Diệp Phong bỗng nhiên ra tay đối với Diệp Linh Khê, dọa bạn học trong lớp trở tay không kịp.
Có người muốn can ngăn, có người muốn giúp đỡ, nhưng toàn bộ đều không kịp.
Diệp Linh Khê từ nhỏ lớn lên ở viện mồ côi, vóc người gầy yếu tinh tế, nếu không phải là cả ngày được tên béo nuôi nấng, thoáng có da thịt hơn.
Thì với thân thể nhỏ bé không đầy đủ dinh dưỡng trước đây, còn chưa chắc gánh được một tát này của Diệp Phong.
"Diệp Phong, sao cậu có thể đánh nữ sinh hả!""Phải đó, cậu như vậy cũng quá đáng! Coi như các người có ân oán, cũng không nên ra tay!"Có mấy bạn học gan lớn, đứng ra ngăn trở Diệp Phong còn muốn động tay.
Còn có mấy bạn học, vội vã tới coi thương thế của Diệp Linh Khê.
Diệp Phong xem những bạn học khác không phải đầy mặt tức giận thì chính là xem thường nhìn anh, chợt cảm thấy không tốt.Lúc này anh ta mới bỗng nhiên hiểu ra, vừa nãy là anh ta quá kích động.
Mặc kệ có ân oán cá nhân gì với Diệp Linh Khê, cũng không thể trước mặt nhiều bạn học như vậy, ra tay với một nữ sinh.
Diệp Phong cảm giác sâu sắc tự mình nói với Diệp Linh Khê.
Thấy một bên mặt của Diệp Linh Khê bị đánh cho nghiêng đi, tóc dài che khuất khuôn mặt nhỏ của cô, vẫn không ngẩng đầu.
Anh ta càng thêm xác định điểm ấy.
Biết rõ, lát nữa chính anh nên biểu hiện ảo não hổ thẹn, nhưng nỗi hận trong lòng đối với con gái rơi Diệp Linh Khê này, lại làm cho anh ta không bình tĩnh nổi.
"Diệp Linh Khê, cô đừng giả bộ — -- -- một cái tát mà thôi, nào có nghiêm trọng như vậy, cô đừng tưởng rằng giả bộ đáng thương như vậy là có thể thu được đồng tình! "Còn chưa nói hết lời, một bàn tay nhỏ trắng nõn non mềm, bỗng nhiên vỗ vào trên vai trái của Diệp Phong.
"Một cái tát mà, thôi? Không, nghiêm, trọng?"Phía sau Diệp Phong, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh nhạt của Nguyễn Manh Manh, đang lý sự nhìn anh ta.
"Cô, Nguyễn Manh Manh! " Diệp Phong quay lại, bị trầm lạnh kiên quyết trong đáy mắt Nguyễn Manh Manh làm kinh sợ.
Chỉ trong nháy mắt như vậy, Diệp Phong suýt chút nữa muốn thu hồi lời nói vừa rồi.
Nhưng bởi vì mặt mũi, anh ta gắng gượng nói: "Đúng vậy, không phải là một cái tát thôi sao, có thể thế nào? Diệp Linh Khê chỉ là con gái rơi của Diệp gia chúng tôi, đón cô ta từ viện mồ côi về, cho cô ta học ở Trí Học đã là bố thí lớn lao đối với cô ta.
""Đừng nói là một cái tát! Tôi muốn đánh cô ta, hai cái tát, ba cái tát, bất cứ lúc nào cũng có thể —— "Nói xong, Diệp Phong làm như vì kiểm chứng lời của mình, giơ tay lên, liền muốn lại bù đắp cho Diệp Linh Khê hai cái tát.
Mắt hạnh của Nguyễn Manh Manh lóe qua một vệt ánh sáng lạnh, tay nhỏ khoát trên vai Diệp Phong, thuận thế kéo anh ta ra sau một cái.
Nam sinh cao hơn cô nửa cái đầu, bị Nguyễn Manh Manh kéo đến hạ thấp eo, cong lưng lên.
Trên trán Diệp Phong nổi gân xanh, mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu, từng viên từng viên thẩm thấu ra.
Anh ta liều mạng tránh thoát, liều mạng muốn đứng thẳng người.
Nhưng mà, bất luận anh ta dùng sức thế nào, anh ta cũng căn bản không có cách nào tránh thoát khỏi lòng bàn tay của Nguyễn Manh Manh.
"Diệp Phong, cậu thực sự là đến chết cũng không đổi ——" nói xong, Nguyễn Manh Manh bắt được tay phải của Diệp Phong, mạnh mẽ vung một cái.
Chỉ nghe Xoạt xoạt một tiếng, như từ cổ tay phải của Diệp Phong truyền đến tiếng vang.
Sau đó ngay lập tức, cả người Diệp Phong bị Nguyễn Manh Manh hất đến nghiêng về một bên.
"Bàng —— ầm —— rầm rầm rầm—— "Dưới chân Diệp Phong bị vấp, không khống chế được va vào một bên.
Anh ta đánh vào trên bàn học, phát ra tiếng Bàng vang dội.Tiếp đó, bàn học bị va ngã, sau đó cũng phát ra tiếng Ầm.
Mà bị bàn học anh ta đánh ngã, lại liên lụy hai cái bàn phía sau.
Ba cái bàn liên tiếp ngã xuống đất —— "rầm rầm rầm "Mà Diệp Phong cuối cùng vẫn là bởi vì ngã xuống bàn bất ổn, tựa trên ba cái bàn kia, cùng nhau ngã chổng vó.
Anh ta ngã vào giữa bàn học nghiêng lệch, phát ra tiếng rỉ đau khổ!.
Thiếu nữ hất tay một cái, lại có thể làm một nam sinh 18 tuổi học trường trung học phố thông, ngã thành như vậy?Những người khác ở đây, tất cả đều há to miệng, không dám tin tưởng nhìn về phía Nguyễn Manh Manh.
Mà mới vừa rồi Diêm Sâm còn muốn đi lên hỗ trợ, thì lại ở một giây này, rụt trở về.
Nguyễn Manh Manh! Đáng sợ, thật đáng sợ!.