Lá cây bị gió thổi vang lên tiếng xào xạc, Tiêu Chiến mở mắt ra, cửa sổ ngoài ban công không đóng, nhà điều chế ngửi thấy mùi xoài xanh trong sân, vẫn chưa tới h, Cairo thức dậy sớm hơn so với Paris.
Tiêu Chiến bọc chăn lại không muốn rời khỏi giường, khí hậu Cairo khô hanh, chờ đến khi xoài xanh chuyển sang chín, thịt quả hẳn là sẽ ngọt hơn ở Paris.
Ông chủ đến phòng ăn sớm hơn đoàn đội, có thời gian để ăn một bữa sáng phức tạp.
h sẽ bắt đầu làm việc.
Là khách sạn sân vườn số số thành phố, Tiêu Chiến chọn một vị trí trước cửa sổ, rất kiên nhẫn lựa chọn pancake sốt xoài và trà Bá tước.
Bữa sáng vẫn chưa lên, dưới ánh mặt trời Cairo, thực đơn tinh xảo trên bàn, Tiêu Chiến nhìn thấy một cái đầu bẩn thỉu trên đường cái phía ngoài cửa sổ.
Tiêu Chiến chạy ra bên ngoài khách sạn, đứng trước mặt Vương Nhất Bác, hổn hển thở gấp, đợi Vương Nhất Bác ngẩng đầu lên nhìn anh.
Vương Nhất Bác ôm túi vải màu nâu, quần áo không thay, tóc đen không còn đen nữa, tất cả đều là đất, trên mặt có rất nhiều vết bẩn, lấm lem như một kẻ lang thang vậy.
"Đại nhân, chào buổi sáng."
"Vương Nhất Bác, cậu có bị thương không thế?"
Tiêu Chiến kéo Vương Nhất Bác đứng dậy kiểm tra, trên cánh tay toàn là bùn, bẩn thì có bẩn nhưng không phát hiện vết thương mới.
Tiêu Chiến buông Vương Nhất Bác ra, vừa rồi sốt ruột quá nên túm chặt lấy cậu.
Tiêu Chiến cho rằng tối hôm qua sau khi anh đi, chủ nhà gây chuyện rồi đuổi Vương Nhất Bác ra ngoài, hỏi ra mới biết:
"Đại nhân, tối hôm qua đột nhiên vừa mất điện lại vừa mất nước, tôi không biết..."
"Mất điện lại mất nước! Đột nhiên hỏng sao? Vậy cậu đã uống nước chưa?"
"Vẫn chưa uống, trời vừa sáng tôi đã tới đây rồi."
"Sao cậu không đến tìm tôi?"
Tiêu Chiến hỏi xong thì nhớ ra, anh chưa cho Vương Nhất Bác số điện thoại, bởi vì sợ bị quấn tay quấn chân nên toàn liên lạc thông qua Lola.
Vương Nhất Bác móc điện thoại phím bấm từ trong túi ra, điện thoại hết pin rồi, cậu liếm liếm đôi môi trắng bợt.
Nhìn Vương Nhất Bác cứ như bị trát bùn lên mặt, Tiêu Chiến chỉ có thể thở dài, con người đều có lòng đồng cảm, anh không biết tối hôm qua làm như vậy là giúp cậu hay đang hại cậu nữa.
Anh không thể thay Vương Nhất Bác nói chuyện với chủ nhà mãi được, dù sao cậu cũng phải tự mình sinh sống.
Đột nhiên mất nước mất điện hẳn là do chủ nhà giở trò, chắc từ trước đến giờ đều như vậy.
Vương Nhất Bác không biết giải quyết những chuyện này, ra mặt giúp cậu, lại khiến cậu cả đêm không có nước uống.
"Vương Nhất Bác, cậu đến phòng tôi tắm rửa sạch sẽ trước đi đã, uống nước xong thì nói tiếp, nào."
Tiêu Chiến dẫn Vương Nhất Bác vào khách sạn, lúc đến cửa xoay tròn, Vương Nhất Bác không theo kịp anh liền bị lễ tân ngăn lại, khách sạn đắt tiền, không cho phép kẻ lang thang đặt chân tới.
Không biết cơn giận từ đâu xông lên, Tiêu Chiến quay lại, kéo Vương Nhất Bác đi vào thang máy, Vương Nhất Bác cúi đầu, Tiêu Chiến siết chặt lấy cánh tay đen thủi đen thui của cậu, ngón tay cũng bị dơ.
Vương Nhất Bác hơi rụt tay lại phía sau, Tiêu Chiến lôi cậu ra khỏi thang máy.
"Đại nhân, tôi có thể vào không ạ?"
"Sao cậu cứ hỏi mấy câu kì quặc suốt vậy? Một đêm không uống nước mà cậu không khát à? Đi nhanh chút đi, nói ít thôi."
Tốc độ nói của Tiêu Chiến rất nhanh, giọng lại lớn, hung dữ đến mức Vương Nhất Bác không dám nói gì nữa, chính anh cũng sững sờ, giận cái gì mà giận.
Lola nói người làm nghệ thuật tính tình thường nóng nảy, số cô may mắn, Tiêu Chiến là một ngoại lệ, là một quý ông.
Trước giờ Tiêu Chiến cảm thấy nước hoa không được tính là nghệ thuật, nhà điều chế dùng các phân tử mùi để thể hiện cảm xúc, đây là công nghệ hoá học thì hợp lý hơn.
Hoá ra công nghệ hoá học cũng tức giận vô cớ.
