Mọi thứ khởi nguồn từ một lỗ hổng bí ẩn. Một lỗ hổng bất chợt xuất hiện trước mắt cô mà không hề báo trước. Nó bỗng dưng hiện hữu ở đó, như một tấm gương đen tối không phản chiếu bất cứ hình ảnh nào. Xung quanh cô giờ đây không một bóng người. Không ai có thể thay thế cô bước vào lỗ hổng kia. Vì vậy, sau này, mỗi khi hồi tưởng về khoảnh khắc ấy, cô không khỏi nghiêng đầu suy nghĩ. Phải chăng, ngay từ đầu, lỗ hổng kết nối hai thế giới này đã chọn cô hay sao?
“Nóng quá......”
Ánh nắng mặt trời chói chang như muốn thiêu đốt mọi thứ.
Minase Shizuku điều chỉnh lại chiếc túi nặng trĩu trên vai. Một chiếc túi đeo vai màu đen tuyền đung đưa theo từng nhịp bước đi của cô. Bầu trời trong xanh không một gợn mây, báo hiệu ngày hè rực rỡ đầu tiên của kỳ nghỉ. Nhiệt độ tăng lên qua từng năm, chỉ cần bước ra ngoài đường, làn da trần cũng có thể bị thiêu đốt bởi ánh nắng gay gắt.
Cô nữ sinh năm nhất đại học sải bước trên con đường nhựa nóng hổi.
“Nặng quá...”
Nghe những lời than vãn vô thức lọt ra, Shizuku nhíu mày. Những lời nói tiêu cực ấy chỉ tổ khiến tâm trạng cô thêm xấu đi. Trong lòng, cô thầm nhủ, "Nó nhẹ lắm, nó nhẹ lắm!".
Chiếc túi của cô chứa hai quyển từ điển dày cộp cùng một số cuốn sách khác. Ngoài đồ dùng cá nhân, cô còn mượn thêm tài liệu từ phòng thí nghiệm để phục vụ cho bài báo cáo hè. Nhưng thứ khiến chiếc túi trở nên nặng hơn chủ yếu là từ hai quyển từ điển Anh-Nhật và Đức-Nhật mà cô luôn mang theo bên mình mỗi ngày. Nếu thiếu hai quyển sách này, cô sẽ gặp nhiều trở ngại trong việc hoàn thành bài tập.
Bỗng nhiên, cô ngẩng đầu lên và phát hiện con đường phía trước bị biến dạng bởi hơi nóng. Những vũng nước lấp lánh thu hút ánh nhìn của cô.
Shizuku dùng tay trái lau mồ hôi trên trán. Khi hạ tay xuống, cô nhìn thấy thứ đó.
"Cái gì đây?"
Và rồi, một lỗ hổng hiện ra ngay trước mắt cô.
Nó cứ thế mà lơ lửng giữa không trung, bất chấp mọi quy luật vật lý, như thể một cánh cổng đột ngột xuất hiện. Shizuku chợt dừng bước, hướng đôi mắt hiếu kỳ về cái hố đen hình bầu dục kia.
"Là ảo giác sao...?"
Có lẽ mình bị say nắng mất rồi. Nếu đúng vậy, trước khi ngất xỉu rồi gây phiền toái cho người khác, mình nên di chuyển đến chỗ bóng râm thì hơn.
Với suy nghĩ đó, cô định đi ngang qua lỗ hổng, nhưng sau khi ngoái nhìn nó từ phía bên cạnh, mắt cô mở to.
"………………một đường kẻ ư?"
Nhìn từ bên hông, lỗ hổng trông như một đường kẻ mỏng manh, gần như phẳng lì. Nó khiến cô liên tưởng đến hình ảnh lỗ giun trong mấy bộ phim khoa học viễn tưởng.
Với nỗi sợ hãi xen lẫn tò mò, Shizuku tiến lại gần hố đen, đưa tay ra cho đến khi gần như chạm vào bề mặt đen tuyền kia. Bất ngờ thay, cô không cảm nhận được bất kỳ sự thay đổi nào về nhiệt độ hay áp suất. Cô nuốt ực một cái.
Và rồi, ngay sau đó, một cơn gió mạnh từ đâu nổi lên.
Làn không khí này không phải từ môi trường, mà là cái hố đen kia bất ngờ hút hết mọi thứ xung quanh, thậm chí nó còn muốn nuốt chửng cô vào trong.
"Hả? Chờ đã...!"
Shizuku chỉ biết hoảng hốt đạp mạnh chân. Cô nhìn quanh quất, hy vọng tìm được thứ gì đó để bám víu.
Nhưng….vô ích.
Không một ai xung quanh.
Không một ai nhận ra sự hiện diện của cô.
Tâm trí cô trở nên trống rỗng, chỉ còn lại bản năng sinh tồn thôi thúc Shizuku buộc phải trốn thoát, vì vậy cô vươn tay ra sau.
