Đệ cửu thập nhị chương: Hoa hồng và này nọ
Chu Nguyên xuất ngoại rồi, cuối cùng cũng thực hiện được mục tiêu của đời mình là ra nước ngoài du học. Thời nay làm học sinh rất khó khăn, cũng không biết có phải đã thành thói quen hay không, ra nước ngoài Chu Nguyên vẫn tìm công việc bán thời gian, làm giáo viên tại nhà cho một gia đình người Hoa, dạy đàn piano mà nàng đã ngượng tay mấy năm nay. Dù sao cũng đã luyện tập hơn mười năm đâu thể nói quên là quên, cho nên một lần nữa tập luyện lại, rất nhanh đã quen tay.
Mỗi ngày bận rộn học tập, nhín thời gian dạy đàn cho đứa trẻ hàng xóm hai tiếng, mỗi ngày trôi qua bận rộn nhưng phong phú.
Ngoại trừ mỗi ngày sẽ giành hơn ' để quay video gửi về, Tô Mộc Nhiễm cũng không biết đã bao lâu mình không gặp Chu Nguyên, chắc là. . . lần video call nửa tháng trước. Nhìn Chu Nguyên hôm nay gửi video về kể truyện cho Lạc Lạc, Tô Mộc Nhiễm có chút thất thần nghĩ.
Bên này đã là hơn giờ tối, bên Chu Nguyên có lẽ là ban ngày. Chắc đang giờ nghỉ trưa. . . nghĩ như vậy, nàng gõ khấu khấu cho Chu Nguyên.
【Có đó không?】
【Vâng?】 Đúng lúc đối phương đang online, trả lời rất nhanh.
【Em video call được không? Lạc Lạc muốn nói chuyện với em.】 Nàng liếc mắt qua nhìn Lạc Lạc đang luyện viết chữở bên kia, nhẹ hé môi, vẫy tay gọi, "Lạc Lạc, mau đến đây, có muốn nói chuyện với Nguyên Đại không?"
cặp này có một thứ rất giống nhau nè, chính là lấy Lạc Lạc ra làm cớ để gặp đối phương
Lạc Lạc đang chăm chú tập viết chữ, vừa nghe vậy liền vội vàng bỏ sách giáo khoa hớn ha hớn hở chạy tới. Lúc này Tô Mộc Nhiễm quay đầu lại, liền thấy lời mời video call của đối phương. Ôm con gái vào lòng, Tô Mộc Nhiễm nhấp đồng ý, đôi gò má gầy gò tái nhợt của Chu Nguyên xuất hiện trước mắt.
"Đã lâu không gặp." Dưới phông nền nắng cháy da bầu trời quang đãng, đối phương híp mắt cười gương mặt xán lạn.
"Nguyên Đại Nguyên Đại, đã lâu không gặp." Lạc Lạc nhìn người trong video call, khua tay múa chân bắt chuyện.
"Đã lâu không gặp, em ăn trưa chưa?" Tô Mộc Nhiễm cười dịu dàng, nhìn nàng ngồi trên cỏ, vô thức hỏi.
"Vẫn chưa, em chuẩn bị đi ăn. Haiz, đói quá. . ." Chu Nguyên xoa bụng, phát ra tiếng kêu rên.
"Vậy em mau đi đi, đến giờ là phải ăn, đừng để bị đói."
"Maa, quên đi, bên này quan trọng hơn. Hiếm khi Lạc Lạc muốn gặp em. . ." Chu Nguyên nhìn chằm chằm đứa nhỏ trong màn hình, híp mắt cười nói, "Lạc Lạc, có nhớ chị không?"
"Nhớ!" Con bé thẳng thắn nhanh nhẹn gật đầu, ngọt ngào ngoan ngoãn đáp lại. Chu Nguyên thỏa mãn gật đầu, híp mắt vẻ mặt sung sướng nhìn Tô Mộc Nhiễm, "Vậy mẹ em có nhớ chị không."
"Nhớ chứ!"
"Ha ha." Nghe vậy, Chu Nguyên cong khóe môi, cười vô cùng hài lòng, "Vậy mỗi ngày em có xem chị kể truyện không?"