Suốt đường đi Tiêu Chiến luôn kéo Vương Nhất Bác, lấy thẻ mở cửa phòng rồi mới buông tay, cửa mở ra, Vương Nhất Bác lại không theo kịp, Tiêu Chiến bước nhanh vào trong, hít thở sâu, hai tay chống nạnh, quát về phía cửa:
"Vương Nhất Bác cậu lại muốn làm gì? Cậu ngốc thật hay là cố ý? Cậu sống ở nhà mình mà lại trả tiền thuê nhà suốt mấy năm, bị người ta cầm chổi đuổi ra ngoài, bị cắt điện cắt nước cũng không biết đường đi hỏi? Đợi trời sáng, điện thoại hết pin, nước cũng không uống, chẳng trách người khác lại bảo cậu kỳ quặc!"
Mắng xong một đoạn dài, ngoài cửa chẳng có chút âm thanh nào cả, cửa phòng hở một khe nhỏ, Tiêu Chiến không nhìn thấy tình hình ngoài hành lang.
"Cậu nói đi chứ, không biết nói chuyện nữa rồi à?"
Lại là yên lặng, Tiêu Chiến chỉ có thể vòng về phía cửa, đẩy cửa ra, kéo Vương Nhất Bác vào phòng.
Kết quả Vương Nhất Bác lại bám vào cửa, hai tay túm lấy cánh tay Tiêu Chiến, tay bẩn, vậy là lại buông ra, cậu ngẩng đầu hỏi Tiêu Chiến:
"Đại nhân, tôi có thể vào sao, đây là phòng của anh mà?"
"Vào đi! Hỏi thêm thì đừng bước vào nữa!"
"Tốt quá đi đại nhân, tốt quá!"
Niềm vui đến quá nhanh, tiểu yêu quái nhặt túi của mình lên, chạy vào phòng Tiêu Chiến.
Phòng thật lớn, thảm màu xanh nhạt, cậu chạy thẳng ra ban công, dựa vào lan can, nửa người vươn ra ngoài, hít thở thật sâu.
"Đại nhân, đây là cây xoài xanh của Alexandria, tháng quả sẽ chín, mùi thơm giống như hoa sen trên sông Nile vậy!"
Vương Nhất Bác đứng ngoài ban công hét lớn, vui vẻ làm rơi bùn.
Tiêu Chiến dần dần không thấy phiền muộn nữa, anh chỉ nghĩ, cậu không oán trách việc trêu chọc của chủ nhà hay sao? Giống như trẻ con vậy, vui vẻ cùng thất vọng đến nhanh mà đi cũng nhanh, một phút trước vẫn còn đứng ngoài cửa không dám bước vào phòng.
"Cậu uống chai nước này đi rồi đi tắm, trên người toàn là bùn."
Tiêu Chiến đẩy cửa ban công ra, ánh nắng Cairo chiếu rọi cây xoài, Vương Nhất Bác toàn thân dính bùn dựa vào lan can nhìn anh.
Vương Nhất Bác uống nước, Tiêu Chiến quay lại phòng ngủ, đứng ở trong phòng chụp một bức ảnh ban công.
Đây chính là Cairo đấy sao?
===
Trong túi của Vương Nhất Bác có mấy bộ quần áo, cậu cầm áo ngắn tay xám đậm đi tắm, Tiêu Chiến đi theo đến cửa phòng vệ sinh, Vương Nhất Bác đưa tay muốn cởi quần, Tiêu Chiến vội vàng lùi về sau, đưa lưng về phía Vương Nhất Bác đã nhanh chóng cởi hết đồ, anh kêu lên:
"Cậu có biết dùng nhà tắm không? Bên trái là nước nóng, bên phải là nước lạnh."
"Đại nhân, tôi biết mà, ở nhà tôi cũng thế này."
"Ờ ờ, cậu tắm đi, lần sau đóng cửa vào nhé."
Phòng tắm truyền ra âm thanh xả nước, Tiêu Chiến nhanh chóng phân tích, là bởi vì Vương Nhất Bác đáng thương, trước kia bắt gặp mèo hoang trên đường phố nước Pháp, Tiêu Chiến cũng sẽ lấy thịt cá từ bánh mì vòng ra đút cho mèo ăn, ăn xong, mèo sẽ theo Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác chắc cũng là như vậy...!
Lần đầu tiên được người khác tin tưởng một cách bốc đồng, còn tưởng rằng Cairo đã trải qua mấy nghìn năm sẽ là một thành phố khôn khéo, Tiêu Chiến lại không ngờ được rằng, người đầu tiên anh gặp gỡ ở nơi này, lại là một cậu ngốc.
"Không phải cậu ngốc, là tiểu yêu quái."
Tiêu Chiến cười một tiếng, gọi điện thoại cho Lola, bảo với cô sẽ xuất phát muộn hơn một giờ, đặt thêm cho Vương Nhất Bác một căn phòng, ở đến khi chuyến công tác kết thúc.
Ít nhất thì khoảng thời gian này sẽ không bị chủ nhà cắt nước cắt điện, còn sau này phải làm thế nào, Tiêu Chiến không quan tâm được nhiều đến thế, anh cảm thấy mình đủ lương thiện rồi, thu nhận một chàng trai gọi anh là "đại nhân", giống như việc đối đãi với những chú mèo hoang vậy.
"Đại nhân, tôi đói rồi, có thể ăn bánh mì được không?"
Vương Nhất Bác tắm rất nhanh, cậu bước ra từ phòng tắm, Tiêu Chiến đang định nói bánh mì trên kệ TV là của hôm qua, có thể đến phòng ăn để ăn sáng, lời còn chưa ra khỏi miệng, Tiêu Chiến đã giật cả mình:
"Vương Nhất Bác, sao cậu lại không mặc quần, mau mặc quần vào ngay!"
