Thần Long hách hách trấn Đông Phương, Bạch Hổ đam đam phục Tây Môn, Chu Tước phiên phiên hướng Nam Thiên, Huyền Vũ trọng trọng tỏa Bắc Cung.
Theo lời đồn đãi trên giang hồ, bốn câu nói là hàm ẩn nói về thân phận của tứ đại Đường chủ của một trong hai cung của võ lâm Vân Lưu Cung.
Đứng đầu bốn đường, chính là bốn đại thủ hạ đắc lực nhất của cung chủ Vân Lưu cung, bọn họ võ công hơn người, xuất quỷ nhập thần, chưa từng lộ diện, chưa hề chiến bại bao giờ.
Mà “ huyền vũ” chính là một trong bốn phân đường của Vân Lưu Cung.
Đối nội, “ Huyền vũ đường” chính là phân đường thực hiện hình phạt của Vân Lưu cung, chuyên trách các vấn đề thực hiện cung quy, thưởng phạt, về đối ngoại, Huyền Vũ Đường là đại diện cho bóng tối cùng cái chết.
Khi Vân Lưu Cung nảy sinh ân oán hoặc tranh chấp với bên ngoài thì Bạch Hổ Đường sẽ đi xử lý trước, nếu cần phải thực hiện thủ đoạn cực đoan thì sẽ do Huyền Vũ đường tiếp nhận thi hành.
Một khi Huyền Vũ đường tập trung vào ai thì người đó tuyệt đối sẽ không còn cơ hội, chưa bao giờ có ngoại lệ. Trừ phi là không muốn sống nữa, thì mới có gan chọc vào Huyền Vũ Đường.
Mặc dù như thế, trên giang hồ vẫn luôn có người muốn lợi dụng danh tiếng của Huyền Vũ Đường để nổi tiếng, chuyện giang hồ hỗn loạn, chưa bao giờ dừng lại.
Khi năm tháng dần dần trôi qua, sự chuyển giao thế hệ là chuyện tất nhiên, nhưng ở trước khi chuyển giao cho người nối nghiệp, hắn nhất định phải hoàn thành một chuyện. “ Phùng trại ở khu vực Hà Bắc, lấy tên của Vân Lưu Cung _ Huyền Vũ Đường, chẳng những làm ra vô số chuyện giết người cướp bóc, kết nên không ít thù hận trên giang hồ, còn phá hư cả việc buôn bán của Bạch Hổ Đường, sau khi trải qua kiểm tra thì xác định đó là sự thật!” Thanh âm trầm thấp vang lên, nhìn thiếu niên trước mắt “ ngươi biết nên làm như thế nào!!!”
Thiếu niên mặc toàn thân một màu áo đen, vẽ mặc lãnh đạm trang nghiêm, nghe vậy cằm dưới của hắn khẽ hạ xuống nhưng rất khó để nhận ra được.
“ Chỉ có một mình ngươi, có thể giải quyết được không?”
“ Có thể!” Thiếu niên mặc áo đen rốt cục cũng lên tiếng đáp lại.
“ Rất tốt, ngươi đi đi! Trong thời gian nửa tháng, ta muốn thấy kết quả!” Thanh âm trầm thấp không có chút tình cảm nào, ánh mắt sắc bén không chút già nua nhìn chăm chú vào thiếu niên ở trước mắt.
Thiếu niên áo đen vừa nghe, môi khẽ nhếch lên sau đó xoay người rời đi.
Thiếu niên này… là người nối nghiệp do một tay hắn đào tạo. Đây chính là khảo nghiệm cuối cùng rước khi giao vị trí đường chủ này cho hắn.
Sự yên lặng của ban đêm chính là thời khắc hoạt động của bọn trộm gà dọa chó cường đạo, năm người to con mặc y phục dạ hành đang nhanh chóng chạy ở trên mái nhà.
Đang lúc bọn họ cho là thần không biết, quỷ không hay thì có một thân ảnh thon gầy khinh công tuyệt đỉnh đang theo dõi họ.
Mấy kẻ mặc quần áo dạ hành nhanh chóng xuyên qua đường phố, đi tới trước một đại trạch viện, từng người một tung người nhảy vào trong đại trạch.
Thân ảnh cao gầy theo đuôi bọn họ nãy giờ nhìn lên bức hoành phi trước cửa: Thượng Quan Thế Gia.