"Có, mẹ cũng có xem nữa!" Đứa trẻ nho nhỏ hoàn toàn không hiểu được mình đang hãm hại mẹ không có đường lui, chỉ thành thật nói ra những gì mình gặp mình thấy.
"Ồ~ " Chu Nguyên gật đầu, như cười như không nhìn Tô Mộc Nhiễm. Tô Mộc Nhiễm bị con gái nói như thế, hiếm khi quát lớn một tiếng, "Chu Nguyên!" Chỉ là giọng điệu, nghe thế nào cũng như đang xấu hổ.
"Ở đây!" Sao lại không nghe ra nỗi thẹn thùng trong lời của nàng, Chu Nguyên nhịn cười, nghiêm trang đáp lại.
"Nhanh đi ăn cơm."
"Okay." Nàng ngoan ngoãn gật đầu, nghiêng đầu giả bộ rất là thuần khiết thiện lương, "Nhưng mà, lão sư phải trả lời câu hỏi của em trước."
"Hửm?"
"Lão sư có nhớ em không?" Trong khoảnh khắc như vậy, em muốn biết hơn một trăm ngày này, cô có lúc nào, nhớ đến em không.
Tô Mộc Nhiễm mím môi, không có hé răng.
Một lúc lâu sau, Chu Nguyên cười khẽ, "Nhưng em a, rất là nhớ cô đó." Nàng đưa tay, dùng ngón cái chỉ chỉ vào tim mình, híp mắt, cười dịu dàng, "Ở đây, rất nhớ rất nhớ."
Gần như là nghĩ mình sẽ không được nghe câu trả lời, tại lúc ấy, Chu Nguyên nhìn thấy Tô Mộc Nhiễm nhẹ nhàng gật đầu, dịu dàng đáp lại một câu, "Ừm." Sau đó, khẽ nhoẻn khóe môi.
Tại lúc ấy, nàng biết, trong lòng người phụ nữ vừa ngạo kiều lại kém bày tỏ này, có một chỗ giành cho nàng.
Sau đó ba người trò chuyện một hồi lâu, mắt thấy sắp đến giờ học, lúc này Chu Nguyên mới chạy ra cửa hàng mua một ổ bánh mì để gặm. Chỉ là sau đó, nàng hỏi Tô Mộc Nhiễm, muốn xem thời khóa biểu và giờ làm thêm của nàng hay không, sắp xếp thời gian, bắt đầu thói quen mỗi tuần thứ và gọi video về.
Mỗi ngày mỗi ngày trôi qua, các tiểu bằng hữu ở nhà trẻ cũng từ từ lớn lên, mỗi một ngày đều có một câu chuyện mới bắt đầu, Tô Mộc Nhiễm lại cảm thấy cuộc sống của mình, càng ngày càng nhất thành bất biến. Đi làm từ đến giờ, vẫn nhiều công việc không thể xử lý hết. Ngoại trừ mỗi thứ , được nghe Chu Nguyên càng ngày càng trắng trợn nói lời yêu thương với mình, dường như không có gì thay đổi cả.
Một khi đã hình thành thì không có gì thay đổi
Không biết bắt đầu từ lúc nào, đối với những câu em yêu cô trắng trợn ấy, cảm giác của nàng từng chút từng chút thay đổi. Là lúc đang bận rộn công việc oán giận với đối phương vài câu ngày hôm sau sẽ nhận được tin nhắn dỗ dành, hay là trước khi thời tiết thay đổi nhận được nhắc nhở chú ý giữ ấm của đối phương, hay là, sau khi chiếc bình thủy thường dùng trong phòng làm việc bị vỡ ngày hôm sau bỗng nhận được một chiếc mới hợp ý mình, hay là, có một ngày trời hơi hơi sáng nhìn đối phương ôm mền đã buồn ngủ lại cố gắng chịu đựng nghe mình nói chuyện, một lúc không chú ý đã bị nàng thả câu dính cá?
Nói chung, tất cả tất cả đều thuận theo tự nhiên như vậy mà phát triển.
