Lát sau, người giúp việc đưa hai người tới một phòng nghĩ, Dương Dương liếc nhìn hai bộ lễ phục trên bàn khó chịu chau mày
"Đây là cái thứ gì, sao lại khó coi đến như vậy"
Khoé miệng người giúp việc cô giật liên hồi, vẻ mặt lộ rõ vẻ khinh thường, hai người nghĩ mình là ai chứ, đại gia chắc, có biết hai bộ lễ phục được ông Trương đấu giá bao nhiêu không? Thấy cũng chưa chắc thấy được, mà làm bộ làm tịch chê bai lên xuống..đúng là không biết điều
Trịnh Sảng liếc nhìn bộ mặt khinh thường kia của người giúp việc thì không khỏi cười lạnh, thì ra nhà họ Trương cả nhà đều là mắt chó đến cả nhưng người cũng không biết.
Ánh mắt đang tập trung vào bộ lễ phục trên bàn của Trịnh Sảng chợt cứng đờ khi bắt gặp ta cười trong mắt Dương Dương
"Anh cười gì thế?"
"Tiểu Sảng Sảng, anh thích nhất chính là nụ cười lạnh khi nhìn thấy người khác phạm sai lầm đó của em, thật đẹp"
Mặt Trịnh Sảng chợt đỏ bừng, nhớ kĩ lại khi nãy mình đúng là vừa cười như thế, nên càng thẹn thùng ...
"Thật đúng là chẳng ra sao? Quần áo như vậy mà cũng bắt bổn đại tiểu thơ ta mặc sao?"
Cô cao giọng, đánh trống lãng
"Haha"
Dương Dương không nhị được cười lớn
"Sảng à, hai năm rồi mà kĩ thuật nói lãng sang chuyện khác của em vẫn tệ như vậy"
"Im ngay, ai cho cười, cấm cười"
Cô thẹn quá hoá giận, nhìn anh lớn tiếng cảnh cáo
"Ok, Ok, bà xã không cho cười, sao anh dám cười"
Dương Dương cố nén cười, giơ tay hai tay lên, bộ dạng như đầu hàng
"Còn nữa, sao này không cho phép gọi bà xã nữa"
"Tại sao?"
Dương Dương thắc mắc
"Không thích"
"Vậy gọi vợ yêu được không?"
"Không luôn"
Cô nghiêm mặt
"Thôi được, bà..Dương"
Trịnh Sảng tức muốn hộc máu, tên này đúng là cái quái gì cũng nói được
"Mặc kệ anh"
Cô quay mặt sang hướng khác, không thèm để ý đến anh nữa
"Được thôi, anh không nói nữa, bà...a Tiểu Sảng em thật không muốn mặc nó sao?"
"Anh nghi ngờ mắt thẩm mĩ của em
"Được thôi, Tiểu Tam mau kêu người đen quần áo đến cho tiểu thơ đây"