Bọn đạo chích này lá gan khá lớn, dám có ý động đến trên đầu một trong tam đại thế gia tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ. Bất quá, to gan hơn chính là bọn chúng dám giả mạo tên của Huyền Vũ đường để làm việc.
Hắc y nhân cao gầy khuôn mặt lạnh lùng như băng khẽ mỉm cười, thân hình thoáng một cái đã bay lên mái hiên, động chân mấy cái hắn đã nhảy lên chỗ cao nhất bên trong tòa nhà, cúi nhìn nhất cử nhất động của bọn đạo chích dưới kia.
Phía đông là nhà chính, cũng là kho tài bảo của Thượng Quan gia, đám người kia quả nhiên là hướng về phía kho bảo vật chạy tới.
Mấy tên thủ vệ của Thượng Quan gia phát hiện thấy khả nghi, nhưng đáng tiếc chưa kịp lên tiếng cảnh báo thì đã bị một làn khói trắng làm mê man.
Xem ra Thượng Quan gia không giống như lời đồn đại canh phòng nghiêm ngặt, thủ vệ cung không bằng lời đồn đại khiến cho người ta khiếp đảm, như vậy mới có thể khiến cho bọn đạo chích có thể thuận lợi đột nhập vào kho tài bảo.
Nếu như đám đạo chích kia đang cho là đã thành công, trước khi rời đi lại phát hiện hành tung bị bại lộ, trên mặt sẽ có biểu tình gì?
Hắn cười lạnh, thân ảnh im hơi lặng tiếng nhảy xuống đất, đứng ở trước cửa kho tài bảo chờ đợi.
Năm người bọn họ xách theo bảo vật lấy được đang chuẩn bị đi ra thì phát hiện ở cửa có bóng người nên lập tức cảnh giác thối lui đến chỗ tối trong nhà kho.
“ Phùng Nhân Kiệt, Đông Long, Tây Hổ, Nam Ưng, Bắc Sư!” hắn điểm tên chính xác từng người trong bọn chúng.
Phùng Nhân Kiệt tự lập “ Phùng Trại”, còn lại bốn người kia chính là bốn thủ hạ đắc lực nhất của hắn.
Ngay cả tên cũng lấy gần giống tên của bốn đường đứng đầu Vân Lưu Cung, chỉ bằng một Phùng trại nho nhỏ, cũng muốn thay thế được thế lực của Vân Lưu Cung sao?
“ Ngươi là người ở nơi nào?” Thân phận bị vạch trần, Phùng Nhân Kiệt sợ hãi, trầm giọng hỏi.
Một tiếng cười lạnh nhẹ nhàng vang lên khiến cho năm người bên trong nhà kho trong lòng nhất thời chấn động. Nhưng sau đó, khi thân ảnh cao gầy kia lui ra mấy bước, chúng phát hiện ra bên ngoài chỉ có một người duy nhất thì lá gan bọn chúng lại lớn lên.
Phùng Nhân Kiệt dẫn đầu, đi ra bên ngoài, trên lưng còn mang một túi lớn bảo vật.
Thấy rõ ràng người trước mặt chỉ là một thiếu niên trẻ tuổi, Phùng Nhân Kiệt không nhịn được lên tiếng chê cười.
“ Dám một mình đến đây can thiệp vào chuyện của lão tử ta, lá gan của ngươi thật không nhỏ nha!”
“ Để tài vật xuống, đến quan phủ tự thú, giải thích chuyện Phùng Trại giả mượn tên Vân Lưu Cung để gây chuyện, thì ngươi có thể giữ được cái mạng già của mình!” Hắn nhàn nhạt nói.
“ Một tiểu tử thúi chưa dứt sữa mà lại dám uy hiếp ta?” Phùng Nhân Kiệt cười ha hả.
Đối mặt với sự chê cười, thiếu niên áo đen mặt không đổi sắc, tay chắp sau lưng, vạt áo màu đen theo gió đêm nhẹ bay, hai chữ “ Huyền Vũ” được thêu bằng chỉ bạc mơ hồ chớp động dưới ánh trăng.
Tiếng cười của Phùng Nhân Kiệt chợt tắt ngấm, cặp mắt nheo lại cảnh giác.
