Hàn Ân Nhi không biết nên cười hay khóc, hiện tại cô chỉ thấy khó xử chứ không hề có cảm giác đau trong tâm. Đâu đó còn xót lại trong xúc cảm cô chỉ là đôi chút sợ hãi, ngoài ra hoàn toàn bị đông cứng lại với sự bạc bẽo nhất thời.
" Em chỉ mong trong hồi ức của anh em đẹp nhất sau khi kết thúc. Thời điểm này em sẽ ngoan ngoãn, em sẽ không làm trái ý anh lần nữa đâu.. Xin lỗi, Vũ Tần Lâm.. " Giọng nói người con gái đem theo hơi lạnh cô đọng lại những cơn nóng trong người đàn ông. Cô khiến con người anh thả lỏng ra đôi chút, mặt cũng khẽ cúi xuống khiến mái tóc rũ theo. Nụ cười anh từ giây phút đó trở nên đau thương, cũng có chút bỡn cợt về sau.
Vũ Tần Lâm đưa ánh mắt tựa như dao khắc đe dọa thân xác kẻ nằm dưới, nụ cười anh lạnh đi . Nó đem theo sát khí ngờ vực khiến cô cảm thấy lạnh đi đôi chút. Mái tóc đen óng của người đang ông được vuốt lên ẩn hiện một hình bóng tàn nhẫn, thoáng qua chút bi hài của cuộc đời.
Người đàn ông đưa ánh mắt lạnh lẽo, thẫn thờ nhìn ánh điện mờ trên trần nhà. Lòng anh cứ chút lại bó hẹp lại, giận dữ sợ hãi trôi nổi hòa vào khiến tâm anh tàn dần. " Em điên rồi.. Sao lại đùa như thế? Tôi không muốn kết thúc.. "
Giọng nói bị nỗi cô độc bao trùm lấy, nghe xong chỉ muộn nghẹn cổ họng lại, nước mắt không ngăn được xúc động mà ứa lệ. Còn người đàn ông chỉ biết cười rồi im lặng, lòng luôn hồi luyến tiếc sợ hãi.
Hàn Ân Nhi không dám nhìn gương mặt người đàn ông đau khổ, cô chỉ nghe rõ những âm thanh bi tình ấy. Mắt cô vô tình khẽ bị nó làm lung lay mà hửng đỏ.
Mới hai hôm trước còn yêu thương nhau nồng thắm, nay một kẻ lạnh nhạt một người đau thương. Rốt cuộc tình cảm nên nói như nào cho đúng? Nên sống như nào mới không thể coi là kẻ tồi?
Hàn Ân Nhi không biết hành xử sao, cô chỉ biết khoảng khắc này cô chỉ thấy nuối tiếc, trái tim thắt lại. Muốn nói yêu nhưng không giống như ngày trước, giờ cổ họng nghẹn lại một chữ " thương ".. " yêu " rất khó mở lời.
Giữa không gian mơ hồ, nhận hết mọi lỗi lầm không than số phận ngăn cách. Ở lại đây năm, đủ để biết yêu thương khiến mình hạnh phúc ra sao. Đủ biết mình đã tồi tệ vào khoảng khắc này thế nào? Cô cũng nên dừng lại, nếu có thể tìm thấy một cơ hội.. Cô nhất định sẽ tìm thấy người đàn ông, không phải ở đây, không phải ở nơi quen thuộc.. Thì ít nhất cũng là nơi xa lạ nhất, trao nhau một lời chào, một ảnh mắt cũng đủ biết tầm ảnh hưởng khi đó còn đến đâu.
" Hàn Ân Nhi, tôi nói tôi không muốn kết thúc với em.. " Vũ Tần Lâm đấm mạnh xuống giường, lực tác dụng rất mạnh nhưng qua một lớp đệm nên không để lại thương tích.
" Em thì khác.. "
Hàn Ân Nhi rướn người lên vòng hai tay qua cổ người đàn ông, từng chút chủ động tiếp xúc với thân xác cường tráng của nam nhân. Anh khi đó không còn thèm khát dục vọng mà bị câu nói của cô làm lung lay, từng chút uy nghiêm anh xây dựng chỉ vì một câu nói mà ngục xuống bờ vai cô.
