Đệ thất thập thất chương: Thân cận và này nọ
Thật lâu thật lâu trước kia, trong đôi mắt của rất nhiều người Tô Mộc Nhiễm từng nhìn thấy ánh mắt như vậy, nhưng mà ấn tượng không có khắc sâu như người đang ở trước mặt nàng. Tô Mộc Nhiễm nhìn, vô ý thức nghiêng đầu tránh né.
Lại trì hoãn một hồi, Tô Mộc Nhiễm nói, "Được rồi, nãy giờ chơi cũng nhiều, sắp đến giờ về. Cô đưa em đến siêu thị mua gì đó mai em ăn dọc đường về, em thấy sao?"
Chu Nguyên nhoẻn môi cười, đáp, "Được." Vừa rồi Tô Mộc Nhiễm tránh né ánh mắt của nàng không phải nàng không thấy, nhưng mà, có người từng nói, muốn tránh né cái gì đó có nghĩa là lo lắng sẽ xảy ra cái gì, chẳng phải đây mà chứng minh, Tô Mộc Nhiễm như vậy là sợ sẽ xảy ra cái gì với mình sao? Không thể không nói, mình ở trong lòng nàng rốt cuộc cũng có chỗ đứng, mặc kệ là chỗ nào cũng đều tốt cả, nghĩ như vậy dọc đường đi Chu Nguyên cười vui vẻ không ngừng.
Bên cạnh tiểu khu nhà Tô Mộc Nhiễm có một siêu thị khổng lồ. Lạc Lạc cũng hay đi theo Tô Mộc Nhiễm đến đây mua vài thứ, cho nên nha đầu đến nơi quen thuộc liền dắt Chu Nguyên đi thẳng đến khu quà vặt.
Chu Nguyên đẩy xe sóng vai đi cùng Tô Mộc Nhiễm, Lạc Lạc ở đằng trước, thấy được đồ ăn vặt mình thích ăn sẽ bắt lấy ném vào xe đẩy, vừa ném vừa nói với Chu Nguyên cái này ăn ngon lắm. Chu Nguyên đi sau lưng, nghe nó nói vậy thì thở dài một hơi, là em ăn hay chị ăn a! Nhưng thấy con bé hăng hái như thế cũng chỉ có thể gật đầu ừ ừ ừm ừm.
Tô Mộc Nhiễm ở bên cạnh nhìn con gái mình liên tục ném đồ ăn vặt nó thích vào xe đẩy, mà Chu Nguyên bên cạnh lại là bộ dạng không có hăng hái, nhìn một xe đồ ăn vặt đều là con gái mình mưu đồ tìm lợi ích, vì vậy sau khi trong xe hết một nửa đều là đồ ăn vặt Tô Mộc Nhiễm bắt đầu đưa tay đem những món ăn vào dễ nóng thả lại chỗ cũ.
Lạc Lạc ném đồ vào trong xe, Tô Mộc Nhiễm đi phía sau đem đồ ăn thả lại chỗ cũ. Chu Nguyên ở bên cạnh nhìn hành động của hai mẹ con mỉm cười không nói. Đẩy xe một đường đi ra khu ăn vặt, lúc này Lạc Lạc mới rảnh rỗi hăng hái quay đầu lại nhìn, vừa nhìn, nguy rồi, đồ ăn bỏ vào chạy đâu hết rồi?!
"Ế?" Nó nhìn chằm chằm chiếc xe đẩy, kinh ngạc mở to hai mắt, "Nguyên Đại, đồ ăn ngon người ta bỏ vào đâu rồi?"
Vừa rồi Tô Mộc Nhiễm đã rẽ qua một khu khác, cho nên lúc này cũng chỉ còn một mình Chu Nguyên đối đầu với con bé, Chu Nguyên nhướng mày, vẻ mặt bình tĩnh, "Trả rồi."
"Ế, tại sao?" Lạc Lạc nghi hoặc hỏi, "Nguyên Đại không thích ăn hả?"
