Trên đường về nhà họ Lệ, không khí trên xe ngột ngạt đến cực Quân Triệt ít nhiều gì cũng đoán ra Nguyễn Manh Manh im lặng, đến từ bây giờ tình huống như vậy, chính anh cũng đồng dạng là đầu óc mơ hồ, cũng không thể biết nhiều hơn Nguyễn Manh Manh bao thể nào an ủi, thậm chí...!Anh còn có chút bận niên đẹp trai nghĩ, nếu như người phụ nữ gọi là Diêu Vũ Tình kia, thật sự mang thai con của anh kẹo bông gòn, phải làm sao đây?*Xe cộ rất nhanh lái về nhà họ này đã là màn đêm thăm thẳm, thấy các thiếu gia tiểu thư trở về, chú Triệu vẫn chờ đợi ở cửa lập tức đến mở chủ nhân không ở nhà, theo lý thuyết trong biệt thự phải yên tĩnh dị thường mới bây giờ lại vừa vặn ngược lại, lúc này trong biệt thự nhà họ Lệ, chính là lúc đèn đuốc huy hoàng, cực kỳ náo mấy người hầu đang không ngừng ra ra vào tay bọn họ hoặc chuyển hoặc giơ lên gia cụ đủ loại kiểu Quân Triệt nheo mắt lại, hỏi dò: "Chú Triệu, xảy ra chuyện gì?"Chú quản gia lau mồ hôi trên trán một cái, vừa nãy ông cũng ở bên trong hỗ trợ, đè thấp giọng nói: "Là bọn bác Trương, má Vương lại đây, đang chỉ huy người nhà chính đến bố trí phòng một lần nữa."Chú Triệu thân là quản gia nhà họ Lệ, bởi vì lý do tư lịch, bây giờ chỉ có thể làm trợ thủ cho bác phải như người hầu khác, bị gọi đến gọi rằng trong lòng hoặc nhiều hoặc ít vẫn sẽ không thoải mái, nhưng thái độ của ông đã tính là tương đương ôn hòa."Vừa nãy Đại thiếu gia gọi điện thoại về, xác định sẽ cho Diêu tiểu thư ở lại.
Bà không yên lòng, cũng phải ở cùng theo...!Còn chuẩn bị bác sĩ dinh dưỡng, bác sĩ dưỡng thai, còn dẫn theo đầu bếp và người hầu già bên nhà chính kia tới."Chú Triệu, rốt cục kiểm chứng chuyện mà Lệ Quân Triệt vẫn lo theo bản năng nhìn về phía Nguyễn Manh Manh, chỉ thấy cô đứng phía sau Tiểu Tỳ, hai tay đặt trên vai Tiểu đôi mắt hạnh nhu sáng, liền như vậy trừng trừng nhìn cảnh tượng trong đại sảnh, đèn đuốc sáng choang, dòng người náo treo thủy tinh trong biệt thự, trong con ngươi nước sáng long lanh của cô, phản chiếu ra ánh lửa nhiều màu thời khắc này, Lệ Quân Triệt lại cảm thấy, cả người Nguyễn Manh Manh xem ra, đều như mất hồn rồi đứng đó, vẫn đứng ở linh hồn, lại thật giống như đã không còn ở niên đẹp trai theo bản năng liền muốn nói gì đó an ủi...!Nhưng vào lúc này, giọng bác Trương từ bên trong truyền đến."Tiểu Triệu, cậu mau tới đây...!Cái giường trẻ con này quá nặng, hai người không xê dịch nổi, cậu nhanh đến giúp đỡ."Chú Triệu nghe được hô hoán bên trong, đáy mắt chợt lóe lên tâm tình rất phức cười gật đầu với hai vị thiếu gia và Nguyễn Manh Manh, liền bước nhanh chạy vào mắt của Nguyễn Manh Manh, từ trên đèn treo thủy tinh lóe hào quang óng ánh, dời xuống trên thân ảnh có chút chật vật bước nhanh chạy vào nhà của chú Triệu là quản gia nhà họ Lệ, quản gia chuyên nghiệp, cho tới nay đều dùng thái độ lịch sự mà ôn hòa, chăm sóc sinh hoạt thường ngày của bọn xem ra rất nghiêm túc, nhưng cũng tình cờ không thiếu chút hài hước, đồng thời, đối với mỗi một người bọn họ, đều là thật lòng yêu xa, nhìn dáng dấp chú Triệu chạy tới, bị bác Trương quở nhìn thấy ông cởi áo khoác bành tô màu đen, kéo ống tay áo sơ mi trắng đều được ủi đến ngay ngắn, cẩn thận tỉ mỉ hai người hầu trẻ tuổi khác, di chuyển giường trẻ con kiểu Châu Âu bằng gỗ, được thợ khéo tinh xảo, chi phí đắt sau lưng ông, cúi đến trầm khắc này, Nguyễn Manh Manh đột nhiên cảm thấy, trong lòng chua bỗng nhiên, liền quỷ thần xui khiến đi tới."Chú Triệu, chú không cần chuyển..."Đây là sau khi Nguyễn Manh Manh từ bệnh viện trở lại, lần đầu tiên mở miệng nói chuyện..