" Hàn Nhi.. Em là Hàn Ân Nhi.. Là vợ hợp pháp của tôi. Sao cũng muốn bỏ tôi? Tôi đã cố gắng đối tốt với em rồi... Tại sao vậy? " Giọng nói anh mang theo tầng khí thất vọng, từng chút xen vào tâm trạng của người con gái.
Hóa ra khi rời xa với anh khó đến vậy, còn cô chỉ biết tự chịu đựng dù sao vẫn có thể bước đi. Chẳng có gì ngăn bước cô, nhưng giờ hình như anh đang kéo cô lại, từng chút khiến cô không muốn trả lại ngôi vị này.
" Em sẽ chờ anh đến tìm, nếu một năm anh không tìm thấy. Em sẽ tìm anh. Nếu còn thương, được chứ? " Hàn Ân Nhi đưa tay ra phía sau lưng , khẽ kéo khóa váy xuống eo, từng chút đều là tự nguyện, vì muốn trao anh như mọi lần. Vì đơn giản mong anh chút giận lên mình.
" Em đã từng thương anh chưa? Một chút thôi? " Vũ Tần Lâm vẫn ngục đầu vào vai người con gái, bàn tay anh cũng theo mạch cảm xúc nhẹ nhàng kéo hai bên tay áo xuống. Làn da mịn màng trắng hồng của cô, anh chưa từng dám điểm xuyết lên nó. Dù có đi qua từng tấc thịt chỉ để lại những dấu hôn mờ đỏ, chưa từng tàn bạo xâm phạm mạnh.
Hơi nóng từ bàn tay người đàn ông nắn bóp vùng đồi nhô lên khiến những núm hoa nhú lên trong sự e ngại của thiếu nữ. Những cơn đau nhẹ đầy tính khoái cảm khiến hàm răng đang cần chặt lại bỗng thoát ra rên lên những âm thanh gợi tình. Dù chỉ trong vài giây rất ngắn nhưng lại khiến người đàn ông cảm thấy được cảm giác chinh phục.
Bờ môi mỏng man mát trườn từ cổ lên vành tai Hàn Ân Nhi, chiếc lưỡi khẽ liếm nhẹ khu vực mẫn cảm rồi chuyển đến cánh môi đỏ. Vị ngọt trên môi cô thoáng chút thứ vị mắm mặn, nhưng rất nhanh được cô quyệt đi để không ai biết cô đã vô tình rơi lệ vào giây phút kích tình đầy thương tâm.
Ở tình huống này cô rất tồi.. Không đáng khóc!
Môi lưỡi như một chất kích thích khởi đầu khiến hơi thở gấp gáp, nó dây dưa mới nhau trong một thời gian dài không hề có ý định dừng lại.. Mãi sau anh mới buông tha cho bờ môi sưng đỏ của cô, khi đó cô cũng đã bị anh đè vào thành giường nệm lớp da thú êm ái.
" Trả lời anh.. "
Bàn tay vẫn không ngừng hành hạ ngọn đồi,bờ môi cũng chuyển xuống xương quay xanh nhâm nhi từng tấc thịt thơm dịu. Vùng đất trắng hồng thoáng cái sau một khoảng đã điểm xuyết những bông hoa đỏ chói. Vừa đau nhưng lại lấp đầy lòng thỏa mãn của người đàn ông.
" Thương? Em không dám khẳng định là không, nhưng hiện tại có thể không bằng anh.. "
" Vì sao? " Răng người đàn ông khẽ nhả tấc thịt đang đỏ hồng lên, giọng cũng dần trầm xuống đáp lại.
" Em coi trọng cá nhân hơn.. " Hàn Ân Nhi khi này vô cùng thẳng thắn, cô chịu đau cũng giỏi hơn mọi ngày không hề có tiếng kêu la nào. Mặc cho thời gian chuyển biến, vùng đất trắng hồng cũng điểm xuyết những đóa hoa chuyển tím thẫm.