Bà Xã Triệu Đô Mua Một Tặng Một

chương 16: 9999 đóa hoa hồng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trình An Nhã từ trước giờ vẫn luôn khiêm tốn và thanh khiết, trong phút chốc đã trở nên nổi tiếng, trở thành nữ thần được chú ý nhất trong MBS, được mệnh danh là người phụ nữ mạnh mẽ nhất trong lịch sử MBS từ lúc thành lập tới nay, chẳng bao lâu đã truyền đi khắp công ty.

Trong khoảng thời gian dài, trong MBS có người nói đến Louis, tự khắc nhớ tới câu nói: Trâu già muốn gặm cỏ non, cưa sừng làm nghé.

Diệp tam thiếu vừa về tới công ty thì nghe tới những lời bàn tán đó, nhếch mép cười, tinh thần sảng khoái.

“Trình An Nhã hôm nay thể hiện rất tốt, tăng tiền thưởng.” Anh thốt ra câu này khiến cho đám Lưu Tiểu Điềm đang tao nhã nhẹ nhàng bước vào phòng tổng giám đốc lập tức hét lên, Trình An Nhã mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, làm việc rất nghiêm túc.

Tăng lương còn tạm được, tăng thưởng thì nói làm gì, thưởng chỉ có một tháng, tăng lương thì cả một năm.

Phòng thư ký bận rộn tới mức không thể ngừng tay chân, việc Louis trở thành phó tổng của MBS đã là sự thực, trước mắt việc Diệp Sâm cần làm là khống chế quyền lực của anh ta.

Khi cô đưa tài liệu vào cho Diệp tam thiếu xem lại, anh xoay chiếc bút trong tay cười mà như không hỏi Trình An Nhã, “Trở thành nữ thần trong đề tài bàn tán cảm giác như nào?”

“Tạm thời thì cảm thấy cũng tuyệt.” Trình An Nhã mỉm cười đưa đống tài liệu đặt trên bàn Diệp Sâm, “Diệp tổng mời xem qua.”

Diệp tam thiếu liếc nhìn đống giấy tờ chất thành đống như núi, năng lực của tiểu nha đầu này, anh biết rõ, không cần quá lo lắng, hiện tại anh quan tâm tới việc khác hơn, “Nghe nói có rất nhiều người muốn theo đuổi em?”

Anh vừa xem camera của nhà ăn nhân viên, vây quanh Trình An Nhã cũng thật không ít đàn ông, anh biết rõ Trình An Nhã xinh đẹp, được gọi là hoa khôi của MBS, nhưng anh không ngờ rằng có nhiều đàn ông để ý đến người phụ nữ của anh như thế.

Vẫn chưa xem tới đoạn Louis xuất hiện, anh đã cảm thấy hỏa khí bốc nghi ngút, rất muốn dùng lửa đốt thành than những tay thuộc hạ không có mắt này, anh cực kỳ ghét những người đàn ông khác nhìn ngắm Trình An Nhã, gã nào cũng như con ong vậy, Diệp tam thiếu méo mó này đặc biệt ghi nhớ từng người một.

Lúc xem tới đoạn hình ảnh hoàng tử u sầu Louis xuất hiện, lại có khí phách đến như vậy, hỏa khí bốc lên đỉnh điểm, nhưng sau đó vì việc Trình An Nhã trêu chọc Louis thì lại cười toét miệng.

Nhưng vẫn không sảng khoái.

“Bản cô nương từ khi học mẫu giáo đã có một tá người theo đuổi, đặc biệt là khi ở Luân Đôn càng nhiều, anh có ý kiến gì à?” Trình An Nhã nhướn mày, dịu dàng phản vấn, ánh mắt ôn hòa đến không thể ôn hòa hơn được nữa.

“Có ý kiến, anh sẽ khiến họ làm việc quá sức mà chết.” Diệp tam thiếu cười lớn, nhả từng chẽ qua kẽ răng, cười một cách hết sức là đen tối méo mó.

Bởi thế, sau đó mấy ngày liền, những đấng tinh anh này liên tục bị tăng ca, bận rộn làm hết hạng mục này đến hạng mục khác, một ngày ngủ không đến hai tiếng đồng hồ, thiếu chút nữa thì chết vì lao động kiệt sức, đã thế tổng giám đốc đại nhân còn ra lệnh, tăng ca không lương, bọn họ cảm thấy rất kỳ lạ, rất vô duyên vô cớ.

“Tùy anh thôi.” Trình An Nhã cười ngọt ngào.

Hai người nhìn nhau cười, người này so với người kia điềm đĩnh, người này so với người kia đen tối, méo mó.

Muốn biết như thế nào gọi là nam dâm nữ tặc thì mời xem Diệp tam thiếu và Trình An Nhã.

“Đúng rồi, quên nói với em một việc, vừa nãy anh đã đi gặp Đường Tứ thì gặp anh họ tốt của em.” Diệp tam thiếu nhân mạnh ba từ anh họ tốt, thần sắc lạnh lùng, “Anh ta nhờ anh nói với em, nên về nhà rồi.”

“Ai về nhà người nấy, tự tìm mẹ mình.” Trình An Nhã cười khẽ, ra khỏi phòng, buổi chiều còn đống việc cần phải làm, cô không có nhiều thời gian để quan tâm tới những chuyện không đâu này.

Vừa bận được một lát thì lầu một điện lên nói cô có chuyển phát nhanh, Trình An Nhã nhờ người dưới lầu chuyển lên cho, ai ngờ rằng là bó hoa hồng lớn, người giao hàng là một thanh niên trẻ tuổi giống như là vừa mới đi làm không lâu, rất lịch sự nói với Trình An Nhã, đây là chín mươi chín đóa hoa hồng.

Đám người Lưu Tiểu Điềm, Quan Như Đồng hò hét kêu lãng mạn, Trình An Nhã lặng lẽ ký tên, trong bó hoa có một tấm thiệp nhỏ, tất cả mọi người xúm lại xem, chỉ có một câu rất đơn giản, em sẽ thuộc về anh.

Ký tên, Louis.

“Oa…là của phó tổng này.” Trần Quyên kinh ngạc kêu lên, mùa xuân của Trình An Nhã đến rồi.

“Phó tổng hấp dẫn quá, lãng mạn quá…”

“An Nhã, buổi trưa em đối với người ta như thế, người ta vẫn si tình không hối hận, thật hiếm thấy, oa, cực phẩm quá.”

Đích thực rất cực phẩm.

Khóe mắt Trình An Nhã co giật, đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh toát, gió thu vi vút, sát khí đằng đằng.

Các cô gái nhanh chóng về chỗ mình, Trình An Nhã cứng đơ xoay người lại, khuôn mặt của Diệp tam thiếu tối sầm như sắp đổ mưa đến nơi, theo như kinh nghiệm trước đây thì bó hoa tươi tắn rực rỡ này rất có khả năng sẽ bị vứt xuống lầu, xóa sạch không dấu vết.

“Lưu Tiểu Điềm, Quan Như Đồng đi đặt hoa hồng đỏ cho tôi, đóa, xếp kín chỗ này.” Diệp tam thiếu lạnh lùng ném ra một câu, đóng sầm cửa lại, làm cả tầng lầu bị chấn động.

Mọi người nhìn nhau ngơ ngác, Trình An Nhã không thốt được lời nào, ngửa mặt hỏi trời xanh.

Vậy là buổi chiều đó, tập đoàn quốc tế MBS rất hoành tráng, từng bó từng bó hoa hồng được vận chuyển lên tầng trên cùng. Nụ cười mỉm của Trình An Nhã quả thật không thể trưng lên được nữa. Cô vốn dĩ muốn thử làm cho Diệp Sâm thay đổi ý kiến nhưng anh lại lạnh lùng ném ra một câu, Anh thích thế.

Diệp tam thiếu, anh thật lãng phí, có tiền cũng không thể tiêu sài như thế chứ a a a.

“Cái này…giống lễ đường kết hôn…ừm, cái đó…” Trong bầu không khí im ắng đó, Lưu Tiểu Điềm giả cười cười hai tiếng, chìa tay ra, cũng không biết là cần nói gì. Quan Như Đồng nhìn thấy tình thế vậy nháy mắt ra hiệu cho Lưu Tiểu Điềm ít nói thôi.

Trình An Nhã xoa xoa đầu lông mày có chút đau, tiếp tục mỉm cười như thường ngày, không phát biểu ý kiến gì.

Khi Diệp tam thiếu đi ra, cũng bị đơ người một lát, mắt nhìn xung quanh, đúng là một biển hoa hồng đỏ rực bao chùm cả phòng thư ký, thư ký của anh gần như bị chìm ngập trong biển hoa.