"Anh là đại nhân, anh có thể nhìn tôi."
"Vương Nhất Bác! Mặc quần vào, không mặc cho tử tế thì đừng có đi ra!"
"Ò..."
Tiêu Chiến bị doạ một trận, Vương Nhất Bác nhất định là có độc, trong vòng nửa tiếng đồng hồ khiến Tiêu Chiến tức giận rồi lại khiến anh quýnh quáng đến đổ mồ hôi.
Vương Nhất Bác đứng bên cạnh Tiêu Chiến mặc quần lót rồi mặc thêm quần ngoài, Tiêu Chiến còn phải tránh đi.
Giờ phút này, nhà điều chế nước hoa cảm thấy, anh tới Ai Cập là để chịu kích thích chứ chẳng phải là để tìm linh cảm, nghĩ kiểu gì đi chăng nữa, Tiêu Chiến cũng không ngờ được Vương Nhất Bác tắm xong lại để trần thân dưới rồi đi ra.
Hai người đàn ông trưởng thành, thân dưới trần truồng, người Cairo không hiểu chút nào hay sao?
Vương Nhất Bác mặc quần xong, lại hỏi Tiêu Chiến xem cậu có thể ăn bánh mì do khách sạn đưa tới từ hôm qua hay không, Tiêu Chiến lơ đễnh nói không được, Vương Nhất Bác "ò" một tiếng, tay đặt sau lưng, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bánh mì.
"Đại nhân, nhưng mà tôi muốn ăn ngay bây giờ."
"Đi ăn sáng với tôi."
"Tôi muốn ăn cái này, bánh mì này coi như bữa cơm tối qua có được không?"
"Tối qua cậu không ăn cơm?"
Tiêu Chiến nhớ tới lời Vương Nhất Bác nói, phiên dịch chữ tượng hình, mỗi ngày có thể kiếm được mấy cái bánh mì? Bánh mì cậu ấy nói, thật sự chính là bánh mì sao?
Hôm qua sau khi kết thúc chuyến du lịch trong thành phố, Tiêu Chiến cùng đồng nghiệp quay lại khách sạn dùng bữa tối, anh để Vương Nhất Bác về nhà trước, cho rằng tan làm sớm chính là phúc lợi, nào ai ngờ, tan làm sớm cũng là "thiếu bánh mì" để ăn.
"Ăn đi, lần sau không cần hỏi tôi, muốn ăn thì cứ tự lấy."
"Cảm ơn đại nhân!"
Trở lại phòng ăn gặp được tất cả đoàn đội, Tiêu Chiến với Vương Nhất Bác ngồi một bàn, chỉ riêng hai người bọn họ.
Quần áo của Vương Nhất Bác đã cũ, Tiêu Chiến nhìn mấy lần, tự nhủ với mình đừng xen vào việc của người khác.
Anh ăn xong rồi, Vương Nhất Bác vẫn đang ăn pancake, Tiêu Chiến đếm thử, tính cả bánh mì đã ăn trên phòng, Vương Nhất Bác đã ăn ngang với lượng đồ ăn một ngày của Tiêu Chiến.
Hướng dẫn viên đến khách sạn, kéo Lola hỏi tại sao tiểu yêu quái lại dọn tới đây, lại cố tình tiếp cận ông chủ? Gã mới là hướng dẫn viên chính quy, cùng lắm thì Vương Nhất Bác chỉ coi như công việc tạm thời.
Lola nhếch môi: "Thế thì anh phải hỏi ông chủ, anh ấy nói cảm thấy tiểu yêu quái đáng thương."
"Nhóc con có thủ đoạn thật đấy."
Hướng dẫn viên âm thầm hỏi thăm các thương nhân hương liệu, Vương Nhất Bác lớn lên ở phụ cận chợ lớn Khan El-Khalili, từ nhỏ đã theo mẹ tới đây, hai ba tháng một lần, mang theo mấy chai tinh dầu chất lượng tốt.
Khoảng năm trước, Vương Nhất Bác bắt đầu tự mình bán tinh dầu, mưu sinh bằng nghề này, cuộc sống hết sức khó khăn.
Mẹ cậu mất tích, nghe nói là đến Paris, Vương Nhất Bác không tìm được, vẫn luôn tìm.
Thương nhân hương liệu bắt nạt Vương Nhất Bác không hiểu giá thị trường, trả giá cho tinh dầu còn chưa được /.
Tên nhóc này đã hơn tuổi, được mẹ bao bọc rất kỹ, không để Vương Nhất Bác giao lưu trao đổi với bên ngoài, sống một cách biệt lập, đầu óc không ngu ngốc nhưng thế sự hoàn toàn không hiểu.
Mẹ vừa đi, bị lừa suốt bao nhiêu năm mà vẫn còn đi giúp người ta đếm tiền.
===
Hôm nay phải đi đền Hatshepsut, đoàn xe đã đến đông đủ.
Ba chiếc SUV, từ Cairo đến đền Hatshepsut mất khoảng bốn giờ đồng hồ, có một đoạn đường rất dài là địa hình sa mạc, lắc lư tròng trành.
Nghiêng ngả đến mức Tiêu Chiến buồn nôn, trong miệng đều là mùi vị đồ ăn còn dư lại, Tiêu Chiến không tự chủ được bắt đầu phân tích những phân tử lên men, thứ bản năng kiểu này khiến anh càng muốn ói.
Tiêu Chiến tựa vào cửa sổ xe, nhớ tới những gì Vương Nhất Bác nói khi dựa vào lan can ban sáng:
"Xoài xanh này, giống như hoa sen trên sông Nile vậy!"
