Chiêu Đệ mở cửa xe, gọi ông Lâm bà Lâm cùng ngồi vào trong xe đi tới thôn ủy để nhờ trưởng thôn phát động tất cả mọi người trong thôn cùng nhau tìm kiếm Diệu Tổ.
Ông Lâm nhìn ghế ngồi trong xe được lau dọn đến tỏa sáng, lại cúi đầu nhìn vào bộ quần áo bẩn thỉu dính đầy bùn trên người mình thì do dự không dám ngồi vào trong xe. Ông lui về sau một bước, quay mặt về phía ông Trương, ông Lưu đang đứng chờ bên cạnh cười một tiếng thật thà, rồi lại quay sang nói với Chiêu Đệ: “Chiêu Đệ, mọi người cứ ngồi xe đi đi, thôn ủy cách đây cũng không xa lắm, ba với mẹ còn tự đi cũng được, cũng không đến muộn hơn so với mọi người là bao đâu. Trên người chúng ta bẩn, không nên để dây ra xe.”
Chiêu Đệ nhìn thấy dáng vẻ nhăn nhó như vậy của ông Lâm thì đau lòng không nói nên lời. Người ba hiền lành như vậy, hai ngày nay đã phải nghe bao nhiêu lời nói bóng gió mới có thể tức đến mức cho Diệu Tổ một cái bạt tai.
Cô đưa tay kéo ông Lâm, không nói không rằng nhét ông vào trong xe. Đợi thấy ông Lâm dang lúng túng không biết để tay chân vào đâu, run run rẩy rẩy ngồi xuống xong, cô mới quay đầu lại kéo mẹ ngồi vào trong. Ngay sau đó, chính cô cũng ngồi vào hàng ghế dưới, ổn định chỗ ngồi xong thì gọi ông Trương lên xe, chỉ qua phương hướng cần đi rồi mới quay đầu nhìn sang phía cha mẹ, bảo hai người cứ ngồi thoải mái, không cần phải câu nệ như vậy. Nhưng ông Lâm nào có chịu nghe. Chỉ cần nghĩ đến việc ngộ nhỡ xe có bị ông làm bẩn, phải bỏ cả đống tiền ra để rửa xe thì ông liền hận không thể đem cái mông của mình bỏ xuống khỏi ghế ngồi.
Chiêu Đệ bất đắc dĩ, chỉ có thể để kệ ông Lâm vừa ngồi vừa vội vã cuống quýt. Vào lúc này, cô cũng không có ý định giải thích với ba mẹ tại sao nhất định phải đi xe đến thôn ủy. Cũng may mà đoạn đường này không dài, cô và ba mẹ cũng không cần phải khó chịu quá lâu.
Cứ như vậy, một chiếc xe rêu rao chạy trên con đường lớn duy nhất ở trong thôn tự nhiên khiến toàn bộ những người dậy sớm trong thôn thấy được. Mọi người đứng ở bên đường, vụng trộm thảo luận xem có phải cái vị phú thương kia lại tới thôn họ Mã rồi hay không, có phại lại muốn xây thêm xưởng gì ở đây nữa không. Sự tò mò, hiếu kì phát tán, thậm chí khiến vài người đi theo đuôi xe.
Đợi đến lúc xe dừng lại ở cửa thôn ủy, xung quanh xe đã có không ít người. Chiêu Đệ vừa mới xuống xe đã làm dấy lên một hồi huyên náo trong đám thôn dân ở đó.
Chiêu Đệ không nghe rõ mọi người nói gì nhưng cô vô cùng rõ ràng lúc này cô nên nói điều gì.
