Tần Mặc thật sự ngất đi, mặc dù cô có kháng thể với các loại thuốc tương tự, nhưng số lượng Thiệu Tư Thanh cho hình như quá nhiều, hoặc là, cô đã quá tiêu hao thể lực, làm cô đến giữa trưa ngày thứ hai mới tỉnh lại.
Sau khi tỉnh lại, cô bắt đầu hoài nghi, tại sao Phong Thần lại chạy tới kịp lúc như vậy? Cô cũng không tin, trên cái thế giới này thật sự tồn tại thần thánh.
"Tần Tiểu Mặc, lá gan của em cũng lớn lắm, trước kia cảm thấy em thật cơ trí, hiện tại anh mới phát hiện, em là đứa ngốc đần độn nhất!"
Lúc Phong Thần đẩy cửa đi vào thì thấy Tần Mặc tỉnh lại, lập tức giáo huấn, trải qua một đêm, cơn tức của anh cũng tiêu tán không ít, nhưng nghĩ đến cô thiếu chút nữa thì. . . . . . Anh hạ cơn giận xuống, lập tức có dấu vết tro tàn lại cháy.
"Anh theo dõi tôi!"
Cô nói rất khẳng định, Phong Thần ho nhẹ một tiếng, "Chớ chuyển đề, anh không theo dõi em... Hôm nay em chính là nhân vật tiêu điểm của toàn thành phố!"
"Anh không sao chớ?"
Tần Mặc ngồi dậy, thấy sắc mặt thối thúi của Phong Thần ngồi ở bên giường, "Hôm qua anh tức giận như vậy, nơi đó không có chuyện gì sao?"
Lúc này Phong Thần mới nhớ ra, hiện tại anh được coi như là một bệnh nhân "Yếu ớt", "Sao có thể không có việc gì! Hôm qua tim đau vô cùng, thiếu chút nữa phải vào bệnh viện!"
"Tôi. . . . . . Vậy, vậy bây giờ không chứ?"
Thấy mặt cô lo lắng, anh làm bộ vuốt ngực, "Còn có chút khó chịu, nếu người khác chịu nguyện ý hôn anh một cái, anh nhất định không cần thuốc mà khỏe."
"Anh nghĩ hay quá ha!"
Tần Mặc nhướng lông mày, đừng tưởng rằng cứu cô, giữa bọn họ liền có thể xóa bỏ tất cả, cô còn chưa có hả giận!
Cho nên nói, dù sao cũng không được dễ dàng chọc giận một người phụ nữ, có đôi khi, trái tim của bọn họ, thật sự giống như một lỗ kim nhỏ, không chấp nhận dù chỉ là một hạt cát! Nếu để cho họ tìm được cơ hội chỉnh bạn, vậy thì bạn muôn đời muôn kiếp không trở lại được, đau đớn đến mức muốn chết mà không được!
"Hôm qua anh còn cứu em đấy! Em không phải là nên lấy thân báo đáp à!"
Phong Thần nói xong, vươn tay ra muốn ôm cô, Tần Mặc đẩy tay đang tác oai tác quái của anh ra, vẻ mặt làm như chuyện đương nhiên."Tôi không bảo anh đến cứu, chính anh chạy tới, trách được ai? Theo anh nói như vậy, nếu như Bùi Thiểu Y tới trước, vậy tôi không phải là nên gả cho cậu ấy!"
Phong đại thiếu gia bắt đầu chơi xỏ lá, chọc ghẹo không thành, hai tay anh chống bên cạnh người Tần Mặc, gương mặt từ từ tiến tới gần cô, "Anh biết em thích anh, vậy em sẽ gả cho anh à!"
Tần Mặc vừa nghe thấy liền không vui, tại sao anh biết mình thích anh, thì mình phải gả cho anh! Ngay sau đó quay đầu, "Ai nói tôi thích anh! Hơn nữa, tôi thích thì phải lấy anh? Người nào quy định!"
Bộ dạng hả hê của cô, Phong Thần nhìn mà lòng ngứa ngáy, cúi người liền hôn lên gò má của cô, trên mặt Tần Mặc lập tức ửng đỏ, tức giận vừa đánh vừa cắn Phong Thần.
