Sau đó, nhà điều chế một lần nữa chỉnh đốn lại âu phục và nhịp tim dồn dập của mình, quay lại phòng họp.
Nhận định của anh là, đồng ý dùng gốc cây mộc lan ở khu vườn trên mái nhà kia làm hương căn bản cho chai nước hoa thứ hai.
Nhà điều chế cấp cao nhất đã nói thế này:
"Mộc lan Sieboldii, chủng loại Pháp quý giá, gốc cây này đặc biệt hơn ở chỗ, nó là mộc lan có mùi trái cây, bên cạnh nó còn có cây ăn quả, cây lê, cây táo, còn có cả thược dược, hoa hồng, hương hoa hương trái trùng điệp đều được mộc lan Sieboldii lưu lại."
Thuật lại lời của tiểu yêu quái, trong khoảng thời gian chưa tới một phút này, Tiêu Chiến cảm thấy bản thân như một tên trộm.
Nếu như không tính là kẻ trộm, vậy thì đó là kiểu người làm nước hoa mà anh từng khinh thường: lý luận phong phú, bình luận về tác phẩm của người khác một cách đâu ra đấy, dựa vào lời nói chứ không phải mùi hương để thuyết phục người tiêu dùng.
Trong căn phòng này, không có ai nghi ngờ lời nói của Tiêu Chiến cả, anh đã tạo ra chai nước hoa cấp hiện tượng "Khu Vườn Trên Sông Nile".
Cho dù những người này trước đây đã từng ngửi mùi hương này hay chưa, sau khi được Tiêu Chiến nói rõ ràng, bọn họ cũng bắt đầu cảm nhận lại lần nữa, dù ít dù nhiều đều nhận thấy được mùi trái cây bên trong tinh dầu mộc lan, vì vậy càng cảm thấy nước hoa lần này có giá trị, ngửi rồi lại ngửi.
Mộc lan, đoá hoa trắng cao quý, mùi hoa yêu thích nhất của Audrey Hepburn.
Mộc lan được mọi người coi là báu vật, ngoại trừ Tiêu Chiến, anh là người duy nhất ở đây không ngửi được, anh là nhà điều chế nước hoa cấp cao nhất.
Nửa tháng sau, Tiêu Chiến lại tiến vào trạng thái tăng ca thời kỳ sáng tác.
Có một chút bất đồng, trước kia khi tìm kiếm linh cảm sáng tác, sếp sẽ đi Ai Cập, đi đến địa điểm mục tiêu, giờ đây chắc anh sẽ ngồi ở vườn hoa trên mái nhà cả ngày, có khả năng còn chuyển cả bàn làm việc lên đó.
Anh đã từng nói, phải trải nghiệm mới có sự kích thích, anh không cần những phỏng đoán không có cơ sở.
Giờ đây mỗi ngày nhà điều chế Tiêu Chiến sẽ đi một vòng trong khu vườn trên mái nhà, không quá nửa tiếng đồng hồ, chụp hình, sử dụng thiết bị chụp ảnh lấy ngay, chụp ảnh cho mộc lan, cho cả những cây và hoa xung quanh nó, mang ảnh chụp về phòng thí nghiệm, rồi ở trong đó cả một ngày.
Trên sổ ghi chép của nhà điều chế càng ngày càng thêm nhiều chữ viết, càng ngày càng có nhiều tài liệu, rất nhiều rất nhiều công thức hoá học, duy chỉ có hình vẽ tay anh thích nhất là không có.
Bắt đầu tuần thứ hai, mỗi ngày Tiêu Chiến đều sẽ đưa ra phương án, đại đa số những phương án này đều bị chính nhà điều chế huỷ bỏ trước cả khi hàng mẫu được hoàn thành.
Tiêu Chiến bắt đầu không cho phép đoàn đội tiến vào phòng thí nghiệm, chỉ có ngoại lệ là Lola và Vương Nhất Bác.