“Chúc mọi người một buổi sáng tốt lành. Cháu là Chiêu Đệ. Đã nửa năm không gặp mọi người, không biết mọi người có còn nhớ tôi không. Chuyện cháu lập gia đình, có thể tất cả mọi người đều đã nghe được vài lời đồn đại. Những gì mọi người nghe được có chút sai sự thật. Về sau có cơ hội, cháu sẽ nói rõ lại với mọi người. Chỉ là, em trai cháu từ buổi chiều hôm qua, sau khi ra ngoài cũng chưa thấy trở về. Tối hôm qua trời lại mưa cả đêm, đường bên ngoài thôn cũng toàn là bùn, lại là đường núi nên cháu sợ Diệu Tổ sẽ xảy ra chuyện. Vậy nên cháu muốn xin mọi người giúp đỡ cháu một chút chuyện.”
Chiêu Đệ thấy mọi người đã dừng xì xào bàn tán, chuyên tâm nghe cô nói chuyện thì xoay người từ trong xe lấy ra cái ví da mà trước đó bà Hạ Cầm cho cô, móc ra một xấp tiền toàn tờ đồng, trong ví cứ một xấp lại một xấp, tổng cộng phải có đến xấp mà Chiêu Đệ đoán chừng xấp cũng phải đến vạn.
Cô giơ cao xấp tiền lên để tất cả mọi người ở đây đều có thể nhìn thấy rồi mới tiếp tục nói: “Mọi người đã nhìn thấy rồi chứ? Đây là vạn tệ. Chỉ cần các vị ở đây có thể đi tìm Diệu Tổ, đưa nó trở về thì vạn tệ này sẽ thuộc về người đó. Nếu như hôm qua có người nào nhìn thấy phương hướng của Diệu Tổ hay có bất cứ thông tin nào muốn cung cấp thì một đầu mối, cháu có thể trả tệ.”
Chiêu Đệ vừa nói dứt lời thì tất cả mọi người đứng đây đều hít một ngụm khí lạnh. Mới có nửa năm không gặp mà Chiêu Đệ đã có dáng vẻ đại gia như vậy. Một vạn tệ đấy, mắt cũng không nháy một cái mà đã có thể cho người khác rồi. Mỗi cái tin tức được tệ cũng thật là khinh người quá đi. Sau khi kinh ngạc đi qua, thôn dân đang vây xem lại bắt đầu châu đầu ghé tai, chỉ là không có ai tiến lên cung cấp đầu mối gì cũng không có người nào chịu đứng lên đi tìm kiếm Diệu Tổ.
Ông Lâm còn ngồi trong xe, lôi kéo Chiêu Đệ đang đứng ở ngoài cửa xe, nhỏ giọng khuyên cô: “Chiêu Đệ, tiền này không thể tiên như vậy được. tệ một cái tin tức, vậy nếu có chừng cái tin tức thì con phải đưa cho họ bao nhiêu tiền hả?”
Chiêu Đệ vỗ vỗ tay ông Lâm trấn an: “Ba, chỉ cần có tin tức về em trai thì bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề. Hơn nữa để tìm được em trai, không phải càng có nhiều tin tức càng tốt hay sao? Trước khi về đây, mẹ chồng con có đưa cho con vạn tệ, còn có một tờ chi phiếu trắng nữa, bao nhiêu tiền con cũng có thể đưa được.” Lúc nói lời này, Chiêu Đệ cố ý nâng cao giọng, làm cho tất cả mọi người ở đây đều có thể nghe được.
Đây không phải là cô đang khoe của, cũng không phải là cô không hiểu đạo lý giấu tài, nhưng bây giờ, cô cần phải khiến tất cả mọi người hiểu được, Chiêu Đệ cô là một người nói lời giữ lời. Cô nói có một tin tức cho tệ thì chắc chắn sẽ cho tệ, cô nói được là làm được.