Hoa sen là loài hoa bất tử của người Ai Cập, nhưng hoa sen lại không có mùi, tại sao quả xoài xanh lại giống như hoa sen chứ?
Tiêu Chiến nghĩ không ra, đưa mắt nhìn Vương Nhất Bác đang co người ở hàng ghế sau ngủ gật, ngủ tới mức nghiêng trái nghiêng phải, xóc nảy đến đâu cũng không tỉnh lại.
Lola ngồi bên cạnh cậu cũng buồn nôn, cô đẩy Vương Nhất Bác mấy lần, lại "binh" một tiếng, Vương Nhất Bác va đầu vào kính xe, Tiêu Chiến còn cảm thấy đau mà cậu vẫn ngủ tiếp được.
"Lola, tôi bảo tài xế dừng xe, em lên hàng trên ngồi đi."
"Không cần đâu ông chủ, em vẫn ổn..."
Còn chưa nói xong Lola lại nôn, nôn đầy một túi, mùi ở trong xe càng thêm khó ngửi.
Nôn xong, Lola uể oải dựa vào ghế ngồi, quay đầu nhìn sang, Vương Nhất Bác chỉ hơi cử động đầu, ngủ đến mức không biết trời đất.
Dựa vào cái gì chứ! Lola hận không thể đổ túi nôn lên người Vương Nhất Bác.
"Ông chủ, tiểu yêu quái có phải con ma ngủ không vậy? Vẫn còn ngủ được, chỉ biết mỗi ngủ thôi, ngủ suốt một đường!"
"Ha ha ha ha, em đừng quan tâm cậu ấy ngủ, nếu khó chịu thì đổi chỗ với tôi đi."
Lại gặp phải một sườn dốc khác, xe SUV như bay lên, đỉnh đầu Vương Nhất Bác va phải cửa xe, lúc này cậu mới hơi mở mắt ra hỏi Tiêu Chiến:
"Đại nhân, anh gọi tôi sao?"
"Đúng vậy, gọi cậu đó, ông chủ tôi bảo cậu xuống xe chạy đi, trên xe chật quá rồi!"
"À, được, tôi biết đường."
Lola trợn ngược mắt lên trời, tiếp đó nói một tràng nào là tên ngốc, ngốc nghếch rồi tiểu yêu quái, cáu kỉnh xong xuôi, di dời sự chú ý thì cũng không còn khó chịu như vậy nữa.
Tiêu Chiến ngồi ở hàng trước nghe Lola quở trách Vương Nhất Bác, nói một hơi dài ơi là dài, cô gái nước Pháp bị tiểu yêu quái Cairo chọc cho vận hết nội công.
Náo nhiệt một lúc, Tiêu Chiến quay đầu lại hỏi Lola một vài vấn đề của chuyến đi, anh liếc Vương Nhất Bác một cái liền nghe thấy tiểu yêu quái hỏi:
"Đại nhân, bây giờ tôi xuống xe rồi chạy sao?"
"..."
"Ha ha ha ha ha ha."
Tiêu Chiến không nói, Lola cười vỗ đùi đen đét, sau đó Tiêu Chiến cũng không nhịn được, cả hai cùng cười, Tiêu Chiến quay sang nói với Vương Nhất Bác:
"Cậu mau ngủ tiếp đi, tối qua không ngủ à?"
"Ò, vậy tôi ngủ đây, đại nhân, lúc nào cần chạy thì đánh thức tôi nhé."
"......"
"Ha ha ha ha ha ha."
Vương Nhất Bác không hiểu tại sao Lola cứ cười suốt như vậy, nói thêm với Tiêu Chiến:
"Đại nhân, phải chạy thì gọi tôi nhé."
"Được, tôi gọi cậu, mau ngủ đi."
Nói xong Tiêu Chiến cũng bắt đầu cười.
Tiểu yêu quái tỉnh giấc giữa chừng lại ngủ tiếp, tiếng hít thở rất lớn, Tiêu Chiến mới nhìn rõ vết thương trên cánh tay của cậu, hình như có lỗ kim tiêm giữa các vết bầm tím.
Vương Nhất Bác ngủ rồi, Tiêu Chiến bảo Lola: "Lola, em có thấy cây xoài xanh trong sân của khách sạn không?"
"Em có thấy, một cây xoài vô cùng lớn, đã ra quả xanh."
"Quả xoài xanh có mùi gì?"
"Đương nhiên là mùi xoài rồi, giống như bánh tart xoài của ASPIC vậy!"
Đúng vậy, cô gái Paris thích nhất là ăn bánh tart xoài.
Quả xoài xanh sao lại giống hoa sen sông Nile được chứ?
Tài xế nói còn nửa tiếng nữa sẽ đến đền Hatshepsut, đường đi đã đỡ lắc lư hơn rồi, Tiêu Chiến cũng nhắm mắt nghỉ ngơi, không lo được mấy việc đâu đâu nữa, bỏ đi vậy.
Đền Hatshepsut nằm trong sa mạc, sát bên bờ sông Nile, được xây dựng vào năm trước, là cung điện của Nữ hoàng đầu tiên của Ai Cập – Nữ hoàng Hatshepsut.
Theo như những gì được ghi lại, vì để củng cố chính quyền, Hatshepsut đã cải trang thành dáng vẻ đàn ông trong một thời gian dài, bà tại vị không lâu nhưng tình hình trong nước ổn định, kinh tế phát đạt.
Lối kiến trúc của đền Hatshepsut có một không hai, các cột đá được sắp xếp không theo quy tắc nào cả, ngôi đền có ba tầng, lưng dựa vào núi.
Nữ hoàng ngồi trên ngai vàng, ngắm nhìn sự thịnh suy của Ai Cập.