Lola cần đưa tài liệu, cà phê và thức ăn, Tiêu Chiến đồng ý mới có thể vào, Lola bước vào không gian làm việc của sếp thường xuyên nhìn thấy tiểu yêu quái ngủ gục trên bàn làm việc của anh, hoặc là ngồi một mình trên ghế sô pha, chép lại những phương án và nguyên nhân đã bị Tiêu Chiến huỷ bỏ.
Lola đặt đồ ăn xuống sẽ mau chóng rời đi, tính tình trong lúc sáng tác của nhà điều chế không mấy dễ chịu, gần đây còn tệ hơn, sẽ thường xuyên bị mắng.
"Lola, thông báo với tổ sáng tác nửa tiếng nữa sẽ họp, mang cả những hàng mẫu mà hôm qua tôi đã nói lên."
"Chắc không kịp rồi thưa sếp...!Hôm qua anh nói - hôm sau sẽ thảo luận, em thấy bọn họ đều mới đang xem báo cáo thành phần mà thôi, chưa ra được hàng mẫu, hay là sáng ngày mai được không ạ?"
Giọng nói Lola càng lúc càng nhỏ, hôm qua mở cuộc họp, tình cảnh đồng nghiệp bị sếp quăng bản báo cáo đi vẫn đang rành rành trước mắt.
"Không kịp? Bốn người nghiên cứu bốn loại tinh dầu, tìm ngay trong kho dự trữ thôi mà một ngày vẫn không đủ để phân tích? Vậy em bảo với bọn họ, không có báo cáo thành phần thì nộp đơn thôi việc đi."
Tiểu yêu quái đang gục xuống bàn mở mắt ra, gác cằm lên cánh tay, mắt lim dim buồn ngủ.
Lola nháy mắt với Vương Nhất Bác để cậu chuyển hướng sự chú ý, tiện cho cô rút lui.
"Đại nhân, anh có đói không? Chỉ uống cà phê sẽ đen đi đấy, nhìn mắt anh kìa, mấy ngày nay đều thâm hơn rồi."
Tiêu Chiến cuộn tròn xấp giấy A trên tay lại, gõ vào đầu Vương Nhất Bác vài cái, động tác rất mạnh, nhưng đoán chừng còn chẳng chạm tới da đầu tiểu yêu quái.
Lola nhún vai, bây giờ cũng chỉ có nói chuyện với tiểu yêu quái là sếp còn có thể cười.
"Vương Nhất Bác, cậu cứ tỉnh ngủ là lại nói nhảm, cậu đừng dậy, ngủ tiếp đi."
"Đại nhân, ngủ lâu chóng mặt lắm, chúng ta lên vườn hoa to to trên mái nhà kia ăn cơm trưa có được không?"
"Cơm trưa? Giờ là ba giờ chiều rồi đấy, yêu quái."
Vương Nhất Bác duỗi cánh tay dài, thuận tay lấy đi cây bút của Tiêu Chiến, giấu trong túi của mình, không chịu lấy ra.
"Đại nhân, tôi vẫn chưa ăn, salad rau củ không tính là đã ăn, anh cũng coi như chưa ăn.
Chúng ta cùng đi ăn cơm nhé, được không vậy?"
Hiện giờ buổi trưa Tiêu Chiến thường ăn rau xanh và bánh mì, không nặng mùi và cũng tránh được việc đến chiều thấy mệt mỏi, trưa nay lúc Lola đưa bữa ăn tới, lại là rau củ, lại là đồ sống, sắc mặt của tiểu yêu quái còn xanh hơn cả lá rau trong khay đồ ăn.
Đại nhân còn chưa nói gì, tiểu yêu quái lại ồn ào kêu đói thêm vài lần, thật sự rất đói, rất đói rất đói, muốn ăn bò bít tết, Tiêu Chiến lắc đầu một cái rồi đáp ứng.
Anh nói với Lola, sáng mai giờ sẽ mở họp, nhất định phải chuẩn bị xong, không thể chậm trễ thêm nữa.
Lola lập tức đồng ý, len lén làm dấu "ok" với tiểu yêu quái rồi xoay người chạy đi, thông báo với đoàn đội tin tức tốt này.