Hiện tại tiền không quan trọng mà quan trọng là cô phải nhanh chóng tìm được em trai. Sau khi tìm được cậu chàng rồi, cô còn phải đưa cậu và bố mẹ đến thành phố W một chuyến để họ có thể nhìn thấy Tiểu Trí, thấy được cuộc sống của cô và Tiểu Trí thì mới có thể mở được tâm kết của họ, sau đó họ mới có thể tiếp nhận Tiểu Trí, mới có thể nhận thức được cuộc hôn nhân của cô, mà tất cả đều phải hoàn thành trước khi em trai thi cấp ba, nếu không sẽ làm ảnh hưởng đến cuộc thi của cậu thì sẽ lại lãng phí mất một năm này.
Hơn nữa, cô mới xa Tiểu Trí có một buổi tối thôi mà lúc nào cũng nghĩ về anh. Cô lo lắng khi cô không có ở bên cạnh, Tiểu Trí có thể chăm sóc bản thân thật tốt được hay không, có tể ăn cơm thật ngon được hay không, có thể ngủ thật say được hay không.
Bên này mọi người vẫn còn đang đứng nhìn, suy đoán xem chuyện Chiêu Đệ nói có phải là thật hay không thì bên kia thôn trưởng đã nghe thấy động tĩnh mà đi tới. Nhà của ông vốn ở ngay bên cạnh thôn ủy, mà nơi này có động tĩnh lớn như vậy, không lý nào ông không nghe thấy.
“Chiêu Đệ à, vào đi cháu. Chúng ta đi vào rồi lại nói, cứ đứng ở cửa như vậy có nói chuyện cũng không thành công đâu.” Lúc thôn trưởng nhìn thoáng qua Chiêu Đệ, thiếu chút nữa cũng không nhận ra. Cô bé mà nửa năm trước vẫn còn ngượng ngùng kêu ông “chú trưởng thôn” thì hôm nay đã giống như hoàn toàn lột xác thành người khác. Nếu không phải đã biết cô vài chục năm, ông cũng thật không dám gọi cô.
Chiêu Đệ nhìn thấy việc oanh động vừa cố ý làm ở cửa ra vào đã có hiệu quả thì cũng liền theo lời nói của trưởng thôn, tiền vào trong toàn nhà thôn ủy. Ông Lâm, bà Lâm bây giờ cũng mới xuống xe, đi theo sau Chiêu Đệ vào trong nhà. Trường hợp như vừa rồi, bọn họ thực sự không dám xuống.
Chiêu Đệ nói lại lần nữa với trưởng thôn những lời đã vừa nói ở bên ngoài rồi mới nói ra một chút nguyên nhân đơn giản cho trưởng thôn nghe. Dĩ nhiên cô chỉ nói ra mấy cái lý do đường hoàng, cũng không thèm kể ra mấy cái suy tính đen tối của mọi người đối với mình.
“Chú trưởng thôn, vốn là cháu không nên huy động mọi người cùng chung tay giúp tìm Diệu Tổ vì dù sao đây cũng là chuyện nhà cháu, phiền toái mọi người thì thật không phải nhưng mà Diệu Tổ mới rời nhà không đến h, có báo cảnh sát thì sợ là họ cũng không thụ lý, mà kể cả là họ nhận thụ lý thì cũng cần phải làm theo trình tự. Trong khoảng thời gian ấy, cứ trì hoãn mãi người nhà cháu sẽ lo lắng không yên, còn chẳng bằng bây giờ bọn cháu tự tìm cho nhanh. Vậy nên cháu mới ra hạ sách này. Vì thực sự làm phiền đến mọi người, mà chuyện giúp một tay tìm người cũng có thể sẽ ảnh hưởng đến công việc cảu mọi người nên cháu mới nghĩ đến việc sẽ dùng hết khả năng của mình để bồi thường cho mọi người.”
