Nguyệt Nặc hạ thấp eo, sau đó lắc người về phía sau công kích người bên trái, áo ba lỗ trên người cô vì trận đấu mà ướt đẫm mồ hôi, dính sát vào cơ thể, tóc cũng ướt, chỉ cần vung nhẹ cũng có vài giọt rơi trên mặt đất, gần hai mươi cao thủ cùng công kích cô một lúc, cô vẫn thoải mái như cũ, ra tay tuyệt đối nghiêm túc, sau khi quật ngã người cuối cùng, cô đi ra bên ngoài, đưa tay ra nhận khăn và nước mà Nhân đưa đến.
Hoa Khê Trạch phát bệnh, tâm trạng của chủ tử không tốt, anh cố gắng không trêu chọc cô.
"Chuyện sao rồi?"
"Không lưu lại người nào." Nhân cúi đầu.
Nguyệt Nặc dựa đầu vào tường, nhắm mắt thở dốc, lấy một địch hai mươi cũng không thoải mái như trong tưởng tượng. "Anh cũng cho là tôi làm sao?"
Đầu Nhân lại càng thấp hơn: "Thuộc hạ không dám, chủ tử tự nhiên có suy nghĩ của mình."
Nguyệt Nặc cười nhạo một tiếng, thả khăn mặt xuống, tiếp tục trở lại sân huấn luyện, nói với mấy mười đang đứng ở đó: "Nếu không đánh bại tôi, lập tức tiến vào bên trong trận địa luyện tập một tháng cho tôi."
Lời nói của Nguyệt Nặc khiến hai mươi người kia cảm thấy kính nể, không muốn tiến vào bên trong trận địa tham gia huấn luyện khủng bố thì nhất định phải vượt qua được chủ tử, nhưng chủ tử cũng dữ dội khủng bố không kém, mới mười lăm tuổi đã có thực lực như vậy, ở trong mặt bọn họ, thực sự thì không phải là người bình thường có thể gọi.
Nhân nhặt tờ báo dưới đất lên, trên mặt bìa có tựa là: 'Vợ chồng Vương Gia Hâm và đứa con chưa chào đời chết vì tai nạn xe cộ', Doanh nghiệp Vương Gia Hâm được coi là doanh nghiệp hạng trung, nghe nói trước đó không lâu bị người khác chiếm đoạt, tất cả mọi người đều cảm thấy đáng tiếc cho cảnh ngộ mà đôi vợ chồng trẻ này gặp phải, cũng cảm thấy đáng tiếc cho đứa trẻ chưa chào đời , trước đó không lâu chủ tử sai anh điều tra chuyện này, chuyện liên quan đến Tiền Canh Niên bạn thân của Vương Gia Hâm, trùng hợp lại là nhà bên cạnh nhà Dương Hân Ngôn. Nhân đặt tờ báo lên ghế, nhìn chủ tử đang liều chết huấn luyện trên sân, xác định tâm trạng của cô ấy không tốt nhất định là do Hoa Khê Trạch phát bệnh.
Điện thoại của Nhân vang lên, anh nhìn dãy số rồi ấn nút nghe: "Xin chào Bắc Đường thiếu gia."
"Tiểu Nặc đâu?"
Nhân nhìn chủ tử: "Đang ở sân huấn luyện."
Nguyệt Nặc nhận điện thoại, hét to với đầu bên kia điện thoại: "Bắc Đường Ly, về sau chuyện của tôi con mẹ nó không cần cậu quản, tôi muốn Tiền Canh Niên chết phải do tôi tự mình ra tay."
Bắc Đường Ly khẽ cười, nói: "Vậy sao em vẫn gửi thư cho Dương Hân Ngôn."
"Một người bị cậu giết chết, tôi lợi dụng một chút thì làm sao?" Nguyệt Nặc hơi tức giận.
"Buổi tối cùng ăn cơm nhé." Bắc Đường Ly tự động xem nhẹ sự tức giận của Nguyệt Nặc. "Tôi ở Hoàng Triều Đính, tôi xuống bếp, lát nữa sẽ phái trực thăng qua đón em."