Những ngày qua toàn bộ đoàn đội bị sếp mắng đến mức thiếu dưỡng khí, chẳng chút tự tin, tất cả những cách phối chế nêu ra đều không thể dùng.
===
Khu vườn trên mái nhà của trụ sở chính chỉ có lãnh đạo cấp cao mới có thể đi lên, bởi vì đoàn đội của Tiêu Chiến đang sáng tác series nước hoa mà tạm thời đóng cửa gần một tháng, chuyên dùng để cung cấp "ý tưởng sáng tạo" cho bọn họ.
Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác ngồi trên ghế dài ăn "bữa trưa", hoa mộc lan ở ngay phía sau bọn họ.
Từng đoá hoa trắng xếp thành hàng, không chen nhau, không thành khóm, một đoá là một đoá, mộc lan độc lập kiêu ngạo.
Bên trái ghế dài có hai cây lê, bên tay phải có một bụi thược dược, vài gốc hoa hồng, còn có cả táo.
Hoa mộc lan ưa sáng, ánh nắng Paris buổi ban chiều rực rỡ, gió nhẹ thổi qua, vài cánh mộc lan rơi xuống, hương thơm lan toả.
Bây giờ là thời gian trà chiều, nhà ăn không cung cấp thịt bò bít tết nữa, Tiêu Chiến mua được panini thịt bò, một cái dài inch, bọn họ mua ba cái.
"Yêu quái, có phải bây giờ tôi đang nghiêm khắc quá với đoàn đội không?"
"Không đâu, buổi tối đại nhân làm tình còn giỏi hơn."
"..."
Tiểu yêu quái đang cắn panini, Tiêu Chiến cau mày dùng sức đẩy một phát, bánh mì nhét đầy trong miệng Vương Nhất Bác, vụn bánh rơi trên chiếc quần đậm màu.
"Yêu quái, lúc ăn cậu đừng nói chuyện!"
"Nhưng mà đại nhân vừa hỏi tôi xong."
"Tôi không hỏi chuyện buổi tối, thôi, cậu đừng nói nữa!"
Tiêu Chiến ăn thịt bò, cảm thấy áp suất thấp trong phòng thí nghiệm đang tản đi.
Vườn hoa trên mái nhà, vẫn yêu thích như lần đầu tiên anh đến đây, nơi này là một vùng sắc xanh và sắc trắng rộng lớn, bên trong được điểm xuyết bởi những sắc đỏ khác nhau, thêm một ít những màu sắc khác, tất cả đều đầy sức sống.
Giờ đây lúc suy nghĩ về tác phẩm mới Tiêu Chiến luôn dẫn theo Vương Nhất Bác ở bên người, ngoại trừ những lúc họp, cơ hồ là như hình với bóng.
Chỉ là bên nhau, Tiêu Chiến làm việc cả ngày, chọn ra - loại hương liệu, sẽ không gọi tiểu yêu quái đến ngửi.
Nhà điều chế rất quật cường, sự độc lập mà anh kiêu ngạo không cho phép làm điều đó.
Một Tiêu Chiến không ngửi được mùi, không nói với bất kỳ ai, anh chỉ có thể dùng kiến thức và kinh nghiệm để điều chế nước hoa, phối chế các phân tử mùi khác nhau trong tưởng tượng.
Ví dụ như gừng gồm loại phân tử mùi, mà quả táo là loại, chỉ có thể dùng những phân tử này để điều chế.
Tiêu Chiến đi khám bác sĩ tư nhân, bí mật làm kiểm tra, các chức năng cơ thể đều bình thường.
Bác sĩ tạm thời không cách nào phán đoán được tại sao khứu giác lại dần dần yếu đi, nghi ngờ là do yếu tố trong lòng, đề nghị Tiêu Chiến đi khám bác sĩ tâm lý, bác sĩ tâm lý kiến nghị anh thư giãn, đừng rơi vào trạng thái áp lực.
Dẫn theo Vương Nhất Bác là có thể thả lỏng hơn, có lẽ là còn thêm cảm giác an toàn nữa...
Bởi vì khứu giác của cậu đáng tin cậy, là "thiên phú" mà nhà điều chế không thể so sánh.
