn Lạc Hân sẽ tỉnh lại thôi.
Lúc Hà Tử Phàm đến, ba người họ vẫn không nói gì nhiều ngoại trừ việc thảo luận một số vấn đề về ca phẫu thuật của Lạc Hân.
Giờ Bạch Thiên Di cuối cùng cũng đã hiểu vì sao cô gái trong những câu truyện tiểu thuyết lại có thể hy sinh nhiều đến thế. Cô vẫn thường mở miệng chê bai với Lạc Hân và Lục Hợp rằng các cô gái như thế đều thật ngốc nghếch và yếu điếu, vì một người không máu mủ ruột thịt mà lại có thể đánh đổi nhiều đến thế, đến khi tỉnh lại thì nam chính đã chẳng xem cô ta ra gì nữa rồi, nếu là cô thì cô đã bỏ mặc anh ta đi từ lâu rồi.
Thì ra cảm giác không muốn mất đi một người thân là thế.
Chúa ơi xin người đừng mang cô ấy đi, Bạch Thiên Di cô sẽ không biết phải làm thế nào khi bỗng nhiên có một người đã từng đi qua cuộc đời cô biến mất mãi mãi. Điều đó quả thật rất đáng sợ.
Hằng ngày chúng ta vẫn thường đọc tin tức hoặc xem thời sự về các vụ tai nạn xảy ra, tất nhiên % người xem sẽ đều nghĩ những người đó thật đáng thương, nhưng chắc chắn khi chuyển sang bảng tin khác thì họ lập tức quên đi và chẳng ai quan tâm người đó là ai và đã xảy ra chuyện gì. Vì đó không phải chuyện của họ.
Ngay cả cô cũng vậy, cuộc sống này thì ai chẳng phải chết đi, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Nhưng khi Lạc Hân lâm vào hoàn cảnh đó thì thật sự rất đáng sợ. Hãy tưởng tượng một người một giờ trước vừa trò chuyện với bạn, nhưng khi về nhà thì tin thời sự hằng ngày lập tức đăng người đó đã chết, bạn có cảm thấy sợ hãi ? Có cảm thấy cuộc sống thật tàn nhẫn ? Có cảm thấy sinh mệnh thật nhỏ bé không ?
Ca mổ thành công.
Bạch Thiên Di như trút được gánh nặng, cũng may là Lạc Hân đã qua giai đoạn nguy hiểm. Thiếu Phong ở lại chăm sóc Lạc Hân, Bạch Thiên Di được Hà Tử Phàm đưa về nhà còn Lục Hợp thì tự lái xe về.
Bạch Thiên Di bỗng cảm thấy đêm nay thật dài, bây giờ đã là giờ phút sáng.
Về nhà, Bạch Thiên Di lập tức đổ ập xuống giường, cô thật sự không còn hơi sức nào nữa. Cô thật không dám nghĩ, nếu ca phẫu thuật đó thất bại, cô không biết mình sẽ trở nên như thế nào nữa, nghĩ đến đây cô cảm thấy rùng mình, nghĩ lung tung quả thật không tốt cho đầu óc.
giờ phút sáng, chuông điện thoại của Bạch Thiên Di lại reo lên ầm ĩ, cô dụi mắt bắt máy, là Lục Hợp:
“Di Di à…Hân Hân…mất rồi…”
“…Đùa vậy không vui đâu Tiểu Hợp” Bạch Thiên Di cười gượng, Lạc Hân đã qua giai đoạn nguy hiểm rồi mà.
“Di Di…đây không phải là loại chuyện có thể đùa…”
Gác điện thoại, Bạch Thiên Di như bị ai đó bóp chặt lòng ngực, tai cô ong ong, đầu óc trống rỗng, đường như thời gian xung quanh cô đã dừng lại…
Không lâu sau. Bạch Thiên Di đứng dậy, cô thay áo thun và quần bò, từ tốn đi lên tầng trên, gõ cửa.
Có vẻ như Hà Tử Phàm từ lúc về đến giờ vẫn chưa hề ngủ, anh mở cửa rất nhanh. Vừa nhìn thấy anh, vẻ mặt bình thản của Bạch Thiên Di gần như sắp vỡ ra:
“Tử Phàm…Hân Hân chết rồi.”
