Sau khi ăn cơm, cô và anh không ở lại nhà họ Dương, mà trở về biệt thự riêng của anh.
"Tiểu Sảng, em không giận anh chứ?"
Thấy cô cứ mãi im lăng Dương Dương hỏi.
"Không phải, chỉ là....." chỉ là tại sao anh lại không muốn có baby chứ? Là tại cô không tốt sao?
"Không phải, em đừng nghĩ nhiều. Anh hiện tại không muốn có bảo bảo là vì muốn có không gian riêng thôi. Em và anh xa nhau ngần ấy năm, gặp lại chưa được bao lâu. Nếu như lúc này xuất hiện một "tiểu tam" xen vào thì không tốt lắm đâu!"
Vừa nói anh vừa nhẹ nhàng ôm lấy thân thể nhỏ bé từ phía sao, cẩn thận che chở trong vòng tay ấm áp, khuôn mặt điển trai cúi thấp, vùi sâu vào hỗm cô xinh đẹp thì thầm. Anh làm sao có thể không hiểu cô chứ! Nói cho cùng, là vì cô không có cảm giác an toàn thôi!
"Thật sao? Anh không chê bai em sao?"
Cô hỏi
"Anh sao có thể chê em chứ! Em là bảo bối, là bầu trời của anh! Anh yêu em còn không hết sao có thể chê em!! Ngoan, năm nữa, năm nữa anh sẽ cho em một bảo bảo"
"Anh nói thật?"
"Umk, anh có bao giờ nói dối em chưa"
Trịnh Sảng: "....." rất nhiều lần
"Em về DSPN làm viêc đi! Với thành tích học tập của em sao lại có thể làm việc ở cái công ty nhỏ kia được!!"
Phải, cô chính là một học bá, tuổi đã có bằng hạc sĩ của một trường đại học danh tiếng nhất nước Mỹ. Chỉ thua Dương Dương một bậc.
"Um!"
Cô gật đầu đồng ý
"Umk, vậy chức phó tổng của công ty sẽ giao cho em!!"
"Sao, sao có thể? Phó tổng? Em..."
"Em cứ nhận lấy, đây vốn là chức vụ mà ba ba đã để dành cho em từ lâu. Còn cả cổ phần công ty, bất động sản, cổ phiếu cũng đã sớm chuyển vào tài khoản của em vào một năm trước!"