Cứ như vậy, Chiêu Đệ lễ độ nói ra những câu hết sức hợp tình hợp lý mà mọi người đứng tại chỗ nghe vào trong tai thì lòng cũng thư thái không ít. Coi như cũng có người vừa mới vụng trộm nói Chiêu Đệ gả cho khả ngu lại còn ỷ có tiền mà khoe khoang thì bây giờ cũng không lên tiếng được nữa. Dù sao, từ trong lời nói của Chiêu Đệ cũng nhìn ra đây là do vội vã tìm người, không muốn lãng phí thời gian nhưng lại sợ làm chậm trễ thời gian làm việc của mọi người nên dưới tình thế cấp bách mới cố hết sức mình để bồi thường cho mọi người.
Trưởng thôn đối với chuyện của nhà họ Lâm cũng có nghe được một chút tin đồn. Mặc dù ngại vì ông và nhà họ Lâm có chút quan hệ thân thích nên người dân trong thôn sẽ không nói ra mấy lời quá đáng ở trước mặt ông nhưng ông đã làm trưởng thôn đã nhiều năm như vậy cũng đâu phải là làm chơi, mọi người sau lưng nói ra những lời như thế nào, ông có dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra được.
Ông có lòng muốn giúp đỡ ông Lâm nhưng ông Lâm này lại là một người trọng sĩ diện. Trước đây ông có nói bóng nói gió cũng thực sự không có hiệu quả gì. Lại nói, ông thực sự cũng không giúp được chuyện gì, không kể đến chuyện Chiêu Đệ ở tận trên thành phố W xa xôi, thì coi như cô có gả đến thôn bên cạnh mà với tài lực hùng hậu của nhà họ Trần ở cái thôn họ Mã này, ông cũng không dám đắc tội.
Các cụ có câu “thanh quan khó quản việc nhà”, đây không phải chính là dùng với chuyện nhà họ Lâm hay sao? Nghiêm chỉnh mà nói, ông thật đúng là không có tư cách đi quản cái đống rắc rối đó.
Cũng may, hiện tại Chiêu Đệ tìm đến ông, việc này về công về tư, kiểu gì ông cũng phải giúp cho bằng được.
Cứ thế, sau khi suy nghĩ cả một mớ chuyện lộn xộn, trưởng thôn hơi sửa sang lại suy nghĩ của mình, hướng về phía mọi người đang đứng ở trong sân mà mở lời.
“Lời Chiêu Đệ nói mọi người cũng đều đã nghe được cả rồi chứ? Bỏ qua tất cả những chuyện tạp nham trước kia không nói, Diệu Tổ là người duy nhất trong thôn ta đi học. Thôn ta còn phải trông cậy vào cậu ấy để nở mày nở mặt. Hơn nữa, bình thường Diệu Tổ còn giúp mấy đứa trẻ con trong thôn học thêm. Một đứa nhỏ tốt như vậy, mất tích cả một buổi tối, kể cả Chiêu Đệ không trả thù lao thì chúng ta cũng nên giúp một tay tìm kiếm mới phải. Hơn nữa, hiện tại Chiêu Đệ cũng đã nói rồi, có thể tìm được Diệu Tổ, con bé sẽ cho vạn, truyền tin cho . Lời này của con bé có tôi đứng ra đảm bảo cho mọi người.”
Trưởng thôn đã làm quan trong thôn bao nhiêu năm nay, đối với mọi người trong thôn họ Mã cũng có chút uy tín. Lời của ông ở trong lòng thôn dân cũng có chút phân lượng. Hơn nữa, Chiêu Đệ vẫn còn đang cầm cả xấp tiền màu hồng kêu gọi mọi người giúp một tay, nhiều tiền như vậy, dân đen như bọn họ bình thường phải thức khuya làm sớm bao lâu mới làm ra được bằng ấy?
Hiện trường trầm mặc một lúc lâu rồi mới có một bóng dáng nhỏ gầy từ trong đám người đi ra.