Giọng cô lạc đi, cô cố che giấu đi sự run rẩy trong lời nói, mi mắt đã ướt . Hà Tử Phàm hơi kinh ngạc nhìn Bạch Thiên Di suýt nữa thì rơi lệ kia, anh trầm ngâm một hồi, rồi nói:
“Xuống nhà mang giày vào, tôi xuống ngay.”
Buổi sáng đường cao tốc rất vắng, Hà Tử Phàm phóng xe như bay khiến Bạch Thiên Di hoảng sợ. Cô nói, giọng vội vàng:
“Anh biết không, ba tôi trước đây từng kể cho tôi nghe rằng. Thời trẻ ông rất thích tốc độ, lái xe có thể nói là nhanh đến độ nhìn chiếc xe như đang bay trên mặt đường. Đối với ông điều đó chẳng hề có chút gì là ghê gớm cả. Nhưng trong một lần đi du lịch, bạn của ông ở một chiếc xe bị tai nạn, cả đầu xe bị bẹp dí, chiếc xe tải đụng trúng bị văng cả xuống mương. Lúc đó ông đã biết thế nào là sợ, người bạn của ông lúc đó vẫn chưa chết hẳn, ông ta nói với ba tôi: “Làm…làm ơn…gọi về cho…gi…gia đình tôi…”. Lúc đó người ông ta đã dính đầy máu, cả thân dưới gần như vẫn còn mắc kẹt trong xe, nhưng ông ta vẩn cố nén đau, thoi thóp gượng dậy nói với ba tôi…”
Ngừng một chút, quay sang phía cửa sổ, cô nói tiếp:
“…Ba tôi còn kể, trên chiếc xe đó còn có con gái ông ấy, cánh tay cô ấy bị đứt lìa và tử vong tại chỗ do mất máu…Rồi ông còn vẫn còn một người bạn nữa, người này rất tốt bụng, lái xe lại vô cùng chuyên nghiệp, nhưng trong tham gia giao thông bằng xe máy ông ta đã gặp tại nạn giao thông, đầu va đập mạnh, cả phần đầu bị phồng to đến mức dính chặt vào nón bảo hiểm không thể tháo ra được. Còn một người nữa…”
“Thôi đủ rồi.” Nói đến đây thì Hà Tử Phàm ngắt lời cô. Bạch Thiên Di nhìn anh, cô nói:
“Tại anh chạy nhanh quá làm gì, tôi kể lại cho anh biết rút kinh nghiệm…” Cô chỉ muốn anh chạy chậm lại một chút thôi mà…
Cô gái này rõ ràng lúc nãy còn sợ đến mức suýt nữa thì khóc trước mặt anh, vậy mà giờ còn ngồi đây nói đùa với anh. Cô thật sự rất khó hiểu.
“Nếu cô còn kể nữa thì tôi sẽ gặp tai nạn thật không chừng.” Câu nói khiến Bạch Thiên Di im bặt không dám nói thêm lời nào nữa. Hà Tử Phàm không thèm để ý đến cô nữa mà tập trung lái xe.
“Này ! Cải Thảo !” Anh lây cô.
“Có chuyện gì ?” Bạch Thiên Di ngơ ngác nhìn anh.
“Xuống xe”. Anh ra lệnh. Lúc này Bạch Thiên Di mới để ý, đã đến bệnh viện rồi. Hà Tử Phàm nhìn cô, lúc nãy anh đã gọi cô tổng cộng ba lần rồi cô mới phản ứng. Không đợi Bạch Thiên Di gọi cho Lục Hợp, anh ta đã tự mình lấy điện thoại ra gọi cho cô ấy.
“Lạc Hân đang ở đâu ?”
“Nhà xác.” Lục Hợp nói.
Hà Tử Phàm trầm ngâm một lúc, rồi tắt máy.
Bạch Thiên Di cùng Hà Tử Phàm đi đến nhà xác, nhưng thực chất Lạc Hân vẫn chưa được chuyển đến đây.
“Tại sao lại vậy ? Rõ ràng là ca phẫu thuật thành công kia mà ?” Bạch Thiên Di sẫn tới hỏi Thiếu Phong đang ngồi chắp tay ở góc tường, trong cậu ta có vẻ tiều tụy hơn lúc nãy.
“Cậu hỏi cậu ta cũng vô ích, vì không ai biết nguyên nhân cả, vậy nên bác sĩ phẫu thuật phải khám nghiệm lại thi thể để tìm nguyên nhân. Chúng ta chỉ có thể ngồi ở đây chờ đợi kết quả thôi.” Lục Hợp nói.