Tiếng thét nghẹn ngào trong cổ họng. Chiếc túi nặng trĩu, bàn tay trái cùng với một phần cơ thể của cô đã bị nuốt chửng vào hố đen.
"Ai đó...!"
Tiếng thét kinh hoàng bị đè bẹp bởi sức nóng.
Tay cô nắm lấy khoảng trống.
Không còn tiếng hét, không còn dấu vết, Minase Shizuku cứ thế biến mất khỏi thế giới một cách lặng lẽ đến đáng sợ.
***
Trước mắt cô là một khoảng trắng xóa vô tận.
Cô không thể nhìn thấy gì, thậm chí không mở nổi mắt.
Cảm giác như cô đang lơ lửng trong thứ gì đó đặc quánh.
Mọi thứ hiện hữu nơi đây, nhưng lại lặng im một cách kỳ lạ. Đó là một sức mạnh vô tình, một ánh nhìn lạnh lùng.
Cô khẽ run rẩy, như thể có thứ gì đó len lỏi vào tâm hồn.
m ỉ, lắng đọng..
Như một sự biến đổi hoàn toàn, một sự bóp méo hiện hữu. Trong khoảnh khắc đó, cô như hiểu ra tất cả, nhưng rồi lại chìm vào quên lãng, không thể níu giữ bất kỳ ký ức nào.
"A, a..."
Giọng nói khàn khàn phát ra từ thanh quản nghe như không phải của chính cô. Shizuku ôm lấy cổ họng, cố gắng trấn tĩnh bản thân. Ký ức trong tâm trí cô như những mảnh ghép vỡ vụn, đứt đoạn, không thể kết nối thành một bức tranh hoàn chỉnh. Nheo mắt lại vì choáng váng bởi sức nóng bao trùm, Shizuku ngước nhìn bầu trời cao rộng. Một vật thể lạ lẫm đang bay lượn trên cao, hình dạng kỳ lạ, không giống chim cũng không giống máy bay. Nó vỗ cánh chậm rãi, uyển chuyển, rồi dần dần biến mất ở nơi xa xăm.
"Rồng sao?"
Nhận ra sự vô nghĩa trong lời lẩm bẩm của mình, Shizuku lắc đầu. Nóng quá. Nóng hơn bất kỳ nơi nào cô từng trải qua. Dùng đôi tay ướt mồ hôi lau đi những giọt mồ hôi lăn dài trên trán, Shizuku điều chỉnh lại chiếc túi xách nặng trĩu. Lúc này, cô mới thực sự nhìn quanh. Không phải vì cô không nhận ra, mà vì cô cố tình lờ đi. Dưới chân cô là cát trắng mịn, không phải đường nhựa quen thuộc. Gió thổi qua mang theo hơi nóng khô ráo, không chút ẩm ướt.
"—————Sa mạc?"
Cát trải dài đến vô tận.
Khung cảnh mà Shizuku chỉ từng thấy trên phim ảnh giờ đây hiện ra trước mắt một cách hoàn toàn phi thực tế.
Không có bóng râm che chắn, và cũng không thể nhìn thấy điểm cuối của biển cát mênh mông này. Nhận thức được điều đó, Shizuku cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
“Điều này, không ổn rồi…”
Gió cuốn cát bay thẳng vào mặt cô, mang đến cảm giác thực tế duy nhất trong khung cảnh này. Dù hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cô ý thức được rằng không thể mãi đứng yên một chỗ.
Shizuku nhìn xuống bộ trang phục của mình. Cô đang mặc áo sơ mi trắng không tay và quần dài vải thô. Với kinh nghiệm đi dã ngoại gần như bằng không, cô lo lắng không biết liệu trang phục này có ảnh hưởng đến khả năng sinh tồn của mình trong sa mạc hay không.
Shizuku quét mắt nhìn quanh 360 độ, sau đó cô phát hiện ranh giới của sa mạc nằm ngay ở tận rìa đường chân trời. Xa hơn nữa, cô có thể thấy những cụm cỏ thấp mọc thưa thớt. Có lẽ đó là ranh giới chuyển giao giữa địa hình sa mạc khô cằn và thảo nguyên xanh mướt.
Cô nhanh chóng đưa ra quyết định.
“Một chai nước… Liệu có đủ không?”
Trong túi cô có một chai nước đang uống dở.
Cô chưa bao giờ mộng du giữa ban ngày. Nhưng cũng không thể loại trừ khả năng đây là sự thật.
Tuy nhiên, nếu cứ đứng đây với hy vọng mọi chuyện chỉ là ảo giác, đến khi nhận thức được sự thật phũ phàng, sinh mạng mỏng mang của cô có thể sẽ bị đe dọa.
