"
Tiểu Sảng, anh không thích em như thế này chút nào! Như vậy sẽ rất dễ vị bắt nạt, em mà bị bắt nạt anh sẽ..đau lòng, biết không?"
Nụ hôn như bão vừa qua đi, anh nghiêng người nhấn mạnh từng chữ
"........"
"Còn nữa, em nên nhớ anh chỉ đối tốt với một mình em, còn những người khác"
Khóe môi anh hờ hững kéo lên , anh mắt cũng lạnh đi vài phần.
Cô biết đây chính là con người thật của anh lạnh lùng, tàn nhẫn như ác ma.
"Em biết"
Cô cụp mắt xuống né tránh ánh mắt của anh. Nếu có thể cô cũng muốn nói cho anh biết cô cubgx không thích anh như thế này, quá xa lạ...
"Umk, ăn tiếp đi"
Anh yêu chìu xoa đầu cô, trở lại bàn, ngồi xuống, chu đáo giúp cô cắt thức ăn, mỗi cử chỉ đều toát lên vẻ cao quý của quý tộc.
_______________________________________
ngày sau, tại nhà Trịnh Sảng
"Tiểu Sảng, anh đói rồi!"
Dương Dương nằm dài trên ghế sopha ngoài phòng khách xem TV, anh vẫn có đang nghiêng cứu là tại sao cô lại thích cái tên Tiêu Nại kia. Nhìn xem anh chỗ nào cũng vượt trội hơn. Haizzz con gái đúng là khó hiểu
"Anh đi về nhà mình mà ăn, em không nấu phần của anh"
Trịnh Sảng đang dọn chén đĩa nghe vậy không nóng không lạnh đáp lại
"Không phải chứ! Bà xã em nỡ bỏ đói anh sao..!Anh đau lòng chết mất! Em thật không có lương tâm nha!"
Lời cô vừa dứt Dương Dương lập tức bay vào nhà bếp, nét mặt ủy khuất nhìn cô, tựa như sắp khóc đến nơi
Thôi xong, anh lại dùng chiêu cũ
Trịnh Sảng thầm cảm thán, sau đó ung dung ngồi xuống bàn ăn, cầm đũa ăn ngon lành
Dương Dương thấy thế cũng ngồi vào bàn, hihi nói koong nấu phần anh mà sao dọn tận bộ bát đĩa chứ....