Bạch Thiên Di nhìn Thiếu Phong ngồi bất động, mới chỉ qua một đêm nhưng trông cậu đã có phần hóc hác hẳn. Lạc Hân mất, ai mà chẳng đau lòng. Thiểu Phong và cả ba mẹ cô ấy, tất nhiên sẽ là người chịu đả kích lớn nhất.
“Mọi người ở đây, tôi đi mua ít điểm tâm sang, có chuyện gì nhớ gọi cho tôi.” Hà Tử Phàm nãy giờ im lặng cuối cùng cũng lên tiếng.
Bạch Thiên Di gật đầu. Hà Tử Phàm đi mất, cô liền ngồi xuống cạnh Lục Hợp. Mùi tiệt trùng lạnh ngắt của bệnh viện lại một lần nữa bao trùm lấy họ như muốn rút đi sức sống của từng người.
Thiếu Phong bỗng nói, giọng chậm rãi:
“Mấy hôm trước cô ấy bỗng nhiên thường xuyên lên mạng chat, thỉnh thoảng lại ngồi nhìn máy tính cười ngu ngốc, tớ đã cảm thấy rất lạ. Nên khi cô ấy không để ý, tớ đã đăng nhập vào tài khoản của cô ấy và xem lịch sử trò chuyện, các cậu có biết tớ đã đọc được gì không ?”
Nói đến đây Thiếu Phong bỗng mỉm cười chua chát, ánh mắt vô hồn:
“Là những dòng tin nhắn tình cảm mùi mẫn của đôi nam nữ đang yêu nhau. Lúc đó tớ đã vô cùng tức giận, tớ không ngờ Tiểu Hân lại làm vậy.”
Bạch Thiên Di nhìn Thiểu Phong cười đau khổ, cô biết, cảm giác bị phản bội rất khó chịu, chính cô cũng đã nếm trải một lần. Nhưng Lạc Hân đâu phải loại người đó, cô ấy ghét người bạc tình còn hơn ghét vị giáo sư môn tài chính ngày xưa nữa.
“Rất bất ngờ đúng không ? Tớ cũng vậy, tớ không thể được vào mắt mình, nhưng cũng không thể nào có sự nhầm lẫn ở đây, tớ đã bị phản bội. Nhưng vì không muốn làm lớn chuyện, tớ đã quyết định hai đứa sẽ chia tay trong hòa bình. Cô ấy giải thích nhưng tớ đều không nghe, bọn tớ cãi nhau, Tiểu Hân giận dữ bỏ đi, sau đó tớ cắt liên lạc với nhau gần hai tuần nay…”
Đó không phải chính là khoảng thời gian sau khi Bạch Thiên Di gặp Lạc Hân ư ?
“Nói vậy từ lúc đó các cậu chia tay nhau ư ?” Bạch Thiên Di tròn mắt hỏi.
“Đúng vậy, cho đến ngày hôm qua…” Thiếu Phong tựa người vào tường, anh cười gượng, gương mặt lộ rõ vẻ đau đớn tột cùng.
“Ngày hôm qua thì sao ?”
“Người đàn ông trong trò chuyện cùng cô ấy đến tìm tớ, anh ta đã giải thích rằng họ chỉ là bạn bè thân thiết, rằng anh ta là người đồng tính, và luôn xem Lạc Hân là chị em tốt, tất cả chỉ là nói đùa. Nhưng không ngờ lại bị tớ nhìn thấy. Anh ta còn nói gần đây Lạc Hân có vẻ buồn, chuyện này một phần lỗi là do anh ta gây ra và anh ta cần có trách nhiệm. Vậy nên anh ta đến tìm tớ.”