“ Ngươi là người của Vân Lưu Cung?”
“ Sự lựa chọn của ngươi là gì?” Thiếu niên áo đen nhàn nhạt hỏi lại.
“ Ta đã dám làm thì không sợ Vân Lưu Cung tới tìm ta gây phiền toái. Vân Lưu Cung đã tồn tại mấy chục năm, nhưng náo động không bằng ta đây mới làm một năm, không bằng để cho Phùng trại ta thay thế vị trí, ngươi cũng nên đến giúp sức cho Phùng Trại, ta sẽ để cho ngươi nổi danh còn hơn lúc ở dưới trướng Vân Lưu Cung!”
Thiếu niên áo đen xuất thủ trong nháy mắt, Phùng Nhân Kiệt kinh hãi, lập tức lui về phía sau mấy bước, tiện tay quăng ra một nắm bột màu trắng.
Thiếu niên áo đen thân hình chợt lóe lên, tránh khỏi mê hồn tán đồng thời công kích bọn chúng.
“ Giết hắn ta!” Phùng Nhân Kiệt ra lệnh, bốn gã thủ hạ đồng thời để xuống bao tài bảo trên lưng, hợp lực bao vây tấn công thiếu niên áo đen.
Nhưng võ công của thiếu niên áo đen cao ngoài tưởng tượng, bốn người kia không ra được tới mười chiêu thì đều bị đả thương nằm đó.
Phùng Nhân Kiệt thấy tình huống nguy hiểm, lập tức muốn tung người bỏ chạy.
“ Muốn đi?” Thiếu niên áo đen trầm giọng lên tiếng, thân hình bay tới, chặn trước người của Phùng Nhân Kiệt, tung ra một chưởng thẳng vào người của hắn.
Phùng Nhân Kiệt nhất thời chật vật, lại một lần nữa tung ra mê hồn tán. Thiếu niên áo đen vung cánh tay lên, thổi bay làn hơi trắng đó sang một bên.
Lúc này, trong sân đột nhiên xuất hiện một cô gái nhỏ.
“ Ho khan, ho khan….!” Nghe thấy được mùi vị của mê hương, nàng ho khan một hồi.
Phùng Nhân Kiệt lanh tay lẹ mắt, lập tức bắt được người cô gái, giơ tay đặt trên cổ của nàng.
“ Tránh ra, nếu không ta sẽ giết tiểu cô nương này!” hắn một mặt uy hiếp thiếu niên áo đen, mặt khác nháy mắt bảo thủ hạ cầm tài vật chuẩn bị trốn đi.
“ ngươi cho rằng ta sẽ quan tâm đến sống chết của nàng ta?” Thiếu niên áo đen nghe vậy, cả chân mày cũng không nhíu lại, cười lạnh càng lúc càng sâu.
“ Nàng là người của Thượng Quan gia, nếu như nàng ta chết thì sẽ tính ở trên đầu của Vân Lưu Cung!” Phùng Nhân Kiệt không sợ hãi nói.
“ Nếu như vậy, ngươi cứ động thủ đi!” Thiếu niên áo đen chậm rãi đi tới.
“ Ngươi không quan tâm sống chết của nàng?” Phùng Nhân Kiệt ánh mắt lóe lên, chậm rãi lui về phía sau.
Thiếu niên áo đen cười lạnh tiếp tục đi tới, Phùng Nhân Kiệt càng lúc càng dùng lực khiến cho sắc mặt cô gái càng lúc càng xanh mét….
“ Lam Nhi!”
Một tiếng kêu vang đến làm cho Phùng Nhân Kiệt giật mình, lúc này thiếu niên áo đen lập tức phi thân tới trước, chưởng một chưởng vào vai trái của Phùng Nhân Kiệt, hắn đau đớn liền buông tay khỏi người cô gái nhỏ.
Thiếu niên áo đen tiếp được cô gái đồng thời trong lúc đó Phùng Nhân Kiệt cầm lấy trủy thủ đâm hướng về phía bụng của thiếu niên áo đen, hắn vì bảo vệ cho cô gái nên không tránh không né.
“ Đi!” Phùng Nhân Kiệt lên tiếng kêu rút lui.
