Tối hôm đó sau khi ăn cơm tối xong, Tiểu Trí đứng lên rời khỏi nhà ăn chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi, vô cùng tự nhiên kéo tay Chiêu Đệ cùng nhau về phòng anh nghỉ ngơi. Chiêu Đệ nhìn Trần Chung và Hạ Cầm vẫn ngồi ngay ngắn trên ghế há hốc mồm nhìn bọn họ, xấu hổ không biết nên giải thích thế nào. Hồi chiều cô cùng Tiểu Trí nói cô vĩnh viễn đều sẽ không rời khỏi anh, sẽ luôn ở cùng anh, bây giờ lại lật lọng nói buổi tối tách ra ngủ thì tốt hơn, chuyện này trước sau không khỏi quá không đồng nhất, về sau sao có thể làm Tiểu Trí tin lời cô đây, đều do cô nói chuyện không dùng não.
“Tiểu Trí, con muốn kéo Chiêu Đệ đi đâu?” Hạ Cầm dẫn đầu lấy lại thần trí, vội đuổi theo lên tiếng hỏi Trần Trí đang chạy lấy người ở phía trước.
“Trở về phòng.” Vẫn là câu trả lời đơn giản mà bình thản không một chút gợn sóng.
“Trở về phòng? Trở về phòng muốn làm gì?” Hạ Cầm nghe thấy câu trả lời này trong lòng cũng chấn động, không phải lại tới nữa đấy chứ? Ngày hôm qua lúc bà an bày Chiêu Đệ ngủ phòng khách, Tiểu trí liền nhíu mày một hồi lâu, tuy rằng nó không hỏi ra miệng nhưng đứng ở cửa phòng Chiêu Đệ thật lâu. Bà khuyên can mãi mói dỗ được nó về phòng của mình, chỉ sợ nó kiên trì muốn chung phòng với Chiêu Đệ, dọa đến con gái người ta.
“Ngủ.” Lúc nói những lời này môi Tiểu Trí hơi hơi nhếch lên, rõ ràng đã bắt đầu có chút không kiên nhẫn.
“Không, Tiểu Trí à, tối hôm qua mẹ đã nói với con thế nào, con không nhớ rõ à? Chiêu Đệ là con gái, con là con trai, con trai và con gái không thể ngủ cùng nhau.” Nhìn biểu cảm của con trai, Hạ Cầm chỉ biết nó lại bắt đầu bướng bỉnh. Ngày mai sẽ đi đăng kí kết hôn, tối nay cũng không thể bị nó như vậy dọa chạy, đến lúc đó, bọn họ biết tìm ai khóc đây.
“Chiêu Đệ không phải là con gái, là vợ.” Sau khi nói xong câu đó, Tiểu Trí liền cúi thấp đầu, mân miệng, đứng tại chỗ không tiếp tục để ý đến Hạ Cầm nữa.
Mắt thấy trường hợp đông cứng không thích hợp, Trần Chung vội kéo Hạ Cầm còn muốn cố gắng thuyết phục con trai xuống, nhìn bà hơi hơi lắc đầu. Tiểu Trí là người đơn giản, đạo lý quá phức tạp nó cũng không hiểu, có một số việc nó đã thừa nhận thì dù là ai đến giải thích cũng không được. Huống chi, bà ấy vừa mới nói với Tiểu Trí rằng Chiêu Đệ sẽ luôn ở cùng một chỗ với nó, bây giờ lại nói Chiêu Đệ là con gái, buổi tối không thể cùng nhau ngủ, điều này làm sao có thể làm Tiểu Trí lại tin tưởng lời của bà ấy đây? Bây giờ nếu nói thêm gì nữa, vạn nhất ngay cả những câu nói trước kia Tiểu Trí cũng không nguyện ý tin, không chịu lại cùng Chiêu Đệ thân thiết, vậy thì mất nhiều hơn được rồi.
“Tiểu Trí, con và Chiêu Đệ ngày mai mới kết hôn mà, cho nên bây giờ cô bé còn chưa được coi là vợ con, buổi tối hai đứa tách ra ngủ, ngày mai kết hôn sẽ cùng nhau ngủ được không?” Trần Chung tiến lên vài bước, khom lưng nhìn con trai đang cúi đầu, nhẫn nại khuyên.
