Vương Nhất Bác vừa mới hai mươi nhưng đã đăng cơ được ba năm.
Chỉ trong thời gian ba năm này, Vương Nhất Bác thống lĩnh quân đội Yến Quốc chinh chiến Nam Bắc, một tay thâu tóm mấy nước chư hầu phụ thuộc và phiên bang.
Từ đây biến Yến Quốc thành Đại Yến triều.
Trong lời đồn, Vương Nhất Bác thủ đoạn tàn nhẫn, trời sinh lạnh nhạt.
Trước khi đăng cơ từng tự tay giết toàn bộ ngoại tộc và huynh đệ cùng mẹ sinh ra của mình.
Tuy rằng trước mặt không ai dám nói chỉ trích gì hắn, nhưng sau lưng đều gọi Vương Nhất Bác là bạo quân.
Vương Nhất Bác cũng chẳng để tâm, chỉ càng nhân cơ hội ấy quét sạch triều chính, xử trảm một đám tham quan vụ lợi, thanh danh bạo quân trên khắp Đại Yến cũng bớt đi ít nhiều.
Tiêu Chiến đã nghe tin về Vương Nhất Bác từ lâu.
Ngoài mặt y bị nhốt ở trong thâm cung Tề Quốc, thực tế trên giang hồ chẳng có kẻ nào tin tức linh thông được bằng y đâu.
Tiêu Chiến có vài phần khen ngợi Vương Nhất Bác, tuổi trẻ tài cao, thủ đoạn trầm ổn, chuẩn xác, tàn nhẫn, quả thực là chính trị gia trời sinh.
Nhưng trong lòng y lại chưa từng đặt Vương Nhất Bác ở cùng đẳng cấp với mình.
Tiêu Chiến là một kẻ cực kỳ kiêu ngạo, hắn cũng có tự tin để kiêu ngạo như thế.
Triều đình Tề Quốc hiện giờ nước ngầm chảy mãnh liệt, mấy phe phái tranh đấu đến ngươi chết ta sống, hơn phân nửa đều là do Tiêu Chiến ban tặng.
Ngoại tổ của y từng nói y có tài trị thế, nhưng Tiêu Chiến lại là kẻ tôn trọng tự do, không muốn tròng cái xiềng xích quân vương lên người mình, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc y khuấy đảo triều chính Tề Quốc thành một mớ hỗn loạn.
Nhìn những kẻ từng khinh nhục mình bị mình xoay vòng vòng, Tiêu Chiến có một nỗi sảng khoái phát ra từ nội tâm.
Y tự nhận chính mình chẳng phải loại người lương thiện gì, cũng chưa để ý đến việc người khác đánh giá y thế nào.
Nhân sinh khổ sở ngắn ngủi, sao không để chính mình sống cho thống khoái một chút?
Tiêu Chiến vốn định yên yên ổn ổn mà ở lại hậu cung Yến Quốc mấy năm, sau đó liền giả chết để thoát thân.
Nhưng không lường được, trời vốn chẳng theo lòng người.
Tiếng chuông trong cung vang lên vài tiếng, trời vừa mới tối, Ngự Thiện Phòng theo phân lệ bắt đầu đưa thức ăn đến các cung.
Trong cung Tiêu Chiến chỉ có ba người y, Cẩm Tú, Ngọc Nô, thế nên lần nào cũng là một tiểu thái giám tay xách hai hộp thức ăn đến đưa cơm cho họ.
Hôm nay cũng không có gì khác trước, tiểu thái giám cúi đầu bước đi vội vào tiến vào đưa cơm canh cho Cẩm Tú.
Tiêu Chiến đang ngồi trên giường đọc sách, nghe được động tĩnh liền thoáng quay đầu qua.
Từ nhỏ y đã sống trong hoàn cảnh hiểm ác, vì vậy nên ngũ cảm đều khác người thường, dễ dàng nhận ra khí tức trên người tiểu thái giám này có chút khác xưa.