Bốn người kia bỏ tài vật xuống, đỡ lấy lão đại chạy đi, mới chạy ra tới cổng nhỏ thì gặp phải người của Thượng Quan gia, một hồi tiếng đánh nhau lại vang lên, sau đó lại rất nhanh dừng lại.
Thiếu niên áo đen để cô gái xuống, phi thân bay về phía hậu viện. Cô gái đứng ở tại chỗ, chăm chú nhìn về phía bóng dáng hắn biến mất.
“Lam nhi.”
Mấy người của Thượng Quan gia chạy tới, lập tức ôm tiểu cô nương đó vào lòng, xác định cô gái không có bị thương, lại nhìn thấy kho tài bảo mở toang cửa, lập tức phát ra lệnh lùng bắt đạo phỉ.
Nàng nhớ hắn chạy về phía hậu viện, sau đó chưa thấy ra ngoài, chắc chắn hắn còn ở hậu viện chưa đi.
Phía sau hậu viện của Thượng Quan gia chính là một rừng cây quế, bình thường là nơi vợ chồng Thượng Quan thường đi tản bộ, cho nên rừng cây vẫn được chăm sóc khá chỉnh tề.
Nàng đi thẳng, dấu chân nho nhỏ in hằn trên mặt đất đầy lá rụng, phát ra thanh âm nho nhỏ.
Gió tháng ba vẫn mang theo hơi lạnh, nàng kéo tấm áo lông bó sát vào người, nhìn cây cối cao lớn bốn phía, trong lòng càng lúc càng sợ, bước chân càng lúc càng chậm.
“Có. . . . . . Có ai không?” Nàng sợ hãi hỏi.
Bốn phía trừ tiếng gió cùng tiếng cành cây lay động cũng chỉ có tiếng bước chân của nàng. Nàng ngẩng đầu, không ngừng nhìn bốn phía, không ngừng bước về phía trước.
Sau rừng cây này chính là từ đường của Thượng Quan gia, bình thường trừ những người tới quét dọn thì không có ai đến nơi này.
Đi qua rừng cây, nàng nhón chân lên, cố gắng muốn mở cửa từ đường ra, nhưng mà nàng cố gắng nhón thật lâu cũng không với tới nắm cửa.
Đột nhiên, một bóng đen xuất hiện sau lưng nàng, bao phủ lấy thân ảnh nhỏ nhắn của nàng.
Nàng xoay người lại, thấy một bộ y phục đen ngay trước mắt, nàng còn chưa kịp phản ứng, đã bị hắn chụp lấy, bịt miệng nàng lại, đè sát nàng vào cánh cửa.
“Không cho phép lên tiếng.”
Nàng trừng lớn mắt, vẫn nhìn hắn, không có gật đầu cũng không có lắc đầu.
“Ngươi tới đây làm cái gì?”
Nàng vẫn là nhìn hắn, trong mắt nàng không có kinh hãi, thời điểm khi hắn nói xong câu đầu tiên thì ánh mắt nàng đã hướng xuống nhìn vào chỗ hắn bị thương.
Bỗng dưng, nàng trừng lớn mắt, nhìn thấy vết loang trên bộ quần áo đen của hắn.
“ Đau….!” Thanh âm của nàng rất nhỏ, mơ hồ truyền ra dưới bàn tay hắn , bàn tay nho nhỏ của nàng cẩn thận nhẹ nhàng đụng vào vết thương của hắn.
Khuôn mặt của hắn vẫn lạnh lùng không có biểu tình gì, chẳng qua là khẽ buông bàn tay che miệng của nàng, cũng đem bàn tay của nàng hất ra khỏi người hắn.
“ ngươi đi tới đây làm gì?” Theo tình huống hắn nhìn thấy tối nay, thì nàng ở Thượng Quan gia cũng rất được coi trọng.
“ Tìm ngươi!” Đầu vai còn bị hắn đè ở trên ván cửa, tay lại bị khống chế, nàng chỉ có thể dùng ánh mắt thẳng tắp nhìn hắn.
“ Tìm ta?” Môi hắn khẽ nhếch lên “ ngươi không sợ ta giết ngươi?”
“Giết?”đôi mắt tinh khiết trong suốt của nàng nhìn hắn, trong mắt tràn đầy không hiểu.
“ Giống như người đêm nay, cầm dao đâm người!” Hắn giải thích cho nàng.