Có lẽ ở thời kỳ khoảng không cửa sổ lâu lắm rồi, đột nhiên gặp được một người như thế, giống như trong lòng có một túi chườm nóng, ấm áp. Nhớ một buổi sáng ngày nào đó, Tô Mộc Nhiễm dậy rất sớm, đúng lúc Chu Nguyên đang online, hai người liền nói chuyện. Nói nói một hồi, Chu Nguyên gửi qua một câu, "Chúng ta như vậy, có giống đang yêu xa không?"
Chỉ khoảng trống từ lúc thất tình đến một lần yêu đương mới. Còn chỉ những giai đoạn bình bình không có đột phá.
Lúc đó nàng nắm điện thoại, nhìn hàng chữ này, trái tim, phút chốc đập mạnh một nhịp. Yêu xa sao? Thường xuyên video call, coi như chỉ nói những chuyện vụn vặt cũng sẽ cảm thấy rất hài lòng, sẽ vì đối phương mà gửi quà, đúng là có điểm giống như yêu xa. Nhưng mà, rõ ràng các nàng không phải a. . .
Yêu xa. . . sao?
Tô Mộc Nhiễm nhìn điện thoại, cười khẽ một chút, trả lời, 【Ừm, đúng là có điểm giống nhỉ?】 Nàng không biết Chu Nguyên ở bên kia lúc nhận được tin nhắn này, thích thú vui vẻ ra sao.
Đảo mắt, tháng rất nhanh đã đến rồi, ngày nghỉ Noel của Chu Nguyên cũng đến, ở nước ngoài nửa năm, hơn nữa thời cuộc hỗn loạn không an toàn, ngày nghỉ nàng không đi đâu, mà lựa chọn trở về nước. Mùa đông ở thành phố Z năm nay vô cùng lạnh, tối Noel còn rơi một trận tuyết lớn. Vì vậy, hôm giáng sinh nhìn đâu cũng là tuyết trắng.
Chính tại buổi tối như vậy Chu Nguyên gặp Tô Mộc Nhiễm, cũng giống như năm ngoái, hôm đó Tô Mộc Nhiễm tham gia tiệc tối của lớp, sau khi kết thúc gặp được Chu Nguyên ngay dưới lầu. Lạc Lạc cũng ở đó, nhìn thấy Chu Nguyên liền buông tay chạy đến, Chu Nguyên đón được nó, nhấc bổng lên, giơ rất cao.
"Ai ui, sao em nặng lên nhiều vậy, thành thật khai báo, có lén ăn vặt hay không." Chu Nguyên ôm con bé vào lòng, véo chóp mũi nó, cười cưng chiều.
"Không có nha, Nguyên Đại về khi nào vậy!" Lạc Lạc vươn bàn tay nhỏ bé bắt lấy gò má Chu Nguyên, cười hì hì hỏi.
"Về tối hôm qua, hôm nay ở nhà nghỉ ngơi một ngày, hỏi bạn nên biết tối nay hai người ở đây vì vậy đến chờ." Nàng nói như vậy, đôi mắt lại rơi trên người Tô Mộc Nhiễm, thoải mái giải thích.
"Ừm." Giống như là Tô Mộc Nhiễm nghe được lời của nàng, gật đầu. Nhìn Tô Mộc Nhiễm mặc áo khoác hai tay cắm vào túi tiền nhưng không mang khăn quàng cổ, Chu Nguyên nhíu mày, "Sao cô mặc ít vậy, không đeo khăn quàng cổ sao?" Nói xong, liền buông Lạc Lạc xuống, bắt đầu cởi khăn quàng của mình ra, "Lạnh như vậy, cô lại ra ngoài như thế, cũng không sợ bị cảm."