“Vậy tại sao lúc đó cậu không đi tìm Lạc Hân ngay ?” Bạch Thiên Di hỏi, nếu tìm được cô ấy không chừng…cô ấy sẽ vui vẻ hơn khi ra đi…
“Tất nhiên là tớ đã tìm cô ấy khắp nơi, nhưng vẫn không tìm được, điện thoại thì không bắt máy, lúc ấy cũng đã muộn, tớ định mai sẽ đến công ty cô ấy làm để nói với cô ấy rằng anh xin lỗi vì đã không tin em, về nhà với anh nhé, anh sẽ đền cho em thật nhiều thịt. Nhưng giờ thì chẳng thể nói được nữa rồi…”
Không gian lại một lần nữa chìm vào im lặng. Lạc Hân là một đứa tốt tính, xả thân vì nghĩa như chuyện hiển nhiên. Cô chỉ sợ, sang thế giới bên kia Lạc Hân vẫn còn cắn rứt…
Hà Tử Phàm cuối cùng cũng về đến, anh đưa điểm tâm cho ba người, cả bọn vừa ăn vừa chờ kết quả khám nghiệm.
Tranh thủ lúc đó Lục Hợp đã gọi điện thông báo cho bố mẹ Lạc Hân, tiếng khóc thương đầy đau khổ của họ vang vọng khắp hành lang, nhưng cứa vào trái tim từng người, sao cùng vì ở đây quá xa nên đã quyết định sẽ mang cô ấy về nhà ở thành phố G đề an táng.
Đến khoảng tám giờ, y tá cuối cùng cũng thông báo có thể vào gặp mặt Lạc Hân lần cuối. Trong căn phòng Lạc Hân đang nằm, mùi thuốc khử trùng còn nồng hơn bên ngoài nhiều lần, cảm giác lành lạnh khiến Bạch Thiên Di không khỏi rùng mình. Lạc Hân nằm trên chiếc giường lạnh ngắt, cả người được phủ lên bằng một tấm vải màu trắng che kín người. Khi y tá giở chiếc khăn ra, khuôn mặt Lạc Hân hiện rõ trước mắt cô, những vết thương, vết rách trên mặt đều được khâu lại cẩn thận, Lạc Hân nhìn như đang ngủ. Khuôn mặt luôn tươi cười rạng rỡ giờ đã trắng bệch khiến ai nhìn cũng không khỏi chạnh lòng.
Cả căn phòng im ắng chỉ có tiếng nấc nghẹn của Thiếu Phong vang lên, cậu nói:
“Tiểu Hân à, anh xin lỗi, anh xin lỗi, tất cả đều tại anh, nếu anh đến đón em sớm một chút thì sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra. Anh xin lỗi, lẽ ra anh nên tin em, anh đã biết cả rồi, chỉ tại anh không tốt, anh ích kỷ…”
Từng câu từng chữ của Thiếu Phong như hòa vào sự tan thương của không gian, khiến ọi người đều đau khổ nhưng cô tuyệt nhiên không khóc, cả Lục Hợp cũng vậy. Rõ ràng trước khi bước vào đây Bạch Thiên Di đã nghĩ mình sẽ không thể chịu được nổi khi Lạc Hân vui vẻ năng động lại bỗng nhiên nằm một chỗ im lặng mãi mãi thế này. Cô không ngờ khi nhìn thấy gương mặt của Lạc Hân thì cô lại bình tĩnh một cách lạ thường. Có lẽ Lục Hợp và cô nhớ câu nói đùa năm nào của Lạc Hân, cô ấy đã từng nói:
“Này, sau này nếu tớ có chết trước hai cậu thì cả hai cũng không được khóc đấy nhé.”
Lúc đó cô đã mắng Lạc Hân:
“Cậu điên à ? Sao lại nói chuyện chết chóc ở đây ? Đang yên đang lành lại lên cơn ? Hay là thấy Diêm Vương đẹp trai quá nên muốn xuống đó tìm ông ấy thỉnh giáo công phu trên giường ?”
Lạc Hân cười hắc hắc nói:
“Lúc nãy tớ mới ngộ ra được một chân lý. Cảnh giới trong việc tu luyện giao tiếp chính là im lặng. Vậy thì cảnh giới cao nhất trong việc khóc chính là không khóc. Khi gặp chuyện buồn người ta có thể khóc cho vơi đi, nhưng khi người đó không rơi một giọt nước mắt nào chính là đã khắc cốt ghi tâm…”
“Và ?” Lục Hợp nheo mắt nhìn Lạc Hân đang giải thích.
“Tất nhiên như vậy hai người sẽ không bao giờ quên tớ rồi, chẳng phải rất lãng mạn sao ?” Lạc Hân tức giận quát.
Lúc đó cô đã ném cái gối ôm hình nhân vật anime của mình vào Lạc Hân làm cô ấy la oai oái.