Nhưng là Tiểu Trí không hiểu cố gắng của ông, vẫn như cũ mím môi không rên một tiếng, thật ra hắn vốn không thể lý giải vì sao hôm nay không phải vợ, ngày mai lại là vợ, chỉ một buổi tối thì có gì khác nhau.
“Tiểu Trí...” Trần Chung còn muốn tiếp tục khuyên lại bị Chiêu Đệ ngắt lời.
“Chú Trần, buổi tối cháu và Tiểu Trí cùng nhau ngủ thôi, không có chuyện gì, dù sao ngày mai sẽ đi lĩnh chứng. Chúng ta đã nói qua với Tiểu Trí, nói lời phải giữ lấy lời mới đúng, bằng không, lần sau sao có thể làm Tiểu Trí tin tưởng chúng ta đây?” Sau khi Chiêu Đệ đỏ mặt nói những lời này xong, cũng học Tiểu Trí cúi thấp đầu xuống, cô một cô gái chưa lấy chồng, trước mặt ba mẹ chồng tương lai chủ động yêu cầu cùng vị hôn phu chung giường ngủ, dù là một cô gái cởi mở thế nào đều sẽ ngượng ngùng, nói gì đến cô vẫn là một người tương đối bảo thủ.
“Khụ, Chiêu Đệ, thật xin lỗi, đều là dì Trần cháu nói chuyện không đúng mực, bây giờ mới khiến cháu khó xử như vậy. Cháu cũng đừng miễn cưỡng bản thâm dì và chú Trần cháu lại làm thêm chút tư tưởng công tác với Tiểu Trí, nó sẽ nghĩ thông.” Hạ Cầm nhìn cô gái cũng đang cúi đầu nhìn mặt đất, chột dạ nói ra đề nghị này, nói thật ra bà thật sự không có tin tưởng có thể thuyết phục Tiểu Trí thay đổi ý kiến.
Còn không đợi Chiêu Đệ mở miệng trả lời, Tiểu Trí đã không muốn tiếp tục ở dưới lầu rối rắm vấn đề này, anh kéo tay Chiêu Đệ lập tức đi về phía cầu thang, biểu đạt thái độ không đồng ý tiếp tục nghe khuyên bảo rất rõ ràng.
“Tiểu Trí, con đứa bé này sao lại...” Hạ Cầm thấy hai người sắp biến mất ở cầu thang đã nghĩ muốn chạy tiến lên tiếp tục khuyên. Tuy rằng ngoài miệng Chiêu Đệ nói qua không thèm để ý, nhưng bà thật sự không đồng ý mạo hiểm như vậy, vạn nhất bộ dáng Tiểu Trí bướng bỉnh làm Chiêu Đệ phản cảm, vậy ngày mai lĩnh chứng thế nào đây.
“Bà đừng gọi, để hai đứa nó đi thôi.” Trần Chung vẫy tay ngăn cản Hạ Cầm, “Tôi hiểu ý bà, nhưng Tiểu Trí bướng bỉnh là chuyện thường xuyên, bà cũng nên để trước khi cưới Chiêu Đệ hiểu rõ tính nết Tiểu Trí, nếu con bé không tiếp nhận được, vậy thì không cần tiếp tục miễn cưỡng đoạn hôn nhân này, như vậy nhất định sẽ không hạnh phúc.”
“Sao ông luôn bi quan vậy chứ? Chiêu Đệ là một đứa bé ngoan, con bé đã nói nguyện ý gả cho Tiểu Trí thì sẽ không cảm thấy cuộc hôn nhân này miễn cưỡng, ta nhìn ra Chiêu Đệ là một người thật tâm thật ý sống qua ngày.
“Nếu bà đã cảm thấy như vậy, cần gì phải lo lắng biểu hiện tối nay của Tiểu Trí sẽ làm Chiêu Đệ thay đổi chủ ý đây? Hai ta lớn tuổi, không quản được con trai cả đời, có thể buông tay để bọn trẻ tự mình đi giải quyết thì nên buông tay. Đi thôi, cùng tôi về thư phòng, chuyện buổi chiều chúng ta thương lượng còn chưa quyết định đâu.” Trần Chung đỡ lấy bả vai Hạ Cầm, dẫn bà cùng nhau đi đến thư phòng.