“Hy vọng mình không bước ra giữa đường trong thực tế…”
Shizuku lấy một chiếc áo dài tay từ trong cặp ra và đội lên đầu. Sau đó cô đeo lại chiếc túi nặng trĩu lên vai. Với một ý nghĩ thoáng qua trong đầu, Shizuku cân nhắc việc vứt bỏ một vài cuốn sách để giảm bớt gánh nặng. Tuy nhiên, lý trí mách bảo cô rằng vứt bỏ sách của mình không sao, nhưng vứt sách của thư viện thì hoàn toàn trái với đạo đức.
Lúc này, Shizuku chợt nhớ tới chiếc điện thoại, cô vội vàng lấy ra kiểm tra, nhưng không có sóng. Cô cười khổ và ngẩng đầu nhìn lên.
“Được rồi, đi thôi”
Nếu nơi cô đang đứng không phải là sa mạc, có lẽ cô đã chết lặng vì kinh ngạc. Tuy nhiên, nỗi sợ hãi sinh mạng đang cận kề cái chết đã kìm hãm sự ngỡ ngàng của cô. Vừa tự hào vì bản thân giữ được sự bình tĩnh trong tình huống hiểm nghèo, Shizuku lấy hết can đảm bước những bước đầu tiên trên mảnh đất xa lạ này. Cô cố gắng đẩy mạnh mũi chân. Mỗi bước chân đều hằn sâu dấu ấn trên cát mịn, khiến đôi giày thể thao trở nên bám bụi. Sức nóng như thiêu đốt, không khí khô hanh khiến cổ họng rát buốt ngay khi hít vào.
“A....”
Dù đã đi bộ trong thời gian dài, Shizuku cảm thấy đồng cỏ dường như vẫn xa vời vợi trong tầm nhìn. Thỉnh thoảng cô ngậm một ngụm nước từ chai mang theo, dù nó ấm nhưng cũng đủ để xoa tan đi phần nào cơn khát. Shizuku lắc đầu, cố gắng vực dậy tinh thần.
"Liệu mọi người có đang lo lắng cho mình không nhỉ..."
Shizuku trăn trở liệu gia đình sẽ nhận ra sự vắng mặt của mình bao lâu khi cô đang sinh sống tại ký túc xá đại học. Là con thứ hai trong ba chị em gái, Shizuku lớn lên giữa người chị cả dịu dàng và người em gái trách nhiệm, nghiêm khắc. Tự nhận bản thân thực tế hơn người chị và ôn hòa hơn cô em, nhưng khi xa rời gia đình và tự nhìn nhận bản thân, cô cũng không rõ mình là người như thế nào.
Họ cùng học chung một trường tiểu học, trung học cơ sở và trung học phổ thông, và luôn bị so sánh với nhau. Mỗi khi nhìn lại bản thân, lại vô thức so sánh mình với người chị và người em. Tuy nhiên, nếu cô tiếp tục sống một cách mơ hồ như thế này, chắc chắn cô sẽ gặp nhiều khó khăn trong công cuộc tìm kiếm việc làm như những lời đồn đại.
Ngay cả khi không đi chăng nữa, cô cũng biết rằng không hiểu rõ "bản thân" là điều không tốt.
Vì vậy, Shizuku quyết định rời quê hương và theo học tại một trường đại học nữ sinh ở tỉnh khác.
Ở khoa Nhân văn, cô có thể chọn các môn học yêu thích từ các môn học đại cương, khiến mỗi ngày học tập của cô đều tràn đầy niềm vui. Cô không tham gia câu lạc bộ nào, nhưng hiện tại vẫn còn cơ hội để tham gia, và cô cũng muốn tìm một công việc bán thời gian.
Kỳ nghỉ hè tràn đầy háo hức và những cơ hội rộng mở, nhưng thực tế là cô hiện đang ở giữa sa mạc.
"Sa mạc... tại sao lại là sa mạc..."
Nếu là sa mạc ở Nhật Bản, thì cô chỉ có thể nghĩ đến đồi cát Tottori. Hiện tại, cô không hiểu vì sao mình lại xuất hiện ở Tottori, cách nơi ở hàng trăm ki-lô-mét. Tuy nhiên, nếu đây thực sự là Đồi cát Tottori, Shizuku tin rằng cô có thể quay trở về nhà bằng ý chí và nghị lực của bản thân.
"Nếu không phải là Tottori..."
Nói đến đây, cô tạm gạt bỏ đi những điều đó. Trong hoàn cảnh khắc nghiệt như vầy, việc suy nghĩ lung tung chỉ khiến mọi thứ tệ hơn. Hiện tại, trước hết cô cần quan sát xung quanh sa mạc,
nhưng bao quanh cô chỉ toàn là cát với cát. Tầm nhìn của Shizuku bắt đầu mờ dần, cơ thể trở nên nặng nề và kiệt sức.
Cô suy ngẫm, nếu cái hố đó xuất hiện trở lại, cô sẽ chủ động nhảy vào nó luôn. Với suy nghĩ đấy, cô tiếp tục bước đi.
—---------------------------