Người nọ phát hiện mình đã thu hút được sự chú ý của Tiêu Chiến liền yên lặng không một tiếng động để lộ ra một cái bớt màu đỏ.
Hình dạng quỷ dị trên cổ tay, hô hấp của Tiêu Chiến nghẹn lại, trên mặt vẫn tỏ vẻ không có việc gì nói: "Cẩm Tú, ngươi và Ngọc Nô đi lãnh phân lệ tháng này đi."
Cẩm Tú tuy rằng thấy kì lạ, vì sao Tiêu Chiến lại bảo mình đi lấy phân lệ vào lúc này nhưng đối với lời chủ tử nói nàng trước nay chưa từng xen vào, liền cúi đầu đi ra ngoài.
Tiêu Chiến hoàn toàn thay đổi thần sắc khái hẳn, ngũ quan vốn dĩ nhu hòa sinh ra vài phần khí thế sắc bén, một thân quý khí cũng hiện lên rõ hơn, không giận mà vẫn uy nghiêm.
Tiểu thái giám cung kính quỳ xuống hành lễ với Tiêu Chiến: "Thuộc hạ tham kiến chủ thượng."
"Đứng lên đi.
Xảy ra chuyện gì rồi?"
Từ khi Tiêu Chiến tiến cung đến này cơ hồ hoàn toàn cắt đứt liên hệ với thế giới bên ngoài, y vẫn chưa nắm rõ được hoàng cung Yến Quốc bố trí phòng vệ như thế nào.
Để bảo vệ an toàn, ngoại trừ trường hợp khẩn cấp, không có thuộc hạ nào được phép mạo hiểm tiến cung gặp y.
Tình hình hiện tại chỉ sợ là bên ngoài xảy ra chuyện gì cần y làm chủ.
"Trường công chúa và An Định hầu phủ..." - Tiểu thái giám cúi thấp đầu, tựa hồ như không dám nói tiếp nữa - "Xin chủ thượng hãy nén bi thương."
"Phanh" một tiếng, ly sứ trong tay Tiêu Chiến khoảnh khắc hóa thành tro bụi.
Thuộc hạ chưa bao giờ gặp một Tiêu Chiến đáng sợ như vậy.
Chủ thượng trong ấn tượng của gã tuy tự mang theo khí thế thượng vị nhưng trước nay đều ôn tồn lễ độ, gặp biến bất kinh.
"Ngươi nói cái gì?" Trong thanh âm y mang theo sự run rẩy đến chính mình cũng không nhận ra.
Thuộc hạ nơm nớp lo sợ, quỳ gối ở đó, không thể không căng da đầu, bẩm rõ tình hình thực tế:
"Không lâu sau khi chủ thượng đi, bệ hạ tin vào lời gièm pha, cho rằng An Định Hầu có âm mưu tạo phản.
Hạ lệnh...!hạ lệnh tru di cửu tộc.
Tuy chủ thượng đã sớm có an bài nhưng Hầu gia trung liệt, thà chết cũng không chịu chạy trốn.
Khắp cả hầu phủ không một ai may mắn thoát nạn.
Trưởng công chúa cũng thắt cổ tự vẫn trong cung."
Từng câu từng chữ giống như lưỡi dao nhọn đâm vào trái tim Tiêu Chiến.
Y nhắm hai mắt, mảnh sứ vỡ trong tay bị hắn nắm chặt lấy, cắm thật sâu vào da thịt, lại phảng phất như không cảm nhận được đau đớn.
Từ sau khi mẫu phi chết, Tiêu Chiến chưa từng rơi một giọt lệ.
Nhưng giờ y lại khóc, ẩn nhẫn khắc chế đã rất nhiều năm rồi, y đã quen với việc che giấu cảm xúc chân thật của mình dưới lớp vỏ giả tạo.