Mắt lại nhìn tiêu đề của tờ báo, Nguyệt Nặc biết Bắc Đường Ly đang lo cho mình, cũng không già mồm cãi láo nữa, tâm trạng chính là không tốt: "Tôi muốn ăn Cá Lư, chuối caramel, thịt xương sườn kho tàu, tôm bóc vỏ nấu với ngô, phô mai thượng hạng, kem ở Dawson."
"Haha, được." Còn có tâm trạng yêu cầu nhiều món như vậy, Bắc Đường Ly nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt cũng nhìn về tiêu đề tờ báo trên tay. "Vậy tôi cúp máy trước."
Lần đầu tiên Nguyệt Nặc nhận nhiệm vụ bị thương, lúc đó gặp được Hứa Liên Liên còn chưa gả cho Vương Gia Hâm, Hứa Liên Liên băng bó miệng vết thương cho cô, chăm sóc cô đến nửa đêm, chỉ là sáng sớm hôm sau Nguyệt Nặc lập tức rời khỏi đó, cho đến lúc chết Hứa Liên Liên cũng không biết cô bé mà mình tiện tay cứu tên là gì, nhưng Nguyệt Nặc vẫn chú ý tin tức của cô ấy. Lúc vợ chồng Vương Gia Hâm gặp chuyện không may, Nguyệt Nặc vừa đúng lúc ra ngoài nhận nhiệm vụ, Nhân phái thuộc hạ đến Nam Phi trước một bước gặp Hứa Liên Liên, nếu Nguyệt Nặc ra tay nhất định sẽ không lưu lại người vô dụng. Chuyện qua hơn một tháng, mới được đăng báo, cánh sát vẫn cho rằng chuyện vợ chồng Vương Gia Hâm xảy ra tai nạn là ngoài ý muốn, khó trách Nguyệt Nặc lại tức giận.
Bắc Đường Ly ném tờ báo vào thùng rác, cầm chìa khóa xe rồi ra khỏi cửa, tâm trạng vì cuộc hẹn ngoài ý muốn vào buổi tối mà tốt lên rất nhiều.Sau hôm đó Dương Hân Ngôn không gặp Trình Vũ nữa, mỗi tối cô đều không ngủ được, vừa nhắm mắt lại nhìn thấy một nhà sát vách, còn có tiếng khóc của trẻ sơ sinh, đi học cũng mất hồn mất vía, hết giờ học lén đến gặp bác sĩ tâm lý, nhưng đúng lúc cô về nhà sau khi tan học lại gặp Trình Vũ đang từ nhà mình đi ra.
Dương Hân Ngôn kinh ngạc ngẩn đầu, giống như một con chim sợ cành cong: "Anh tới nhà tôi làm gì?"
Trình Vũ lạnh lùng liếc cô một cái, cười với Tần Húc Nhi, dùng giọng nói lễ phép khách khí, nhưng người khác cũng không nói xen vào được: "Dương phu nhân, hy vọng bà nói được làm được."
"Anh có ý gì?” Dương Hân Ngôn nhìn ánh mắt phiếm hồng của mẹ mình, hình như là đã khóc, “Anh nói gì với mẹ tôi? Trình Vũ, chuyện tôi thích anh không liên quan gì đến mẹ tôi, các người muốn làm gì thì nhằm vào tôi, đừng làm tổn thương người nhà của tôi, tôi không thích anh nữa, còn không được sao, tại sao các người vẫn đuổi cùng giết tận tôi?” Dương Hân Ngôn cảm thấy mình sai rồi, sai hoàn toàn, cô có năng lực gì mà đòi đấu với bọn họ, cô không nên thích người đàn ông này, anh ta và em gái anh ta đều không phải người.
“Tiểu Ngôn, đừng nói nữa, không liên quan gì đến con đâu.” Tần Húc Nhi giữ chặt con gái, đây là lỗi của bà.
“Mẹ! Mẹ không biết, là do con không nghe lời mẹ , là vì con nên mẹ mới phải chịu uất ức, bây giờ con sẽ nói rõ ràng với anh ta.”
“Không, Tiểu Ngôn, chúng ta về Mỹ thôi.”
“Tại sao?” Dương Hân Ngôn không thể tin được, mẹ muốn về ước đã vài năm rồi, cha vì mẹ mà chuyển công ty đến thành G, bây giờ mọi chuyện đã ổn định, tại sao lại phải quay về.