Nghe cong lời này của Trần Chung, dù trong lòng Hạ Cầm vẫn còn bất an nhưng cẩn thận ngẫm lại, những câu ông nói đều có đạo lý, cho nên cũng chỉ có thể đè xuống tâm tình nôn nóng của bản thân cùng đi đến thư phòng.
Vừa vào phòng, Tiểu Trí liền buông tay Chiêu Đệ ra, tự mình cởi quần áo lên giường, nằm ở trên giường còn hơi hé mắt nhìn Chiêu Đệ, mày nhíu lại, dường như rất khó hiểu vì sao Chiêu Đệ không lên giường mà đứng ngoài cửa làm cái gì?
Mà lúc này Chiêu Đệ nhìn Tiểu Trí nằm bên nửa kia giường lớn quẫn bách không biết nên làm cái gì mới tốt, bây giờ cô còn chưa rửa mặt mà? Còn nữa bây giờ trời nóng nực, trên giường chỉ có một cái chăn mỏng, không đắp chăn thì bật điều hòa lạnh, nhưng nếu đắp chăn thì cô và Tiểu Trí sẽ cùng chung một ổ chăn. Tuy rằng hạ quyết tâm gả cho anh, nhưng cho đến hôm nay bọn họ cũng mới ở chung một ngày thôi, tốc độ như vậy có phải quá nhanh hay không.
Ngay lúc Chiêu Đệ lâm vào khó xử thì cửa sau lưng cô có tiếng gõ, cô giống như bắt được cây cỏ cứu mạng nhanh chóng mở cửa phòng, chỉ thấy Hạ Cầm ôm một chồng quần áo đứng ở cửa phòng nhìn cô cười ôn hòa.
Chiêu Đệ vội cười lui ra phía sau một bước để Hạ Cầm tiến vào, đang chuẩn bị gọi Tiểu Trí rời giường chào mẹ, vừa quay đầu liền nhìn thấy anh đã chui ra khỏi ổ chăn đứng sau lưng cô từ lúc nào, vẻ mặt đề phòng nhìn mẹ mình, tay phải cũng túm lấy góc áo cô, giống như sợ cô bị cướp đi.
“Tiểu Trí, mẹ chỉ vội tới đưa quần áo tắm rửa cho Chiêu Đệ, sẽ không tách hai đứa ra, con đừng khẩn trương.” Hạ Cầm thấy con trai bộ dáng cứng ngắc khi nhìn thấy mình, trong lòng thật không biết là tự vị gì. Con trai nuôi hai mươi ba năm này sao còn thân với vợ mới ở chung một ngày hơn cả mẹ ruột như bà đây?
Nhưng Tiểu trí không vì những lời này của Hạ Cầm mà thả lỏng, vẫn chặt chẽ tuams lấy góc áo Chiêu Đệ không chịu buông ra.
Lúc này Chiêu Đệ cũng không biết nên nói gì mới tốt, nếu cô xoay người giúp đỡ khuyên bảo, Tiểu Trí nghe hay không nghe đều là một cục diện xấu hổ. Tiểu Trí vốn đã tràn ngập cảnh giác với Hạ Cầm, sau khi cô khuyên, anh nghe, Hạ Cầm sẽ càng cảm thấy mất mặt, anh không nghe, lại sợ Hạ Cầm nghĩ cô không mời tự đến cố ý làm bọn họ ầm ĩ không vui mà khó chịu.
“Chiêu Đệ à, cháu còn chưa rửa mặt đúng không, dì sợ cháu không có quần áo để đổi, cho nên cố ý mang quần áo đoạn thời gian trước Lan nha đầu mua còn chưa có mặc đến cho cháu. Áo ngủ còn có quần áo ngày mai mặc ra ngoài đều ở đây, cháu tắm xong liền thay, biết không?”
“Dì Trần, tự cháu có quần áo, quần áo Từ Lan mới mua còn chưa mặc qua, sao cháu có thể không biết xấu hổ lấy ra mặc trước đây?” Cô biết đây là ý tốt của người khác, không nên từ chối, nhưng quần áo này khẳng định là Từ Lan thích mới mua, cô làm sao có thể tự tiện lấy ra mặc trước chứ?