Chiêu Đệ nhìn kỹ. Đây không phải là Lý Nhị Oa ở cửa thôn hay sao. Nhìn thấy cậu bé, trong lòng Chiêu Đệ liền dâng lên chút hy vọng. Nhà Lý Nhị Oa ở ngay đầu thôn, nơi có con đường duy nhất dẫn ra khỏi thôn, có người ra vào, bọn họ chỉ cần ở nhà là có thể thấy, giờ Lý Nhị Oa đứng ra, chắc chắn là có tin tức của em trai cô.
“Chị Chiêu Đệ, em cho chị biết một tin, chị thực sự sẽ cho em tệ à?” Lý Nhị Oa dù đã đứng ra nhưng vẫn có chút ko tin lời nói của Chiêu Đệ. tệ đấy. Đây chính là lần tệ nhá. Cha của cậu cả ngày vội vàng, trời còn chưa sáng đã phải đi hơn mười dặm đường núi lên trấn trên bán rau mà trở lại cũng chỉ mang được về khoảng tệ. này là được bao nhiêu cái tệ rồi.
“Nhị Oa, em cứ yên tâm, chị Chiêu Đệ của em nói lời giữ lời.” Vừa nói chuyện, Chiêu Đệ vừa rút từ trong xấp tiền mặt ra đồng tiền: “Em xem, tiền ở đây, chỉ cần em nói cho chị tin tức của Diệu Tổ, tiền này sẽ là của em.”
Lý Nhị Oa nhìn năm đồng tiền tệ trên tay Chiêu Đệ, nuốt vài ngụm nước miếng, thật vất vả mới đưa được ánh mắt dời khỏi đống tiền lên trên người Chiêu Đệ: “Chị Chiêu Đệ, lúc chiều hôm qua, em nhìn thấy anh Diệu Tổ đi ra khỏi thôn. Em thấy anh ấy đi rất gấp, sắc mặt cũng khó nhìn nên có hỏi anh ấy một câu rằng đi nơi nào, nhưng anh ấy không nói gì. Chỉ là anh ấy đi theo hướng lên trấn trên.”
Mặc dù tin tức này giá trị không lớn nhưng dẫu sao đã biết được em trai cô đi lên trấn trên. Nếu như sau đó vẫn không có tin tức gì khác thì cô có thể đem theo hình của em trai lên trấn trên nhờ cảnh sát giúp một tay tìm kiếm cũng là một biện pháp.
Chiêu Đệ đem tiền trên tay đưa cho Lý Nhị Oa, khom người về phía cậu bé mỉm cười nói lời cảm tạ.
Tất cả mọi người đứng đây đều trơ mắt nhìn Lý Nhị Oa siết chặt đồng chạy thật nhanh ra ngoài cửa, trong lòng là đủ loại hâm mộ ghen tị. Sớm biết Lâm Chiêu Đệ thật sự có tiền như vậy, còn nói giữ lời, bọn họ ngày hôm qua chuyện gì cũng sẽ không cần làm, canh chừng ở cửa thôn.
Bên này người hâm hộ vẫn còn chưa phục hồi tinh thần lại thì người bên trong đoàn người lại có một người đi ra nói là ở trấn trên nhìn thấy Diệu Tổ đi theo hướng bến xe.
Vừa nghe đến tin tức này, dù là Chiêu Đệ hay là ông Lâm ánh mắt đều sáng lên. Hướng bến xe, cộng với lời nói trước đó của Diệu Tổ bảo cậu muốn đi mang Chiêu Đệ trở về thì cơ bản là không cần suy đoán, cậu nhất định là đi đến thành phố W rồi.
Chỉ là, cậu lấy đâu ra tiền? Ông Lâm nhớ rằng trừ mỗi ngày cho cậu tiền một bữa cơm ở ngoài thì cũng không cho hơn một phân tiền. Đến thành phố W xa như vậy, tiền vé xe ô tô chắc chắn không hề rẻ, cậu như thế nào mà mua được vé?