"Không phải, mà là nhiều quá chị ăn không hết." Chu Nguyên nói thật, em nha sắp ném đầy một xe đồ ăn vặt rồi! Con bé thích ăn quà vặt Chu Nguyên có biết, chỉ là không biết thì ra lại dữ như vậy.
"Con có thể giúp Nguyên Đại ăn mà!" Chu Nguyên vừa nói xong con bé liền gấp gáp trả lời.
"Ồ~ " Chu Nguyên cúi đầu, như cười như không nhìn đứa trẻ trước xe, "Giúp chị ăn?" Nàng híp mắt, sắc mặt trông không tốt lắm, "Thì ra em mua cho mình chứ không phải cho chị a, làm sao bây giờ, đột nhiên người ta cảm thấy thật đau lòng." Khóe miệng nàng hạ xuống, giả bộ khổ sở.
"Con. . . đương nhiên là con mua cho Nguyên Đại a." Nhưng mà. . . nhưng mà người ta cũng rất rất muốn ăn.
Chu Nguyên nhìn Lạc Lạc bỗng chốc ủ rũ, khẽ cười một tiếng, nhìn nó ôn hòa nói, "Con nít a, không thể ăn nhiều quà vặt, ăn nhiều quà vặt sẽ không cao còn sâu răng nha, không tốt chút nào."
Lạc Lạc nghe nàng nói thì ngẩng đầu, đôi mắt nhìn nàng lấp lánh sáng. Chu Nguyên thấy nó có nghe lời mình nói, cho nên tiếp tục, "Em xem a, Mạch Nha trong lớp có phải bị sâu răng không, còn rất bự a, mập vậy chạy rất khó khăn, do nó ăn nhiều quà vặt nên mới như vậy đó."
". . ." Lạc Lạc suy nghĩ một chút trong lớp mình có một bạn hàm răng đen như mực dáng vẻ mập mạp, cơ thể nhỏ nhắn liền run run, vội vã lắc đầu, "Không muốn."
"Vậy không nên ăn nhiều, ăn nhiều rau và trái cây, có biết chưa?" Chu Nguyên thấy mục đích mình đạt được, ngay sau đó liền tiếp thêm một câu.
"Dạ." Lạc Lạc gật đầu, ngoan ngoãn trả lời, "Con biết rồi." Nói xong lại nhìn thoáng qua quà vặt trong xe, nắm góc áo, bộ dạng vì nghĩa lớn phải hi sinh, "Sau này con không bao giờ ăn quà vặt nữa, con sẽ ngoan nghe lời."
Nhìn bộ dạng nhỏ nhắn đó, thoạt nhìn như muốn mạng của nó vậy, Chu Nguyên cười cười, "Cũng không phải là không thể ăn, thỉnh thoảng ăn một chút, chỉ cần không ăn nhiều."
"Thật ạ?" Đôi mắt Lạc Lạc lại lóe sáng.
"Ừm." Nhìn bộ dáng đáng thương của nó, Chu Nguyên chỉ có thể ôn hòa cười.
Quả nhiên, coi như biết cách dạy dỗ con nít thế nào nhưng mà vẫn không thể kiềm chế ý muốn cưng chiều con bé, hai cụ ông cụ bà Tô gia cũng như vậy, rõ ràng cả nhà đều là giáo viên, nhưng mà đối với tiểu bảo bối quả thật có thể dùng từ cưng chiều để hình dung. Nhìn gương mặt Lạc Lạc vui vẻ như thế, Chu Nguyên lắc đầu, dạy dỗ con nít như thế a, không tốt, không tốt.
Sau khi mua xong những thứ cần thiết, Chu Nguyên đẩy xe đi tìm Tô Mộc Nhiễm. Tìm một hồi tìm thấy cơ thể mảnh khảnh của đối phương bên khu đồ dùng hằng ngày. Đối phương đang kiễng chân với tay lấy đồ trên khung tủ, Chu Nguyên vừa thấy lập tức đưa Lạc Lạc đẩy xe đi đến.