“Cậu xem phim truyền hình nhiều quá giờ bị lú lẫn rồi hả ? Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng. Vô duyên như chúng ta mong sớm tránh xa nhau ra một chút còn không kịp huống chi là nhớ nhau cả đời !”
Sau đó là cuộc chiếc thú nhồi bông mà những gì có thể ném được đều ném…Hôm đó cả phòng đã bị phạt vì mất trật tự vào đêm khuya.
Bạch Thiên Di cứ tưởng chuyện này cô đã mau chóng quên lâu rồi chứ, không ngờ lúc này lại vẫn còn nhớ rõ như vậy. Lúc này bác sĩ lấy ra một bìa sơ mi, trong đó có phim chụp x quang của Lạc Hân, ông ấy nói:
“Đây là một ca chèn ép tim, có một lỗ thủng trên thành cơ tim bị ép bởi một vật nhọn, có khả năng là xương vụn, khiến máy chảy liên tục qua lỗ thủng. Nhưng vì quá nhỏ nên chúng tôi đã không phát hiện ra, chỉ chú tâm vào việc nối xương và giữ tính mạng cho cô ấy. Thành thật xin lỗi gia đình, bệnh viện chúng tôi sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm và bồi thường tổn thất…”
Vị bác sĩ nói với vẻ vô cùng thành tâm, Bạch Thiên Di cũng không muốn làm khó ông ấy.
“Các vị đã làm hết sức, cám ơn rất nhiều.” Hà Tử Phàm nãy giờ mới lên tiếng. Bạch Thiên Di nghĩ, ít ra bọn họ cũng chịu trách nhiệm về việc làm của mình chứ không phải đổ thừa cho ca phẫu thuật thành công nhưng vì bệnh nhân không chịu nổi áp lực. Như vậy thì chẳng khác nào giết chết bệnh nhân cả.
“Lúc đó…Cô ấy có nói gì không ?” Thiếu Phong hỏi vị bác sĩ, vì khi nhịp tim Lạc Hân mất dần, người cô ấy bắt đầu co giật thì cậu đã bị đội ngũ y tá bác sĩ kéo ra ngoài.
Vị bác sĩ già nghĩ một hồi rồi nói:
“À, lúc chúng tôi tiêm cho cô ấy thuốc an thần để bệnh nhân ngừng co giật, cô ấy hình như có nói gì đó mà tôi không nghe rõ, chỉ nghe được mấy từ, hình như là mọi người, xin lỗi, ông xã, tha lỗi…Còn lại thì chẳng nghe được gì nữa.”
Tim Bạch Thiên Di một lần nữa chùn xuống, sống mũi cô hơi cay cay. Thiếu Phong dường như đã không còn kiềm nén được, từng dòng nước mắt mặn chat lăn dài trên khuôn mặt cậu. Đến cuối cùng Lạc Hân vẫn nhớ tới cậu, đến khi bị y tá đề nghị giữ im lặng thì Thiếu Phong mới ngừng khóc.
Bạch Thiên Di thì lại có cảm giác hơi kì lạ, Lạc Hân vẫn mong Thiếu Phong tha lỗi cho cô sao ?
Điện thoại Bạch Thiên Di reo lên, là ba của cô gọi, Bạch Thiên Di liền tìm một chỗ vắng người để nghe điện thoại. Ba cô gọi để hỏi thăm tình hình của cô. Xem ra ba vẫn còn nhớ tới đứa con gái này. Sau khi nghe dặn dò một số chuyện, cô tắt máy, quay đầu lại thì thấy Lục Hợp đang đứng ở dưới góc cây ngoài sân bệnh viện.
“Không sao chứ ?” Bạch Thiên Di đi đến vỗ vai Lục Hợp. Cô giật mình quay lại thì nhìn thấy Bạch Thiên Di đang nhìn mình. Lục Hợp vội đưa tay chùi nhanh những giọt nước mắt đang lăn trên má.
“…Không có gì.” Lục Hợp nói, cô nhanh chóng lấy lại vẻ mặt bất cần của mình.
“Cậu khóc ?” Bạch Thiên Di hỏi.
“Chỉ là nhớ lại một số chuyện thôi, không ngờ ngày này lại đến nhanh thế.” Lục Hợp mỉm cười, rồi quay người bước vào trong, để lại một mình Bạch Thiên Di đứng ở đó.