“Đừng hỏi nữa, Tiểu Ngôn, đây không phải là nơi chúng ta nên quay về.”Là bà quá ngây thơ rồi, cho rằng mọi chuyện trải qua nhiều năm như vậy đều đã qua rồi.
“Không, con không về.”Dương Hân Ngôn chạy đến giữ chặt Trình Vũ đứng ở cửa. “Có phải anh nói với mẹ tôi để chúng tôi rời khỏi đây không, tôi không đi, vì sao chúng tôi phải đi, tôi không thích anh, anh kết hôn với ai tôi cũng không có ý kiến, tôi chỉ hy vọng có thể yên ổn sống ở đây, chẳng lẽ như vậy cũng không được sao?”
“Thật xin lỗi, tôi không thể để một người phụ nữ có khả năng ảnh hưởng đến mẹ tôi ở lại nơi này.” Trình Vũ rất bình tĩnh, anh rất yêu mẹ mình, mặc dù Trình Trình không để ý, nhưng anh sẽ không cho phép tồn tại bất cứ nguy cơ nào, nếu đã rời khỏi lâu như vậy thì không nên quay về, nếu đã quay về thì cũng có thể rời khỏi lần nữa.
“Mẹ anh?Mẹ anh có liên quan gì đến chúng tôi?”
“Thật xin lỗi, Dương phu nhân.” Trình Vũ xoay người rời đi.
Dương Hân Ngôn cũng không rõ rốt cuộc là có chuyện gì, cô quay lại nhìn mẹ đang khóc, hy vọng bà có thể cho mình một đáp án: “Mẹ, con đang nói chuyện với mẹ đó!”
Tần Húc Nhi nói hết ân oán giữa bà và Nguyệt Độc Nhất cho con gái, nói rằng năm đó mình giống với Tiểu Ngôn, khờ dại cho rằng bọn họ có thể theo đuổi được người nhà họ Nguyệt, cho rằng chỉ cần cố gắng là có thể đạt được, kết quả thì sao?
“Nhưng chúng ta cũng không làm gì sai mà, mẹ chỉ là yêu Nguyệt Độc Nhất, mẹ cũng cứu ông ta, vì sao mẹ vẫn phải đi, vì sao người đi không phải là bọn họ!”Dương Hân Ngôn cảm thấy người nhà họ Nguyệt thật sự không thể nói lý.
“Tiểu Ngôn, đừng nói nữa, bọn họ có biện pháp để mẹ rời khỏi đây một lần, nhất định sẽ có biện pháp để mẹ rời khỏi đây lần thứ hai, là mẹ quá ngây thơ, cho rằng trở về sẽ không sao, nhưng mà….. mẹ xin lỗi con, là mẹ liên luỵ đến con.”
“Mẹ, mẹ nói gì vậy?” Dương Hân Ngôn đột nhiên nghĩ ra, “Mẹ, con biết người một nhà bên cạnh chết như thế nào, là em gái Trình Vũ giết, chúng ta đi báo cảnh sát.”
“Tiểu Ngôn, những lời này không thể nói lung tung!” Tần Húc Nhi lập tức che miệng của cô hét lớn.
Nhưng Dương Hân Ngôn bị ép đến điên rồi, không quan tâm: “Mẹ, con không nói dối, lá thưhôm đó chính là cô ta gửi cho con, chúng ta đi báo cảnh sát thôi.”
“Vô dụng thôi, chúng ta không đấu lại bọn họ đâu.Tiểu Ngôn đừng nghĩ nữa, hai ngày nữa chúng ta sẽ rời khỏi đây.”
“Nhưng cha thì sao, mẹ sẽ giải thích với cha như thế nào, bao trăm nghìn cay đắng mới chuyển công ty đến đây được, mẹ nói đi là đi được sao?”
“Mẹ….”
Cạch!
Âm thanh cửa đóng lại, kéo hai mẹ con về hiện thực, hai người nhìn Dương Hoa đang đứng ở cửa mà không biết phải làm sao, Tần Húc Nhi gắt gao nắm chặt tay, khớp ngón tay trắng bệch, cố gắng nở nụ cười: “Dương Hoa…. Anh về rồi sao…… Anh xem, em còn chưa nấu cơm….. Em lập tức nấu ngay.”