“Tôi nói, sao bốn người các cô không đi uống cà phê đi?” Diệp tam thiếu lạnh lùng nói, bốn cô gái nhìn nhau, theo anh làm việc bao năm rồi tự nhiên họ hiểu là anh đang ra lệnh đuổi khách, muốn bọn họ nhanh chóng biến mất.

Có gian tình!

Đây là suy nghĩ chung của cả bốn người bọn họ, Trình An Nhã vẫn điềm tĩnh ngồi nhìn Lưu Tiểu Điềm bọn họ rời đi.

“Tôi cảm thấy An Nhã và Diệp tổng nhất định có chuyện gì đấy?!”

“Nói thừa, người ta tặng đóa hoa, Diệp tổng tặng đóa, gấp làn, thể hiện rõ sự cạnh tranh, không có gì mới lạ.”

“Nhưng mà Diệp tổng cũng không nói là tặng An Nhã mà.”

“Đồ ngốc cũng đoán được là tặng cho Tiểu An Nhã.”

“Oa oa… Lãng mạn quá đi mất.”

“Tiếp theo đây sẽ có nhiều trò để xem rồi, Diệp tổng và phó tổng đều thích Tiểu An Nhã, cạnh tranh rất kịch liệt, nhất định sẽ có nhiều trò vui rồi.”

“Diệp tổng không phải là đã có vợ con rồi sao? An Nhã là sao chứ?”

“Đúng rồi…”

“Lẽ nào…”

“Hay là, ở lại…”

“Các cậu có gan không?”

“…không có.”

Cả tầng lầu đó ngoài một lối đi nhỏ ra còn lại chất đầy hoa hồng, Diệp tam thiếu nhìn thành quả như vậy rất đắc ý, Trình An Nhã bỏ kính ra, từ từ ngước lên nhìn, nói: “Anh có thấy vô vị không?”

“Tặng hoa cho người phụ nữ của anh sao gọi là vô vị được.”

Diệp tam thiếu khẽ cười, ngồi lên bàn làm việc của Trình An Nhã, một tay đè lên đống tài liệu mà cô đang sắp xếp, cười như cả mọt bầy ma quỷ đang khiêu vũ, “Tiểu An Nhã, thích không?”

“Anh nhìn xem em có giống như thích không?”

“Lúc hẹn hò ai là người nói thích hoa hồng?”

“Em nói anh trẻ con quá, tranh với Louis làm gì, em đâu có thích anh ta.” Trình An Nhã nhếch mép, “Diệp tổng xin bỏ tay vàng ngọc của anh ra, đang đè lên tài liệu của tôi rồi.”

Diệp tam thiếu: “…”

“Trẻ con, anh bao nhiêu tuổi?” Trình An Nhã cầm đống tài liệu trên tay gõ lên trán Diệp tam thiếu, không đánh không hả giận, “Trả lại tất cả cho em.”

“Bản thiếu gia một khi đã tặng đồ cho người khác thì không có đạo lý thu hồi lại.” Diệp tam thiếu hừ một tiếng, tránh cái đánh của Trình An Nhã, rồi bất ngờ ôm lấy cô, hai người ngã xuống biển hoa, mùi hương hoa ngào ngạt ập tới, An Nhã bị người anh đè lên, sắc hoa ánh lên càng khiến người cô thêm trắng, người và hoa đua nhau khoe sắc.

“Nói, thật sự là không thích sao?”

“…Anh rốt cuộc là muốn làm gì.” Không được ác bá như vậy chứ.

“Bản thiếu gia đang ghen, ai bảo Louis tặng hoa cho em? Cảnh cáo em, lần sau anh ta tặng mà em dám nhận, bản thiếu gia lại tặng em đóa, xem ai ngầu hơn ai?”

Trình An Nhã đẩy Diệp tam thiếu ngồi dậy, tiện tay rút ra một bông hoa, thật là đẹp, nở rất rực rỡ, nói thật lòng, cô không phải là không vui khi Diệp tam thiếu tặng cô nhiều hoa như vậy, nhưng mà…

“Diệp Sâm…”

“Tiểu An Nhã, chúng ta thỏa thuận một chuyện, khi chỉ có hai ta em đừng gọi Diệp Sâm Diệp Sâm nữa được không, xa lạ quá…”

“…Vậy gọi anh là gì? Trình An Nhã tỏ vẻ rất dễ nói chuyện.

“Ông xã?”

“Biến.”

“Gọi là ông xã thì có làm sao, người ta yêu nhau đều gọi như thế.” Vừa nghĩ tới giọng nói này của cô gọi một tiếng ông xã ngọt ngào đã đủ làm tê dại trái tim Diệp tam thiếu rồi.

“Gọi không nổi, cái khác đi, hay gọi là Sâm Sâm?” Trình An Nhã cũng tự rùng mình, đúng thật lúc nào cũng gọi Diệp Sâm Diệp Sâm xa lạ quá, ai bảo mẹ anh đặt tên anh có hai chữ chứ.

“Em là mẹ anh à?”

“Được, không gọi nữa, Diệp tam thiếu, Diệp Sâm. Đều không gọi như vậy nữa.”

“Thôi được rồi, tùy em.” Diệp tam thiếu giận dỗi quay mặt đi chỗ khác, Trình An Nhã khóc cười không xong, nhìn cả một phòng hoa rồi lại nhìn Diệp Sâm đang giận dỗi bên cạnh, trái tim Trình An Nhã bỗng mềm yếu đi một cách hồ đồ, dường như cả đời cô đã bị biển hoa này lấp đầy rồi.

“A Sâm…”

Anh toét miệng cười.

Diệp tam thiếu liền bắt lấy cô, thuận chiều cùng ngã trên hoa, Trình An Nhã nhất thời mất thăng bằng ngã lên người anh, bị Diệp tam thiếu hôn sau đắm nồng nàn.

“Tiểu An Nhã, có em thật tốt.”

“Là việc may mắn nhất đời của anh.” Trình An Nhã không e ngại gì mà chấp nhận những lời cảm khái của anh, nắm lấy cà vạt của anh ngồi dậy, mỉm cười, “Diệp tam thiếu, chúng ta thương lượng một chuyện…”

“A Sâm.”

“Anh cũng phải để cho em thời gian để thích ứng chứ…” Trình An Nhã chậm rãi bác lại, thấy sắc mặt Diệp tam thiếu nghiêm lại, cô đành đầu hàng, “Thôi được, A Sâm, chúng ta thương lượng một chuyện này, sau này anh đừng có tranh với Louis nữa, kệ người ta thích làm gì thì làm.”

“Ai bảo anh ta dám nhòm ngó người phụ nữa của anh, việc này không thể thương lượng.”

“Anh làm gì thế, phụ nữa nhòm ngó anh có thể xếp thành vòng thành phố A này, em đã nói gì anh chưa?” Trình An Nhã mỉm cười hỏi, nụ cười ngọt ngào, giọng điệu nhẹ nhàng, Diệp tam thiếu đột nhiên cảm thấy da đầu tê rần.

“Đấy là chuyện của quá khứ rồi, đừng lật nợ cũ ra nữa.”

“Sao anh vẫn chưa nghe ra nhỉ? Thảo nào lúc đi thi toàn thi trượt.”

“Anh ghen đấy, làm sao nào?” Diệp tam thiếu không thể nhẫn nhịn được bèn hét lên, gần như vỗ đất mà dậy, dáng vẻ hệt như dã thú bị đốt lông.

“Em không thích Louis, anh ghen cái gì?”

“Tự ghen.”

Trình An Nhã, “…”

Cô nhìn một biển hoa chất đầy trước mặt, lộ ra một vẻ mặt vô cùng đau khổ, “Lãng phí quá… đóa hoa hồng, bao nhiêu là tiền.”

Diệp tam thiếu, “…”

Đầu anh bỗng tối sầm lại, loại đàn bà nào thế? Lập tức nhớ đến lời Ninh Ninh, mỗi lần lễ Valentine hoa hồng mami được tặng đều mang đi bán.

Anh quay cái đầu cứng đơ của mình lại, cả một phòng đầy hoa như này, Trình An Nhã chắc có dã tâm them muốn, cho dù là bán giá rẻ thì cô ấy cũng bán được không ít tiền, Diệp tam thiếu dường như đã hình dung ra cảnh tượng Trình An Nhã đứng giữa biển hoa mà đếm tiền đếm tới mức bị chuột rút.

Anh nghiến răng nghĩ, cô ấy dám bán hoa đi, thì anh sẽ tàn sát cô.

Ánh mắt của hai người đúng lúc gặp nhau, trong một con mắt của Trình An Nhã hiện rõ ràng tờ nhân dân tệ, hai người đều yên lặng nhìn nhau, giống như đang đọ sức xem cuối cùng ai sẽ nghe lời ai, đột nhiên cùng bật cười.