Sống mũi cô chợt cay cay. Trong lòng bỗng dậy lên một nỗi đau khó tả. Hai mắt ngấn nước suýt nữa thì trào ra ngoài. Bạch Thiên Di ngửa mặt lên trời, như vậy thì nước mắt sẽ không trào ra, biết sao được, cô đã hứa sẽ không khóc mà.
Vào cái đêm Lạc Hân vừa mất, Bạch Thiên Di về nhà và có cảm giác như thiếu mất một thứ gì đó. Cô không tắt đèn ngủ, chỉ mở laptop rồi vào file music bật nhạc. Nằm xuống giường nhưng cô không ngủ, cứ mỗi lần nhắm mắt lại là Bạch Thiên Di lại nhìn thấy gương mặt Lạc Hân đầy vết thương đang nằm trong bệnh viện. Bạch Thiên Di…sợ, phải, chính là sợ, sợ khi giấc ngủ đến. cô lại nhớ về Lạc Hân. Điều đó là quá sức đối với trái tim cô.
Quả thật rất đáng sợ khi một người ở ngay cạnh mình bỗng nhiên biến mất.
Đêm đó cô thức trắng.
Thi thể Lạc Hân được Thiếu Phong đưa về nhà bố mẹ của cô ấy. Hai ông bà gần như suy sụp, nhưng cũng may họ vẫn còn một đứa con gái làm chỗ dựa, chính là chị của Lạc Hân.
Ở đám tang, bạn bè đều có mặt đông đủ đến viếng Lạc Hân. Trong đó có cả anh chàng mà Thiếu Phong nói. Anh ta chủ động đến nói chuyện với Thiếu Phong, Bạch Thiên Di cũng đang đứng gần đó. Anh ta kể lúc thuyết phục được Thiếu Phong thì anh ta đã gọi điện cho Lạc Hân biết, cô ấy đã rất vui, còn xin lỗi vì đã gây rắc rối cho anh ta, anh ta nói Lạc Hân còn bảo sẽ không về nhà cho đến khi Thiếu Phong chịu đến tìm cô và xin lỗi.
Lúc đó Thiếu Phong đã vô cùng bất ngờ, nói vậy là câu nói cuối cùng Lạc Hân nói “ tha lỗi” không phải là muốn cậu tha lỗi cho cô, mà là muốn cậu biết rằng: “Ông xã, em tha lỗi cho anh !” Đây đúng là phong cách của Lạc Hân kia mà. Khi nghe câu chuyện này cô và Thiếu Phong đã bật cười, chính Thiếu Phong cũng không ngờ cô gái cậu yêu bấy lâu nay lúc nào cũng đáng yêu như vậy.
Đối với Bạch Thiên Di thì đây có thể một chuyện tốt, xem như Lạc Hân đã ra đi thanh thản. Cô ấy không muốn Thiếu Phong phải ăn năn cả đời, như vậy sẽ chẳng hay chút nào.
Cuối buổi lễ, Bạch Thiên Di liền kéo cả bọn đến tiệm bánh gần đó để ăn trưa, ít ra thì cũng an ủi cậu bạn đáng thương của cô một chút. Hà Tử Phàm có việc phải về trước nên chỉ có mấy người họ đi. Tiệm bánh tự phục vụ nên mọi người có thể tùy chọn món bánh mình muốn ăn rồi thanh toán. Thiếu Phong chỉ chọn duy nhất một cái bánh kem tiramisu chocolate nhỏ, được trang trí rất đẹp mắt. Thanh toán xong, cả bọn chọn một chỗ khuất rồi bắt đầu trò chuyện.
“Cái bánh đấy trông ngon quá nhỉ ?” Bạch Thiên Di vừa uống sữa vừa nói.
Thiếu Phong hơi bất ngờ, cậu nhìn xuống cái bánh, mỉm cười:
“Cái bánh này chính là cái bánh đầu tiên Lạc Hân tặng cho tớ, cô ấy nói cô ấy đã phải đi liền mấy tiệm mới nhìn thấy cái bánh này, sau đó mua tặng cho tớ.”
Bạch Thiên Di im bặt…Không khí đặc quánh lại. Mục đích của cô là muốn an ủi Thiếu Phong một chút, nhưng không ngờ lại gợi lại kỉ niệm cho cậu. Thật ngốc quá đi mà >”