Cậu hai phạm pháp, nhà họ Hàn không thể nào dễ dàng tha thứ được, mà những khoản nợ kia, có khả năng lớn là bẫy do cậu cả bày ra. Coi như nhổ ra hết tiền bẩn rồi, nếu cậu hai vẫn bị đòi nợ, thì ông cụ nhà họ Hàn cũng không tha thứ dễ dàng chuyện mất mặt xảy ra như vậy.
Kết quả của ông không có gì hơn là bị đuổi ra khỏi nhà họ Hàn, cuối cùng là bị người ta đòi nợ, chém chết.
Phong Thần chậm rãi thở ra một hơi, cậu cả thật sự là thủ đoạn, ngay cả anh cũng phải khâm phục.
Mà bây giờ, cậu hai vào nhà giam, không thể nghi ngờ là dùng một loại thủ đoạn khác bảo vệ cuộc đời của ông an toàn, chỉ cần qua vài năm, ông có thể được phóng thích. Chỉ là khi đó, ai cầm quyền trong nhà họ Hàn, đã khó mà nói.
"Vậy tiếp theo, chúng ta phải làm gì?"
"Yên lặng theo dõi biến hóa."
Đêm khuya dần dần phủ xuống, không khí ngoài phòng lạnh lẽo, mây đen dày đặc, hình như không lâu sau sẽ có một trận mưa lớn.
Phong Thần nhìn ngoài cửa sổ một chút, đứng dậy đi tới phòng của Tần Mặc, trời sắp mưa, nha đầu kia chắc đang sợ hãi.
Mở cửa phòng, không ngoài dự đoán, Tần Mặc bọc kín chính mình trong chăn, anh đi tới, ôm một bọc như bánh chưng vào ngực. Kéo chăn xuống, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô: " Em không sợ chết ngạt ở bên trong sao!"
"Anh đã đến rồi, sẽ không sợ."
Tần Mặc an tĩnh vùi vào trong ngực Phong Thần, ngoài phòng giọt mưa đánh vào trên cửa sổ, theo cửa sổ chảy xuống, mưa rơi dần dần lớn, trong nhà lại an tĩnh khác thường.
"Tiểu Mặc, cùng ta đi gặp mặt ông già kia, như thế nào?"
Phong Thần mặt đối mặt với cô, Tần Mặc suy nghĩ một chút, "Tốt, để cho ông ta gả anh cho em."
"Vật nhỏ, em lầm à!"
Anh buồn cười nâng cằm cô lên, dùng một loại giọng rất vô lại : "Không phải là anh gả cho em, mà là anh muốn trói em về nhà, tận tình giày xéo!"
Tần Mặc mới không để ý lời nói điên cuồng của anh : "Khi nào đi?"
"Mấy ngày nữa đi!"
Phong Thần nhắm hai mắt, suy tư phải bắt cái đuôi hồ ly của cậu cả như thế nào, từ trước đến giờ anh làm việc thật cẩn thận, nhưng chắc chắn sẽ có chỗ sơ hở để cho cậu cả chui qua!
Hai ngày mưa liên tục cũng không làm cho tâm tình Phong Thần giảm xuống, ngược lại, tâm tình của anh vẫn rất vui vẻ. Sau khi giải quyết xong vụ phiền toái với Tư Dung, anh có thể quang minh chính đại mang theo Tần Mặc đi gặp ông cụ nhà họ Hàn, ông ta cũng không cái cớ nào để phản đối.
Trời mưa xong, nhiệt độ càng trở nên mát mẻ, hình như có chút lạnh, thời điểm Tần Mặc và Phong Thần xuất hiện ở bệnh viện, khiến y tá sợ hết hồn. Sau khi nhìn thấy ông cụ nhà họ Hàn "bệnh tình nguy kịch", Phong Thần lộ ra một nụ cười giễu cợt.
Ông cụ tinh thần sáng láng đang tập thái cực bên cửa sổ, sắc mặt hồng nhuận phơn phớt, nơi nào có dáng vẻ bị bệnh!
Ông cụ nhà họ Hàn thấy anh đột nhiên xuất hiện, cũng không có lộ ra biểu tình hoang mang sợ hãi, ngược lại dương dương tự đắc ngồi trên ghế gần bệ cửa sổ, trên bàn đã chuẩn bị tốt không sai biệt.
"Thân thể ông không tệ nhỉ, cháu đưa vợ chưa cưới đến cho ông nhìn đây!"