So với ông Lâm đang đầy bụng nghi vấn thì tâm tư của Chiêu Đệ đơn giản hơn nhiều. Trước đó, cô vẫn một lòng một dạ nghĩ tới chuyện như thế nào mới có thể tìm được Diệu Tổ trở lại nhưng hiện tại nếu biết đến % là cậu chàng đi về phía thành phố W thì cô lại có chút gấp gáp muốn trở về thành phố W. Nếu như Diệu Tổ thật sự đã tìm tới cửa rồi nói những lời đả kích với Tiểu Trí thì Tiểu Trí sẽ phải chịu đựng tổn thương như thế nào, cô thực không dám tưởng tượng.
Nhưng ngay sau đó, người đưa tin này lại nói lại rằng hắn cũng chỉ nhìn được thoáng qua, thấy bóng lưng và trang phục có chút giống mà lúc đó hắn lại có chuyện, không tiến lên xác nhận được nên không thể đảm bảo người đó có chắc chắn là Diệu Tổ hay không.
Chiêu Đệ suy nghĩ kĩ một chút, cảm thấy bây giờ vẫn chưa phải là lúc trở về. Ngộ nhỡ Diệu Tổ không đi thành phố W, đó không phải là trì hoãn thời gian tin thấy cậu chàng hay sao?
Nhờ sự hấp dẫn của đồng tiền, những người tới cung cấp tin tức ngày càng nhiều nhưng không có một cái tin tức nào xác nhận chắc chắn % phương hướng mà Diệu Tổ đã đi.
Mắt thấy đã sắp đến lúc thời gian dùng cơm trưa, những người có tin tức cũng đã đứng ra cung cấp cả rồi, còn lại cũng chỉ là những người đến xem náo nhiệt. Chiêu Đệ day trán, xoa dịu một chút sự mệt mỏi đã tích tụ trong người rồi mới cùng trưởng thôn cáo từ, đưa cha mẹ về nhà. Dù có lo lắng đến thế nào thì người là sắt, cơm là thép, muốn tìm được người thì trước hết phải giữ vững thể lực mới được. Coi như bây giờ cô chẳng có tâm tư ăn cơm nhưng mà cha mẹ cũng không chắc có thể tiếp tục chống đỡ được. Mấy ngày nay khẳng định bọn họ đã không thể ăn uống, nghỉ ngơi tốt được rồi.
Ngoài dự liệu của Chiêu Đệ, cô vừa mới bước vào cửa nhà thì điện thoại bàn trong nhà liền vang lên. Khi ông Lâm vội vàng chạy đến bắt mắt, Chiêu Đệ còn không quá để ý, chỉ cho là điện thoại ở trong xưởng tới, có thể trong xưởng có chuyện gì muốn tìm ba nên định xoay người đi phòng bếp chuẩn bị một chút thức ăn nhưng lại nghe được ba cô ở bên này hô to một tiếng: “Diệu Tổ, cái tên tiểu tử thối này, mày đi đâu thế hả? Mày không biết là người trong nhà sẽ lo lắng cho mày lắm hay sao?”
Nghe ba nói như thế, Chiêu Đệ lập tức quay người lại, bước nhanh đến bên cạnh ông Lâm, nhận lấy điện thoại trong tay ông: “Em trai, chị của em đây, em bây giờ đang ở chỗ nào rồi, mau nói cho chị biết đi.”
Bên kia điện thoại, Lâm Diệu Tổ hiển nhiên không dự đoán được người nghe điện thoại của cậu lại là chị gái cậu. Sau khi kinh ngạc ngây ngẩn cả người, cậu mới vội vàng lên tiếng trả lời câu hỏi của Chiêu Đệ: “Chị, em đang ở trạm xe của thành phố W rồi.”
Nghe được câu trả lời như vậy, Chiêu Đệ cũng không biết là nên yên tâm hay nên lo lắng đây. Yên tâm là vì cuối cùng cũng đã tìm được Diệu Tổ nhưng lại lo lắng vì đứa nhỏ lanh chanh láu táu này tìm tới Tiểu Trí, với trạng thái tinh thần của cậu bây giờ sợ là sẽ gây ra chuyện không tốt.