“Không được phép mang đi bán.” Diệp tam thiếu nghiến răng nghiến lợi nhả ra từng từ, “Nếu không anh sẽ bóp chết em.”

“A Sâm, em nói anh lòng dạ thật hẹp hòi, em nào có nghĩ bán chúng đi, đang suy tư việc khác.” Trình An Nhã cười một cách rất dịu dàng tình cảm, sắc mặt Diệp Sâm dịu đi chút, chỉ thấy cô ấy chìa tay ra, “Thẻ ngân hàng bao gồm thẻ tín dụng, thẻ lương, sổ tiết kiệm, nộp đây.”

Diệp tam thiếu bị hành động này của cô làm cho bất ngờ, ngơ ngác, “Tại sao?”

“Bởi vì anh tiêu tiền rất lãng phí nên từ nay về sau trong nhà chi tiêu đông nào đều do em quản lý, tiền của anh bị tịch thu.” Cô nói một cách hùng hồn, không cho phép cãi lại, vẻ mặt là: “Nếu anh dám có ý khác em sẽ bỏ anh không thương tiếc.”

Khóe mắt Diệp tam thiếu co giật, tiền của đàn ông đều do vợ quản lý, thật vô dụng, trong đầu bỗng xuất hiện một cảnh tượng.

“Bà xã ơi, cho anh tiền mua rượu.”

Ai đó yên lặng rút ra năm tệ đưa cho anh, “Đây, đi mua bia uống đi.”

Anh bị cảnh tượng này chấn động khiến cho trong ngoài mềm nhũn, lập tức nước mắt đầm đìa…

Trình An Nhã rất thưởng thức màn kịch câm này, tâm trạng đột nhiên thoải mái không thể tả, thế giới trở nên tươi đẹp biết bao, ánh nắng chan hòa, chim ca hoa nở.

“Không đưa.” Diệp tam thiếu tỏ rõ bộ coi cái chết nhẹ tựa lông hồng, tạ như thái độ kiên quyết bảo vệ trinh tiết của con gái nhà lành trước một công tử quyền thế vậy, biểu cảm này quả là kinh điển.

Cô rất bình tĩnh, mỉm cười nói: “Người ta nói, một người đàn ông yêu một người phụ nữ, sẽ đưa cho họ tất cả những gì anh ấy có, một ít tiền vậy mà anh cũng tiếc không đưa cho em, xem ra anh cũng không yêu gì em, em nghĩ em có cần suy nghĩ lại đưa con trai đi tìm tình yêu mới không.”

Im lặng, trợn mắt…

Hai trường khí hắc ám đâm vào nhau kịch liệt, cả biển hoa hồng trong phòng chút nữa thì chấn động bay hết cả lên, quả là mưa gió tiêu điều…

“Anh đưa cho em là được chứ gì?” Diệp tam thiếu thất bại thảm hại, hoa hồng đáng ghét kia, hại anh mất quyền kinh tế, ta giẫm, giẫm, giẫm chết mi. Trình An Nhã cười một cách hài lòng.

Thắng trận.

Toàn bộ tài sản của Diệp tam thiếu….vậy có khoảng bao nhiêu tiền nhỉ? Bàn tính trong tim Trình An Nhã kêu lạo xạo, con số càng ngày càng nhiều, nụ cười của Trình An Nhã càng ngày càng ngọt, đó gọi là gió xuân đắc ý, trái ngược hoàn toàn với tình cảm của Diệp tam thiếu.

đóa hồng này tặng hợp ý quá, tuyệt vời quá.

Trình An Nhã nhìn chỗ hoa đầy khắp phòng, chỉ cảm thấy hoa nở thật rực rỡ, rất nhanh một ý tưởng chớp nhoáng, cô bò dậy ngồi vào vị trí làm việc, gọi điện thoại, “Alo, tôi là Trình An Nhã, giúp tôi nối dây với giám đốc Trương của phòng truyền thông.”

Diệp tam thiếu nhướn mày, cô ấy muốn làm gì, anh đột nhiên có một dự cảm không lành.

Điện thoại đã được nối, Trình An Nhã mỉm cười nói: “Giám đốc Trương, phiền anh hãy giúp tôi phát một thông tin nội bộ, thông báo cho nhân viên của MBS là hôm nay sau giờ làm việc lên tầng , mỗi người lĩnh bông hoa hồng.”

“Hả, vì sao?” Giám đốc Trương vô cùng hiếu kì, ông ta sớm đã nghe nói là chiều nay rất nhiều bó hoa hồng được chuyển lên đỉnh lầu, việc này có liên hệ gì với thông báo cho nhân viên đi lĩnh hoa?

“Là như này, sắp đến ngày lễ tình nhân (ngày mùng tháng âm lịch ở Trung Quốc được coi là ngày lễ tình nhân) rồi, vì năm nay tài chính của MBS khó khăn, tiệc lễ tình nhân năm nay sẽ không tổ chức nữa, tổng giám đốc thấy rất có lỗi với nhân viên, đúng lúc hôm nay hoa hồng ở thành phố A khuyến mãi giảm giá, do đó anh ấy muốn dùng hoa hồng này để bồi thường cho mọi người coi như là tấm lòng của tổng giám đốc…”

Diệp tam thiếu nghe tới đây, sắc mặt xanh trắng đỏ đen lẫn lộn, nhanh chóng bò lên bàn định cướp điện thoại lại, Trình An Nhã nói: “Làm như vậy nhé, đây là mệnh lệnh.” Diệp tam thiếu chỉ kịp chụp lấy tay cô, sự việc đã được quyết định xong rồi.

“Trình An Nhã, em đang làm gì thế hả?” Diệp tam thiếu hét lớn, thể diện của anh đã bị Trình An Nhã làm cho mất hết rồi, lễ tình nhân không tổ chức nữa? chuyển thành tặng hoa hồng? Chết tiệt, thế mà cô ấy cũng nghĩ ra.

“Đây là cách hay nhất để giải quyết chỗ hoa này.” Cô cười rất ngọt, rất điềm tĩnh, một chút cũng không sợ cơn giận dữ của Diệp tam thiếu, anh sẽ cảm thấy rất mất mặt nhưng nhân viên sẽ cảm thấy rất cảm động.

Đúng như Trình An Nhã dự liệu, sau khi nhận được thông báo giám đốc Trương trước tiên là ngơ ngác, sau đó là cảm kích rơi nước mắt, phòng truyền thông nhận được tin tức này, mỗi nhân viên đều cảm thấy Diệp tổng thật sự… quá tâm lý với nhân viên.

Tin tức rất nhanh truyền đi khắp trong nội bộ MBS, hình tượng Diệp Sâm trong lòng mọi người bỗng chốc trở nên vĩ đại hơn.

Nhưng cũng có những người nghi hoặc, “Tại sao không tặng vào lễ tình nhân?”

“Không phải nói hôm nay ở thành phố A khuyến mãi giảm giá hoa hồng sao? Rẻ mà, đợi đến lễ tình nhân thì hoa đắt gấp mấy lần.”

“Ờ, hình như đúng thế.”

“Diệp tổng thật sự…khiến người khác cảm động quá.”

“Ông chủ tốt.”

Diệp Sâm lúc này chỉ muốn đâm đầu vào đậu phụ tự tử, anh cảm thấy hình tượng bao lâu nay của anh đã bị Trình An Nhã hủy hoại rồi, sự anh minh thần võ của anh, sự lạnh lùng vô tình của anh… phút chốc đã tan biến rồi.”

“Anh thà để em bán hoa đi còn hơn.” Diệp Sâm thấy hối hận vô cùng, dù nghĩ như nào anh cũng không thể ngờ là Trình An Nhã dùng chiêu này, tổng số nhân viên ở tập đoàn quốc tế MBS này cũng gần một nghìn người, tặng mỗi người mười bông là vừa hay.

“Làm như này cũng giống đi bán hoa mà.” Mắt An Nhã chớp chớp hiện ra những đồng nhân dân tệ hồng phấn, cô cười nói: “Bảng biểu dự toán cho tiệc Tình nhân vừa đưa tối qua, tài liệu em đang sắp xếp, lát nữa đưa cho anh xem. Em đã dùng hoa hồng thay thế cho tiệc rượu, vậy thì số tiền dự toán cho bữa tiệc hôm đó anh phải đưa cho em.”

Diệp tam thiếu, “…”

Chết tiệt.

Tiểu An Nhã, em tài cao quá.

