Nay ta hơi bị rảnh nên tặng quà cho mọi người nhé!
"Tôi có thể tin cậu sao?"
Dương Dường nhìn Hinsky đầy nghi hoặc, tên này lúc nãy chẳng phải nói hai ngày sao? Mới đây là trở mặt, thật không đáng tin cậy.
"Có thể! Đương..a..đương nhiên có thể. Yang tôi là bác sĩ hàng đầu cậu phải tin tôi!!"
Hinsky vỗ ngực đảm bảo
"Được, lần này tôi tin anh. Nhưng nếu vợ tôi xảy ra chuyện gì thì tôi cũng không ngại giết luôn anh và cả cái tên Thủ tướng mà anh đang điều trị đâu!!"
Lời nói lạnh lẽo buông ra, làm Hinsky sững người. Quen tên này đã lâu anh ta đương nhiên hiểu hắn nói một là một, hai là hai, nói giết thì chắc chắn người kia không thể sống.
"Được rồi, tôi, tôi ở lại với cậu!!!Ok"
Anh ta bất đắc dĩ, lắc đầu nói
Dương Dương nghe thế tất nhiên vui lòng, đưa mắt về phía cửa, ý nói anh ta có thể ra ngoài. Hinsky lập tức hiểu ý, chạy như điên ra cửa.
"Dương, anh sao lại hù doạ người ta như vậy. Em, em không sao mà. Để anh ta đi!!"
Trịnh Sảng dỡ khóc dỡ cười nhìn người đàn ông của mình, bá đạo như thế!!!
"Dương, anh...nhà Cổ Lực???"
Nhìn người con gái lắp ba lắp bắp, muốn hỏi lại thôi trên giường, Dương Dương không kìm được cưng chiều xoa xoa đầu cô, thấp giọng
"Vợ à! Em chỉ cần khoẻ lại, còn lại, mọi chuyện cứ để anh lo."
Giọng nói dịu dàng như dòng nước chảy vào tận sâu trái tim của cô. Trịnh Sảng mỉm cười. Phải rồi, có anh ở đây, cô cũng không cần phải nghĩ nhiều như thế!!! Cô cũng biết đây chính là ỷ lại, một sự ỷ lại đáng sợ. Cô phục thuộc vào anh, khi yếu đuối sẽ muốn tựa vào vai anh, uỷ khuất sẽ muốn chịu vào lòng anh khóc thật lớn, khi gặp nguy hiểm sẽ chỉ nghĩ đến anh.....vậy nếu một ngày anh không còn ở bên cô nữa, liệu sự sống này của cô có thể tiếp tục duy trì.
"Dương à! Em rất ỷ lại vào anh! Ỷ lại đến mức đáng sợ rồi. Làm sao đây?" Cô hỏi
"Ngốc này! Nếu thích em có thể ỷ lại vào anh. Anh sẽ bảo vệ em mãi mãi, không để em khóc, không để em buồn, đau lòng, không để em chịu uỷ khuất nữa, được không?"