“Không sao, Chiêu Đệ à, cháu không biết Lan nha đầu này, nó thích chính là thú vui mua sắm, mua nhiều quần áo như vậy cũng không thấy con bé mặc, lại sợ mẹ nó mắng nên mang hết đến nhà dì. Cho cháu mặc, con bé chỉ có vui vẻ chứ không có không vui.” Hạ Cầm thấy Chiêu Đệ vẫn có chút ngượng ngùng nhận lấy, chỉ đành phải lấy Tiểu Trí sau lưng làm cớ.
“Chiêu Đệ, hôm nay Tiểu Trí học cháu mặc quần áo cháu cũng nhìn thấy đúng không? Cháu cũng đừng trách dì nói chuyện trực tiếp nhé, quần áo cửa cháu chỉ sợ đều có mụn vá. Tiểu Trí cũng không có bộ quần áo thứ hai giống vậy, giữ lại không cho, ngày mai nhất định nó cũng sẽ mang quần áo đang tốt đi cắt thành hai cái lỗ cho cháu vá. Ngày mai hai đứa là muốn đi lĩnh chứng, dù sao hai đứa cũng không thể đều mặc áo vá đúng không.” Bà nhìn Chiêu Đệ vẻ mặt có chút buông lỏng, nhân cơ hội không ngừng cố gắng nói: “Nếu cháu thật sự có băn khoăn với Lan nha đầu, lần sau dì sẽ mua quần áo bổ sung cho con bé, bộ quần áo này coi như là lễ gặp mặt dì cấp cho con dâu tương lai, cháu cũng không thể không thu đấy.”
Đều đã nói đến mức này, nếu bản thân lại cự tuyệt liền có vẻ già mồm cãi láo, cho nên Chiêu Đệ chỉ có thể đưa tay nhận quần áo trên tay Hạ Cầm. Cô hiểu rõ bản thân là hai bàn tay trắng đến nhà họ Trần, tránh không được muốn nhận ba mẹ Tiểu Trí tặng, cô cũng không thanh cao đến mức muốn cự tuyệt ý tốt của bọn họ. Còn nữa, kết hôn, bọn họ chính là người một nhà, cũng thật sự không cần phải phân rõ ràng như vậy, cô chỉ cần hết sức làm tốt bổn phận của mình, chăm sóc tốt Tiểu Trí, đã có thể không thẹn với lương tâm rồi.
“Ngày mai còn phải dậy sớm đến cục dân chính đó, hai đứa buổi tối cũng đi ngủ sớm một chút, biết không?” Hạ Cầm thấy Chiêu Đệ nhận lấy quần áo, cũng không ở lại lâu, dặn dò một chút liền chuẩn bị ra ngoài.
“Dì Trần, đợi chút.” Tiễn người ra cửa, Chiêu Đệ vốn định đóng cửa phòng đi tắm bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, vội vàng kéo lại cửa phòng sắp đóng, gọi Hạ Cầm đã đi ra được vài bước lại.
Chiêu Đệ nhìn Hạ Cầm đã quay trở lại, hơi chút do dự, tuy rằng cảm thấy có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn mở miệng hỏi ra nghi vấn trong lòng, “Dì Trần, người ở đây đều tắm trước bữa cơm chiều à? Nếu ăn xong lại ra mồ hôi thì muốn làm sao bây giờ? Sau này cháu có thể tắm sau khi ăn cơm chiều không?”
“Tắm trước bữa cơm chiều? Không có đâu, đứa bé ngốc, cháu muốn tắm lúc nào hoặc một ngày tắm mấy lần đều được, chỉ cần cháu thích là tốt rồi, loại chuyện này nào có quy định gì đâu?” Hạ Cầm bị Chiêu Đệ hỏi có chút không hiểu, thấy con bé bộ dáng rối rắm như vậy bà còn tưởng là vấn đề gì rất khó đấy?
“Chiêu Đệ, ai nói vậy với cháu, đây không phải là đùa giỡn người khác sao? Cháu nói cho dì Trần, dì Trần tìm người đó tính sổ.” Thật ra ở trong lòng bà đã nhận định người nọ chính là Từ Lan, trừ Lan nha đầu ra, trong nhà này thật sự không tìm ra người thứ hai sẽ nói những câu này.