Nàng lập tức bị hù dọa, khuôn mặt nhỏ nhắn không ngừng nhìn quanh, run rẩy lắc đầu.
“ Ta sợ…” Đôi tay nhỏ bé của nàng bắt lấy cánh tay hắn, liều mạng ôm lấy, muốn dựa vào gần hắn.
Hắn kỳ quái nhìn phản ứng của nàng. Chưa bao giờ chung đụng cùng một đứa trẻ, hắn căn bản là không hiểu được ý định của cô gái nhỏ này, nhưng phản ứng của nàng lúc này thật quá khác thường.
Hắn là một người xa lạ không phải sao? Nàng rất sợ chết nhưng lại không sợ hắn.
“Lam nhi. . . . . .”
Cách đó không xa truyền đến thanh âm có người tìm kiếm nàng, hắn một tay ôm ngang người nàng, không tiếng động nhảy lên nóc từ đường, một lần nữa lấy tay che miệng nàng lại.
“Không cho phép lên tiếng.” hắn trầm thấp ra lệnh.
Nàng thuận theo gật đầu.
“Lam nhi. . . . . .” Không lâu sau, hai người thiếu niên ngó đông ngó tây đi tới, không thấy người nào lại quay đi về phía khác tìm kiếm.
Hai người đó vừa đi, hắn ôm nàng nhảy xuống, vết thương bên phải bụng lại dâng lên cảm giác đau đớn.
“ ngươi có đói bụng không?” nàng đột nhiên hỏi, lấy xuống bao bố nhỏ cột bên hông, bên trong là một cái bánh bao. Nàng nhíu mày “ lạnh quá!” Nàng thổi khí vào bánh, muốn làm ấm bánh bao lên.
“ Như vậy sẽ không nóng!” hắn lấy bánh bao, dùng nội lực tỏa ra nhiệt khí ở hai bàn tay, nhanh chóng làm ấm bánh bao, sau đó đưa đến bên miệng nàng “ Ăn đi!”
“ Cái này cho ngươi!” nàng lắc đầu một cái, bàn tay nho nhỏ đem bánh bao đưa lại trước mặt hắn.
“Cho ta?” Hắn cau mày.
“Đói đói.” Nàng vỗ vỗ bụng, sau đó chỉ chỉ hắn.”ăn đi!.”
Cuối cùng hắn cũng hiểu ý nàng.
Thì ra là nàng đặc biệt mang bánh bao tới cho hắn ăn. Nhưng… tại sao?
“ Ngươi không sợ ta?” Hắn có lẽ không có xấu xí, nhưng một thân lạnh lùng, người bình thường sẽ luôn tránh xa hắn ra.
“ Không sợ!” nàng mỉm cười, sau đó nhớ tới người vừa bóp cổ nàng “ Buổi tối…” Nàng chỉ chỉ cổ của mình, sau đó lại vỗ vỗ lên chỗ tim nàng, ngập ngừng nói: “ Ta sợ…”
Nàng muốn nói… nàng sợ cái người đã bóp cổ nàng sao?
“ Ăn…” Nàng đem bánh bao đẩy tới chổ miệng của hắn.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng tràn đầy mong đợi, hắn há miệng cắn, nụ cười trên mặt nàng đột nhiên trở nên rực rỡ, sau đó nàng cầm bánh bao, từng miếng từng miếng đút cho hắn, cho đến khi hắn ăn xong bánh bao mới thôi.
“Thật là giỏi.” Nàng cười vỗ vỗ tay, sau đó ngẩng đầu nhìn Từ Đường.
Từ đường của Thượng Quan Gia cả ngày sáng ngời, người làm phụ trách quét dọn sẽ mỗi ngày đúng giờ đổi nến, đây là do phụ thân phân phó. Nhưng vẫn còn lạnh quá, hai tay nàng nắm chặt vào nhau sưởi ấm.
Hắn vươn tay nâng cằm nàng lên, nhìn thấy vết bầm dưới cổ nàng, không có gì đáng ngại, mấy ngày nữa sẽ khỏi nhanh thôi.
“ Ấm quá!” nàng đột nhiên cầm lấy tay hắn. Tay của hắn ấm áp, mà tay của nàng thì lạnh như băng.
Hắn ngồi xuống, đem nàng đặt lên đùi mình, tránh vết thương ra, một tay ôm chặt hông nàng.