Hướng dẫn viên giới thiệu xong, dừng lại hỏi Tiêu Chiến:
"Ông chủ, đền Hatshepsut chính là những gì tôi vừa giới thiệu, đến đây là có linh cảm gì đặc biệt muốn tìm sao? Mẫu nước hoa mới theo phong cách phái nữ quyền lực à? Thật ra thì cũng có không ít cung điện lớn hơn, được giữ gìn tốt hơn so với đền Hatshepsut."
Tiêu Chiến tiếp tục đi về phía trước: "Mấy điều anh vừa nói tôi đều đọc được trên Wikipedia cả rồi."
Hướng dẫn viên bám theo Tiêu Chiến rất sát sao, bỏ lại Lola và Vương Nhất Bác ở sau lưng, vào tới chính điện, gã tiếp tục dựa vào tờ phao đọc niên đại cho Tiêu Chiến, Tiêu Chiến không ngắt lời hướng dẫn viên nhưng cũng không nghe, mấy kiến thức cơ bản này anh còn nắm rõ hơn gã.
Tiêu Chiến lượn quanh tầng hai của cung điện, bắt đầu kiểm tra chữ tượng hình trên cột đá.
Truyền thuyết về hương liệu được ghi lại trong bút ký hẳn là ở tầng hai, đền Hatshepsut không có rào chắn, du khách có thể trực tiếp chạm vào cột đá to lớn, lúc này đang có du khách dựa vào cột đá để chụp hình.
Tiêu Chiến càng đi càng chậm, tim đập càng lúc càng nhanh, sắp gần với chân tướng rồi, nhưng đến gần cột đá dọc theo bờ sông, Tiêu Chiến bắt đầu lo lắng.
Không có các biện pháp che chắn, cung điện ở sát bên bờ sông Nile, hơi nước nhiều gió cát lớn, từng cây cột đá đều bị mài mòn đến sáng bóng, đoạn kết còn thiếu của câu chuyện nằm ở đâu?
"Đi gọi Vương Nhất Bác lên đây đi, nhanh lên chút!"
"Ông chủ, hay là tôi xem qua cho cậu trước nhé, tôi từng tìm hiểu không ít tài liệu, tiểu yêu quái ngủ đến mơ màng rồi, xuống xe còn đang mộng du."
"Bảo Vương Nhất Bác lên đây."
Tiêu Chiến đang kiểm tra từng cây cột đá, hướng dẫn viên còn muốn nói gì đó, Tiêu Chiến quơ tay mấy lần bảo gã đi đi.
hướng dẫn viên lượn quanh chính điên dưới tầng, thấy Vương Nhất Bác đang đi theo Lola, đó là lời dặn của Tiêu Chiến, đi theo Lola, đừng để bị lạc.
Lola vẫn luôn nói chuyện với tiểu yêu quái, vừa ghét bỏ lại vừa buồn cười, cô nói xong mấy câu Vương Nhất Bác mới đáp một câu.
"Tiểu yêu quái, ông chủ gọi cậu đi lên đọc cột đá!"
"Đại nhân gọi tôi?"
Vương Nhất Bác nhét chiếc balo đang đeo trên vai cho Lola, nhấc chân chạy, Lola ở đằng sau gọi với theo:
"Tiểu yêu quái, cậu đeo giúp tôi thêm lát nữa đi, nặng quá, bên trong là lens máy ảnh của ông chủ!"
"Không được, đại nhân gọi tôi rồi!"
"Cậu chỉ nghe mỗi ông chủ thôi!"
Vương Nhất Bác xông lên tầng hai, nhìn thấy Tiêu Chiến đang đứng giữa hai cột đá to lớn, đối mặt với sông Nile, đưa lưng về phía cậu.
Trong tầm mắt chỉ có mình Tiêu Chiến, mái tóc đen bị gió thổi ra sau gáy, là gió cát của sông Nile.
"Đại nhân, tôi tới rồi."
"Cậu qua đây."
Tiêu Chiến chưa từng nhắc tới câu chuyện trong quyển bút ký với bất kỳ ai, trong thâm tâm anh cảm thấy đây là một bí mật.
Lòng hiếu kỳ dẫn Tiêu Chiến tới đền Hatshepsut, Tiêu Chiến đã đắm chìm trong câu chuyện suốt mấy ngày, năm trước, nhà điều chế nước hoa và vợ ông rốt cuộc đã phát hiện ra hương liệu gì mà có thể thiên biến vạn hoá?
Tiêu Chiến không yên tâm nói bí mật ra, thật giống như nói ra khỏi miệng rồi, câu chuyện sẽ giống như đất cát, bị gió của sông Nile cuốn đi.
"Vương Nhất Bác, cậu đọc chữ trên cột đá đi, có nhắc tới hương liệu và bộ lạc trong sa mạc không?"
"Vâng, đại nhân."
"Tôi nghe được một truyền thuyết, quân đội của Nữ hoàng Hatshepsut phát hiện được trong sa mạc có ốc đảo và bộ lạc, có rất nhiều hương liệu kỳ diệu, có một loại còn có thể thiên biến vạn hoá."
Vương Nhất Bác đang kiểm tra cột đá, Tiêu Chiến đối mặt với sông Nile, trên mặt sông có hai chiếc du thuyền, Tiêu Chiến kể câu chuyện này với Vương Nhất Bác, ánh mắt đơn thuần đó khiến Tiêu Chiến yên tâm hơn.
Vương Nhất Bác đột nhiên xuất hiện liệu có phải còn có mưu đồ gì khác hay không, giống như hướng dẫn viên đối xử vồn vã với anh vậy, là muốn kiếm được lợi ích từ công ty.
