"Lucy...Lucy...Tôi yêu chị..."
"Bá Văn, em điên rồi, chị là chị em!"
Cho dù Lucy có phản kháng như thế nào đi chăng nữa thì dường như Bá Văn đã lọt vào trong những suy nghĩ quái dị của chính mình, giờ phút này anh ta chỉ nhìn thấy đôi môi đỏ thắm mê người của Lucy, không để ý đến phản kháng của cô mà hôn lên.
"Bá Văn! Em tính táo một chút đi!" Lucy dùng hết sức lực đẩy anh ta ra, mới chạy được hai bước đã bị anh ta túm lấy đè trên mặt đất.
"Tôi cực kỳ tỉnh táo, tôi yêu chị nhiều năm như vậy, trước kia ông nội là trở ngại, bây giờ ông ấy mất rồi, tôi sẽ không để chị rời đi nữa!" Bá Văn vùi mặt vào cô Lucy, nụ hôn ẩm ướt của anh ta khiến trong lòng cô nổi lên một trận ghê tởm.
Nửa thân dưới bị đè năng nên không có cách nào nhúc nhích, thừa dịp Bá Văn ngẩng đầu lên cô tát một cái vào mặt anh ta, một cái tát này cũng đánh tỉnh Bá Văn, Lucy thấy anh sững sờ trên người mình, nhục nhã kéo lại áo ngủ, lạnh lùng nhìn người em trai khiến cô cảm thấy xa lạ này. "Cậu cút đi! Tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa!"
Bá Văn nhìn thấy những giọt nước mắt trên má cô, muốn giơ tay lau đi, rồi lại sợ nhìn thấy ánh mắt chán ghét của cô, nắm chặt tay đến mức những ngón tay trở nên trắng bệch."Tôi không hối hận việc làm hôm nay."
Cửa phòng mở ra rồi đóng lại, Lucy cắn môi, nghĩ không ra tại sao mọi chuyện lại thành như vậy, Bá Văn vẫn đối xử tốt với mình, từ khi nào thì cậu ta lại có suy nghĩ khác, nhưng cho dù là như vậy thì cậu ta cũng không thể làm chuyện này với mình được. Cô bấm số điện thoại đã sớm thuộc nằm lòng, nghe được âm thanh đầu bên kia điện thoại, những sợ hãi, hoang mang trong lòng đều biến mất, cô khóc nấc lên.
"Đã xảy ra chuyện gì rồi sao?"
Cuối cùng thì giọng nói của anh có thể khiến cô yên tâm, Lucy lau nước mắt, không muốn để Trình Vũ biết chuyện vừa rồi. "Không, tình hình của ông nội không tốt lắm, có lẽ cũng không kéo dài được mấy ngày nữa. Trình Vũ, em cảm thấy sợ, vì sao cái chết lại gần ta đến như thế."
"Lucy, chúng ta đều sẽ già đi, rồi cũng sẽ có một ngày phải rời đi thôi."
"Em không cho anh rời đi sớm hơn em." Nghĩ đến chuyện người yêu mình sẽ rời xa mình, Lucy hoảng hốt.
"Anh sẽ cố hết sức."
Nghe Trình Vũ bất đắc dĩ đáp ứng, Lucy bật cười. "Thật ngốc, nói mấy câu lừa bịp làm em vui vẻ anh sẽ chết sao."
"Không còn sớm nữa, ngủ sớm một chút đi, nếu không thì làm sao có sức để chăm sóc ông nội chứ."
"Vâng." Lucy lưu luyến cúp điện thoại.
Trình Vũ tắt máy, cũng không lên giường đi ngủ, mà đến gian phòng cuối hành lang, gõ cửa phòng Nguyệt Nặc, nhìn thấy em gái đặt chân lên bàn máy tính, trên tay còn ôm một lọ ô mai lớn. Thấy Trình Vũ đi vào phòng cô, nở nụ cười không có ý tốt.
"Anh cần biết Lucy đã xảy ra chuyện gì." Trình Vũ cũng không vòng vo.
Nguyệt Nặc cũng sẽ không để anh trai cô chiếm được lợi ích. "Bây giờ biết tầm quan trọng của những người em phái đi theo mọi người chưa, biết quy tắc của em gái anh rồi đấy..."