Bởi vì có hơi ấm, nàng cao hứng cười, lệ thuộc ôm lấy cánh tay hắn, chỉ chốc lát sau liền nhắm mắt lại, nhẹ nhàng ngủ thiếp đi.
Hắn không biết nên làm gì với nàng bây giờ?
Nàng xem ra là một cô nương nhỏ nhắn đáng yêu, thân thể mềm nhũn, ôm nàng như vậy hắn có chút sợ sẽ làm tổn thương nàng. Hắn có thể đối với bất cứ người nào lạnh lùng, nhưng đối mặt với một đứa trẻ tinh khiết đơn độc không chút tâm cơ này, hắn không có cách nào nhẫn tâm hất nàng ra.
Hắn nhìn nàng, duỗi ngón tay sờ nhẹ vào gò má nàng, cảm giác mềm mại theo ngón tay truyền tới.
Khuôn mặt xinh đẹp, chân mày tinh tế, mắt phượng cong cong, sống mũi cao thẳng, cánh môi đầy đặn, nàng là một cô nương nhỏ bé mỹ lệ đơn thuần không hiểu thế sự. Môi hắn khẽ cong lên suy nghĩ.
Nhưng… có lẽ đợi nàng lớn hơn một chút nữa, sẽ bắt đầu giống như người bình thường, đối với hắn cũng sẽ tránh xa thôi.
Trong lúc dưỡng thương, hắn đều ở từ đường của Thượng Quan Gia, bởi vì nơi này là chốn an toàn nhất.
Liên tục ba ngày, nàng len lén đem theo một chút thức ăn đến cho hắn, sau đó lại trốn tránh những người đang đi tìm kiếm nàng.
“ Đau không?” nàng mỗi ngày sau khi ăn điểm tâm xong đều chạy tới nơi này, cũng không quên mang theo thức ăn cho hắn, sau đó hỏi về thương thế của hắn.
“Không biết.” Hắn lắc đầu.
Nàng nhìn về phía bụng của hắn, rất muốn sờ sờ thử, nhưng lại không dám, sợ sẽ làm đau hắn.
Hắn trực tiếp kéo tay của nàng, để lên chỗ vết thương đang bắt đầu lành lại.
Nàng ngừng thở, không dám dùng một chút lực nào, chẳng qua là nàng cảm nhận được nhiệt độ ấm áp của hắn.
“ Phù, phù…” nàng buông tay ra, khom người hướng về phía vết thương của hắn thổi thổi “ Không đau, không đau, mau mau lành lại…”
Cử động ngây thơ của nàng thật là chọc cho hắn bật cười.
“ Không còn đau nữa, vết thương rất nhanh sẽ lành thôi!”
“ Thật không?” hai tròng mắt của nàng tràn đầy mong đợi.
“ Thật!!!”
“Thật tốt quá.” Nàng yên lòng cười.
Mới nói có mấy câu, bên ngoài từ đường lại truyền tới tiếng kêu tìm kiếm nàng, hắn muốn nàng trở về, nhưng nàng vẫn lắc đầu “ Không muốn…”
“Tại sao?”
“ Ta thích ngươi, ta muốn ở chỗ này với ngươi!”
“ Ta sẽ không ở nơi này mãi!” thương thế của hắn đã tốt hơn rất nhiều, hắn nên rời đi rồi.
Nàng nghiêng đầu, không biết rõ ý tứ của hắn.
“ Ta phải đi!” Hắn nói rõ ràng một chút, vẻ mặt nàng lập tức biến đổi ngay.
“ đi?” cái bánh bao vốn muốn đưa cho hắn rớt xuống đất, nàng vội vàng bắt lấy cánh tay hắn “ Không muốn, không cần phải đi, ở lại với ta… không cần đi!”
“ Người nhà của ngươi có thể ở cùng ngươi!” mấy ngày nay, xuyên qua những lời kể của nàng, hắn đã rõ ràng tình huống của Thượng Quan Gia.
Nơi này là nhà tổ của Thượng Quan Gia, tên của nàng là Thượng Quan Lam Tuyết, là con gái của Thượng Quan Nghiệp, những người tới tìm nàng kia không phải là ca ca của nàng thì là tỷ tỷ của nàng. Vợ chồng Thượng Quan Nghiệp có chuyện đi ra ngoài, cho nên để nàng lại cho bốn ca ca, hai tỷ tỷ, dặn họ nhất định phải chăm sóc nàng cho tốt!