Lúc tan ca, nhân viên MBS quả nhiên rất nghe lời lên tầng nhận hoa, từng tầng từng tầng một lên nhận rất quy củ, năm vị thư ký của Diệp tam thiếu bao gồm cả Trình An Nhã tự thân phát hoa cho mọi người, phát trong một tiếng đồng hồ mới phát xong.

Quan hệ của Lưu Tiểu Điềm và Trình An Nhã thân thiết nhất, bèn thầm hỏi, “Số hoa hồng này không phải là Diệp tổng tặng cho em sao?”

Ba cô gái còn lại cũng có thắc mắc tương tự.

Trình An Nhã mỉm cười lắc đầu, “Đâu phải, nếu có người đàn ông nào tặng em đóa hoa hồng, em một lời không nói lập tức kết hôn với người đó, lãng mạn quá đi.”

Khi nói những lời này An Nhã không hề quan sát xung quanh, ngoảnh đầu vừa hay nhìn thấy Diệp tam thiếu đang đứng ở đó, mặt mày âm u, nắm tay kêu răng rắc, bộ dạng rất dữ dằn, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể động chân động tay giết ai đó để trút cơn giận.

Mọi người đều bị bộ dạng này làm cho khiếp sợ, duy chỉ có Trình An Nhã cười tươi như hoa.

Diệp tam thiếu tức phát điên, anh ghen với người ta, đi mua bông hoa kết quả bị tổn thất nặng nề, mất quyền kinh tế, số hoa đó còn bị người ta làm quà lễ tình nhân tặng cho nhân viên của anh, anh đâu còn mặt mũi nào, còn bị Tiểu An Nhã lợi dụng. Bây giờ lại còn nghe An Nhã nói rất là nhẹ nhàng, “Nếu có ai tặng bông hoa hồng, liền gả cho người đó?”

Anh cũng tặng rồi mà chưa thấy cô ấy gả cho? Thật là uất ức quá.

“Đứng cả ở đây làm môn thân hộ pháp hả? Bây giờ h rồi, các cô không biết là dạ hội bắt đầu từ lúc h sao?” Ánh mắt Diệp tam thiếu lạnh lùng quét một lượt, mọi người đều cúi đầu nghe giáo huấn, ngoan ngoãn đến mức không thể ngoan ngoãn hơn.

Để chào mừng phó tổng giám đốc nhậm chức,và hơn nữa thân phận của phó tổng giám đốc rất đặc biệt, MBS không dám sơ sài, chủ tịch hội đồng quản trị Diệp Chấn Hoa ra lệnh tối nay MBS có một buổi tiệc chào mừng rất long trọng.

Đám Lưu Tiểu Điềm thấy sắc mặt Diệp tam thiếu rất kém, rất không nghĩa khí bỏ lại Trình An Nhã đi trước.

“Nếu có ai tặng bông hoa hồng, liền gả cho người đó?” Diệp tam thiếu hạ cơn giận, cười mà như không, ngũ quan tinh xảo yêu nghiệt, toát ra tà khí nặng nề.

“A Sâm, lúc nãy anh cũng có cầu hôn em đâu, sao lại trách em được.” Trình An Nhã mỉm cười.

Diệp tam thiếu cũng không phải tay vừa, từng bước từng bước ép sát Trình An Nhã tới bàn làm việc không còn đường lui, hai tay kẹp sau gáy cô, ánh mắt thâm trầm mang nụ cười hút hồn, nhìn vó vẻ tình sâu vô hạn.

Trình An Nhã than thầm, Diệp tam thiếu, bản cô nương biết anh rất có sức hút, không cần phải thể hiện như thế, hại em bị bệnh tim là anh chết chắc.

“Nếu nói vậy thì, anh lại tặng em bông hoa hồng để cầu hôn có phải em sẽ đồng ý lấy anh?” Diệp tam thiếu hỏi từng chữ một, vô cùng chậm rãi, rất đỗi dịu dàng.

Cô mỉm cười, ôm lấy mặt Diệp tam thiếu thơm chụt một cái, “A Sâm, em chỉ nói miệng thế thôi, anh thật trẻ con sao lại ngây thơ như thế?”

Diệp tam thiếu thật muốn bóp chết cô, thật sự…rất muốn, bàn tay kêu lên răng rắc, hoàng tử quyến rũ mê hoặc phút chốc biến thành ma vương hung hãn.

Anh sâu sắc lĩnh hội được tâm trạng của Louis hồi trưa là như nào, bởi vì bây giờ anh cũng bị chọc tức tới mức không thở nổi.

Tiệc rượu h bắt đầu, mãi đến h Diệp tam thiếu mới đưa năm cô thư kí đến, sự hiện diện của năm vị mỹ nhân này là tiết mục đặc sắc để đến phút cuối cùng.

Cả hội trường im phăng phắc.

Trong đầu tất cả mọi người đều nghĩ tới hai từ:

Trầm trồ.

Đi đầu tiên là Diệp tam thiếu mặc bộ đồ vest Armani màu đen, kiểu dáng rất cổ điển, rất đơn giản mà lại xa xỉ, làm toát ra khí chất bá đạo và cao quý của Diệp tam thiếu, thêm vào đó là cà vạt màu đỏ đô đã tăng thêm khí chất quyến rũ mê hoặc và vẻ đẹp tôn quý xa hoa đó.

Đi đằng sau là năm vị mỹ nữ đi thành hàng, từng người từng người đều rất lộng lẫy như tiên nữ giáng trần, Trần Quyên mang vẻ đẹp mặn mà, Lâm Nhã Lệ gợi cảm xinh đẹp, Quan Như Đồng lộng lẫy sáng chói, Lưu Tiểu Điềm tinh khiết trong sáng, Trình An Nã tao nhã vô song.

Chỉ có một mỹ nhân thì không có gì đáng hiếu kỳ, nhưng đằng này lại là năm mỹ nhân mỗi người một vẻ cùng xuất hiện quanh một hoàng tử, thật khác biệt.

Mang tính tuyệt đối, % trấn áp toàn hội trường.

“Ba, xin lỗi con đến muộn, bị tắc đường.” Diệp tam thiếu chào hỏi một cách lạnh nhạt, Diệp lão lúc này đang nói chuyện với mấy vị khách, Diệp tam thiếu vẫn giữa tác phong lạnh lùng của mình, chào hỏi qua loa.

Tất cả mọi người bàn tán xôn xao, Diệp lão im lặng trợn mắt nhìn Diệp tam thiếu như là muốn nhìn thủng một lỗ trên người anh, Diệp lão rất giận dữ, tắc đường? đã qua giờ cao điểm từ lâu, tắc đường cái gì chứ?

Diệp lão đang nổi cơn giận thì Louis cầm một ly rượu vang đi tới, mỉm cười chào hỏi với Diệp tam thiếu, Diệp tam thiếu cũng rất ôn hòa, nư anh em thân tình bắt tay với Louis.

Không xa, các máy chụp hình bấm lia lịa chụp lại cảnh này.

Sự hợp tác giữa MBS và Mafia, hai sếp bự hai bên bắt tay cười nói, đã lâu không xuất hiện trên giang hồ, nay Diệp lão cũng đích thân đến dự, điều này có thể nói là MBS rất coi trọng lần hợp tác này, càng chứng thực tiếng đồn trong giới thương gia là đúng.

Hai bên nói chuyện với nhau vài câu, ánh mắt Louis rất nhanh hướng về phía Trình An Nhã.

“Rất đẹp!”

Trình An Nhã gật đầu chào, mỉm cười không nói gì, ánh mắt Diệp tam thiếu sầm lại, không thấy rõ được biểu cảm.

Diệp lão đã rất lâu không tham dự những tiệc rượu mang tính chất công việc như này, những mối quan hệ làm ăn vẫn còn, đến tham dự buổi tiệc ngày hôm nay ngoài những ông lớn trong giới thương gia còn có các quan chức các cơ quan chính phủ, sức ảnh hưởng của Diệp lão từ trước đến nay Diệp tam thiếu không dám coi thường.

Diệp tam thiếu chào hỏ qua Louis liền đi chào hỏi những vị khách mời có mối quan hệ làm ăn với MBS, các mỹ nhân bên cạnh Diệp tam thiếu từng người từng người bị mời đi khiêu vũ, duy chỉ có Trình An Nhã là ở cạnh anh.

“Tiệc tùng như này thật vô vị.” Trình An Nhã hờ hững nói, nhìn quanh hội trường xa hoa, sự xa hoa hào nhoáng của giới thượng lưu đều được thể hiện hết ở đây, cô không hề hứng thú với buổi tiệc hôm nay, có lẽ phần nhiều là do liên quan tới Louis.

Trước đây cô cũng đã từng cùng Diệp tam thiếu tham dự những buổi tiệc rượu như thế này, nhưng không hề cảm thấy áp lực như vậy.”