Nhà điều chế nước hoa Tiêu Chiến rất mâu thuẫn, giấu giếm việc mất đi khứu giác, anh cho rằng đây là hiện tượng trong thời gian ngắn mà thôi, có lẽ áp lực trong giai đoạn sáng tác "Khu Vườn Trên Sông Nile" quá lớn, giống như những gì bác sĩ tâm lý đã đoán vậy.
Nếu như công khai, việc này sẽ tạo thành cơn chấn động trong giới nước hoa, Tiêu Chiến sẽ phải đối mặt với sự chú ý vô cùng lớn, bất luận là thiện ý hay chỉ là hóng trò vui.
Sau đó là nghi ngờ.
Bọn họ sẽ nghi ngờ thời gian chuyện này xảy ra, để theo đó đặt câu hỏi về tính độc lập của "Khu Vườn Trên Sông Nile", chai nước hoa rất thành công này, đã khiến Tiêu Chiến bật lên không ai bì kịp.
Không thiếu người không phục, hiện giờ đã có tin đồn, liên quan tới chàng trai trong buổi họp báo đã thuyết phục Turin.
Nhà điều chế nước hoa Tiêu Chiến của hôm nay, là những gì anh đã tích luỹ được trong nhiều năm ở Paris này, Tiêu Chiến không muốn đang ở thời kỳ đỉnh cao lại rơi ầm xuống đất, anh có thể không dùng khứu giác để sáng tác nước hoa.
"Đại nhân, hôm nay chúng ta về nhà sớm có được không? Ăn trưa xong thì về nhà, tôi muốn ôm anh nghỉ ngơi, anh cần nghỉ ngơi rồi."
"Ngủ tiếp á? Yêu quái, cậu đã ngủ suốt mấy tiếng trong phòng thí nghiệm rồi đấy."
Tiêu Chiến vo thức ăn lại ném vào thùng rác, đi dạo trong vườn hoa, khu vườn xa hoa giữa không trung, có thể là khu vườn đắt giá nhất trên thế giới, toạ lạc ở Paris tấc đất tấc vàng.
Bởi vì được trồng ở chỗ này, mà giá trị của mỗi loại hoa cỏ sẽ tăng lên gấp trăm.
Anh cũng thế.
"Đại nhân, là anh cần nghỉ ngơi, tối qua anh ngủ không ngon, còn nói mê nữa."
"Tôi đã nói gì?"
Tiêu Chiến bắt đầu căng thẳng, chuyện mất đi khứu giác ngay cả tiểu yêu quái anh cũng không nói, Tiêu Chiến đưa lưng về phía Vương Nhất Bác, vuốt ve một trái táo xanh, lập tức hỏi lại cậu.
"Không nói gì cả, đại nhân ra rất nhiều mồ hôi, cứ muốn tôi ôm anh, tôi ôm rồi vẫn muốn ôm nữa."
"Ồ."
Tiêu Chiến buông tay xuống, may là vẫn chưa, rồi xoay người trừng mắt nhìn Vương Nhất Bác nói:
"Yêu quái, đừng nói chuyện ở nhà trong lúc làm việc, đã dặn bao nhiêu lần rồi!"
Tiêu Chiến cuối cùng vẫn đồng ý tan làm trước giờ, còn đồng ý đi ăn tối với Vương Nhất Bác, ở nhà hàng của bạn trai Theo của Lola.
Rời khỏi khu vườn trên mái nhà, tiểu yêu quái bước chân nhanh, bả vai làm rụng một trái lê Pháp.
Vương Nhất Bác nhặt lên nhìn, quả lê Pháp nhỏ bé, hình bầu dục không có quy tắc, có vết rỗ, trên vỏ quả xanh nhạt có vết "tàn nhang thiếu nữ", rất đáng yêu.
Thịt quả lê Pháp rất chắc, ngọt hơn so với lê Williams hình chuông, mùi vị có hơi giống táo.
Dù sao cũng rụng rồi, đừng lãng phí.
