Nguyễn Manh Manh bị Lệ Quân Ngự kéo về phòng, anh ngồi trên ghế sofa bên cạnh mở máy tính họp hội nghị qua video, Nguyễn Manh Manh thì lại ngồi làm bài tập trên bàn đàn ông xem ra rất bình thường, vẻ mặt bình tĩnh, cùng bình thường không khác biệt Nguyễn Manh Manh viết viết, tư duy lại bay tới không gian khác...Cô, thế nào cảm giác tình huống bây giờ có chút không đúng đây?Vừa nãy tình hình nguy cấp, bỗng nhiên nhắc tới tình địch muốn bò lên giường cướp đàn ông với cô, cô không chút suy nghĩ liền trực tiếp chuyển hết hành lý tới, chuẩn bị đóng quân trong phòng ngủ của Lệ Quân bây giờ tỉnh táo lại, Nguyễn Manh Manh lại cảm thấy là lạ!Cực kỳ là lạ!"Vì sao mình lại tự chui đầu vào lưới cơ chứ?" Nguyễn Manh Manh tự lẩm bẩm, hận không thể cầm bút gõ đầu kinh nghiệm hai lần Thoát khỏi miệng hổ trước nói cho cô biết, ở cùng một phòng với Lệ Quân Ngự, đó là một chuyện đặc biệt nguy biệt là lúc trong phòng, chỉ có một cái giường vừa rồi Nguyễn Manh Manh còn có tinh thần, nghĩ phải cố gắng bảo vệ Lệ Quân Ngự, nhất thời có chút kinh vào lúc này, bàn tay thon dài của người đàn ông khép máy vi tính lại, đứng dậy đi tới hướng cô: "Làm xong chưa?"Lệ Quân Ngự ở rất đi tới phía sau, bởi vì phải kiểm tra bài tập cô đặt trên bàn, hai tay lớn chống đỡ hai bên thân thể cô, thuận thế đến gần mép thế như vậy, làm cho cả người cô, đều bị lồng ngực rộng lớn của anh bao phủ vào người Nguyễn Manh Manh không khỏi run lên, luôn cảm giác hô hấp của Lệ Quân Ngự liền đánh vào sau gáy ...!Xong...Mấy giờ rồi?Chín giờ mười mấy phút rồi đi, nên ngủ?Không ai ngủ sớm như thế cả...Vậy bây giờ phải làm gì...!Lỡ như cô nói cô làm xong rồi, Lệ Quân Ngự có thể trực tiếp kéo cô lên giường hay không!Nguyễn Manh Manh chậm trễ mới phát hiện nguy hiểm, ngay cả tiếng nói đều run nói: "Còn, còn thiếu một chút xíu...!Liền sắp rồi..."Nguyễn Manh Manh đều sắp khóc được không! Cô căn bản không dám nói, những thứ này đều không phải bài tập phải nộp ngày mai, những bài phải nộp ngày mai kia, cô hoặc là có thể không làm, hoặc là đã sớm làm sợ mình vừa nói xong, Lệ Quân Ngự sẽ từ phía sau ôm lấy cô, sau đó liền bắt đầu hôn cổ của cô, hôn cô đến toàn thân như nhũn ra, chóng mặt ——Chờ cô hiểu ra, người đã bị anh lột trần vứt trên giường thể không nói, não của cô chủ đáng yêu hoạt động rất tích còn đang ngồi rất tốt ở trước bàn học, não đã bay lên lúc Nguyễn Manh Manh mơ màng, tiếng nói lành lạnh lạnh nhạt của Lệ Quân Ngự vang lên sau tai cô: "Chưa làm xong, vậy thì không làm nữa.Đã rất muộn rồi..."Muộn, muộn chỗ nào?Còn chưa tới mười giờ nha!Chưa tới mười giờ thì muộn chỗ nào?Nguyễn Manh Manh hoảng hoảng hốt hốt ngẩng đầu lên, sau đó miệng nhỏ liền bị người đàn ông cúi người ở sau lưng cô ôm lấy, ngăn mạng, xong —— hôm nay phải chịu chết ở đây!"Chờ đã, chờ một chút!" Nguyễn Manh Manh đỏ mặt, liều mạng dùng sức đẩy Lệ Quân Ngự ra, "Em đột nhiên nhớ tới, em...!Em có hẹn với người khác.
Em đã hẹn với người ta, mười giờ phải đăng nhập chơi game."Nói xong, Nguyễn Manh Manh liền nhảy một cái đứng lên, cầm điện thoại di động lên chạy đến ghế đó đặt mông ngồi xuống, mở game nào đó Quân Ngự bị cô đẩy ra, con ngươi giống như ngọc trai đen phút chốc híp từng bước một đi tới, đi tới một bên sô pha, ở trên cao nhìn xuống thiếu nữ ngồi trên ghế salông dường như vô cùng bận một loại giọng điệu thấp lạnh đến hầu như điểm âm nói: "Nguyễn Manh Manh, em giấu anh hẹn hò với người khác?""Ha?" Thiếu nữ nhấc mắt, nắm điện thoại di động, khuôn mặt vô Quân Ngự lại liếc nhìn trên màn hình điên thoại di động của cô, liên tục không ngừng bắn ra, lời mời tổ đội của rất nhiều đàn ông nheo mắt lại, ánh mắt lạnh lẽo đến đáng sợ."Rất tốt, còn không chỉ là một người.".