“Diệp tổng, đã lâu không gặp.” Một người đàn ông khoảng năm chục tuổi bước tới chào Diệp tam thiếu, cả hai cùng chạm li chúc rượu nhau, “Chủ tịch Trương, tuổi cao rồi trí nhớ ngày càng không tốt rồi, tuần trước chúng ta mới gặp nhau mà.” Môi Diệ tam thiếu khẽ nhếch lên, là chủ tịch của một ngân hàng đầu tư quốc tếm tài sản hùng hậu, có thế có quyền trong thành phố A, với MBS cũng được coi là mối quan hệ hợp tác lâu dài, chỉ là thời gian trước khi cần vay vốn, anh nhớ như in những lời chủ tịch Trương đã nói.

Chủ tịch Trương bối rối, nhưng ông ta vẫn rất tự tin.

“Sớm đã nghe danh về vị thư ký trưởng tài mạo song toàn của cậu, thật là xinh đẹp lộng lẫy quá, Diệp tổng thật có phúc.” Chủ tịch Trương cười nham nhở nói.

Tối nay Trình An Nhã mặc lễ phục dạ hội màu đen, kiểu cách không quá hở hang, cũng không phải là cổ hủ, thiết kế rất tinh tế hài hòa khiến cho mọi người đều chú ý.

Diệp tam thiếu vốn tính phong lưu, lại là kẻ trọng hình thức nghiêm trọng, thư ký của anh ai cũng xinh đẹp duyên dáng, mọi người đều nghĩ anh công tư không rõ ràng, đều có quan hệ mờ ám với thư ký của anh.

Cô rất không hài lòng người khác dùng ánh mắt có thành kiến như vậy để nhìn Diệp Sâm.

Vị chủ tịch Trương này, Trình An Nhã cười nhạt, đầu hói, bụng phệ, chiều cao không quá m, hai con mắt nhìn trông rất gian xảo.

Haizz…tại sao hầu hết triệu phú đều lùn, đều dê?

Diệp tam thiếu cười mà như không nhếch môi nói: “Chủ tịch Trương, những lời này của ngài là có ý gì?”

Chủ tịch Trương cũng cảm nhận được Diệp Sâm không vui bèn cười haha lấp liếm, “Ý tôi là Trình tiểu thư rất xinh đẹp, cô Trình, tôi có vinh dự mời cô khiêu vũ không?”

“Thật xin lỗi, chủ tịch Trương, chân tôi đi giày cao gót không quen, có chút đau, không tiện khiêu vũ.”

Chủ tịch Trương dường như không thể ngờ được là một thư ký tép riu cũng dám từ chối lời mời của ông ta, còn đâu là thể diện, vốn dĩ thư ký đi theo sếp là để tiếp khách, những chuyện như này, thường xuyên xảy ra, nếu không tại sao gọi là đi tiếp khách?

Những thư ký khác của Diệp tam thiếu cũng bị mời đi khiêu vũ rồi, sự háo sắc của chủ tịch Trương trỗi dậy qua lời mời An Nhã khiêu vũ.

“Cô Trình, không sao đâu, điệu Valse này rất nhẹ nhàng, sẽ không làm chân cô đau đâu.” Chủ tịch Trương cười rất dê bước tới cầm tay Trình An Nhã, ông ta còn chưa kịp đến gần Trình An Nhã thì đã bị một cánh tay đầy lực giữ lại.

Diệp tam thiếu cười lạnh lùng nói: “Chủ tịch Trương, thư ký của tôi đã nói là không tiện rồi.”

“Diệp tổng, anh như này là không hiếu khách, chỉ là nhảy một bài thôi, thân làm thư ký, cô ấy cần hoàn thành trách nhiệm của mình.” Chủ tịch Trương cười lạnh lùng nói.

Trình An Nhã thầm nghĩ, trong hoàn cảnh này Diệp tam thiếu không thể nổi khùng được, hay là cô nhận lời mời của người đàn ông già này, chỉ là khiêu vũ thôi mà, lúc trước đi tiếp khách cùng Kroos, cô cũng thường xuyên bị người khác sàm sỡ, chỉ cần không quá đáng, cô có thể chịu được.

“Diệp tổng…”

“Chủ tịch Trương, thư ký của tôi không phải là gái gọi.” Trình An Nhã chưa kịp mở lời, Diệp tam thiếu cười như không cười nhướn lông mày, “Ông xem những thư ký khác của tôi nhảy cùng với những người như thế nào, ông tự đánh giá đi, xứng để thư ký của tôi khiêu vũ với ông sao?”

Diệp tam thiếu không phải là người để cho thư ký của mình bán nhan sắc đi tiếp khách, những người nhảy cuàng Lưu Tiểu Điềm và Quan Như Đồng đều là những người quen thân của anh, toàn là những quân tử chính trực ngay thẳng.

“Diệp tam thiếu, cậu…” Sỉ nhục quá rõ ràng khiến cho chủ tịch Trương thẹn quá hóa giận, “Cậu ức hiếp người quá đáng.”

“Ức hiếp ông thì sao nào? Tôi bóp chết ông dễ hơn cả bóp chết con kiến, có bản lĩnh thì ông ức hiếp lại tôi đi.” Diệp tam thiếu nhướn mày, cười mà như không, nhưng nụ cười không chạm tới đáy mắt, chỉ toát ra sự lạnh lùng đáng sợ.

Trình An Nhã kéo tay áo Diệp tam thiếu nói: “Diệp tổng, đừng nói nữa, để ông ấy đi đi.”

Đã có người bắt đầu chú ý đến bọn họ rồi, làm sự việc trở nên rắc rối không phải là chủ ý của Trình An Nhã và Diệp tam thiếu, buổi tiệc hôm nay đối với MBS rất quan trọng, nó không chỉ là buổi tiệc chúc mừng Louis nhậm chức mà là bữa tiệc kết giao giữa Mafia và MBS, mấy năm nay đây là lần đầu tiên Diệp lão tham dự, có thể thấy được là rất long trọng.

Diệp tam thiếu đã quen hành động độc đoán, nhưng đây không phải tiệc rượu bình thường, anh không thể gây chuyện được.

“Chủ tịch Trương, rất xin lỗi, hôm nay thú cưng của Diệp tổng bị ốm phải đưa đi bệnh viện nên tâm trạng anh ấy không được tốt, mong ngài thứ lỗi.” Trình An Nhã mỉm cười giảng hòa, “Hôm sau MBS chúng tôi sữ gửi một món quà hậu hĩnh để tạ lỗi.”

Cô đã quen với việc xử lý những việc như này, lời nói ngon ngọt dễ nghe, khiến người ta hài lòng, chủ tịch Trương bớt giận, cười nói với Trình An Nhã, “Có phải là đích thân em mang tới không?”

Diệp tam thiếu nhíu mày, thốt ra một chữ: “Cút.”

Chủ tịch Trương phẫn nộ, “Hừ, đi thì đi, chẳng qua chỉ là kỹ nữ riêng của cậu, có gì mà ghê gớm, ta đây không thèm.”

Diệp tam thiếu không kìm được mình đấm một cú mạnh vào hàm hắn ta, Trình An Nhã hình như nghe thấy tiếng cái gì đó gãy, cú đấm này rất mạnh, chủ tịch Trương bị đánh ra xa hai mét, miệng dính máu tươi, và có cả mấy cái răng trắng…

Chủ tịch Trương rú lên như lợn bị chọc tiết, cả hội trường im phăng phắc không một tiếng động, Trình An Nhã há mồm trợn mắt…

“Diệp Sâm, không phá hoại thì anh không vui phải không?” Diệp lão nổi giận đùng đùng, cũng không thèm để ý hoàn cảnh, chỉ hận không thể dùng gậy đánh cho Diệp Sâm bò lăn ra, Trình An Nhã bị tiếng quát của Diệp lão làm cho thủng cả màng nhĩ rồi.

Bởi vì người đánh là Diệp tam thiếu nên bảo vệ không ai dám nói gì, chỉ đến đỡ chủ tịch Trương dậy đưa đi bệnh viện.

“Ba, ba mời khách sao không để ý đến phẩm chất của họ, loại người này mà ba cũng mời, để con dạy dỗ cũng đáng đời lắm.”

“Anh…” Một lời nói trúng hai đích, đến Diệp lão cũng bị chửi theo, Diệp lão giận không kìm nén được, cách đó không xa các ống kính flash không ngừng chớp sáng, đây sẽ là tin tức hót nhất.

Hai cha con Diệp gia quan hệ bất hòa không phải là bí mật, nhưng ở trước mặt mọi người họ vẫn giữ hình ảnh là người cha hiền từ và người con hiếu thuận, chứ không đối đầu với nhau như lần này. Diệp tam thiếu cũng không phải là lần đầu đánh người, năm ngoái để bảo vệ Vưu Lợi Lợi đã đánh một CEO của một tập đoàn.