"Chu Nguyên, không cần đâu." Vừa nhìn đã hiểu ý định của nàng, Tô Mộc Nhiễm ngăn lại. Chu Nguyên cởi khăn quàng, liếc mắt xem thường, "Em không có lạnh, cô đeo vào." Dứt lời, đã đưa đến trước mặt Tô Mộc Nhiễm, tỉ mỉ quàng khăn cho nàng, vừa vuốt mái tóc bị chiếckhăn đè ra ngoài, vừa không nhịn được lải nhải vài câu, "Đâu phải cô không biết thể chất của mình kém thế nào, lỡ như bị cảm sốt lên cũng chỉ khổ cho cô. Được rồi, khăn quàng của em chắc cô không để ý."
". . ." Nhìn Chu Nguyên như vậy, Tô Mộc Nhiễm bất đắc dĩ cười cười. Nhìn mái tóc xuôi dài không buộc lên của nàng, vô thức duỗi cánh tay đến, vuốt lên tóc nàng cảm thán một câu, "Tóc em, dài lắm rồi."
"Cô mới biết sao." Đeo khăn quàng cổ xong, Chu Nguyên gộp mớ tóc đã khá dài của mình, dắt Lạc Lạc đi ở phía trước, "Đi nhanh thôi, khí trời lạnh như vậy vẫn là về nhà tốt hơn."
"Được." Tô Mộc Nhiễm gật đầu, đi theo sau hai người. Không chỉ tóc dài ra, cơ thể dường như cũng dài ra không ít. Nhìn bóng lưng của Chu Nguyên, Tô Mộc Nhiễm thầm đánh giá một chút, bên môi là nụ cười khẽ.
Hai người hàn huyên trên đường một hồi, Chu Nguyên ôm Lạc Lạc ngồi ở ghế sau, liên tục nói chuyện phiếm với con bé, nói về các bạn ở trong nhà trẻ a, còn nói những chuyện xảy ra gần đây a, rõ ràng là tuần nào cũng có video call, nhưng mà con bé lại giống như đã rất lâu rất lâu rồi không gặp, ôm Chu Nguyên chít chít meo meo nói liên tục.
Lúc đi ngang qua quảng trường, tiếng người ồn ào, thiên tính mê chơi của con nít liền trổi dậy, nhìn chằm chằm đoàn người náo nhiệt tới lui không chuyển mắt. Chu Nguyên nhìn bộ dạng này, đương nhiên hiểu được lòng con bé nghĩ gì, liền thương lượng với Tô Mộc Nhiễm một chút, dắt Lạc Lạc xuống xe.
Lạc Lạc rất nghe lời, không có chạy lung tung, ngoan ngoãn để Chu Nguyên dắt tay sau đó trông ngóng chung quanh. Tô Mộc Nhiễm đứng bên cạnh, nhìn hai người một lớn một nhỏ nhìn chằm chằm tủ kính bên cạnh quảng trường nói liên tục, ý cười trong đáy mắt càng tỏa ra dịu dàng.
Lúc đi ngang qua một cửa hàng, Lạc Lạc không ngừng nhìn con gấu trong tủ kính. Tô Mộc Nhiễm đứng bên cạnh, nhìn bóng hình hai người phản chiếu trên tấm kính, có hơi thất thần. Hơi thở ấm áp từ bên tai truyền đến, khiến Tô Mộc Nhiễm bỗng chốc tỉnh lại, "Cô muốn hả?" Chu Nguyên tiến đến gần, theo ánh mắt của Tô Mộc Nhiễm nhìn qua con gấu thật to kia, khẽ hỏi.
Vô thức, Tô Mộc Nhiễm rụt người một chút, lắc đầu. Chu Nguyên cười, có hơi bất đắc dĩ, "Nếu không sao cô lại nhìn chằm chằm vậy, nhanh thôi, Lạc Lạc nói muốn vào trong xem." Dứt lời, thoải mái đưa tay nắm bàn tay Tô Mộc Nhiễm buông bên người.
Lòng bàn tay ấm áp bao lấy mu bàn tay lạnh lẽo, cảm giác ấm áp liền truyền vào lòng. Nhìn người bên cạnh, Tô Mộc Nhiễm buông lỏng bàn tay đang siết chặt, để nàng chặt chẽ bắt được mình.