Phong Thần kéo Tần Mặc, đứng đối diện ông cụ nhà họ Hàn, Tần Mặc mặc kệ cho cặp mắt sắc bén kia quan sát kỹ lưỡng lên lên xuống xuống, trên mặt ông cụ nhà họ Hàn không chút gợn sóng.
"Ngồi đi!"
Nụ cười ông thản nhiên, giống như một ông cụ bình thường trong nhà, kêu cháu ngoại của mình thưởng thức trà bánh. Ông cụ hòa ái này, không có sát khí dù chỉ một chút, hiền hòa khiến cho người ta muốn đến thân cận.
Nhưng Tần Mặc biết, người mặt ngoài càng vô hại, nội tâm của kẻ đó thường là phức tạp nhất. Người đó sẽ tại thời điểm ngươi không đề phòng, cho một kích nặng nhất, để ngươi vĩnh viễn đều không trở mình được.
Phong Thần tùy tùy tiện tiện ngồi xuống, không che giấu chút cưng chiều nào đối với Tần Mặc, ông cụ nhà họ Hàn hắng giọng một cái, nheo mắt lại, nhìn về phía khuôn mặt hờ hững của Tần Mặc.
"Đây chắc là con gái Tần Thọ Diệp! Nhà họ Tần mấy năm gần đây tranh đấu không nghỉ với nhà họ Lam, nước này cũng không trong nhỉ."
Trên mặt của ông lưu lại dấu vết khắc sâu qua nhiều năm tháng, cũng làm cho ông có vô số kinh nghiệm phong phú nhìn người, cô gái lạnh lùng trước mắt này, đứng chung một chỗ cùng Phong Thần, có vẻ không hợp nhau.
Nhưng không cách nào phủ định là, sự tồn tại của cô, có thể khiến Phong Thần càng thêm thuận buồm xuôi gió.
"Nước trong không có cá, nước đục mới có mưa to, không phải sao?"
Tần Mặc lẳng lặng ngồi đối diện ông cụ nhà họ Hàn, trả lời, vẻ mặt ông cụ nhà họ Hàn như nghĩ tới cái gì. Rõ ràng tuổi nhỏ như vậy, lại có thể thấy rõ lợi ích sau đó, thật sự là khó có được.
Ông âm thầm gật đầu, bày tỏ hiểu ý đối với biểu hiện Tần Mặc, "Vậy tôi có thể có chỗ tốt gì đây?"
"Cháu không muốn vị trí gia chủ nhà họ Hàn, ông đừng kéo cô ấy xuống nước."
Phong Thần nheo lại mắt, cầm thật chặt tay nhỏ bé của Tần Mặc, anh sẽ không đi theo con đường ông ta bày ra.
"Trên tay cháu còn có buôn bán thuộc về nhà họ Hàn, phần trách nhiệm này cháu không được phép đẩy xuống!"
Hai mắt ông cụ nhà họ Hàn lập tức hiện ra ánh sáng lạnh, thật ra thì phân tranh trong nhà, đã bắt đầu từ rất lâu, đó là ông mắt nhắm mắt mở, chỉ cần không quá đáng, ông cứ xem như là chuyện chơi đùa.
Nhưng theo tuổi tác càng lúc càng lớn của ông, thân thể ngày càng lụn bại, những cuộc đấu trong tối kia liền đặt trên mặt bàn, mọi người đều muốn đẩy đối phương vào chỗ chết.
Mặc dù hiểu rõ chiến trường này không có khói thuốc súng, sẽ chết nghiêm trọng, nhưng dù sao, chảy trên người bọn họ, đều là máu thuộc về ông. Có lẽ là ông già thật rồi, trở nên không quả quyết, xử lý chuyện tình cũng không mạnh mẽ vang dội như trong quá khứ nữa rồi.
"Trách nhiệm? Nếu như không phải là ông cố gắng nhét cho tôi ... tôi căn bản không muốn!"
"Đó cũng là cho mẹ cháu! Cháu không thể nào không muốn!"
Ông cụ nhà họ Hàn giống như tức giận, giọng nói cũng trở thành cứng rắn, Phong Thần hừ lạnh một tiếng: "Nếu đã cùng ba cắt đứt quan hệ, cũng đã đuổi bà đi, ông cho tôi những thứ này thì có ích lợi gì!"
Xem ra Phong Thần và Hàn ông cụ có khoảng cách rất sâu, Tần Mặc vỗ vỗ mu bàn tay anh, không nói gì cho anh an ủi, Phong Thần thuận miệng, không nói nữa.