Ỷ vào chiều cao nàng đứng sau lưng Tô Mộc Nhiễm dễ dàng lấy được món đồ xuống, "Là cái này hả?" Lấy đồ xuống cho Tô Mộc Nhiễm, Chu Nguyên sát bên người nàng ân cần hỏi.
"Cám ơn." Nhìn đồ mình muốn lấy xuất hiện ở trước mắt, Tô Mộc Nhiễm nói một tiếng cám ơn. Xoay người quay đầu lại, ngẩng đầu nhìn thấy chính là ánh mắt dịu dàng của Chu Nguyên, lúc này nàng mới phát hiện, hai người đứng quá gần nhau, vô thức Tô Mộc Nhiễm lùi về sau một bước.
Nhưng mà sau lưng nàng là chiếc kệ, nàng có thể trốn đi đâu. Chu Nguyên thấy nàng lùi về sau, cơ thể đột nhiên lảo đảo, thiếu chút nữa đụng đổ đống cốc thủy tinh, nhanh tay lẹ mắt kéo nàng về, "Cẩn thận." Chu Nguyên cau mày, nắm chặt lấy đối phương, thấp giọng nhắc nhở.
Cánh tay bị đối phương nắm lấy, cơ thể kề sát nhau, cự ly gần như thế khiến Tô Mộc Nhiễm quẫn bách dị thường, nắm lấy đối phương nàng đứng thẳng người, di chuyển qua bên hông một chút, vô cùng ngại ngùng nói cám ơn.
Hành động có thể nói là giãy giụa của đối phương làm Chu Nguyên sửng sốt, nhìn cánh tay còn để giữa không trung của mình, Chu Nguyên giật mình, mím môi nói một câu, không có gì. Trong một lúc ngắn ngủi, bầu không khí trở nên vô cùng ngượng ngùng.
Tô Mộc Nhiễm cười cười, đem đồ đặt vào xe đẩy, "Đã mua xong rồi, vậy đi tính tiền thôi." Chỉ là nụ cười ấy, nhìn thế nào cũng là gượng gạo.
Chu Nguyên cảm thấy lòng mình đau buốt, làm sao cũng thấy khó chịu. Nhưng mà vẫn như bình thường, mang lên chiếc mặt nạ nhu hòa, cười nói, "Ừm."
Dưới tình huống hai người đều có chút khác lạ, mang theo đứa trẻ đi tính tiền.
Trên đường về nhà, không ai nói chuyện. Thỉnh thoảng nói vài câu, nhưng nghe làm sao cũng thấy khác lạ, vì vậy dứt khoát không nói gì. Chu Nguyên ngồi phía sau, rủ mắt ôm Lạc Lạc, thần sắc bên trong, không rõ nghĩa. Mình, vừa bị Tô Mộc Nhiễm cự tuyệt sao?
Tuy có từng nghĩ đến sau khi Tô Mộc Nhiễm biết được sẽ trốn tránh mình, nhưng mà không nghĩ ra mình nên đối mặt với tình huống ấy như thế nào. Lúc chuyện xảy ra, nàng trở tay không kịp hay nói đúng hơn là không thể thích ứng. Quả nhiên là mình yêu cô ấy, nếu không sao lại để ý đến việc này, để ý đến việc không dám đối mặt với nỗi đau lần đầu tiên bị cự tuyệt lan tràn đến tứ chi bách cốt. . .
Đúng là. . . không xong a.
Sự từ chối không quá rõ ràng của Tô Mộc Nhiễm, Chu Nguyên không cảm thấy tổn thương là chuyện không thể nào. Dù có là người giữ bình tĩnh tốt thế nào đối mặt với tình cảm vẫn sẽ có lúc ngớ ngẩn, cũng may từ nhỏ đến lớn tâm lý của nàng luôn rất tốt, cũng biết cách khống chế bản thân, trong khoảng thời gian từ siêu thị về nhà, Chu Nguyên đã điều chỉnh xong tâm tình của mình, đùa giỡn với Lạc Lạc cho đến khi về tới nhà. . .