Nàng không phải không muốn nghe lời, chẳng qua là nàng không hiểu vì sao tất cả mọi người đều muốn kiểm tra nàng, không cho nàng chạy đi chơi. Nàng cũng không có chạy ra khỏi nhà, có chơi thì cùng lắm cũng ở trong nhà mà thôi nhưng mà tất cả mọi người đều không cho nàng chạy đi chơi đùa.
Bởi vì nàng là con út, cho nên tất cả mọi người vội vàng chăm sóc nàng, sủng ái nàng, nhưng nàng không vì được cưng chiều mà kiêu ngạo, chỉ sống một cuộc sống rất đơn thuần.
“Ta thích ngươi, muốn ngươi ở bên ta. . . . . .” Nàng kéo tay của hắn.
Thanh âm của nàng mềm mại dịu dàng, mang theo một loại âm điệu đặc thù, không biết tại sao rất dễ dàng làm cho hắn phân tâm.
Nàng không sợ hắn lạnh lùng, chỉ muốn giúp hắn, biết hắn bị thương nàng cũng chỉ nghĩ đến chăm sóc hắn. nàng cứ như vậy đơn thuần tin tưởng hắn, không có lý do gì đối tốt với hắn, thậm chí giúp hắn trốn ở nơi này, một chút cũng không lo lắng hắn sẽ bất lợi với người nhà của nàng.
“ Vô Danh… không cần đi!” nàng thử gọi tên của hắn.
“Ta còn có chuyện, nhất định phải đi.” Hắn hồi phục lại.
Ba ngày bên nhau, khiến cho hắn không còn lạnh lùng với nàng nữa. Trên thật tế, nhìn nàng như vậy thì bất luận kẻ nào cũng đều không thể hé ra khuôn mặt lạnh lùng với nàng.
Ánh mắt nàng buồn bã, bỗng nhiên ánh mắt nàng mất đi ánh sáng rực rỡ.
“ Vậy… ngươi có trở về không?”
“Không biết.” Hắn có chuyện phải làm, không thể ở lại một nơi được.
Đôi mắt nàng buồn bã, chậm rãi cúi đầu, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
“ Lam Tuyết?” hắn kinh ngạc nhìn nước mắt của nàng, nàng xoa xoa mắt, lấy tay lau nước mắt, nhưng nước mắt lại không ngừng rơi xuống.
Hắn bắt được tay của nàng, không để cho nàng tiếp tục dụng lực lau nước mắt, hắn ôm nàng vào lòng, nâng mặt nàng lên, nước mắt nàng vẫn cứ rơi xuống.
Nước mắt nàng không tiếng động không ngừng chảy xuống, giống như… những viên trân châu trong suốt, liên tiếp thành chuỗi, nàng không có hướng hắn đòi sự an ủi, không có lại cầu xin hắn đừng đi, chẳng qua là nàng đón nhận sự thật này, bắt đầu khổ sở. mà nàng khổ sở, lại rung chuyển tâm hắn.
“Muốn. . . . . . Cẩn thận. . . . . . Không muốn. . . . . . Đau đau. . . . . .” thanh âm nàng nghẹn ngào, lời nói căn bản không thốt ra được.
Nàng không hề biết đến hai chữ “ bị thương”, nàng chỉ biết là “ đau” chính là không tốt.
Hắn đưa tay hứng lấy giọt nước mắt của nàng, ngưng khí trong tay, để cho giọt nước mắt trong nháy mắt ngưng kết lại thành một viên ngọc trong suốt.
“ Đừng khóc!” hắn nói nhỏ, mở tay nàng ra, đem viên ngọc nhỏ đặt vào trong tay của nàng.
Nàng ngừng khóc, đôi mắt ngạc nhiên nhìn viên ngọc nước mắt trong suốt trên tay mình.
“ Ta sẽ trở lại thăm ngươi!” hắn lau khô vệt nước mắt trên mặt nàng, trong lòng bắt đầu đối với nàng không buông xuống được.
Nàng tinh khiết như vậy, phá vỡ phòng tuyến của hắn.