Nhận thấy nàng thả lỏng, Chu Nguyên được một tấc lại muốn tiến một thước đưa tay chen vào khe hở giữa các ngón tay nàng, dưới ống tay áo khoác rộng thùng thình, cùng người phụ nữ nàng ngày đêm nhung nhớ, mười ngón giao nhau.
Lễ giáng sinh mỗi năm đều náo nhiệt như vậy, từng đôi tình nhân dắt tay nhau lướt qua, Chu Nguyên một tay dắt Tô Mộc Nhiễm, một tay dắt Lạc Lạc, đi qua chiếc tủ kính trang hoàng lộng lẫy, đột nhiên có ảo giác bọn họ vốn nên là như vậy.
Gần quảng trường có một cửa hàng bán hoa, năm ngoái Chu Nguyên còn ở đây làm công nửa ngày. Bà chủ là một người phụ nữ trung niên lúc nào cũng cười ôn hòa, cách một năm không gặp bà vẫn nhận ra Chu Nguyên dù nàng đã thay đổi rất nhiều. Bởi vì muốn ôn chuyện, Tô Mộc Nhiễm cũng không quấy rầy Chu Nguyên, dắt Lạc Lạc nói vào trong cửa hàng xem. Quen thuộc hàn huyên nói mấy câu, bà chủ liền lôi kéo Chu Nguyên kề tai nói nhỏ, vị này là tỷ tỷ của con à, Chu Nguyên cười lắc đầu, không phải, đây là lão sư của con.
Bà chủ nói lão sư còn trẻ thật nha, giáng sinh không hẹn hò với bạn trai, mà đi cùng con cũng thật là. Chu Nguyên cười cười, cô ấy không có bạn trai. Bà chủ giận liếc mắt, cô nương đẹp như thế sao lại không có bạn trai, con cũng đâu còn nhỏ nữa a.
Sau khi cảm thán xong, xoay người rút một nhánh hồng đã được bao rất đẹp bên cạnh ra, nói là dì tặng con một nhánh hồng, chúc con sớm ngày tìm được bạn trai. Chu Nguyên cười cười đáp lại, sau đó cầm lấy nhánh hoa nói tạm biệt với bà chủ.
Tô Mộc Nhiễm và Lạc Lạc xem này nọ ở bên trong, sau khi đi ra thì thấy Chu Nguyên cầm nhánh hồng đứng canh ở cửa, hiếu kỳ nhìn chằm chằm nhánh hoa trong tay đối phương nói, "Ai tặng em vậy."
Chu Nguyên cười cười, đưa hoa đến trước mặt Tô Mộc Nhiễm, "Ừm, tặng cô. Bà chủ cho em miễn phí nói là có thể tặng bạn trai, nhưng mà em không có bạn trai nên chỉ có thể tặng cô."
Nhìn đóa hồng xinh đẹp còn vương nước ở trước mắt, Tô Mộc Nhiễm không có đưa tay nhận lấy, chỉ mím môi hỏi lại, "Tại sao tặng cô?"
Chu Nguyên nhún vai, vẻ mặt không có gì đáng kể nhưng giọng điệu lại vô cùng đứng đắn, "Vì em theo đuổi cô mà, không tặng cô hoa hồng thì tặng ai a."
". . ." Tô Mộc Nhiễm nhìn Chu Nguyên hiếm khi ngả ngớn, bất đắc dĩ cười một chút, than thở, "Chu Nguyên, em trở nên xấu xa rồi."
Không thể nói vì nguyên nhân gì, nàng đưa tay, nhận lấy nhánh hồng kia. . .
Mùa đông dai dẳng sẽ qua đi, mùa xuân, sắp đến rồi sao?===
♪ Sáng hôm nay trời đã nắng lên rồi
Cầm tay nhau chúng ta ra vườn chơi
Ngắm bướm xinh đùa trên cánh hoa hồng
Mùa xuân tới hát ca reo vui mừng ♪
Đùa chứ, đường cứ rắc ra như vậy, mình ngán quá trả lại tôi chương trước đê!
Đừng đánh editor, editor chỉ là một người không ưa ngọt 囧
Chương kế: Áo cưới và này nọ