Tiểu yêu quái chà chà trên quần áo vài cái, Tiêu Chiến chưa kịp ngăn cản cậu đã cắn một miếng lớn, nhai thành tiếng rộp rộp.
"Yêu quái, cậu...!cậu làm tôi bái phục luôn!"
"Đại nhân, lê này giòn lắm, anh nếm thử chút đi, lượng nước dồi dào, như trái cây Cairo vậy, độ ngọt cao, còn có cả hương táo."
"Tôi không ăn, no quá, cậu mau chóng ăn xong đi, chúng ta đi thôi."
"Ăn ngon thật mà, anh thử tí đi, thử đi."
Tiểu yêu quái đi tới, giơ quả lê cho Tiêu Chiến cắn, ở vị trí mà cậu đã cắn trước đó.
Thịt quả lê trắng sáng, trắng tinh như mộc lan trên đỉnh đầu.
Tiêu Chiến nhịn xuống một cách bất lực, thịt quả đang được tiểu yêu quái để ngay bên môi anh, đúng là lượng nước dồi dào, có thể làm ướt đôi môi khô khốc.
Tiêu Chiến cắn một miếng nhỏ.
"Đại nhân, ít quá rồi, anh không nếm ra được mùi vị đâu."
"A...!Vương Nhất Bác."
Vương Nhất Bác xoay quả lê, cắn một miếng to, đỡ gáy Tiêu Chiến, ôm anh, hôn lên môi đại nhân.
Mỗi ngày trong lúc làm tình, Vương Nhất Bác hôn lên là hé mở hàm răng, điều này đã trở thành bản năng của nhà điều chế.
Thứ bản năng này khiến tiểu yêu quái chuyển được miếng lê lớn trong miệng mình sang miệng đại nhân, đầu lưỡi cậu chào hỏi răng lưỡi của anh một cái rồi mới kết thúc nụ hôn này.
Tiêu Chiến che miệng lại, nước lê còn nhiều hơn cả những gì anh nghĩ, đã chảy xuống cằm.
Tiêu Chiến quay đầu nhìn thang máy ở lối vào vườn hoa, không có người, thang máy cũng không sáng.
Không có ý định che giấu mối quan hệ với Vương Nhất Bác, cũng không có ý định "thông báo", đây là tình cảm riêng tư, thuận theo tự nhiên.
Tiêu Chiến dùng sức vỗ vào vai Vương Nhất Bác, thời gian làm việc, lại thế nữa rồi, giờ cơm trưa đã hôn anh một lần trong phòng thí nghiệm.
Muốn nổi giận, nhưng trong miệng bị nhét một miếng lê chắc thịt thật to, không có cách nào nói chuyện, nước lê còn chảy ra ngoài, Tiêu Chiến nhanh chóng nhai, thịt lê giòn tan, anh định nuốt lê xuống trước rồi giáo huấn tiểu yêu quái.
"Ăn ngon không đại nhân? Cắn một miếng là nước lê sẽ chảy xuống cổ, thanh ngọt, có thể làm trơn họng đấy."
Quả thật như vậy, đã một thời gian rồi Tiêu Chiến không ăn lê.
Lê Pháp thường được dùng làm món ăn kèm salad, cắt thành miếng mỏng, bởi vì lượng đường cao nên Tiêu Chiến không ăn được nhiều.
Răng, lưỡi, miệng, cổ họng, thẳng xuống dạ dày, tất cả đều là nước quả lê, đúng là làm trơn cổ, còn có thể giảm cơn tức.
Khiến nhà điều chế nhớ tới khu chợ mình đi ngang qua vào sáng sớm, anh luôn bắt gặp người trồng cây ăn quả dùng thùng mây tre đan màu vàng, đựng đầy một thùng lê Pháp.
Lúc này, Tiêu Chiến cảm nhận được mùi của lê, thanh ngọt, lượng nước, sức sống.
Nhà điều chế nước hoa quật cường Tiêu Chiến, ánh mặt trời sau trưa khiến mái tóc đen của anh ánh bạc, mộc lan sau lưng anh, Tiêu Chiến rốt cuộc đã tìm được tia nắng đầu tiên sau khi mất đi khứu giác.