Có khả năng là như thế, Tiêu Chiến hy vọng không phải.
"Đại nhân, không nhắc tới hương liệu, tôi sang bên kia nhìn thử xem sao."
"Tôi đi với cậu."
Các thành viên trong nhóm cũng lên tầng hai, đi về phía Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác ở bên này, Tiêu Chiến gọi bọn họ lại, bảo cứ tham quan tự do đi, Vương Nhất Bác đi theo anh phiên dịch là đủ rồi.
Sắc mặt hướng dẫn viên u ám, ngay cả Lola thấy Tiêu Chiến dẫn theo một mình Vương Nhất Bác bên người còn cố ý giữ khoảng cách với bọn họ cũng ngậm miệng lại.
Cô mới là trợ lý đắc lực nhất của Tiêu Chiến.
"Lola, cô nói xem, tiểu yêu quái có phải gián điệp của những công ty khác phái đến muốn lấy trộm linh cảm của ông chủ cô không nhỉ?"
"Trí tưởng tượng của người Ai Cập các anh phong phú quá rồi đấy."
Lola lại trợn mắt, đi một mình, hướng dẫn viên nhìn bên trái rồi lại nhìn bên phải, tất cả là tại Vương Nhất Bác, sự xuất hiện đột ngột của cậu đã xáo trộn mọi tiết tấu.
"Vương Nhất Bác, trên cột đá bên này có nhắc tới hương liệu không? Là một truyền thuyết ấy."
"Đại nhân, ở đây có nhắc đến việc Nữ hoàng thích dùng nước hoa, có rất nhiều loại, để tôi đi tiếp ra sau."
"Thật sao? Mau đi thôi, cùng nhau đi."
Thật sự có chuyện như vậy! Tiêu Chiến bắt đầu hưng phấn, không để ý chừng mực nữa, hai tay bám trên vai Vương Nhất Bác, để ngón tay Vương Nhất Bác chỉ cho anh xem, chỗ nào viết yêu mùi hương, chỗ nào là hình vẽ nước hoa.
Vương Nhất Bác giải thích những gì mình biết cho Tiêu Chiến, niên đại rất xưa, tiến gần về phía sông Nile phần điêu khắc không còn thấy rõ được nữa, nhưng cậu đã đọc được ốc đảo trong sa mạc, cũng có thể cảm nhận được, cánh tay đang đè trên vai mình của đại nhân đang run rẩy kích động không thôi.
Vương Nhất Bác nghĩ, mình phải giúp đại nhân tìm được thứ anh ấy muốn.
"Nữ hoàng bao vây ốc đảo, cướp sạch kho báu được cất giữ của bộ lạc, bên trong có hương liệu quý giá, thủ lĩnh bộ lạc dẫn theo vài chục tộc nhân phản kháng, bị đánh bại."
"Sau đó thì sao?"
"Nữ hoàng đến gần trung tâm của bộ lạc, ngửi được mùi hương thiên biến vạn hoá, tìm khắp nơi vẫn không phát hiện ra hương liệu, binh sĩ giết sạch đàn ông, bắt con gái của thủ lĩnh về cung điện từ từ tra hỏi."
"Tại sao lại là con gái của thủ lĩnh bộ lạc?"
"Ở đây có viết, đó là bộ lạc khứu giác, bảo vệ mùi hương, con gái của thủ lĩnh là thánh nữ, nàng biết bảo vật cuối cùng."
Ngày càng đến gần với chân tướng, Tiêu Chiến cầm lấy tay Vương Nhất Bác, nắm thật chặt, dẫn cậu đi về phía sau.
Thân nhiệt của Vương Nhất Bác thấp, làn da lành lạnh khiến lòng bàn tay Tiêu Chiến rất thoải mái, Tiêu Chiến vô thức dùng ngón tay vẽ vòng tròn trên mu bàn tay cậu.
Tiêu Chiến đoán, có lẽ thánh nữ chính là vợ của nhà điều chế nước hoa.
Bên trong bút ký viết nhà điều chế của cung điện dẫn vợ chạy khỏi hoàng cung, ẩn nấp mấy năm, sinh một người con trai, cuối cùng cả gia đình bị Nữ hoàng bắt về cung điện, mùi hương thiên biến vạn hoá cũng theo đó mà quay về.
"Vương Nhất Bác, cậu mau xem xem, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì với con gái thủ lĩnh? Hương liệu có thể biến hoá là cái gì?"
Vương Nhất Bác nhoài người về phía cột đá, xem vô cùng nghiêm túc, không lên tiếng, Tiêu Chiến bắt đầu thúc giục.
Những cột đá cuối cùng dựa sát vào hai bên, gió cát ở hai mặt cũng là lớn nhất, đã bị bào mòn rất nhiều, Tiêu Chiến lo Vương Nhất Bác nhìn không rõ.
Xem thật lâu, Vương Nhất Bác quay đầu nói với Tiêu Chiến:
"Đại nhân, bị mất nhiều quá, chỉ đọc hiểu được một đoạn ngắn thôi."
"Cậu mau nói đi."
"Trên cột đá viết con gái thủ lĩnh được người khác cứu, sau đó lại chết, Nữ hoàng không lấy được loại hương liệu có thể thiên biến vạn hoá kia."
"Hương liệu là cái gì? Cậu nhìn xem hương liệu là gì đi?"
Chuyện Tiêu Chiến quan tâm nhất vẫn chưa có câu trả lời.
nhưng Vương Nhất Bác lại nói:
"Cột đá bị mòn mất một nửa rồi, tôi không đọc được."