Giờ phút này tuy bi phẫn cực điểm, nhưng đến khóc nức nở cũng cực kỳ ẩn nhẫn.
Thuộc hạ quỳ trên mặt đất không dám ngẩng đầu nhưng không khí bi thương trong phòng vẫn bao trùm lấy gã.
Gã đã đi theo Tiêu Chiến nhiều năm, chưa từng thấy y có bất cứ thất thố, cũng tự biết rõ Tiêu Chiến và An Định Hầu là người thế nào.
An Định Hầu phủ bị oan, kẻ sĩ mang lòng trung nghĩa chẳng thể không bi phẫn, miễn cưỡng mở miệng khuyên giải an ủi: "Chủ thượng, xin ngài hãy nén bi thương.
Rửa oan cho An Định Hầu phủ, chỉ có thể dựa vào ngài thôi."
Tiêu Chiến biết chốn này nơi nơi đều có tai mắt của Yến đế.
Người của y không thể ở lại lâu, chính mình cũng không thể để cho người khác phát giác ra điều gì khác thường.
Miếng sứ vỡ hoàn toàn bị y ấn vào trong da thịt, lúc này mới có thể thu lại cảm xúc, thay một nét mặt giống hệt như thường ngày.
"Ngươi lui ra đi." Tiếng Tiêu Chiến vẫn như thường, thuộc hạ ra nghe ra vài phần lạnh nhạt.
"Vâng, vẫn mong chủ thượng sẽ bảo trọng."
Người của Tiến Chiến vừa đi không lâu, Cẩm Tú và Ngọc Nô đã trở lại.
Trên gương mặt hai người đều mang theo nét giận dữ.
Ngọc Nô luôn là kẻ không giấu được chuyện gì trong lòng, vừa trở về liền tỏ ý oán giận với Tiêu Chiến: "Công tử, Yến quốc cũng đúng là khinh người quá đáng! Tháng này lại cắt xén phân lệ của chúng ta."
Cẩm Tú liếc mắt một cái thấy được máu trên tay Tiêu Chiến cùng với mảnh sứ vỡ trên đất.
"Công tử đây là làm sao vậy?"
Tiêu Chiến thu tay vào trong áo: "Không có việc gì, không cẩn thận làm vỡ cái ly thôi."
"Hả? Công tử có bị thương không?"
Ngọc Nô luôn nghĩ sao nói vậy, Cẩm Tú lại tỉ mỉ hơn, thấy được Tiêu Chiến không muốn nói liền kéo Ngọc Nô ra: "Tay công tử bị thương rồi, ngươi đi lấy thuốc trị thương mà chúng ta mang đi tới đây."
Cẩm Tú cẩn thận bôi thuốc cho Tiêu Chiến, thầm nghĩ công tử lớn lên đẹp như thế, ngàn vạn không thể để lại sẹo được.
Tiêu Chiến tựa hồ như chẳng cảm thấy đau, đôi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn đến xuất thần.
"Công tử kim tôn ngọc quý, về sau vẫn nên cẩn thận một chút.
Chúng ta không mang theo nhiều thuốc lắm, ngộ nhỡ để lại sẹo thì không tốt đâu." Thấy Tiêu Chiến vẫn ngơ ngác, Cẩm Tú nhịn không được liền gọi y: "Công tử?"
"Ừm? Không có việc gì, vết thương nhỏ mà thôi."
Tiêu Chiến nhìn nha đầu quỳ trên mặt đất, hiện giờ cũng đã hai mươi tuổi.
Năm đó mẫu phi mất, chỉ có nàng và Ngọc Nô nguyện ý ở lại bên cạnh mình.
Nếu mình là người đắc thế một chút, hẳn đã chỉ hôn nàng cho một gia đình tốt.
"Cẩm Tú, nếu ta muốn quyến rũ Vương Nhất Bác, ngươi còn nguyện ý đi theo ta không?"
_____________
Chương này xót Chiến Chiến thật sự:(.