Hình như anh nhắc lên chuyện cũ làm Hàn ông cụ nhớ lại, con gái út đó, là người thân thiết nhất đối với ông, đoạn thời gian khi cô rời khỏi nhà, giờ nào khắc nào ông cũng nghĩ đến, cô sống có tốt hay không, có thể hận người cha là ông hay không?
"Tiền bạc trong công ty cháu không phải là dựa vào những thứ này để duy trì sao? Nếu như cháu đi mất, vậy công ty cháu cũng sẽ sụp đổ."
"Đây là ông đang uy hiếp?"
Phong Thần ghét có người uy hiếp anh, nói cái gì mà bồi thường cho mẹ, thật ra chính là lợi dụng anh đến kiềm chế cậu cả và cậu hai. Bây giừ cậu hai đã vào nhà giam, thế cục lập tức trở nên có lợi cới cậu cả, anh chỉ là người ngoài xem náo nhiệt!
Một lời không hợp, Phong Thần kéo Tần Mặc rời khỏi, ông cụ họ Hàn nhìn hai người biến mất, nặng nề thở dài.
Mặc dù ông đang ở bệnh viện, nhưng tin tức phía ngoài, ông vẫn biết. Hiện tại anh là con lớn nhất, không thể nghi ngờ là thí sinh có khả năng nhất để kế nhiệm vị trí gia chủ, nhưng Hàn Thu đi cùng Tư Dung, tình huống liền thay đổi trở nên tế nhị.
Phong Thần thở phì phò rời khỏi bệnh viện, lão già này muốn thế nào! Rõ ràng anh không phải họ Hàn, lại càng muốn anh can thiệp vào, không tính thiếu chút nữa khiến anh và Tần Mặc tách ra, lại còn uy hiếp anh!
Cùng lắm thì đóng lại công ty, dù sao những năm này anh kiếm được cũng không ít, mở lại một công ty khác, không còn liên quan đến nhà họ Hàn, nhìn xem ông ta còn uy hiếp mình thế nào!
Mới đi một đoạn đường, Hàn Thu gọi điện thoại đến, anh nghe xong, chân mày nhanh co rút, tay lái chuyển hướng, thay đổi đường đi.
"Tư Dung bị công kích, lúc này đang ở bệnh viện."
Phong Thần đơn giản giải thích, Tần Mặc nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ không ngừng lui về phía sau, không biết đang suy nghĩ gì.
Đến bệnh viện, mùi vị nước sát trùng xông vào mũi, bác sĩ và y tá mặc áo dài màu trắng chạy qua chạy lại vội vã, chẳng biết tại sao, bệnh viện luôn mang đến cho người ta một loại cảm giác âm ulạnh lẽo.
Giống như luôn có một đôi mắt, ở nơi tối tăm nhìn mình, quan sát mình, nhưng khi quay đầu nhìn, lại không phát hiện ra cái gì.
Đi tới phòng bệnh Hàn Thu nói, vết thương Tư Dung đã băng bó xong hoàn toàn, trừ một chút bị thương ngoài da, không có gì đáng ngại.
Ba của Tư Dung cũng đây, sau khi thấy Tần Mặc, nhìn thật sâu cô một cái, sau đó lấy cớ có chuyện nên rời đi trước. Cái nhìn kia, khiến Tần Mặc cảm thấy có vô số âm mưu đập vào mặt, Tư Dung bị thương, hình như không thoát khỏi quan hệ với cô.
"Tại sao xảy ra tập kích?"
"Bởi vì. . . . . ." Hàn Thu liếc mắt nhìn Tần Mặc, nói, "Bởi vì nhà họ Tần cướp một số hàng của người mua nhà họ Tư, những người đó cho rằng nhà họ Tư liên thủ cùng nhà họ Tần, đen ăn đen."
"Không cần phải nói, nhất định là kiệt tác cuả Lam Thiệu Đường!"
Phong Thần hừ lạnh một tiếng, muốn làm nhà họ Tư kết thù với nhà họ Tần, ngăn cản anh và Tần Mặc ở chung một chỗ, không dễ dàng như vậy!
"Đối phương nói, đây chỉ là một cảnh cáo, nếu như không nộp hàng ra, vậy thì Tư Dung và Tần Mặc đều phải chết."
Tư Dung vô tội bị người tập kích, trong lòng đã rất kìm nén, bây giờ đối phương còn muốn giết cô, khiến cho cô lập tức nổi đóa: "Những thứ kia đều là người nào vậy! Một chút đầu óc cũng không có, nhà họ Tần không buôn bán súng ống mà!"