Phong Thần lập tức chặn miệng nhỏ của cô lại, trực tiếp đè cô xuống giường, anh ma sát tới lui trên môi cô, giống như trên trọc lại giống như thăm dò.
Tần Mặc bị anh hôn hỗn loạn, cả người bay bổng, thậm chí không khống chế được đáp lại nụ hôn của anh, hai người càng hôn càng sâu, hô hấp rối loạn, sắp đạt tới điểm cháy.
Lúc hai người quên hết tất cả, chuông cửa vang lên không đúng lúc, Phong Thần hít sâu một hơi, ánh mắt thâm thúy nhìn cô gái nhỏ dưới người, mặt mơ hồ, đáng yêu cực kỳ!
"Chờ anh!"
Đầu óc Tần Mặc lập tức tỉnh táo lại, chờ? Chờ cái gì? Cô nhanh chóng đứng dậy, mặc chỉnh tề, vỗ vỗ mặt, người đàn ông này quả nhiên có bản lãnh quyến rũ phụ nữ.
"Tiểu Mặc, cậu không sao chớ!"
Cô còn chưa suy nghĩ xong,thì Kim Na Na đã chạy vào như bay, ôm Tần Mặc còn đang đỏ mặt .
"Mình. . . . . . Mình không sao. . . . . ."
Tần Mặc hơi đẩy Kim Na Na nhiệt tình quá độ ra, nhìn về phía Phong Thần theo vào, lập tức dắt Kim Na Na ra ngoài cửa.
Phong Thần ung dung thản nhiên, nhìn hai tiểu nha đầu chạy đi, cầm điện thoại lên, "Giám sát chặt chẽ cho tôi!"
"Cậu chạy cái gì a!"
Kim Na Na thở không ra hơi, không hiểu nhìn Tần Mặc, cô mới từ trường học chạy tới, hiện tại cậu ấy lại muốn mang mình đi đâu!
Tần Mặc đương nhiên phải chạy, với loại cấp độ củ cải bắp chuối này của cô, sao có thể so bì được với người đã luyện thành tinh kia! Sớm muộn gì cũng bị ăn sạch sẽ, cô phải nghĩ ra cách!
Hai người đi được một đoạn đường, Tần Mặc phát hiện có người đi theo đằng sau hai người, đang định bỏ rơi bọn họ, trước mặt liền có một chiếc xe con ngăn cản đường đi của các cô.
"Tiểu thư, xin theo chúng tôi trở về!"
Xuống là một tên đàn ông tóc vàng mắt xanh, nói qua một loạt tiếng Trung lưu loát, tây trang màu đen làm nổi bật lên sự lão luyện của hắn, đi theo phía sau là hai tùy tùng.
"Lam Vụ Vũ bảo các người đến sao?"
Đối phương không trả lời, chỉ dùng động tác tay mời cô lên xe, Tần Mặc cười nhạo một tiếng, "Tôi sẽ không đi cùng anh, nói với Lam Vụ Vũ, tôi sẽ không lấy anh ta!"
"Tiểu thư, xin mời!"
Đối phương tự động gạt bỏ lời cô nói, làm Tần Mặc tức giận không thôi, đang lúc cô chuản bị chạy trốn, thì người phía sau bám theo hai cô cũng lộ mặt.
"Tiểu thư, có phiền toái gì sao?"
Người hai phe đứng song song, người đàn ông mắt xanh kia hình như không ngờ sẽ xuất hiện thêm một đội ngũ nữa, muốn cướp người, hình như có chút khó khăn. Nhưng hắn nghĩ đến mệnh lệnh của thiếu gia nhà mình, không thể làm gì khác hơn là đánh đòn phủ đầu, ra tay trước cướp người!
Tần Mặc nhìn ra ý đồ của hắn ta, cùng lúc khi hắn vươn tay liền kéo Kim Na Na chạy về một hướng khác, người đàn ông mắt xanh bị người của Phong Thần ngăn lại, tình cảnh hỗn loạn, đành phải nhìn Tần Mặc biến mất ở góc đường đối diện.
La to một tiếng "Rút" , liền lái xe tăng tốc rời đi.
"Mau nói cho ông chủ!"