“Ba, ba cần chú ý hình tượng.” Diệp tam thiếu mỉm cười nhắc nhở, trong đôi mắt xanh phỉ thúy của Louis thoáng qua một tia tăm tối, đột nhiên, ngoài cửa có tiếng xôn xao.

Diệp tam thiếu và Diệp lão cũng ngoảnh đầu nhìn, chỉ thấy cánh nhà báo vác máy quay chạy ra cửa, tiếng xôn xao đó càng ngày càng lớn, sau đó thì nghe thấy…

“Dương lão tiên sinh…”

“Dương tổng…”

Sắc mặt Diệp tam thiếu trầm xuống, giống như một trận vũ bão sắp xảy ra.

Sự có mặt của Dương Vân và Dương Triết Khôn đã đẩy bữa tiệc nảy lên đỉnh điểm, hầu hết ánh mắt của mọi người đều dồn về phía hai ông cháu họ. Khi ông cháu họ Dương bước lại gần hai cha con họ Diệp, ánh đèn flash lại càng lóe lên dữ dội, cả bữa tiệc bắt đầu nổi lên một không khí rất quái dị.

Hai vị Diệp lão và Dương lão đấu đá với nhau gần nưh cả một đời, vì một người phụ nữ mà trở thành kẻ thù, lập tức trở thành tâm điểm của bữa tiệc, tất cả mọi người đều dồn ánh mắt về phía họ.

Hai vị hùng bá lẫy lừng trên thương trường lại một lần nữa gặp nhau tại ngõ hẹp.

Cô gái đi cùng Dương Triết Khôn là vị hôn thê trước đây của Diệp tam thiếu, Vân Nhược Hi, người ta đồn rằng cô ta đã mang thai con của Diệp tam thiếu nhưng bị Diệp tam thiếu ruồng rẫy, hiện tại là tổng giám đốc của tài phiệt Vân thị.

Những nhân vật nổi tiếng trên báo chí gần đây ở thành phố A nay được tụ tập hết ở đây, quả thật là thú vị.

“Ai mời họ đến thế?” Diệp tam thiếu nhếch môi, quay người hỏi Trần Quyên, Trần Quyên lắc đầu tỏ ý không biết, danh sách khách mời hôm nay cô đã xem qua, không có hai ông cháu họ Dương, Diệp tam thiếu nhíu mày, nhìn Diệp lão, thấy sắc mặt ông ta rất điềm tĩnh, ánh mắt sắc bén.

“Ba, ba thật đáng sợ.” Diệp tam thiếu cười nhạt, sắc mặt càng trở nên lạnh lẽo, ánh mắt thâm trầm ngầm nổi cuồng phong.

Trình An Nhã trầm tư, Diệu Hoa và tài phiệt Vân thị là hai con tốt mà Louis từng sử dụng, dùng xong liền quẳng đi, không đáng để nhắc tớ, tại sao bọn họ còn tới đây?

Cô nghĩ đến ân oán giữa Diệp lão gia và Dương lão gia, lại nghĩ đến quan hệ giữa cô và Dương gia, trong lòng đột nhiên có một sự cảm không lành.

Diệp tam thiếu đã lắng cơn giận xuống, Trình An Nhã lặng lữ nắm tay anh, anh ngoảnh đầu lại, cô nở một nụ cười ngọt ngào, tất cả mọi màu sắc đều trở nên ảm đạm trước nụ cười của cô.

Chỉ có cô là sắc màu của anh.

“Chúc mừng.” Dương Vân chìa tay ra đầu tiên, chào hỏi Diệp Chấn Hoa, thần sắc mang một nét cười, Diệp Chấn Hoa cũng chìa tay ra, bắt lấy, “Cảm ơn.”

“Dương lão tiên sinh, xin hỏi ngài được mời đến phải không?” Một nữ phóng viên hỏi.

Dương Vân cười nói: “Canh giữ nghiêm ngặt như vậy, nếu không được mời đến, tôi bay vào đây chắc?”

Cánh nhà báo bật cười, tiếp sau đó lại có phóng viên hỏi Diệp lão: “Diệp lão tiên sinh, nghe nói ngài và Dương lão tiên sinh là đối thủ, lại đấu đá nhau một đời rồi, tại sao lần này lại mời ông ấy đến dự tiệc của tập đoàn quốc tế MBS?”

“Thương trường không có kẻ thù mãi mãi.” Diệp Chấn Hoa hờ hững trả lời, xưa nay ông ta vốn rất nghiêm túc, không thích cười, dáng vẻ nhìn rất đáng sợ, không như Dương Vân được cánh nhà báo rất yêu thích.

“Vậy Diệp lão tiên sinh và Dương lão tiên sinh đã giản hòa rồi ư?”

“Chúng tôi chưa giảng hòa sao?” Dương Vân khẽ cười hỏi lại, có thể đến bữa tiệc tối nay, đều không phải là nhân vật tép riu, đều là các phóng viên có kinh nghiệm của các tờ báo lớn, rất biết nhìn sắc mặt người khác, thấy Dương Vân nói vậy, mọi người chỉ cười cho qua chuyện.

Một nữ phóng viên đặt tiêu điểm lên Vân Nhược Hi, “Vân tiểu thư, hôn sự giữa cô và Diệp tam thiếu trở nên không vui như vậy, bây giờ cô đến chúc mừng anh ấy, không có chút đau lòng sao?”

“Không thể trở thành vợ chồng, chúng tôi vẫn có thể làm bạn bè.” Vân Nhược Hi nở nụ cười lễ độ, còn cố tình đến chào hỏi Diệp tam thiếu, “Đã lâu không gặp, Diệp tổng.”

Diệp tam thiếu nhìn cô ta một cái, dường như chỉ khẽ chạm lòng bàn tay một chút rồi rời ra, “Mới đó mà em cũng thay đổi nhiều quá, anh cũng chúc mừng em.”

“Đều là nhờ phúc của anh.” Vân Nhược Hi cười nói, “Nếu như không có anh, làm sao có Vân Nhược Hi ngày hôm nay.”

Anh không đáp lời.

“Vân tiểu thư, Diệu Hoa và tài phiệt Vân Thị liên thủ đối phó với quốc tế MBS, lẽ nào là vì cô muốn báo thù chuyện tình cảm sao?” Nữ phóng viên nọ không bỏ cuộc, hỏi rất sâu sắc.

Vân Nhược Hi cười nói: “Làm sao có thể? Bây giờ tôi đã chấp chính tài phiệt Vân Thị, thương trường khó tránh khỏi cạnh tranh, mọi người đều hiểu nhầm rồi, nếu như cố ý báo thù, tại sao tôi lại xuất hiện trong buổi tiệc hôm nay?”

“Diệp tam thiếu, anh có cảm thấy cô Vân nói thật không? Đây thật sự chỉ là một trận thương chiến, không có ý báo thù sao?” Nữ phóng viên quay sang hỏi Diệp tam thiếu, trận thương chiến đó vô cùng nóng bỏng, khiến cho không ít doanh nghiệp phá sản, thị trường chứng khoán được một phen hỗn loạn, đến giờ vẫn còn tiếp tục.

Diệp tam thiếu liếc mắt, vô cùng lạnh lùng, “Trong lòng cô đã có đáp án, hà tất phải hỏi tôi?”

Nữ phóng viên đó bị Diệp tam thiếu nhìn đến mức cảm thấy nghẹt thở, không dám hỏi tiếp, một phóng viên khác lại có hứng thú với chuyện khác, “Vân tiểu thư, gần đây cô và Dương tổng rất hay đi cùng nhau, có phải sắp có tin vui rồi không?”

Vân Nhược Hi mỉm cười che miệng, có vài phần e thẹn, trả lời lấp lửng, “Chúng tôi chỉ là bạn bè.”

“Dương tổng, Vân tiểu thư nói có thật không?” Phóng viên lại nhìn Dương Triết Khôn, sắc mặt Dương Triết Khôn vô cùng tiều tụy, mặc dù vẫn là dáng vẻ ôn nhuận như ngọc của bạch mã hoàng tử, nhưng ánh mắt ảm đạm vô hồn, ngay từ đầu ánh mắt của anh đã gắn chặt vào Trình An Nhã.

Thấy phóng viên hỏi anh ta mới thu ánh mắt lại, mỉm cười nói, “Chúng tôi chỉ là bạn bè.”