Thấy nàng không khác với trước đây, Tô Mộc Nhiễm cũng thở phào một hơi, từ từ thả lỏng cái gì đó vừa đè nặng nàng, khôi phục dáng vẻ vốn có.
Ba người mang theo một đống đồ về đến cửa nhà, sau khi ấn chuông thì mẹ Tô ra mở cửa, chỉ là sau khi đem đồ vào nhà, Tô Mộc Nhiễm thấy bốn người ngồi ở phòng khách, trong lòng lộp bộp một chút, cảm giác không tốt liền nảy lên trong lòng.
Sau khi về đến nhà, thấy mẹ Tô đang làm cơm, Chu Nguyên cũng vào bếp phụ giúp, nàng không thể không đi, bởi vì bầu không khí ở phòng khách thật sự không hợp cho nàng ở lại.
Trong phòng khách nhiều ra ba người, hai người trưởng bối cùng một người đàn ông. Vừa nhìn đã biết là một gia đình, cả nhà tới thăm hỏi Tô gia. Trưởng bối thì đến thăm bạn thân, nhà bạn thân có một cô con gái mà nhà mình có một cậu con trai, hai đứa trẻ đều là đã lớn vân vân, tình tiết này có bao nhiêu thân thiết. Ma ma ma, còn chưa nói đến hôm nay bày tỏ bị người trong lòng ghét bỏ sau đó còn gặp được tình địch, trốn vào bếp tự liếm vết thương của mình Chu Nguyên bày tỏ đúng là quá say.
Ma, hôm nay thật đúng là, chua xót.
Chu Nguyên giúp mẹ Tô rửa rau, thỉnh thoảng được khen vài tiếng giỏi giang thì cũng gián đoạn nghe được một vài chuyện.
Nghe được mỗi một câu, lòng nặng trĩu thêm một phần.
Nhà kia họ Phạm, Phạm gia và Tô gia là bạn thân lâu năm. Phạm gia gần đây chuyển tới thành phố N, thuận tiện thăm viếng người bạn đã lâu không gặp. Ừ, được rồi, công tử Phạm gia, chính là người thanh niên trẻ kia, tuổi còn trẻ đã đầy hứa hẹn lại còn hiếu thuận, hơn nữa chính là tuổi vẫn chưa kết hôn.
Chu Nguyên càng nghe lòng càng lạnh, nghe giọng điệu của mẹ Tô, hình như bà rất hài lòng về người đó, hơn nữa Phạm gia cũng rất thích Tô Mộc Nhiễm. . .
Càng nghe lòng Chu Nguyên càng khó chịu, ngoại trừ thỉnh thoảng đáp lại vài câu, nàng thật sự không biết nên nói gì.
Nhưng mà, thật ra nàng biết được một điều, hôm nay, là sinh nhật của Tô Mộc Nhiễm. . . sinh nhật a, những thứ có thể tống khứ đi trong đầu nàng cũng đã tống, nên làm thế nào cho tốt đây. . .
Nghĩ đến việc này nàng không thể chú ý chuyện bên ngoài nữa, ngược lại bắt đầu chuẩn bị một vài thứ để chúc mừng sinh nhật đối phương. Quà là phải có, nhưng mà, thật ra cũng chỉ có thể nấu một chén mì cho Tô Mộc Nhiễm, nàng không biết thói quen người phương nam, nhưng mà trong nhà nàng có thói quen sinh nhật sẽ ăn mì trường thọ, cho nên hỏi mẹ Tô một chút, quyết định nấu mì cho Tô Mộc Nhiễm.