Vương Nhất Bác chỉ vào hình sóng trên đỉnh cột đá cuối cùng cho Tiêu Chiến xem, hương liệu thần kỳ bị huỷ rồi, cậu không biết đó là gì cả.
Trước khi tới đền Hatshepsut Tiêu Chiến đã có chuẩn bị tâm lý, bút ký từ thế kỷ , đã qua mấy trăm năm, không tìm được cũng là bình thường, nhưng anh không tránh khỏi thất vọng, phần quan trọng nhất lại bị mất.
Mỗi loại hương liệu đều có thể phân tích thành các phân tử mùi, cho tới bây giờ Tiêu Chiến chưa từng thấy loại hương liệu có thể thay đổi, điều này khiến anh say mê.
Trên thế giới này, thứ có thể thiên biến vạn hoá, rốt cuộc là gì chứ?
"Đại nhân, anh đang nghĩ gì thế?"
"Vương Nhất Bác, cậu nói xem, là thứ gì có thể thiên biến vạn hoá vậy, tôi có cơ hội tìm được nó hay không đây?"
Đã qua ba giờ chiều, mặt trời ngả về phía sau lưng Tiêu Chiến, kéo dài hình bóng của anh, ánh mắt đại nhân trống rỗng, bên trong không có Vương Nhất Bác.
Tiêu Chiến biết, Vương Nhất Bác cũng sẽ không có câu trả lời.
"Đại nhân, anh sẽ tìm được thôi, tôi đi tìm với anh!"
"Giống như cậu tìm mẹ ấy à?"
"Đúng, giống như tôi tìm mẹ vậy!"
Tiêu Chiến bị vẻ mặt nghiêm túc của Vương Nhất Bác chọc cười.
Người vừa mới quen, lại quan trọng như mẹ vậy sao?
Tại sao lại tin tưởng Tiêu Chiến đến thế?
Thất vọng là khó tránh khỏi, cũng nên tỉnh lại, Tiêu Chiến đã đắm chìm trong truyền thuyết suốt mấy ngày, chẳng qua chỉ là một quyển sách mua được ngoài sạp hàng, nghe được một truyền thuyết về nước hoa thôi vậy.
Mấy ngàn năm trôi qua, nếu như có thật thì sớm đã bị người ta phát hiện rồi.
"Vương Nhất Bác, cậu nói đi tìm cùng tôi, nhưng cậu cũng không biết hương liệu đó là gì, lần sau đừng cái gì cũng coi là thật."
"Không được, đại nhân, tôi nhất định phải đi tìm cùng anh!"
"Không tìm nữa, truyền thuyết là viết cho trẻ con đọc.
Trong sách còn viết Alexandria có mỹ nhân ngư kìa."
"Đại nhân, vậy tôi đi tìm mỹ nhân ngư với anh."
"......"
Tiêu Chiến lắc đầu một cái, không nên thử trêu đùa tiểu yêu quái làm gì.
"Tiểu yêu quái, chúng ta đi thôi."
Lần đầu tiên Tiêu Chiến gọi Vương Nhất Bác là tiểu yêu quái giống những người khác, Vương Nhất Bác không thích bị gọi như vậy, nhưng Tiêu Chiến gọi rồi, Vương Nhất Bác nhìn bóng lưng Tiêu Chiến, cảm thấy nếu là đại nhân thì có thể.
Vương Nhất Bác đuổi theo, từ phía sau túm lấy tay Tiêu Chiến, hết sức thẳng thắn, lại khiến cho Tiêu Chiến giật mình, anh sững sờ nhìn Vương Nhất Bác, tiểu yêu quái nói:
"Đại nhân, tôi bằng lòng làm tiểu yêu quái, tôi muốn đi Paris cùng với anh!"
"Hả? Cậu nói linh tinh gì đấy, buông tay trước đã."
"Tại sao phải buông ra? Vừa rồi đại nhân còn cầm tay tôi mà."
"Không giống nhau, vừa rồi là..."
Điện thoại của Tiêu Chiến đổ chuông, màn hình hiển thị người gọi đến là Suzuki Shun, Tiêu Chiến dùng sức rút tay lại, đi nhanh ra xa, đứng ở phía sau cột đá nhận điện thoại, Vương Nhất Bác muốn đi cùng, Tiêu Chiến đè loa lại, nói:
"Cậu đừng tới đây, đứng ở đằng kia!"
Ở trong điện thoại, Suzuki Shun nói với Tiêu Chiến, hắn đã giữ vị trí cho anh rồi, hy vọng Tiêu Chiến có thể tới buổi diễn tấu.
Còn nói hôm qua hắn đến nhà hàng mà hai người từng đi ăn cùng nhau, gọi món phô mai mà Tiêu Chiến thích.
Tiêu Chiến biết tại sao Suzuki Shun lại nói những lời này, bởi vì không muốn nói "Tôi nhớ em" trước.
Du thuyền trên sông Nile đã cập bờ, các du khách đang xuống thuyền, đứng trước đền Hatshepsut chụp ảnh, ai ai cũng muốn bày ra dáng vẻ đẹp nhất.
"Ngang tài ngang sức" ở trong miệng người khác, chính là hai người đều khôn khéo, lại còn nhất định phải phân ai thắng ai thua, ai thông minh hơn ai.
Đột nhiên có chút chán ghét trò chơi giữa anh và Suzuki Shun, Tiêu Chiến lui về sau một bước, nhìn thấy Vương Nhất Bác vẫn đang đứng tại chỗ, Tiêu Chiến muốn cậu đứng đó, vậy thì một bước cũng không di chuyển.
Tiêu Chiến thất thần trong lúc gọi điện thoại, anh đang nghĩ về những gì Vương Nhất Bác nói.