Nhưng Trình Vũ không phải là Huyền Dịch, anh lấy điện thoại ra."Anh nghĩ nên gọi điện cho Tiểu Ly rồi, cậu ấy sẽ rất vui nếu biết mỗi lần em gái đều chạy tới chỗ kia."
"Được rồi, được rồi, em đầu hàng!" Nguyệt Nặc khẩn trường cướp lấy điện thoại của anh, cô vô cùng tin tưởng ông anh trai gặp sắc quên nghĩa của mình sẽ vì chị dâu mà bán đứng em gái, chuyển màn hình máy tính về phía anh, mở lại những hình ảnh vừa mới được truyền qua đây, Trình Vũ nhếch môi, ngón tay vô thức gõ xuống mặt bàn, Nguyệt Nặc ôm lọ ô mai của cô tránh ra xa, mỗi lần anh trai cô lộ vẻ mặt kia thì chắc chắn có người gặp xui xẻo, cái người tên Bá Văn kia nên nén đau buồn.
Bầy trời, ánh sáng hy vọng duy nhất bị che khuất, che hoàn toàn, khiến người khác không có không gian để thở. Mưa rơi tí tách, thê lương rơi khắp bầu trời. Lucy mặc quần áo tang màu đen, mũ vành có mảnh lụa đen che khuất khuôn mặt trắng xanh của cô, cô yên lặng nghe những lời của cha sứ:
(Một đoạn về lời của cha sứ, mình không rõ lắm về Đạo Thiên Chúa nên xin phép được bỏ qua, chém linh tinh sai là hỏng bét)
Mưa chảy dài theo những chiếc ô màu đen rơi xuống đất, nước mưa rơi ướt giày, lệ rơi ướt mặt. Cuối cùng có phải bao nhiêu người khóc cùng nhau thì mưa mới có thể có rơi liên tục không ngừng, bầu trời mới có thể không ngừng rơi nước mắt. Đã từng có những ngày ông nội mở ô che mưa cho cô, hôm nay vị trí bên canh không còn, chỉ còn lại một chút nhớ thương.
.
Lucy không biết cô về nhà như thế nào, cô đẩy cửa phòng sách ông nội thích ngồi nhất ra, cũng chiếc bàn đó, cũng giá sách đó, cũng chiếc sô pha đó, cũng xích đu đó nhưng bây giờ lại cảm thấy không giống xưa, có lẽ vì hoàn cảnh cũng không giống xưa nữa rồi.
Cốc cốc cốc...
"Vào đi."
"Tiểu thư Lucy, tôi là luật sư của ông Dawson, tôi thay mặt ông Dawson tuyên đọc di chúc của ông ấy."
"Ừ." Lucy gật đầu, thể hiện bọn họ có thể tiến vào, đi sau luật sư chính là bà cô ở xa trăm năm khó gặp kia, sau đó là Bá Văn, nhìn thấy anh ta, Lucy có chút không quen quay mặt đi. Nếu muốn cô đối xử với anh ta giống như trước kia thì dường như là chuyện không có khả năng.
Tất cả ngồi vào chỗ của mình, luật sư lấy di chúc từ trong túi đựng công văn ra, nhưng lại không đọc, bà cô Kelly không kiên nhẫn. "Tuyên đọc nhanh đi, tôi lấy phần của mình xong sẽ đi ngay."
"Xin lỗi, tôi còn phải đợi tất cả mọi người có mặt trong di chúc đến đầy đủ mới có thể tuyên đọc."
"Còn ai nữa?" Kelly kích động dùng giọng nói gay gắt hỏi, đã có thêm một người ngoài phân chia tài sản với mình, lại thêm một người khác nữa, chẳng phải bà ta sẽ bị chia ít đi sao.
"Thật xin lỗi, đã tới chậm." Người tới là một thanh niên mặc chiếc áo phông màu xanh, vẻ mặt giống như hai mươi tuổi, để kiểu tóc học sinh, ánh mắt trong suốt giống như một đóa hoa sen sẽ chưa từng bị nhiễm bẩn, cậu ta cười chào những người ngồi trong phòng một tiếng."Chào mọi người."
"Nếu những người có mặt trong di chúc đều đã đến đủ, vậy thì tôi bắt đầu tuyên đọc di chúc của ông Dawson Ibu Brenda."