Không thể ngửi được mùi vẫn có thể dùng nụ vị giác, mình vẫn chưa mất đi nụ vị giác!
Tiêu Chiến túm lấy tay Vương Nhất Bác, kéo lại gần, cắn thêm một miếng lê lớn, nước lê lạnh như băng lại một lần nữa thấm vào cổ họng nhà điều chế.
Mùi vị này là tuổi thơ, là niên thiếu, là thời đi học của anh, không phải một nơi cao quý, rốt cuộc trong đầu Tiêu Chiến đã có hình ảnh, sáng sớm Paris, chợ trái cây rộn ràng náo nhiệt.
"Yêu quái, yêu quái, Vương Nhất Bác, dùng lê, cả táo nữa, lê và táo kết hợp với mộc lan Sieboldii, có được không!"
Nhà điều chế kéo tiểu yêu quái chạy lại phía dưới cây mộc lan, hái xuống một quả táo từ trên cây táo bên cạnh cây lê, vẫn dùng quần áo của tiểu yêu quái để lau sạch, lúc này là đại nhân cắn một miếng to trước, rồi đưa cho Vương Nhất Bác thử.
Quả táo không lớn, tiểu yêu quái cắn một miếng đã hết nửa quả.
Táo còn giòn hơn ngọt hơn, rộp rộp một tiếng, vị giác làm sống lại sức sáng tạo của nhà điều chế nước hoa.
"Đại nhân, tôi thích ăn!"
"Yêu quái, tôi cũng thích! Chợ phiên đông đúc vào sáng sớm, mộc lan cao quý giữa trời, đây mới là khu vườn trên mái nhà trong thành phố, không phải tiên cảnh, đây là điều mà chỉ Paris mới có!"
"Đại nhân, ăn ngon, muốn ăn nữa."
"Tuyệt vời quá, yêu quái yêu quái yêu quái!"
Hai người đứng dưới bầu trời Paris, vườn hoa lãng mạn giữa không trung, mỗi người một quả, ăn hết một quả táo và một quả lê Pháp chưa được rửa sạch.
Đã rất lâu rồi đại nhân không cười lớn tiếng như vậy, Vương Nhất Bác ôm chặt anh hôn môi, hôn hết đi nước quả dính bên mép Tiêu Chiến.
"Ưm, yêu quái chậm một chút, dừng dừng dừng, về nhà trước đã."
"Được, về nhà, muốn làm tình với đại nhân."
"Tôi cũng muốn, rất nhớ bò đực của tôi..."
Vương Nhất Bác kéo Tiêu Chiến đi về phía thang máy, thang máy tới nơi, Vương Nhất Bác lại bị Tiêu Chiến kéo hai tay lại, đại nhân nháy mắt, hỏi tiểu yêu quái:
"Yêu quái, cậu nói xem, cánh hoa mộc lan có ăn được không nhỉ? Chúng ta nếm thử chút đi, xem xem có phải là giống như mùi hoa vậy không?"
"Đại nhân, để tôi thử!"
Suy nghĩ kỳ lạ của đại nhân, khiến anh trở thành yêu quái còn yêu quái hơn cả yêu quái.
Nhà điều chế hết sức mong đợi, trông theo Vương Nhất Bác đứng trên ghế, vươn dài cánh tay, ngắt xuống một đoá hoa trắng, tách rời cánh hoa ra rồi đưa một nắm nhỏ cánh hoa vào miệng...
Tiêu Chiến nhắm mắt lại, có chút không nỡ trong lòng, thật ra thì ăn một cánh thôi là được...
Tiểu yêu quái nuốt hết cánh hoa rồi nhảy xuống nói với Tiêu Chiến:
"Đại nhân, không giống, mùi phấn hoa ở cánh hoa quá nồng, khó ăn."
"Ừm...!được rồi được rồi, đại yêu quái, chúng ta đi ăn bánh mì nướng thôi."
Bọn họ ăn một bữa tối thịnh soạn, giờ chiều đã muốn ăn tối rồi, món chính vẫn chưa được dọn ra.