"Không buôn bán súng ống, cũng sẽ không cướp hàng hả ?"
Ánh mắt Tần Mặc lẫm liệt, nếu có người cố ý muốn giá họa cho nhà bọn họ, như vậy, mặc kệ bọn họ có làm buôn bán như vậy hay không, đều sẽ bị tính toán.
Hàn Thu không yên lòng một mình Tư Dung, nhưng trên người anh còn có việc phải xử lý, đành phải giao cô cho Phong Thần và Tần Mặc.
Tư Dung lại làm kỳ đà cản mũi hai người: "Tôi đã nói rồi, cô là bom, lần này ngay cả tôi cũng bị nổ lây!"
Cô nhìn vết thương băng bó của mình, lắc đầu, liên miên than thở, cô căn bản là không hề làm gì cả, lại bị công kích, thật là xui xẻo.
"Tôi không phải là bom, tôi chính là giây ngòi nổ."
Tần Mặc khó có được lúc mở miệng đùa giỡn cùng Tư Dung, Tư Dung nở nụ cười, "Tôi rất ngạc nhiên, rốt cuộc Phong Thần thích cô vì cái gì?"
"Anh ấy thích ngược đãi thôi!"
Phong Thần xoay đầu lại : "Dạ dạ dạ, anh thích bị em hành hạ, bị em ngược đãi!"
Hôm sau, Tư Đồ Kiều đưa tài liệu trên tay tra được giao cho Phong Thần, tổ chức cướp đám hàng kia chỉ là một nhân vật nhỏ, nhưng có thể cướp đi hàng ở trong tay nhà họ Tư, thì nhất định sau lưng có kẻ giật dây.
Tần Mặc và Phong Thần ít ngày nữa sẽ lên đường, sau khi thăm dò xong điểm dừng chân của bọn họ, hai người lặng lẽ an bày xuống vùng gần đó, chờ cơ hội cướp đoạt hàng hóa về.
Trong mấy ngày quan sát, nhân số của đối phương chỉ ở trong phạm vi mười người, giống như đang chờ người nào đó.
"Bọn họ sẽ tiến hành giao dịch vào hai ngày sau, đến lúc đó cậu đi ngăn cản bọn họ, tôi và Tiểu Mặc đi giao dịch."
Phong Thần nói đơn giản dứt khoát, anh biết Tần Mặc sẽ không tách ra khỏi anh, nên đưa cô theo trên người, đối với việc anh an bài như thế, tất cả mọi người đều không có dị nghị, chỉ chờ ngày thứ hai rồi hành động.
Hôm sau, thời gian ước định vừa đến, Phong Thần liền chọn mấy người rồi mang theo Tần Mặc tiến về địa điểm giao dịch với đối phương.
"Kiều, nhớ cho bọn họ lưu lại chút dấu vết!"
"Hiểu!"
Muốn giá họa cho người khác, chyện này còn không dễ dàng! Trong lòng không muốn, Phong Thần muốn đẩy đầu thương về phía Lam Thiệu Đường, để cho ông ta cũng nếm thử một chút tư vị bị người ta đòi nợ.
Tư Đồ Kiều thành công ngăn chặn đội ngũ người mua, Phong Thần nhận được tin tức chuẩn bị chu đáo xong, đến thời điểm bọn họ ra sân rồi !
Giao dịch là một chỗ trong nhà máy bỏ hoang, khắp nơi mọi thứ đều ngập tràn mùi vị hoá học công nghiệp, nơi nơi đều là sắt thép gỉ loang lổ, lúc đoàn người Phong Thần xuất hiện, đối phương làm như gặp được ông chủ lớn, khúm núm với bọn họ.
" Súng ống lần này chính là số một, năm trăm vạn Đô-la, như thế nào?"
Tần Mặc mắt lạnh nhìn đối phương hình như là người dẫn đầu, bộ dáng kia căn bản là giống lưu manh vô lại, không khác gì một tên côn đồ, mười triệu Đô-la? Đám hàng kia thấp nhất cũng phải triệu, thật là có mắt không tròng.
Nếu Tư Dung biết, chị ta nghiên cứu ra súng ống thuốc đạn chỉ trị giá năm trăm vạn, không biết sẽ dùng thuốc nổ gì để nổ bọn họ đâu?
"Nhóm hàng này là của nhà ai?"