"Anh dụng tâm sắp xếp như vậy, cho anh điểm tối đa.". Dừng một chút, cô lại đi đến gần bồi thêm một câu: "Tối nay bồi thường cho anh.".
Một câu mập mờ không rõ lời mà nói, khiến tình cảm trong lòng của An Thần phút chốc dâng cao, nắm chặt cánh tay của cô, bên tai cô phun hơi: "Bà xã, anh không phải dễ dàng thỏa mãn, là muốn rất nhiều rất nhiều.".
Tô Thiển sững sờ, cười, vừa lôi kéo anh hướng đám người đi vừa khe khẽ nói: "Chỉ sợ anh tinh lực cạn kiệt người không còn."
"Không thể nào, đại chiến hiệp đều không có thở hổn hển.".
Bản lãnh khác anh có thể không có, cái này thì rất lớn nha.
Phục vụ bà xã thật tốt thì ngày mai mới có thể vui vẻ được.
"Mình nói tiểu Tô Tô này, bạn đem An thiếu gia, người đàn ông ưu tú như vậy ngoan ngoan ngoãn ngoãn, thật là làm cho chị em tôi hâm mộ ghen ghét nha.".
Nhiễm Mạn bưng một ly sâm banh, cười tà đi về phía này.
Tô Thiển cùng An Thần nhìn nhau cười một tiếng, mười ngón tay càng chặt hơn chút.
"Cô cũng không kém, thủ hạ đắc lực nhất của tôi cũng bị cô mang đi, xem ra rất thỏa mãn."
Nhiễm Mạn rủ tầm mắt thấp xuống, cười yếu ớt, yên lặng nhấp một miếng sâm banh, Đúng vậy a,chị em mấy người các cô, tìm khắp đến hạnh phúc thuộc về mình, thật sự là may mắn.
"Mẹ, mẹ hôm nay thật xinh đẹp.".
Tiểu An An chạy tới ôm bắp đùi Tô Thiển, hi hi ha ha.
Tô Thiển nhếch khóe miệng, giả bộ tức giận: "Cách tôi xa một chút, nhóc đáng ghét, lại dám gạt tôi, tôi không có thương cậu.".
Tiểu An An méo miệng, rõ ràng chính là cha cảnh cáo mình không cho nói chứ sao.
"Mẹ ~~" Tiểu An An thanh âm non nớt cố ý kéo thật dài, đầu vẫn ôm bắp đùi của cô mè nheo làm nũng, mắt thỉnh thoảng nghiêng mắt nhìn lên mặt mẹ.
Thấy Tô Thiển không chút cử động, trên tay sức lực tăng lên mấy phần, thừa dịp thời điểm Tô Thiển chưa chuẩn bị hung hăng nhéo lên bắp đùi của mình, trên đùi đã truyền tới cảm giác mãnh liệt đau đớn theo lỗ mũi trở tuôn trào, nước mắt ào ào chảy ra: "Mẹ, An An không phải cố ý nha, ngươi không thể không thương An An, An An sẽ khó chịu.".
Tô thiển thấy Tiểu An An khóc nhè, nhất thời luống cuống tay chân, nhóc con này, lúc nào thì thay đổi thành thích khóc như vậy rồi hả?
"Ai nha, không sao, không sao, mẹ đùa giỡn với con đấy.".
Ngồi xổm xuống ôm nhóc, đưa tay lau hai má nước mắt, chê cười: "Nhóc con đáng ghét, về sau còn dám giúp cha con lừa mẹ thì niếm đau thử một chút đi.".
Tiểu An An lập tức nín khóc mỉm cười: "Không dám.".
"An thiếu gia, Tiểu Tô Tô, hôn lễ cùa hai người, thế nhưng không cho chúng ta biết, thật không phải nha.".
Xa xa mười mét, Hà Nguyệt trang trọng tay khoát tay với Vạn Dạ, nhìn Tô Thiển nở nụ cười thật tươi.
Tô Thiển kêu lên, Nhiễm Mạn trực tiếp rớt cằm, ánh mắt của cô thấy gì đây, là ai cùng với ai?
Hà Nguyệt nắm tay Vạn Dạ?
OMG, thế giới này là điên rồi mà cũng thật buồn cười?
Tô Thiển chạy tới, tầm mắt nhìn qua nhìn lại, thần sắc tràn đầy ngạc nhiên: "Cô, hai người làm sao mà tới đây?".
"Chúng tôi không tới được sao, làm gì, không tiếp à? Vậy chúng tôi đi trở về nhà ha.".
Nói xong, Nguyệt lôi Vạn Dạ muốn xoay người đi, Tô Thiển vội vàng lên tiếng: "Đừng, thật là, cũng không trước đó thông báo một tiếng, hại tôi ngạc nhiên như thế.".
Tô Thiển nhìn Vạn Dạ một cái, thấy mặt anh tràn đầy nụ cười, trong lòng giống như là gở xuống một khối đá lớn, rất lâu không có thấy anh, thì ra là cùng Nguyệt thành một đôi.
"Nhìn thấy hai người thành đôi, thật tốt, thật tốt.".
Thật sự mà nói, nhìn thấy hai người bọn họ ở cùng nhau là tốt rồi, cô đối với Vạn Dạ lòng vẫn vướng mắc bây giờ có thể buông lỏng lòng mình được rồi