“Không có, không có, dì Trần, không ai cùng cháu nói vậy, là cháu thấy Tiểu Trí tắm trước khi ăn cơm chiều cho nên mới hiểu lầm, không liên quan đến người khác.” Dù sao mới ở chung với Hạ Cầm một ngày nên Chiêu Đệ hoàn toàn không nhìn ra bà đang đùa, còn tưởng rằng bà thật sự muốn tìm người tính sổ, cho nên vội vàng mở miệng giải thích.
“Tiểu Trí? Chắc là thằng bé nói lời gì khiến cháu hiểu lầm đúng không? Bằng không cháu cũng sẽ không chính thức hỏi dì như vậy.” Đáp án này hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của Hạ Cầm, bà thế nào cũng không nghĩ đến trong hiểu lầm này còn có phần Tiểu Trí, chính là mặc kệ thế nào, đây đều là một chuyện đáng để vui. Bà cảm thấy, từ khi Chiêu Đệ đến đây, Tiểu Trí hoạt bát hơn trước đây rất nhiều, hi vọng sau khi bọn họ kết hôn, tình huống của Tiểu Trí càng thêm tốt hơn.
Được Hạ Cầm giải thích như vậy Chiêu Đệ mới hiểu được là xảy ra chuyện gì. Cô quay đầu nhìn Tiểu Trí luôn luôn đi theo sau lưng mình, chỉ thấy anh cúi đầu giống như không nghe thấy gì, biểu cảm gì cũng không có, chính là vành tai có chút hơi đỏ lên.
“Chiêu Đệ, về sau, Tiểu Trí tắm của Tiểu Trí, cháu tắm của cháu, không nhất định phải sắp xếp cùng thời gian với nó, tùy ý là tốt rồi. Dì đi trước đây, cháu mau đi tắm đi."
"Cũng không có, cháu hỏi anh ấy vì sao không ăn cơm chiều xong rồi hãy tắm, anh ấy nói trên tivi đều như vậy, cho nên cháu tưởng rằng người trong thành phố đều là tắm xong rồi mới ăn cơm chiều. Đây đều là do cháu hiểu sai, không liên quan đến Tiểu Trí." Cho dù theo câu chuyện của Hạ Cầm, quy kết tất cả nguyên nhân lên người Tiểu Trí, có thể vì hiểu lầm rồi sinh ra xấu hổ hóa giải được, nhưng cô chính là không đồng ý chụp "tội danh" không có lên đầu Tiểu Trí, cho dù là "tội danh" hời hợt như vậy.
"Trên tivi đều như vậy? Tiểu Trí nói như vậy à? A ~~~ Dì biết rồi!" Mới nghe lời này, Hạ Cầm cũng nhất thời không phản ứng kịp, lúc này mới nghĩ đến vì sao Tiểu Trí nói như vậy. "Chiêu Đệ à, Tiểu Trí nói không phải tivi, là nó xem ngoài lề biểu diễn piano, bên trong có rất nhiều người kết thúc biểu diễn xong lập tức về hậu trường rửa mặt đổi quần áo, có lẽ là nó xem nhiều, cho rằng đánh đàn thời gian lâu sẽ tiến vào phòng tắm tắm rửa thay quần áo, dì còn tưởng vì sao lại thế này? Ha ha."
Chiêu Đệ và Hạ Cầm chúc nhau ngủ ngon xong mới đóng cửa phòng một lần nữa, cầm quần áo tắm rửa chuẩn bị vào phòng tắm tắm, chính là đến ngưỡng cửa phòng tắm, Tiểu Trí vẫn đi theo phía sau cô, cũng không có ý định dừng lại. Lú này cô cũng chỉ có thể xoay người khuyên bảo, cô thật đúng là không có dúng khí ở trước mặt Tiểu Trí cởi quần áo tắm rửa, dù tâm tính anh có nhỏ thế nào, nhưng ngoại hình anh vẫn là của người thành niên.