Muốn cùng anh trở về Paris, tại sao phải đi Paris? Đi Paris rồi sau đó thế nào nữa? Có phải ngay từ ban đầu xuất hiện ở phòng ăn, diên vĩ tháng tám đều là những chuyện đã được sắp xếp từ trước, là vì muốn đến Paris hay không?
"Shun, em cúp máy trước đây, tín hiệu trong sa mạc kém quá."
"Được, buổi tối gọi lại cho em, Tiêu Chiến, chú ý sức khoẻ."
"Được, tạm biệt."
Tiêu Chiến ấn nút tắt cuộc gọi, anh không còn tâm trí nói chuyện với Suzuki Shun nữa.
Vừa nghĩ tới việc có thể đã bị Vương Nhất Bác tính kế, vừa nghĩ tới việc từng tiếng gọi "đại nhân" của cậu đều là sự tiếp cận có mục đích, Tiêu Chiến không thể nào không nổi giận cho được.
Cúp máy xong, Tiêu Chiến đi thẳng xuống tầng một, Vương Nhất Bác đứng tại chỗ gọi "đại nhân", Tiêu Chiến không phản ứng.
Chuyến tham quan đền Hatshepsut chạng vạng tối thì kết thúc, từ sau lúc đó Tiêu Chiến vẫn luôn bàn bạc hành trình ngày mai với hướng dẫn viên, anh đồng ý đến xem cửa hàng nước hoa của gã, nghe nói là sưu tầm không ít tinh dầu Cairo.
Hướng dẫn viên hớn hở mặt mày, ông chủ đột nhiên nhìn nhận gã, gã liền bám sát theo Tiêu Chiến hệt như một tên tuỳ tùng.
Nếu là công ty của Tiêu Chiến, có thể thêm tên gã vào danh sách những thương nhân cung cấp tinh dầu, vậy thì giá trị con người sẽ tăng lên gấp trăm.
Lòng dạ của hướng dẫn viên Tiêu Chiến thấy rất rõ ràng, đúng là phải như vậy, lấy đâu ra sự tín nhiệm bất thình lình chứ, có mục đích mới là bình thường.
Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn pho tượng Nữ hoàng ở ngai vàng ngay chính điện, bà đã quan sát suốt mấy nghìn năm.
Mấy nghìn năm, đời này truyền đời khác, tiếp cận bạn, muốn sự tín nhiệm của bạn, mang theo mục đích.
Trở về thành phố vẫn mất bốn tiếng đi xe, chuyến đi này không tìm được câu trả lời, Tiêu Chiến không còn hứng thú ngắm nhìn di tích nữa, tính rời khỏi nơi này sớm hơn dự định.
Ngồi trên xe một lúc lâu, Tiêu Chiến quay đầu nhìn phía sau, Lola đang kiểm điếm số người, cô chạy một vòng quanh mấy chiếc xe, nói với Tiêu Chiến:
"Ông chủ, tiểu yêu quái chưa quay lại, ở trong đại điện không nhìn thấy cậu ấy."
"Mặc kệ cậu ta."
"A! Để cậu ấy chạy về thật ạ?"
"Lola, không phải em rất ghét Vương Nhất Bác sao?"
Lola không nghĩ tới Tiêu Chiến sẽ hỏi như vậy, một tiếng trước cô còn tưởng rằng, ông chủ thật sự thích tiểu yêu quái.
"Ông chủ, hay là em lên tầng hai tìm tiểu yêu quái chút nhé, nơi này cách thành phố quá xa, không chạy về được đâu."
Tiêu Chiến nhìn bóng lưng Lola, cô chạy rất nhanh, Tiêu Chiến cau mày, có bản lĩnh thật đấy, một bộ dáng không rành thế sự, còn không ngừng tính toán để có được sự cảm thông từ anh.
Mặt trời tắt nắng, sa mạc nổi gió, Tiêu Chiến ngồi trong xe định không quan tâm Vương Nhất Bác nữa, thậm chí anh còn cảm thấy tới Ai Cập tìm linh cảm chẳng phải là một ý kiến hay ho gì cho cam, người ở nơi này chỉ muốn đến Paris.
Thành phố nồng mùi đất và gió cát, cuốn theo chiều gió bay lên trời cao, vẫn là cát vàng.
Hướng dẫn viên ngồi trước mặt Tiêu Chiến, gã định hỏi về những thương nhân cung cấp tinh dầu cho công ty lớn, Tiêu Chiến mở mắt ra, không chút cảm xúc trả lời lại.
Tiêu Chiến thấy trên mu bàn tay của hướng dẫn viên có vài lỗ kim, màu sắc cũng đã nhạt rồi, tại sao vậy?
Vẫn là hỏi thành tiếng, hướng dẫn viên nói là do bị nhiễm phong hàn, hơn tuổi rồi còn sốt cao, tiêm mấy ngày mới khỏi, lỗ kim là dấu vết kim tiêm để lại.
"À, vết tiêm để lại, bị bệnh."
"Đúng vậy, bệnh nhẹ ấy mà, không sao đâu, cảm ơn cậu đã quan tâm."
"Không cần cảm ơn, tôi tự hỏi thôi."
Tiêu Chiến bấm số của Lola, bảo cô đưa điện thoại cho Vương Nhất Bác:
"Cậu đi xuống với Lola, không cần đứng nữa."
"Có thể sao đại nhân?"
"Xuống nhanh chút đi, ngồi chung xe với Lola."
Tiêu Chiến cúp máy lập tức bảo tài xế lái xe, trên đường về, hàng ghế sau trống không, không có tiểu yêu quái ngủ mãi không dậy, cũng chẳng có cô gái Paris quở trách cậu luôn mồm.
TBC.