Lúc đó mẹ Tô còn cười nàng, nói làm mì gì a, cháu có lòng là tốt rồi. Nhưng mà Chu Nguyên nói quấy rầy Tô Mộc Nhiễm lâu như vậy, cũng nên làm chút gì đó, mẹ Tô cũng tùy nàng, nhìn Chu Nguyên làm xong chén mì cuối cùng, mẹ Tô càng khen ngợi nàng hơn.
Nghe mẹ Tô khen thật ra Chu Nguyên có chút ngại ngùng, nếu như bà biết mình ôm tâm tư gì đối với con gái bà, không đuổi mình ra khỏi nhà mới là lạ. Vừa làm mì, Chu Nguyên vừa nghĩ vậy.
Bữa cơm tối dưới tình huống cực kỳ gian nan của Chu Nguyên mà hoàn thành, vốn cho rằng làm cơm với mẹ Tô đã là một chuyện vô cùng cực kỳ thê thảm, nhưng mà không nghĩ tới chuyện vô cùng cực kỳ thê thảm hơn lại ở phía sau.
Cái gọi là hơn năm không gặp Mộc Nhiễm cũng có con rồi, rõ ràng hồi đó vẫn là một đứa con nít, Mộc Nhiễm trước đây đáng yêu xinh xắn, bây giờ càng thêm đáng yêu a!
Cái gì gọi là Mộc Nhiễm khi còn bé đuổi theo Phạm Thành con bác gọi ca ca, kết quả làm muội muội mà thành gia sớm hơn cả ca ca!
Cái gì gọi là Lạc Lạc thật ngoan thật đáng yêu giống như Mộc Nhiễm còn bé, ta khinh, rõ ràng Lạc Lạc giống cha nó hơn mà! Bác có thể trợn mắt nói dối thêm tí không a!
Nhìn bốn người lớn ghép đôi Tô Mộc Nhiễm và Phạm Thành công tử Phạm gia, cảm giác bốn người lớn cười đùa vô cùng hòa thuận, Chu Nguyên ngồi bên cạnh Lạc Lạc tim như bị bóp nghẹt. Cái này, coi như loli có bán đáng yêu thế nào cũng không cứu được trái tim ngàn thương trăm lỗ của nàng.
Lạc Lạc thông minh nhạy cảm phát giác bầu không khí trên bàn cơm không đúng, gia gia và nãi nãi không quen biết thoạt nhìn rất được ông bà ngoại thích, nhưng mà mẹ và Nguyên Đại lại không vui. Đặc biệt là Nguyên Đại, nó nhạy cảm phát hiện hào quang quanh người Chu Nguyên có gì đó sai sai.
Nhìn Nguyên Đại vùi đầu ăn cơm, Lạc Lạc đưa tay, gắp cho Chu Nguyên một miếng rau, "Nguyên Đại, ăn đi." Miệng nó toàn là dầu mỡ, lại không quên an ủi Chu Nguyên.
Chu Nguyên ngẩng đầu, liếc mắt nhìn qua Lạc Lạc có chút lo lắng cho mình, cười cười, "Ừm."
Nhưng mà, tương tác của hai đứa con trẻ lại rơi vào mắt Tô Mộc Nhiễm, nhìn trên bàn, hai đứa gặp phải người lạ cũng không biết cách đối đáp vùi đầu giả bộ làm quai bảo bảo, Tô Mộc Nhiễm có chút đau lòng. Không biết là cảm xúc nào thúc đẩy, nàng gắp một miếng sườn đặt vào chén Chu Nguyên, nhẹ giọng nói, "Đừng chỉ ăn cơm, còn nữa, mì em làm rất ngon."
Giọng nói của đối phương vẫn dịu dàng như thế, trên bàn cơm trò chuyện việc nhà quan trọng hơn ăn cơm này, Chu Nguyên ngẩng đầu, thấy ánh mắt vẫn dịu dàng như xưa của đối phương, có chút ủy khuất muốn khóc.