Trình Trình chính là một người có dây thần kinh đơn giản, chỉ một lòng lao vào nghiên cứu vi khuẩn trên kính hiển vi, dù sao thì đối mặt với những ánh mắt không thân thiện kia cô cũng trực tiếp coi thường, điều này làm cho mọi người đều tròn mắt và hết sức khó chịu, dĩ nhiên ngoài khó chịu ra thì trong lòng còn nghĩ tới một thứ gì đó, một mình tiểu nha đầu như cô lại có thể nhìn ra được cái gì chứ, ngay cả Mặc ca còn phải bó tay nữa kìa.
Kết quả lại lớn hơn mọi người dự kiến, Trình Trình còn tăng cường tạo ra các loại thuốc thử nghiệm, thao tác trên các loại công cụ vô cùng thành thạo, trừ lúc cô động vào thì liền có người ra tay ngăn cản, liền bị Mặc Vũ liếc mắt phải trở về, bởi vì không có cái này thì còn có cái khác, tay nghề của Trình Trình còn tốt hơn anh nhiều lần.
Trình Trình liền nhập tâm đến nỗi quên mất mình là ai, còn bất chợt sai bảo người bên cạnh, lấy cho cô cái này, cầm giúp cô cái kia, mà Mặc Vũ lúc này cũng hiển nhiên trở thành trợ lý của cô, cứ như vậy mà qua hết buổi trưa, mà Trình Trình cũng lộ ra nụ cười đầu tiên, dĩ nhiên là đang đeo khẩu trang, nên không nhìn ra cô đang cười, nhưng ánh mắt cong cong như vầng trăng kia lại không che giấu được nụ cười: “Cũng thật may mắn, đây là loại vi khuẩn mà gần đây tôi cũng đang nghiên cứu, cũng không phải là không có thuốc chữa, thật may là tốc độ lây bệnh không nhanh lắm, tốt nhất là đem những người bệnh kia cách ly, giữ không khí trong sạch, quần áo sạch sẽ.”
“Cô chắc chắn chứ?” Mặc Vũ liền hỏi thật nghiêm túc.
Trình Trình liền gật đầu một cái, nhưng bây giờ cô mệt lắm rồi, tốt nhất hãy để cô nghỉ ngơi rồi lại thảo luận vấn đề này, đi ra khỏi phòng thí nghiệm, Mặc vũ lại càng thêm chắc chắn là anh đã gặp cô ở đâu rồi.
“Mặc ca, cô ấy thật sự có năng lực giải quyết sao? Đây cũng không phải là chuyện đùa.”
“Cậu đã gặp qua một người một chữ cũng không biết lại sử dụng thành thạo dụng cụ nghiên cứu thế này hay sao?” Mặc Vũ liền hỏi ngược lại.
Người nọ liền lắc đầu một cái, cũng không nói gì nữa.
“Anh là Viêm lão đại à, hiện giờ tôi rất mệt mỏi, có thể tìm cho tôi chỗ nghỉ ngơi một chút được không”
Ánh mắt phức tạp của Viêm Hạng liền nhìn sang Trình Trình, hiển nhiên là anh ta cũng đã nghe được đoạn đối thoại kia, hơi do dự một chút, liền gọi Lâm Trần đưa Trình Trình đi nghỉ ngơi.
Sau này mỗi ngày Trình Trình đều chạy tới chạy lui giữa Hắc Hạng và phòng thí nghiệm, cô và Viêm Hạng càng ngày càng ngày thân thiết hơn, từ Viêm lão đại biến thành Viêm đại ca, cả phân hội ai cũng biết lão đại đã cứu một nhân viên phục vụ từ trong Dạ Lan ra. Hôm nay Trình Trình vẫn từ Hắc Hạng trở về như mọi ngày, thật trùng hợp nghe được Lâm Trần và một người khác hay ở cạnh Viêm Hạng là Tề Hạo nói chuyện.
“Thật ra thì Trình Trình tiểu thư cũng không tồi đâu, nếu có thể ở chung cùng với lão đại thì tốt quá.” Lâm Trần nói nhỏ.
“Nghĩ gì thế, Trình Trình tiểu thư là một nữ phục vụ tại Dạ Lan cơ mà, sao có thể xứng với đại ca của chúng ta được, bên cạnh đại ca phụ nữ nào mà không cos, Trình Trình tiểu thư mặc dù không tệ, nhưng thân phận thấp kém, không được, không được.”
“Vậy thì đại ca phải thích thì mới được, chú xem đi đại ca đâu có đối xử với ai tốt như Trình Trình tiểu thư đâu.”
Tề Hạo liền suy nghĩ nửa ngày, cũng gật đầu: “Cũng đúng, nhưng đừng có quên là còn có Thẩm tiểu thư nữa nhưng nghe nói chuyện của trình Trình tiểu thư, nên đã vội vã trở về rồi.”
Trình Trình liền làm như không có chuyện gì xảy ra, liền đi tới cạnh bọn họ, cười hì hì chào hỏi: “Chào Lâm đại ca, Tề đại ca.”
Thấy trình Trình nên hai người lập tức ngậm miệng lại, không biết cô có nghe được gì không, có chút xấu hổ nên cười cười. Sau khi đi qua bọn họ, Trình Trình mới thở nhẹ một hơi, nghĩ lại đoạn đối thoại vừa rồi giữa hai người, cô cảm thấy cũng có điểm đúng, liền mỉm cười, liền đoán mò về cô gái mà họ nói.