"Đợi một chút, thằng nhóc này là ai, cậu ta dựa vào cái gì mà cũng là người được hưởng di chúc." Kelly hỏi vấn đề mà Bá Văn cũng muốn hỏi.
"Theo di chúc viết, cậu Hoa Khê Trạch là con trai của ông Gall Ibu Brenda và bà Hoa Tương Tương, cũng chính là cháu nội của ông Dawson Ibu Brenda, đương nhiên có quyền thừa kế tài sản sau khi ông ấy qua đời."
"Cái gì? Gall nuôi con riêng ở bên ngoài, làm sao tôi biết được cậu ta có thật sự là cháu nội không. Vô duyên vô cớ lôi thêm một người ở bên ngoài nói là người thừa kế."
"Ở đây có giấy chứng nhận DNA của cậu ấy, không cần nghi ngờ."
"Bà cô, nếu là ý của ông nội, chúng ta nên tôn trọng một chút." Lucy cảm thấy đầu đã rất đau rồi, Kelly bị Lucy nói, đành nén uất ức, nói như thế nào thì cô cháu gái này mới đúng là người mà anh trai bà ta yêu thương nhất, về sau bà ta còn phải dựa vào đứa cháu này nữa.
"Pháo đài ở nước Anh và hơn ba mươi suất bất động sản của Dawson Ibu Brenda chia cho Kelly Ibu Brenda, sáu mươi phần trăm cổ phần công ty Điện Tử khoa học kỹ thuật thuộc quyền thừa kế của cháu gái Lucy Ibu Brenda, sau này nếu Lucy Ibu Brenda kết hôn, có thể thông qua đồng ý của tiểu thư Lucy chuyển thành danh nghĩa của người chồng, hai mươi phần trăm do cậu Hoa Khê Trạch kế thừa, hai mươi phần trăm còn lại cho con nuôi Bá Văn Ibu Brenda, nhưng quy định không được chuyển nhượng, mua bán, hoặc tặng. Phía trên là phân chia tài sản của ông Dawson."
"Không có khả năng! Nhất định là sai rồi, dựa vào cái gì mà một người nhặt được và một người tự dưng xuất hiện lại được hai mươi phần trăm cổ phần của công ty, nhưng tôi lại không có!" Kelly cảm thấy không công bằng, bà ta là em gái của ông ấy mà.
"Thật xin lỗi, thưa bà, di chúc của ông Dawson viết như thế."
"Bà cô, gộp pháo đài ở nước Anh cùng bất động sản lại cũng được vài tỷ, bà chưa từng đến thăm cháu và ông nội, ông nội để lại nhiều tài sản cho bà như vậy cũng coi như là đã suy nghĩ đến bà rồi, đừng không biết đủ."
"Lucy." Bá Văn gọi cô quay lại.
Lucy nắm chuôi cửa."Ngày mai tôi sẽ đến Dawson, cậu thông báo cho tất cả cán bộ từ quản lý trở lên sẽ có cuộc họp." Cô không muốn làm như vậy, là Bá Văn ép cô.
"Cậu theo tôi." Lucy cười gật đầu nói với người từ đầu đến cuối vẫn cười kia.
"Hừ! Dù sao cũng không phải con ruột, lúc chia tài sản đã nhìn ra rồi, sớm muộn gì cũng Lucy bị thu hồi quyền quản lý Dawson, tôi thấy cậu vội vàng vô ích nhiều năm như vậy, haha." Kelly dùng ánh mắt vui sướng khi người gặp họa nhìn Bá Văn, cũng rời khỏi căn phòng.
Lucy dẫn Hoa Khê Trạch đến phòng khách. "Ngồi đi, muốn uống gì?"
"Nước lọc, cảm ơn."
Lucy đưa cốc nước cho anh ta. "Cậu tên là Hoa Khê Trạch sao?"
"Vâng." Hoa Khê Trạch vân vê miệng cốc nước.
"Mẹ cậu là người Trung Quốc sao?"
"Vâng." Hoa Khê Trạch mỉm cười gật đầu, trên mặt có một loại ánh sáng giống như ánh mặt trời vậy.
"Mẹ tôi cũng là người Trung Quốc, thật xin lỗi tôi không có ác ý với cậu, chỉ là bỗng nhiên nghe được cha ở bên ngoài có con riêng thì vẫn có chút ngạc nhiên, dù sao ông nội nói cho tôi biết cha tôi rất yêu mẹ tôi."