Có một đầu bếp tên Theo, anh ta đã nhận được cuộc gọi của bạn gái để trở thành "đầu bếp đặc biệt" cho Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác.
Lúc tính tiền, Tiêu Chiến đã lựa chọn tiền tip %, vô cùng hào phóng, đích thân Theo tiễn sếp của bạn gái ra tới cửa.
"Cảm ơn đã ghé qua đây, hy vọng anh thích bữa tối này."
"Ăn rất ngon, Theo, cậu ấy đã ăn hết hai giỏ bánh mì."
Tiêu Chiến chỉ chỉ tiểu yêu quái ăn no phát ợ, tiếp tục nói với Theo:
"Lola nói anh nướng bánh mì rất siêu, quả đúng là rất đỉnh."
"Ha ha, sếp khách sáo quá rồi, tôi chỉ biết làm những thứ này thôi, anh thích là được, cảm ơn sự hào phóng của anh nhé."
"Biết làm những thứ này cũng rất tốt mà.
Tạm biệt Theo, chúc ngủ ngon."
Thực ra hào phóng không phải bởi vì món ngon của tối nay, mà là vì vị giác đã có thể bắt đầu trải nghiệm của nhà điều chế.
===
Tối hôm đó, Tiêu Chiến gửi email cho đoàn đội, buổi họp sáng ngày mai không cần chuẩn bị tinh dầu nữa, thay vào đó anh muốn các thành viên sáng sớm ra chợ tìm những sạp trái cây tươi ngon, mua hết tất cả chủng loại táo và lê về, rửa sạch sẽ để trong phòng họp.
Tiêu Chiến gửi email xong, chống tay lên đầu nhìn tiểu yêu quái gấp quần áo, gọi cậu đi tới ôm mình.
"Đại nhân, đừng xem điện thoại nữa, mắt thâm cả rồi, tôi tắm giúp anh có được không?"
Vương Nhất Bác rút điện thoại khỏi tay Tiêu Chiến, ném lên sô pha, lại ôm ngang Tiêu Chiến lên, ôm vào phòng vệ sinh, cùng nhau ngâm mình trong bồn tắm đầy nước ấm.
Chẳng mấy chốc, nước trong bồn tắm sóng sánh, từng đợt từng đợt tràn ra ngoài, làm ướt nền đá cẩm thạch trong phòng vệ sinh.
Hai tay Tiêu Chiến giữ chắc thành bồn tắm, vòng eo nâng lên, được Vương Nhất Bác đỡ mông, dương vt cương cứng trên bụng đại nhân, theo mỗi lần đâm rút ở phía sau lại bị đẩy lên khỏi mặt nước, cùng với tiếng kêu của anh, bọt nước bắn tung toé khắp sàn.
"Yêu quái, thả tôi xuống đi, tê chân rồi..."
"Mông đại nhân kẹp thật thoải mái, ngoan, nằm ở đây, tôi tiến vào từ phía sau có được không?"
Có được không, làm gì có "có được không", còn chưa trả lời đã lại cắm vào rồi.
Tiêu Chiến nhoài người trên thành bồn tắm, ngoái đầu nhìn tiểu yêu quái thân thể đỏ rực, sừng bò của cậu bên trong cơ thể anh, từ mông trở lên lộ ra trên mặt nước, da đỏ đến mức gần như trong suốt, giống như một đoá hoa hồng tươi mơn mởn.
"Yêu quái, chúng ta thêm vào, thêm vào một chút hoa hồng, được không vậy?"
"Hoa hồng?"
"Ừ, táo và lê đều là trái cây thuộc họ Hoa hồng, hoa...!hoa hồng có thể mang lại mùi trái cây...!A! Nhẹ một chút, đừng đâm chỗ đó, Nhất Bác, Vương Nhất Bác."
Cuộc thảo luận trong lúc làm tình, đại nhân chưa nói xong, tiểu yêu quái không trả lời lại.
Cơ thể cậu hoà trong cơ thể anh, cơ thể bọn họ hoà trong nước, bọn họ hoà mình trong cuộc hoan ái này..