"Tiểu Trí, em đi vào trước tắm một chút, rất nhanh sẽ ra ngoài, anh xem, trong phòng tắm không còn cửa nảo khác, em sẽ không rời đi, trước kia anh đã ở trong đó tắm rất nhiều lần không phải sao? Hẳn là biết rất rõ bên trong có bộ dáng gì, anh ở bên ngoài đợi em được hay không?" Cô nhẫn nại dùng hết những từ đơn giản biểu đạt rõ ràng ý tứ của bản thân, cô biết ở trước mặt Tiểu Trí, cái gì phức tạp, lời nói uốn éo, kiểu cách đều là dư thừa, nói thẳng ra suy nghĩ trong lòng mình mới là phương pháp câu thông hữu hiệu nhất.
Chiêu Đệ nói xong lời này xong nhẫn nại đợi một hồi lâu, Tiểu Trí vẫn không có động tác nới lỏng tay, cô chỉ có thể nắm lấy bàn tay phải đang kéo góc áo cô của anh. Không nghĩ tới, tay cô vừa chạm vào tay anh, anh liền buông lỏng tay ra, sau đó lùi về phía sau, cúi đầu xuống cũng không nói gì cả.
"Tiểu Trí, nếu anh muốn đi ngủ, thì lên giường sớm một chút, em lập tức đi ra cùng anh, được không?" Nhìn tư thế dễ dàng nới lỏng tay của anh, Chiêu Đệ đã biết Tiểu Trí đồng ý đề nghị của cô, không theo vào phòng tắm. Chỉ là anh dường như có thói quen bị động, cho nên cũng không chủ động buông tay biểu đạt anh đồng ý.
Như Chiêu Đệ đoán, câu hỏi lần này của cô cũng không được anh đáp lại, cô cũng không tiếp tục truy hỏi anh lấy đáp án. Sau khi nhẹ nhàng đóng cửa, ngay lập tức xả nước tắm, chủ yếu cũng là lo lắng một mình Tiểu Trí ở trong phòng có thể gặp chuyện không may.
Chờ cô mặc xong quần áo đi ra khỏi phòng tắm liền nhìn thấy Tiểu Trí vẫn duy trì tư thế đứng ban đầu đứng ở cửa phòng tắm chờ cô. Cô vừa định dắt anh lên giường ngủ, anh lại tránh tay cô, lắc mình vào phòng tắm. Chiêu Đệ bị anh tránh, nhất thời kinh ngạc, chưa đợi cô nghĩ thông có phải bản thân mình làm sai chuyện gì hay không, mới khiến anh tránh cô như vậy. Chợt nghe thấy trong phòng tắm phía sau truyền đến tiếng máy sấy.
Cô vừa quay đầu liền nhìn thấy Tiểu Trí đang cắm phích cắm rồi mở chốt máy sấy dịch chuyển về phía cô, đến lúc anh thấy cô đã hiểu rõ ý anh mới hơi hơi nở nụ cười, cúi đầu lại ra khỏi phòng tắm.
Chiêu Đệ nhìn máy sấy kêu 'vù vù' trên bồn rửa mặt, lại cúi đầu nhìn mái tóc ướt sũng trước ngực, chỉ cảm thấy hốc mắt có chút nóng lên, đây là lần đầu tiên có người chăm sóc cô. Khi còn ở nhà, cô là trưởng nữ, chị cả, thân phận như vậy nhất định là người chăm sóc người khác chứ không phải người được chăm sóc, hóa ra được người chăm sóc là một chuyện ấm áp như vậy.
Cô đi vào phòng tắm, đứng trước gương trước bồn rửa mặt cầm máy sấy sấy khô tóc, chỉ cảm thấy trong gương chỗ nào cũng là bóng dáng Tiểu Trí. Mới ở chung một ngày, vậy mà nhất cử nhất động của anh đã khắc vào trong đầu cô rõ ràng như vậy, anh trầm mặc hướng nội, bộ dáng anh toàn tâm ỷ lại nắm góc áo cô, bộ dáng anh phấn khởi khi đánh đàn, còn có lúc lơ đãng anh quan tâm cô. Tất cả tất cả những điều này đều để cô cảm thấy trong lòng ấm áp, có lẽ gả cho Tiểu Trí, không phải chỉ là cô báo ơn, mà có thể là cô may mắn.