"Tôi có thể hiểu." Hoa Khê Trạch gật đầu.
"Có điều nếu di chúc của ông nội đã quyết đinh như vậy, tôi cũng sẽ tôn trọng lựa chọn của ông nội, về sau có khó khăn gì có thể tới tìm tôi, dù sao tôi cũng là chị cậu." Buông khúc mắc trong lòng xuống, thật ra có rất nhiều chuyện sau khi ông nội qua đời Lucy đều không còn quan tâm nữa, trên đời này vẫn còn có người có cùng huyết mạch với mình thì âu cũng là một chuyện may mắn.
"Được ạ."
Lucy cảm thấy những điều khiến người ta cảm thấy nặng nề sau mười hai giờ trưa lại vì nụ cười trong sáng của cậu bé này mà thay đổi. Nhưng sau một lần cải triều hoán đại (trong truyện này có thể hiểu là thay đổi người quản lý, thay đổi thời kỳ) cũng không thể dùng nụ cười tươi tắn là có thể giải quyết mọi vấn đề. Nền móng của Dawson rất vững chắc, một thế hệ luôn có một thế hệ người trung thành khác, huống chi còn có người cố gắng bồi dưỡng, từ khi Dawson Ibu Brenda thả tay để Bá Văn bắt đầu tiếp xúc với công ty, anh ta cũng cũng bắt đầu bồi dưỡng năng lực của mình, mặc dù vẫn có một số người ủng hộ Lucy nhưng dù sao từ khi công ty đi vào hoạt động Lucy không tiếp xúc nhiều, cho nên lúc Lucy ngồi vào vị trí ở văn phòng tổng giám đốc, có một số người không hẹn mà cùng đưa đơn từ chức.
Nhóm người này đều chiếm vị trí quan trọng trong công ty, nếu đột nhiên từ chức, thì đương nhiên những công việc công ty đang thực hiện sẽ xuất hiện đứt gãy. Lucy nhìn về phía Bá Văn đang ngồi bên cạnh, hy vọng anh ta có thể nói một câu, trước kia Dawson đều do anh ta xử lý, nhưng từ đầu đến cuối Bá Văn lại giống như không nhìn Lucy một cái, cúi đầu nhìn văn kiện trên tay mình.
"Tiểu thư Lucy, chúng tôi đều do một tay quản lý Bá Văn đào tạo, Dawson có thể có hôm nay, không thể bỏ qua công lao của quản lý Bá Văn, tiểu thư Lucy không quen thuộc với hoạt động của công ty, nếu Dawson giao cho tiểu thư Lucy không bằng giao cho quản lý Bá Văn, nếu tiểu thư Lucy khăng khăng quay về Dawson thì chúng tôi chỉ có thể từ chức." Người dẫn đầu là quản lý bộ phận Thị trường phát biểu lý do thoái thác đã được bàn bạc từ trước.
Chuyện đến mức này, Lucy không có khả năng không nhìn ra chuyện này đã có âm mưu từ trước, nhóm người bọn họ đoán chắc rằng trong thời gian ngắn cô không thể tìm thấy người tài cho nên mới uy hiếp cô giao quyển quản lý công ty ra, nếu cô phản đối, bọn họ sẽ thật sự từ chức, như vậy thì Dawson cũng xong rồi, nếu cô đồng ý, lại đúng ý của Bá Văn.
Giữa lúc cô đang khó xử, cửa phòng họp đột nhiên mở ra.
"Nếu mọi người khăng khăng từ chức, chúng tôi sẽ không giữ lại nữa."
Trình Vũ mặc tây trang màu đen, mang phong cách thống trị vốn có, anh chậm rãi đến bên cạnh Lucy, hôn trán cô một cái, dịu dàng nói. "Thật xin lỗi, anh tới chậm."
Ánh mắt chua xót, Lucy lắc đầu. "Không có."
Trình Vũ tới gần tai cô."Thật ra anh không thích mặc tây trang đâu, nhưng vì em nên có ngoại lệ, cần phải bồi thường anh đó."
Trình Vũ nói cực kỳ mập mờ, lỗ tai Lucy đỏ đến rỉ máu, hai bên mái đều được nhuộm một vệt đỏ hồng, Bá Văn ghen tỵ đến đỏ mắt.