Vừa đẩy cửa ra, lúc này Viêm Hạng còn chưa trở về, vốn là phòng khách không có ai, lại có một cô gái đang ngồi, cô gái kia mặc một bộ quần áo có in hoa, cộng thêm mái tóc dài tới eo, là một người đẹp trong veo như nước. Khiến cho Trình Trình nhìn thấy cũng có chút ngây người, mặc dù Tạ Tư Lệ rất thu hút nhưng cô gái nhu nhược như nước này lại càng dễ hấp dẫn ánh mắt của đàn ông, làm cho Trình Trình có chút ngây người.
“Trình Trình?” Mỹ nữ liền lên tiếng, Trình Trình đang thừ người ra liền hồi hồn, gật đầu một cái.
“Xin chào, tôi là Thẩm Kiều.” Mỹ nữ liền đưa đôi bàn tay mềm mại không xương ra, Trình Trình liền cầm lấy, nhưng vừa tiếp xúc cô đã nhăn mày lại, chờ đối phương buông tay ra, tay của cô đã đỏ bừng, liền có chút cảnh giác nhìn người trước mặt, thì ra những người đẹp đều là hoa hồng có gai. Có lẽ Thẩm Kiều mà bọn Lâm Trần nói lúc trước chính là người này rồi.
“Nghe nói cô là cô gái mà Viêm đại ca mang từ Dạ Lan về?” Thẩm Kiều liền nhìn Trình Trình từ trên xuống dưới, “Không tệ, Dạ Lan lúc nào thì đã sử dụng người như cây ôliu non thế này? Viêm đại ca chỉ là nhất thời thích cái mới lạ thôi, thời gian dài rồi cũng chán, chớ mong mỏi mà được làm phượng hoàng. Chim sẻ thì chỉ là chim sẻ mà thôi, cùng lắm thì chỉ là một con gà núi.”
Trình Trình liền trợn tròn mắt, đối với lời nói vũ nhục của đối phương thì chỉ có thể giận quá hóa cười, cô không biết tại sao những lời vô học này lại có thể từ trong miệng của một người đẹp như vậy nói ra, nhưng cô cũng xác định là mình không bao giờ hiểu được loại người này: “Tôi chưa bao giờ nghĩ tới sẽ làm Phượng hoàng gì đó, nếu như Thẩm tiểu thư không còn gì để nói, tôi đi trước.”
Trình Trình liền nói giọng bình thản, không muốn cùng người tranh chấp, trong mắt của Thẩm Kiều lại trở thành thái độ tự cao tự đại, không muốn nói chuyện với mình, một kỹ nữ hộp đêm lại dám coi thường đại tiểu thư của Thẩm gia như cô ta, trong cơn giận dữ cô ta liền vung ra một cái tát, nhưng lại dừng giữa không trung.
Trình Trình theo bản năng liền ngây người, sau đó lại thấy buồn cười rồi cong cong khóe miệng,có lẽ là bị đánh hơi nhiều cho nên cô phát hiện ra, hở một chút là người ta lại động tay, cô cũng mơ hồ bị biến thành bản năng trốn tránh rồi, nụ cười của Trình Trình ở trong mắt của Thẩm Kiều liền biến thành nụ cười khinh thường cô ta không biết tự lượng sức, vừa định vung tay lên lần nữa thì nghe Trình Trình sửng sốt một chút rồi kêu lên: “Viêm đại ca.”
Thẩm Kiều liền lập tức xoay người, khôi phục lại nụ cười hoàn mỹ: “Viêm đại ca.”
Đối với việc Thẩm Kiều nhanh chóng thay đổi sắc mặt, Trình Trình chỉ hơi bất ngờ trong chốc lát, sau đó lại cười cười, Viêm Hạng nhìn Trình Trình đang cười cười, sau đó lại nhàn nhạt liếc qua Thẩm Kiều: “Sao cô lại tới đây?”
“Rất lâu không gặp anh rồi, anh em nói em qua thăm anh.” Thẩm Kiều liền nhu hòa trả lời.
Ánh mắt của Viêm Hạng lại trở nên nhu hòa: “Sao Thẩm Lỗi lại không tới đây được?”
“Anh ấy có việc, anh ấy đã gọi điện thoại cho em rồi.”
“À.” Viêm Hạng liền gật đầu, rồi xoay người nhìn về phía Trình Trình: “Hôm nay em đã đến Hắc Hạng rồi à?”
“Dù sao thì cũng không có chuyện gì, em đi nghỉ ngơi một chút, hai người cứ nói chuyện đi.” Trình Trình liền cảm thấy luồng áp lực đến từ Thẩm Kiều, dù sao cô cũng không muốn cùng cô ta tranh chấp.
“Đi đi, ăn cơm tối anh sẽ gọi em.” Con ngươi của Viêm Hạng nhìn Trình Trình có chút dịu dàng.
Không nghĩ là anh sẽ cùng Trình Trình lên lầu, thế nhưng lại không thể chạy theo Viêm Hạng, hàm răng của cô ta liền cắn chặt môi dưới, lòng càng thêm hận người phụ nữ không tim không phổi đó.