Phóng viên xoay quanh vấn đề giữa Dương Triết Khôn và Vân Nhược Hi một lúc lâu, cuối cùng quay trở về trận chiến lần này giữa MBS và Diệu Hoa, có phóng viên hỏi Diệp Sâm: “Diệp tam thiếu, sau này MBS và Diệu Hoa sẽ còn tranh chấp nữa không? Hay sẽ trở thành đối tác?”

Diệp tam thiếu cười rất tao nhã, trả lời một câu rất văn vẻ: “Tôi cảm thấy vấn đề này các anh chị không nên dùng tai nghe, mà nên dùng mắt nhìn.”

Các phóng viên ngơ ngác không hiểu, dùng mắt nhìn, nhìn cái gì?

“Các người nên dùng mắt nhìn, khi nào chúng tôi hợp tác với Dương đại thiếu gia.”

Cánh phóng viên, “…”

Mọi người nhất thời im lặng không biết nói gì, ánh mắt ảm đạm của Dương Triết Khôn thoáng qua một tia giận dữ, mặt nạ trầm tĩnh của Vân Nhược Hi cũng có chút rạn vỡ, khóe môi Trình An Nhã khẽ nhếch lên.

“Tam thiếu gia…thật hài hước.” Không biết tay nhà báo dày dạn kinh nghiệm nào đã cứu vẫn tình thế, cánh phóng viên lập tức cười rộ lên, tiếng cười rất quái dị.

Cánh nhà báo gần như xoay quanh các nhân vật chính một vòng rồi mới dần dần kéo đi tìm tin tức cho riêng mình, hôm nay đến đây đều là nhân vật lớn, hầu hết thông tin đều rất có giá trị.

“Trong trường hợp này anh cũng không thể phối hợp một chút sao?” Diệp Chấn Hoa phẫn nộ, tên nghiệt chủng này, đúng là chỉ muốn một trượng đập chết cho xong, con cái quá ngỗ nghịch đối với phụ huynh mà nói không phải là việc tốt lành gì, hơn nữa lại là một cặp cha con như vậy.

“Xin lỗi, không học nổi bộ dạng giả dối của các người.” Diệp tam thiếu lạnh lùng hừ một tiếng, dẫn theo năm cô thư ký rời đi, bị Diệp lão gọi lại, “Lưu Tiểu Điềm, các cô đi trước, nên làm gì thì cứ làm.”

Các cô gái nhìn Diệp Sâm, Diệp Chấn Hoa nổi giận, “Lẽ nào chủ tịch hội đồng quản trị như ta không nói được các cô?”

Diệp tam thiếu cười lạnh lùng, gật gật đầu, các cô gái mới rời đi, sau khi Diệp tam thiếu đánh người, ông cháu Dương gia xuất hiện, tiệc rượu lại khôi phục không khí vui vẻ, giữa sân khấu lại tiếp tục các điệu vũ nhẹ nhàng của các đôi.

“Dương Vân, đưa người của ông đi, đừng xuất hiện trước mặt người Diệp gia chúng tôi.” Diệp Chấn Hoa lạnh lùng nói.

“Ba, ba nói chuyện thật lực cười, ai là người của ông ta?” Diệp tam thiếu cười nhạt chế giễu nói: “Huyết thống cách mười tám nghìn dặm rồi, một ông ngoại tồi làm gì có tư cách sai khiến cô ấy?”

“Diệp Sâm cậu…” Dương Vân nổi giận, Dương Triết Khôn cũng cực kỳ không vui.

Vân Nhược Hi lại cười chế nhạo, cô ta sớm biết Diệp Sâm và Trình An Nhã sẽ không có kết quả tốt đẹp gì, biết được bọn họ là anh em họ, cô ta sướng phát điên, gào lên báo ứng.

Dương Vân biết nếu lấy cứng chọi cứng với Diệp tam thiếu, miệng lưỡi ông ta tuyệt đối không thể thắng được Diệp tam thiếu, lập tức dịu ánh mắt, nhìn về phía Trình An Nhã, hiền từ nói: “An Nhã, cùng ông ngoại về nhà, Dương gia mới là nhà của con.”

“Thật xin lỗi, ông họ Dương, cháu họ Trình, ông giữa đường giữa chợ nhận người thân có phải là có chút buồn cười không?”

“Bất luận là con có nhận ta hay không, ta vẫn là ông ngoại của con, An Nhã, nghe lời ta, đừng tiếp tục ở bên Diệp Sâm nữa, anh ta sẽ hủy hoại đời con.” Dương lão trầm giọng nói, ánh mắt như mũi tên sắc nhọn nhìn về phía Diệp tam thiếu, “Cậu biết rõ quan hệ của hai người là như thế nào, tại sao lại cố chấp như vậy?”

“Dương Vân, muốn mang người đi thì mang đi, con trai tôi không cần ông dạy dỗ.” Diệp Chấn Hoa hừ một tiếng lạnh lùng, ông ta đối với Diệp Sâm thế nào là việc của ông ta, Dương Vân muốn chỉ chỉ trỏ trỏ với anh, hừ, hông ta cũng xứng sao?

“Hôm nay ta không muốn cãi với cậu.” Dương Vân lạnh lùng nói rồi quay sang kéo tay Trình An Nhã hiền từ nói: “An Nhã, về nhà với ông, con sẽ là công chúa nhà họ Dương, tất cả tài sản của ta sẽ là của con và Triết Khôn, hà tất để Diệp Sâm hủy hoại đời con?”

“Ông muốn cháu làm công chúa cũng cần hỏi xem cháu có đồng ý không chứ, hoàng tử của cháu ở đây, cháu muốn làm cô bé Lọ Lem, cháu không đi đâu hết.”

“Không biết xấu hổ.” Vân Nhược Hi chế nhạo một cách lạnh lùng, lời nói vừa dứt ba ánh mắt sắc nhọn chiếu thẳng vào cô ta, Diệp tam thiếu, Louis, Dương Triết Khôn đều tỏ vẻ tức giận, Vân Nhược Hi lặng lẽ câm miệng nhưng trong lòng đố kị phát điên.

Trình An Nhã, Diệp tam thiếu và Dương Triết Khôn đều là anh em họ, bọn họ đều không thể, nhưng ông trùm Mafia Italia cũng bảo vệ cô ta…. Hừ, cô ta rốt cuộc là có điểm nào tốt.

Bao nhiêu đàn ông tranh giành làm kỵ sỹ của cô ta.

“An Nhã, nếu con còn cố chấp như thế, ta sẽ khiến cậu ta thân bại danh liệt.” Dương Vân chỉ tay vào Diệp tam thiếu nói.

Diệp Chấn Hoa cười nhạt, “Dương Vân, ông vẫn chưa có đủ bản lĩnh để làm cho con trai ta thân bại danh liệt, mang cháu ngoại của ông cút khỏi đây cho tôi, tôi nhìn thấy các người là căm ghét.”

Louis hơi nhướn mày, xem hai nhà Diệp Dương đấu nhau một cách hứng thú, đôi mắt xanh phỉ thúy ấy thoáng qua một nét hứng thú rất nhạt gần như không nhìn thất, Dương Triết Khôn đau khổ vô cùng, Diệp tam thiếu trước đây xảy ra những gì anh ta không quan tâm, bây giờ anh ta chỉ muốn đưa Trình An Nhã về Dương gia, không thể trở thành tình nhân, anh ta muốn dùng thân phận người anh để che chở cho cô suốt cuộc đời.

“Ồ, tùy ông thôi.” Diệp tam thiếu cười lạnh lùng, giọng điệu từ tốn, không có biến động gì.

Trình An Nhã đột nhiên gắt lên, “Ông đã nói đủ chưa vậy?”

“An Nhã, đừng nói như thế với ông ngoại…”

“Đấy là ông anh chứ không phải ông em.” Dương Triết Khôn vẫn chưa nói hết Trình An Nhã liền ngắt lời anh ta, khuôn mặt cô phủ sắc sương lạnh, vô cùng băng giá, khoác tay Diệp Sâm, lạnh lùng nói: “Ông từng này tuổi rồi, sắp bước vào quan tài rồi, ông vẫn còn muốn làm cái gì? Cả đời tác oai tác quái vẫn chưa đủ à? Đến chết cũng muốn có người chết cùng sao, ông thật là vô liêm sỉ, lại còn ông ngoại, làm ơn đi, ông ngoại và bà ngoại tôi đã chết lâu rồi, đừng gọi tôi thân mật như thế, tôi không quen ông, và cũng không muốn có quan hệ với ông.”

“An Nhã, đừng nói nữa.” Dương Triết Khôn phẫn nộ, anh không cho phép có người nói ông anh như thế, người mà anh tôn kính nhất, dù sao đi nữa An Nhã cũng không thể nói như thế.