“Em đến đó làm gì vậy hả? Em nhanh chóng quay lại đây cho chị, có gì muốn hỏi thì trực tiếp hỏi chị đi. Em muốn gặp Tiểu Trí, chị sẽ bố trí thời gian để cho mọi người cùng đi gặp mặt. Em cứ lanh chanh láu táu tìm tới cửa là muốn làm chuyện gì? Em mà hù dọa anh ấy, chị sẽ…” Chiêu Đệ bỏ lửng nửa câu hù dọa ở sau, muốn để Diệu Tổ phải biết cố kỵ nhưng mà cô thực sự không biết nên nói ra lời hù dọa như thế nào thì mới có tác dụng.
“Chị, đến tận lúc này rồi mà chị vẫn muốn bảo vệ cho thằng ngốc kia hay sao? Hắn đã lớn như vậy rồi mà còn có thể dễ dàng dọa sợ như vậy sao? Chị, chị rốt cuộc là sợ em thấy được cái gì? Hay là nói, chị vì tiền, thật sự nguyện ý làm tất cả mọi thứ? Cứ coi như chị nguyện ý vì em vì cha mẹ mà hy sinh nhiều như vậy, nhưng chị có nghĩ tới cảm thụ của mọi người trong nhà hay không? Chị vì cái gì mà lại tự chủ trương làm cái chuyện hy sinh bản thân như thế? Chị muốn để mọi người phải thiếu nợ chị bao nhiêu, thiếu đến khi nào?”
Diệu Tổ vừa nghe thấy Chiêu Đệ nói về ông chồng ngốc thì trong lòng lại muốn bốc hỏa. Cái sự thấp thỏm và lo lắng ban đầu vì tự tiện rời nhà trốn đi đã hoàn toàn biến mất. Ý chí quyết tâm muốn đi gặp thằng ngốc kia cùng với người nhà của hắn càng trở nên kiên định hơn.
“Em…” Chiêu Đệ không nghĩ tới lời nói của cô sẽ làm cho Diệu Tổ chịu kích thích lớn như vậy. Bị cậu hỏi liên tiếp như vậy, cô một lời cũng không nói ra được.
“Chị, em xin lỗi. Em biết rõ lúc này chạy đến đây là không đúng, khiến cho cha mẹ và chị lo lắng. Nhưng em đã là người lớn rồi, em biết rõ chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm. Em không thể cứ núp sau lưng của chị, để cho chị che mưa chắn gió cho em mãi được. Em cũng phải bảo hộ chị và ba mẹ thật tốt. Người kia, em nhất định phải gặp. Nếu chị lo lắng thì hãy đưa ba mẹ cùng đến đây đi. Hai nhà chúng ta ngồi lại nói chuyện cho thật rõ ràng. Em không thể để hạnh phúc cả đời của chị bởi vì mọi người trong nhà mà bị hủy ở nhà họ Trần này được.” Diệu Tổ nói xong lời này thì liền cúp điện thoại, không cho Chiêu Đệ cơ hội để tiếp tục nói chuyện thêm nữa.
Cậu sợ Chiêu Đệ sẽ lần nữa ngăn cản cậu mà cậu thì không đành lòng cự tuyệt yêu cầu của cô. Nhiều năm như vậy, chị của cậu đã vì cậu mà hy sinh bao nhiêu thứ, thỏa hiệp bao nhiêu lần, cậu đều rõ cả. Cho nên cậu không thể nào cự tuyệt yêu cầu của chị cậu, bất luận nó là dạng yêu cầu gì. Chỉ là chuyện này, cậu không thể không ngoan tuyệt. Nếu hôm nay cậu không thể đem chị cậu trở về thì sau này làm sao cậu có thể còn mặt mũi mà đi gặp chị cậu nữa.