Lúc này, Yến Hoài nói: "Phải nắm chặt thời gian, cảm giác thật là không ổn, lòng thật hoảng sợ, em thật sự có chút sợ."
Khấu Kiệt bắt được tay của cô, "Em hoảng cái gì? Tỉnh táo lại, không có việc gì!"
"Có đôi khi thật là rất phiền não, bởi vì em thật sự không biết nên làm như thế nào!" Yến Hoài nhìn Khấu Kiệt.
"Yên tâm." Khấu Kiệt vừa nói, cầm tay Yến Hoài kéo ra, "Yên tâm, tin tưởng anh."
"A Kiệt." Yến Hoài ngẩng đầu lên, ánh mắt nhu hòa, nhìn anh.
"Ừ?"
"Nếu, nếu em dùng cuộc hôn lễ làm tiền đặt cược, anh có bằng lòng cùng em đánh cược không?" Yến Hoài nhìn anh, hi vọng anh có thể đồng ý.
Nhìn ánh mắt tín nhiệm của cô, nhìn lòng tin tất thắng của cô lúc này, Khấu Kiệt gật gật đầu, "Anh tin em. Anh sẽ cùng ngươi đánh cược."
"Chỉ có một cơ hội, chúng ta chỉ có một cơ hội." Yến Hoài nhìn anh, "Ta muốn làm sáng tỏ toàn bộ sự việc."
"Ừ." Khấu Kiệt cùng Yến Hoài đi vào giữa thang máy, ấn nút xuống tầng một, sau đó hai tay cầm bả vai của cô.
"Anh tin em, anh sẽ giúp em." Khấu Kiệt nhìn Yến Hoài, liền hôn lên, nhẹ nhàng mà khuấy đảo hàm răng của cô.
Yến Hoài chỉ có thể tùy ý để anh hôn mình, chậm rãi, cũng không khỏi buông lỏng tự chủ đáp lại.
Thang máy không ngừng đi xuống dưới, mà Khấu Kiệt càng thêm cuồng nhiệt, bàn tay tiến vào, cách lớp quần áo bắt đầu sờ soạng.
Yến Hoài cả kinh, đẩy anh ra, lúc này, thang máy cũng phát ra tiếng "Leng keng", bào hiệu đã đến tầng một.
Khấu Kiệt nhìn cô, con ngươi vẫn chưa tan hết toàn bộ , nhìn Yến Hoài như thế này, trái lại cười cười, "Không có việc gì , chúng ta đi ra ngoài đi!"
Còn không có việc gì? Yến Hoài nhìn anh vừa rồi giống như là báo con muốn ăn luôn mình, nếu không phải đột nhiên bị cắt ngang, phỏng chừng mình cũng sẽ trầm luân. . . . . .
Đổ mồ hôi lạnh, mình làm sao có thể tưởng tượng linh tinh thế! Yến Hoài âm thầm mắng chính mình một câu, mà một lát, Khấu Kiệt giữ thang máy, "Còn không ra?"
"Vâng." Yến Hoài nhanh chóng sửa sang lại quần áo, đi ra.
Chỉ chốc lát sau, Khấu Kiệt dắt bàn tay nhỏ bé của cô, nhét cô vào trong chiếc Limousine của mình, chở cô về phía trung tâm mua sắm của mình.
Trong trung tâm mua sắm, Yến Hoài bị Khấu Kiệt kéo đông kéo tây, rốt cục thì đi tới khu nữ trang.
Nói là khu nữ trang, kỳ thật chính là cả "con phố".
Nhìn các loại hàng hiệu quốc tế , Yến Hoài đều hoa cả mắt , nhưng, Khấu Kiệt cũng không vừa lòng, cuối cùng đi tới một gian cửa hàng áo cưới, Khấu Kiệt mới gật gật đầu cùng Yến Hoài đi vào.
"Chào tổng giám đốc!" Nhìn anh mặc tây trang chỉnh tề , nắm tay Yến Hoài, nhất thời trước cửa mọi người bộ dạng phục tùng vuốt cằm chào, "Chào phu nhân!"
Yến Hoài nghe tiếng phu nhân này, nhất thời cảm giác mình già đi mấy tuổi!
Quay đầu liền nhìn thấy Yến Hoài nhíu mày, Khấu Kiệt sờ sờ tay nàng nói, "Thả lỏng, bà xã!"
Yến Hoài khóe miệng run rẩy, lời nói nghẹn lại ở trong cổ họng, nhưng, Khấu Kiệt đã lôi kéo cô đi vào.
Nhìn áo cưới màu trắng kia, Yến Hoài nhưng thật ra có một chút chờ mong trong lòng, qua nhiều năm như vậy, rốt cục cũng đến thời khắc này!
"Bà xã, lại đây thử xem cái này." Khấu Kiệt lúc này kêu Yến Hoài đi qua.
Yến Hoài nghe tiếng lão bà này, nhìn người chung quanh đều nhìn mình bằng ánh mắt kia, nhất thời có xúc động muốn chui xuống sàn nhà.
Đi qua, kéo tay áo Khấu Kiệt bĩu môi nói : "Đừng kêu bà xã của anh, vợ chồng sao có thể chọn áo cưới a!"
"Được!" Khấu Kiệt nhìn vẻ mặt đỏ ửng của cô lúc này, "Lại đây, thử nhìn xem."
Yến Hoài nhận lấy, nhìn nhìn áo cưới kai, "Cái này, hình như không được tốt?"
"Không có việc gì." Khấu Kiệt đưa cho Yến Hoài chiếc áo cưới bán trong suốt có đai đeo viền hoa, "Thử xem mà thôi."
Yến Hoài gật gật đầu.
Chỉ chốc lát sau, Yến Hoài liền đi ra.
Chỉ một thoáng, toàn bộ mọi người trong cửa hàng áo cưới đều ngây ngốc, mà Khấu Kiệt lại hóa đá!
Yến Hoài nhíu mày, "Có bẩn chỗ nào sao?" Lầm bầm lầu bầu, liền nhìn toàn thân mình.
Lúc này, Khấu Kiệt cũng là tùy tay liền cầm một bộ áo cưới bên cạnh, ôm lấy Yến Hoài, "Đổi lại, đổi lại, khó coi!" Nói xong, muốn đem Yến Hoài đẩy vào trong phòng thay đồ.
Vừa lúc đó, ngoài cửa cũng vang lên thanh âm : "Ai nói khó coi a? Thanh âm ngắn ngủi có lực, uy lực mười phần.