“ Thật sự?” nàng chăm chú nhìn hắn, đôi mắt ảm đạm bắt đầu dấy lên ánh sáng.
“Ừ.” Hắn gật đầu một cái.
“Ta sẽ chờ ngươi.” Nàng khẽ mỉm cười, nhưng chỉ trong chốc lát lại biến mất, nàng lo lắng hỏi: “ Nhưng mà… ta về nhà, ngươi sẽ không biết chỗ tìm ta…”
“Nhà?”
“Cái nhà này, cái nhà kia, rất nhiều nhà. . . . . .” khuôn mặt nàng tràn đầy khốn khổ, không biết nên nói như thế nào, nhưng hắn cũng rất mau hiểu ra.
Nàng đem tất cả biệt viện cùng chỗ ở của Thượng Quan gia nói cho hắn biết, nàng sợ nếu nói không rõ thì hắn sẽ không tìm thấy được nàng.
“ Bất kể ngươi ở đâu, ta cũng sẽ tìm được ngươi, sau đó tới thăm ngươi!” hắn cam kết.
“ ừ!” nàng gật đầu một cái, đối với lời của hắn tin tưởng không hề nghi ngờ.
Nàng nhặt bánh bao rơi trên mặt đất, cố gắng thổi, lau đi nhưng bánh bao trông vẫn rất bẩn.
“ Dơ bẩn!” nàng nhíu mày lại, vẻ mặt vô cùng áy náy, sau đó cầm một cái bánh khác đưa cho hắn, để cái bánh bị bẩn lại cho mình.
Hắn cười nhạt, đem bánh bao sạch sẽ đưa lại cho nàng, sau đó cầm lấy cái bánh bị bẩn lột cái da bên ngoài rồi ăn.
Nàng lo lắng nhìn hắn.
“ Sạch sẽ!” hắn cầm bánh bao sạch sẽ cho nàng nhìn, sau khi nàng xác định không còn dơ bẩn, lúc này mới nghe theo lời hắn, bắt đầu ăn bánh bao của mình!
Ăn xong bánh bao, hắn bắt đầu tĩnh tọa điều tức, nàng ngồi một bên chờ đợi, không ầm ĩ không làm khó, lúc bị lạnh thì nàng liền tự động nhích vào gần bên hắn một chút, nhưng không dám đụng vào người hắn. cho đến khi hắn điều tức xong, nàng mới nói chuyện với hắn, trò chuyện hỏi đáp với hắn, còn không thì liền lẳng lặng đợi ở bên cạnh hắn.
Tới đêm, hắn đưa nàng trở về nhà chính, nhìn nàng tụ họp lại với người nhà xong thì xoay người không tiếng động rời khỏi Thượng Quan gia.
Thời tiết thanh minh trời mưa dai dẳng, sau khi đi thăm mộ xong mọi người nhanh chóng rời khỏi đây, nhưng ở phía sau ngọn núi này lại có một sơn trại kín đáo.
Sơn trại nằm ở giữa bụi rậm trong rừng cây, toàn bộ bị màu xanh biếc của cây cối bao quanh, tạo thành một bức tường bảo vệ hiệu quả. Nếu như không nhìn kỹ, sẽ không ai phát hiện ra ở trong rừng cây lại có một sơn trại chiếm hết một nửa sườn núi xanh biếc.
Ở trên một cây đại thụ khô, khắc hai chữ “ Phùng Trại” khó ai thấy được.
Đúng là nơi này!
Thân ảnh màu đen hóa thành một làn gió mạnh, không tiếng động lẻn vào trong trại, dễ dàng tránh khỏi những tên tiểu tốt canh giữ trước cửa trại.
Không lâu sau, trong trại truyền ra những tiếng kêu thét cùng tiếng đánh nhau, nhưng chỉ một lúc lâu sau, bên trong lại hồi phục sự yên tĩnh vốn có.
Thân ảnh màu đen giống như lúc đến không tiếng động rời đi, mà Phùng Trại giả mạo Huyền Vũ Đường của Vân Lưu Cung tiến hành cướp bóc vì vậy mà biến mất.
Một năm này, Huyền Vũ đường chủ mới chính thức kế vị, do Vô Danh tuổi vừa mười tám của Bắc Cung kế nhiệm, mà Thượng Quan Lam Tuyết, lúc đó tám tuổi.