Dương Hoa không biết nếu ông ta không về sớm, thì chắc chắn sẽ không nghe được những lời nói đặc sắc của vợ mình, người vợ mà ông ta yêu nhiều năm lại yêu người đàn ông khác, vậy ông ta là gì? Vừa rồi ông ta nhận được cuộc gọi cảu người đàn ông xa lạ, lúc người đó nói ông ta còn chưa tin, nhưng bây giờ là do chính vợ mình nói ra, ông ta chính là người đần độn!
Ánh mắt nhìn Dương Hân Ngôn cũng trở nên sắc bén, nhớ tới giọng nói dễ nghe của người đàn ông kia hỏi ông ta, đứa con gái kia thật sự là của ông sao? Ông ta lập tức cảm thấy bị châm chọc đến cực điểm, vợ và con gái ông ta yêu nhiều năm như vậy, Dương Hoa dọn toàn bộ đồ đạc có thể mang đi được, xoay người rời đi.
Sức lực trên người Tần Húc Nhi giống như nước bị rút đi, té xỉu xuống ghế sofa, Dương Hân Ngôn nhớ tới ánh mắt cha nhìn mình, cả người phát lạnh: “Mẹ! Mẹ!”
Hận ý trong mắt cô dần tăng lên, cô hận Trình Vũ, hận cha, hận tất cả mọi người, cầm điện thoại: “Alo, cục cảnh sát phải không, tôi muốn báo án…..”
Bắc Đường Ly đang làm kem cho Nguyệt Nặc, nhận điện thoại, nghe được người bên kia báo cáo: “Thật sao? Cô ta thật sự khờ dại giống hệ mẹ mình.” Rải hoa quả lên, cố ý thả nhiều một chút, nhìn những giọt nước còn đọng lại trên tay, rồi đưa vào miệng, cảm giác ngọt ngấy khiến cậu nhăn mặt lại, không biết vì sao cô gái nhỏ kia lại thích ăn đồ ngọt như vậy. “Tìm người gánh tội thay.”
Cúp điện thoại, kem chúng đã làm xong, cậu đặt nó vào tủ lạnh, tiếp tục làm những món khác.
Trình Vũ vừa về đến nhà đã bị gọi vào thưphòng, Nguyệt Độc Nhất vẫn lạnh lùng như cũ, thấy con trai cũng không ngoại lệ: “Con đi gặp Tần Húc Nhi sao?”
“Vâng, chuyện của cha có một lần là được rồi, con không muốn nhìn thấy mẹ đau lòng như thế một lần nữa.” Cho dù Nguyệt Nặc không thể nhận thức được, nhưng anh lại biết mẹ làm sao có thể trải qua những ngày tháng đó.
Đôi mắt Nguyệt Độc Nhất càng thêm sâu không lường được, ông không muốn nói chuyện đó là chuyện ngoài ý muốn, dù sao cũng là chuyện đã từng phát sinh, mặc dù ông không làm chuyện gì, cũng vô cùng vô tội, nhưng ông không thể không thừa nhận đã từng có thời gian quên Trình Trình: “Cha chỉ là không ngờ chuyện này lại cần nhiều người ra tay như vậy.”
Trình Vũ nhún vai: “Tâm trạng gần đây của Tiểu Nặc không được tốt nên cũng ảnh hưởng đến những người khác mà thôi, cha cũng biết Tiểu Ly không thể nào để em gái chịu uất ức mà.” Mặc dù bình thường Tiểu Nặc rất ít khi để bản thân mình chịu bất kỳ uất ức nào. “Con chỉ không muốn chuyện của hai người họ truyền đến tai mẹ thôi, cho nên mới quyết định, sao vạy, cha không hài lòng sao?”
“Không.” Nguyệt Độc Nhất biết con trai luôn để ý chuyện này, nếu chuyện này đã giải quyết rồi thì cũng không có gì phải bàn nữa: “Nghe nói con muốn cưới Lucy rồi?”
Nói đến vị hôn thê, Trình Vũ nở nụ cười: “Sớm muộn gì cũng sẽ lấy, con chỉ muốn dùng quyền lợi đó sớm một chút thôi.”
“Ừ, việc này con bàn với mẹ con, cha không có ý kiến.”
“Được.” Trình Vũ gật đầu rồi đứng dậy rời đi.