Louis nhíu mày, vẻ hứng thú ngập tràn trong mắt. Cô và người con gái trong tim anh thật giống nhau, yêu ghét rõ ràng, thông minh hơn người, khuôn mặt mà anh ngày đêm tương tư và gương mặt của Trình An Nhã, chập vào làm một.

Louis có chút bàng hoàng.

“Ông ấy đã làm lại sợ người khác nói sao, cướp vị hôn thê của người khác thì phải có chuẩn bị chấp nhận sự báo thù của người ta, người ta có đánh một cái thì ông cũng phải im lặng mà chịu đựng, bởi vì ông đáng đời, sau này nhìn thấy người ta thì phải tránh ra, nhưng lại luôn dùng thủ đoạn hãm hại người ta gọi gì là bản lĩnh? Ông cướp vị ôn thê của người khác sao không có bản lĩnh khiến cho người ấy sống chết vì ông, cho dù có nhảy xuống sông không chết cũng quay về tìm ông? Sau này lại còn lợi dụng con gái của mình đi báo thù người khác, ngược đãi Diệp Sâm, ông dựa vào cái gì mà thù hằn anh ấy, nếu tôi là Diệp Sâm, trong người đang chảy dòng máu của ông tôi cũng cảm thấy nhục nhã, cho nên ông đừng đến đây mà nhì nhằng mãi không dứt, còn bày ra bộ mặt hiền từ, tôi nghĩ đến những việc ông làm trước kia và bộ mặt bây giờ của ông khiến tôi cảm thấy phản cảm. Tôi đoán, ông muốn tôi về Dương gia chẳng qua chỉ là muốn tôi làm Dương Tinh thứ hai thôi chứ gì? Tôi nói cuộc đời ông sao lại thất bại đến bước này? Bà ngoại tôi cả đời không hề kể gì với mẹ tôi về ông, mẹ tôi cả đời cũng không nói với tôi về ông, điều đó nói lên điều gì? Họ không muốn tôi và ông có quan hệ liên quan gì đến nhau, bà ngoại tôi và ông ngoại tôi cả đời đều yêu thương nhau, ông không thể xen vào giữa họ được đâu, bây giờ lại tự đơn phương tình nguyện, tự nhận về mình là như thế nào? Tôi nói rồi, tôi họ Trình, tôi sẽ không từ bỏ Diệp Sâm, ông còn nói gì nữa? nói thêm vài lần tôi sẽ thay đổi chủ ý sao? Tôi đã cự tuyệt mấy lần rồi ông vẫn chưa nghe ra sao, tôi nói ông là nhiều tuổi rồi lãng tai hay là cả đời nghe không hiểu tiếng người?”

Tất cả mọi người đều há mồm trợn mắt nhìn Trình An Nhã, bao gồm cả Diệp tam thiếu và Louis.

Trình tiểu thư quả thật là nhân vật đáng nể, những lời lẽ này nói một cách rõ ràng mạch lạc, sỉ vả người khác không tiếc lời, hận không thể hổ thẹn mà chết ngay tức khắc, những lời nói sắc nhọn khiến người khác không dám lĩnh giáo, nhưng khuôn mặt cô vẫn luôn mỉm cười.

Ngữ khí của cô từ tốn chậm rãi như hồ nước tháng ba, không có chút sóng gợn nào.

Tiếng cười của Louis đã phá tan không khí im lặng, như trận gió xuân thổi qua bão tuyết mùa đông, đôi mắt phỉ thúy mang nị cười tán dương, “An Nhã, khâm phục, tôi giờ đã biết trưa nay ở nhà ăn em đối với tôi dịu dàng thế nào.”

Diệp tam thiếu nhìn sâu vào người con gái đang khoác tay anh, mặt long lanh cười, khóe môi kéo lên, vẻ dịu dàng thay thế cho tất cả phẫn nộ và uất khí, đây là Tiểu An Nhã của anh.

Anh không cần phản bác lại Dương Vân, Tiểu An Nhã của anh đã dang rộng đôi cánh để bảo vệ anh, dùng thái độ kiên định bảo vệ anh.

Người đàn ông vốn dĩ nên vì đàn bà mà che mư che gió, vì họ mà chỗng đỡ cả giang sơn, anh không cần sự bảo vệ của An Nhã, cũng có thể bình tĩnh đối mặt với cái gọi là thân bại danh liệt mà Dương Vân nói, nhưng được Trình An Nhã bảo vệ như này, đó lại là một cảm xúc khác.

Đời này kiếp này, không xa không rời.

Louis cười nói: “Đây không phải là bữa tiệc chào mừng tôi hay sao, sao lại trở thành một cuộc tranh cãi thế này?”

Dương Vân hạ cơn giận, trước mặt ông trùm Mafia ông ta cũng không dám làm bừa, Diệp Chấn Hoa không biết tại sao Louis lại bảo vệ Trình An Nhã, nhưng rõ ràng thấy anh đã nổi giận rồi, chỉ có thể cho người đến mời ông cháu họ Dương ra về.

Không khí lúc này rất yên tĩnh, Louis muốn thử mời Trình An Nhã khiêu vũ, cô vốn muốn đồng ý rồi bởi vì một câu nói của anh ta, Dương Vân mới bớt giận, nếu không cuộc tranh cãi này sẽ không lường trước được hậu quả, về tình về lý cô nên cảm ơn Louis.

Cô đang nghĩ đến việc đồng ý khiêu vũ với Louis thì bị Diệp tam thiếu kéo đến sân khấu, điệu nhảy đầu tiên của cô hôm nay, Diệp tam thiếu không cho phép người khác cướp mất của anh, Diệp tam thiếu trước giờ vẫn bá đạo như vậy, cô đã quen rồi, chỉ có thể cười xin lỗi Louis.

Louis rất phong độ, nâng ly mỉm cười thể hiện không có vấn đề gì.

Trình An Nhã quay lại nhìn thấy vẻ mặt Diệp tam thiếu đang sa sầm, cô cười, “Đừng như vậy mà, dù sao đi nữa anh ta cũng đã giải vây cho chúng ta.”

“Anh ta đã thích em rồi.”

Trình An Nhã hơi sững người, “Vì chuyện này à, thật vô vị, nghĩ cách làm sao vượt qua khó khăn của anh đi, ông già còn đang nhìn anh hằm hằm kia kìa.”

“Xưa nay anh vẫn coi ông ta là người qua đường A.”

Cô khẽ nhói lòng, thực ra trong lòng anh rất khát khao tình phụ tử, chỉ là khúc mắc quá sâu, cái chết của mẹ anh đối với anh ấn tượng quá đậm, không chịu tha thứ cho Diệp Chấn Hoa. Duyên phận giữa người với người thật kỳ lạ, rõ ràng là cha con, nhưng lại như kẻ thù, nhưng người thân thì cuối cùng cũng vẫn là người thân không thể cắt đứt quan hệ.

Khiêu vũ xong một bài, bữa tiệc cũng chuẩn bị kết thúc rồi.

Lúc ra về, Trình An Nhã nói lời cảm ơn Louis, Louis chỉ cười không nói, một lúc lâu mới hỏi một câu: “Em thật sự yêu Diệp Sâm như vậy sao?”

Cô mỉm cười, “Yêu sâu nặng.”

Louis không nói gì nữa, cô cười đi về phía Diệp tam thiếu, cùng ra về, Diệp tam thiếu thấy vậy không vui liền hỏi: “Em và anh ta nói cái gì đó?”

“Bí mật.”

Diệp tam thiếu hừ một tiếng, cô biết anh không vui, lên xe ròi dỗ dành mãi anh mới tha cho cô, cái giá phải trả là cô bị hôn cho sưng môi.

Nói cười suốt cả chặng đường, về đến nhà Ninh Ninh vẫn chưa ngủ, một mình ở phòng khác xem hoạt hình, cô theo thói quan ôm lấy cục cưng thơm liền mấy cái.

“Tối nay để cục cưng ăn cơm một mình, xin lỗi con nhé.”

Ninh Ninh cười, “Mami, không sao, con tha thứ cho mami.”

Cô xoa đầu cục cưng rồi đi lên lầu thay quần áo, tắm một cái thật sảng khoái rồi đi xuống lầu lấy nuowic, hai ba con đang ở trong thư phòng của Ninh Ninh, không biết to nhỏ chuyện gì, cô rót nước rồi ngồi ở phòng khách một lúc lâu sau mới thấy Diệp tam thiếu xuống.

“Hai người nói gì thế?”

“Bí mật.” Diệp tam thiếu vẻ vẻ học ai đó ném lại câu đó rồi đi lên lầu, Trình An Nhã không còn gì để nói chỉ có thể hỏi trời xanh, Diệp tam thiếu không được cá chép như vậy chứ.

Truyện Chữ Hay