Edit: Sóc Là Ta - diễn đàn
Lúc đầu Tào Đông Minh nghĩ mình sẽ chẳng thể nào thích ứng được ở thôn Tiểu Khê này. Thế nhưng ngoài sự tưởng tượng của anh, chẳng biết lúc nào anh dần quen với chuyện ra ngoài dạo chơi một chút, hô hấp không khí mới mẻ một chút, lại bị những khuôn mặt quen thuộc cuốn hút và bắt đầu tán gẫu cũng như giúp đỡ họ một chút.
Bởi vì dung hợp đến quá mức tự nhiên nên có lẽ anh đã quên mình không thuộc về nơi này, mãi đến tận khi anh nhận được điện thoại do ba anh gọi đến.
Bởi vì ông nội đã báo lại với ba anh rằng biểu hiện của anh gần đây khá tốt, lại thêm mẹ anh cũng rất muốn gặp con trai nên ba anh cũng cho phép anh về nhà, đồng thời muốn anh về nhà với tốc độ nhanh nhất.
Đùa gì thế này? Ba anh cũng thật tinh thông cái trò này đây, trước hết để cho anh nếm chút vị đắng, lại cho anh thử chút vị ngòn ngọt, cho rằng như vậy anh sẽ cảm thấy ông bao dung, răm rắp nghe lời ông sao? Anh không phải sư tử trong vườn thú có thể dùng roi da và thịt tươi thì liền có thể thuần phục được.
Tào Đông Minh càng chạy càng nhanh, càng nghĩ càng giận, càng giận càng nóng nhưng một mặt anh lại tự giận mình, thầm nghĩ mình cứ vậy bị ánh mặt trời quét cho chết đi. Xem ai sợ ai.
Đột nhiên bước chân anh ổn định hơn như hoà vào chiếc bóng mình in dưới đất kia. Anh nhìn chăm chú vào nó như phát hiện ra điều gì.
Không đúng? Tại sao anh lại muốn nổi giận như vậy? Trước tiên mặc kệ ba mình đang suy nghĩ gì, nếu anh có thể về nhà thì không phải rất tốt hay sao? Rõ ràng ở nhà tốt hơn so với nơi này, anh thật sự không muốn sống ở nơi này mà lúc này quả thật là một cơ hội rất tốt để có thể trở về nhà đây mà. Vậy vì sao anh lại không vui mừng lên tiếng hô lên vạn tuế?
Rốt cuộc trong lòng anh đang nổi giận Die nd da nSócLàTal e q uu ydo n, chuyện gì? Tuần sau là anh có thể trở về nhà rồi, có thể hưởng hơi lạnh từ chiếc điều hoà nhiệt độ toả ra, lái xe thể thao dạo chơi cả đêm, buổi tối muốn chơi đến mấy giờ đều được, lại có vô số mỹ nhân đếm không hết trước mặt mình. Không giống nơi này, qua chín giờ tối đường phố vắng ngắt không một bóng người, muốn mua quần áo cũng không ai bán trên đường, mà trên thị trường chỉ bán những nhãn hiệu quần áo không ai biết tới.
Đúng đấy, khi anh tới nơi này không phải chỉ mong có cơ hội trở về thôi sao? Bây giờ rốt cuộc anh đã đợi được thời cơ này thì tại sao lại tức giận chạy đi thậm chí muốn tự ngược đãi chính mình đây? Lần này Tào Đông Minh cũng cảm thấy không hiểu chính mình nữa.
"Đông Minh, lại đi tìm Đại Dung sao?" Một bác thân thiết bên cạnh đi ngang qua chào hỏi anh, Tào Đông Minh theo phản xạ gật đầu.
Sau khi phục hồi tinh thần lại mới phát hiện mình cứ như vậy đang đi thẳng về hướng nhà của Lâm Đại Dung, cũng chỉ còn rất gần là đến nhà cô ấy rồi.
Thầm nghĩ có lẽ hôm nay cô ấy không đi làm, chi bằng anh liền đến tìm cô ấy một lúc, cũng thuận tiện nói về tin tức anh phải trở về nhà. Tào Đông Minh thầm nghĩ, không biết khi nghe được tin này thì cô sẽ có phản ứng ra sao? Có thái độ không nỡ xa anh hay không?
Nhưng bây giờ việc này cũng không còn quan trọng nữa. Anh lại nghĩ đến lúc được gặp cô thì anh nên an ủi cô làm sao, nghĩ đi nghĩ lại bị lời nói của mình doạ sợ.
Khi sắp tới nhà Lâm Đại Dung, Tào Đông Minh đứng ở phía xa nhìn thấy Lâm Đại Dung đang đứng trong cửa tiệm bán hoa cùng một người phụ nữ tranh luận. Anh cũng không nghĩ nhiều liền nhanh bước chân chạy tới.
"Đại Dung, hãy nghe lời mẹ, đừng làm loạn." Thì ra Đại Dung đang tranh cãi với mẹ của mình.
Tào Đông Minh còn tưởng rằng cô bị người khác bắt nạt, đến gần vừa nghe đó là mẹ cô thì cảm thấy yên lòng.
"Mẹ, không được rồi, trễ rồi, một mình con đi cũng được, mẹ cứ yên tâm đi." Lâm Đại Dung đẩy một chiếc xe đạp màu trắng, tựa hồ vội vã muốn đi đâu nhưng mẹ cô chặn ở trước xe, nói rằng dù bất cứ giá nào cũng không cho cô đi.
Nhìn thấy Tào Đông Minh đến, Lâm Đại Dung sửng sốt một chút nhưng vẫn không ngừng tranh luận với mẹ mình.
Nghe xong, một lúc sau Tào Đông Minh mới hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, hóa ra là Lâm Đại Dung muốn tặng hoa cho khách hàng nhưng tạm thời xe tải nhỏ ở nhà cô lại bị hỏng rồi, cho nên cô nghĩ lái xe đạp đi đến đó. Ngược lại, chỗ cô đưa hoa rất xa, mẹ của cô không yên lòng cho cô lái xe một khoảng đường xa như vậy nên nhất quyết không cho cô đi.
"Con trai ông chủ hồ cá muốn tặng hoa này cho bạn gái, chính là Tiểu Lý. Mẹ cũng biết anh ấy mà, còn nói anh ấy là thanh niên tốt. Ngày hôm nay chính là sinh nhật của bạn gái anh ta nhưng Tiểu Lý đang bị bệnh nên mới nhờ con đem bó hoa này tặng cho bạn gái anh ta. Nếu con không đi, nhỡ đâu xui xẻo anh ấy và bạn gái chia tay chỉ vì chuyện này thì làm sao?" Trông dáng dấp Lâm Đại Dung rất gấp gáp.
Mẹ của cô cũng còn chưa chịu nhượng bộ "Nhưng nhà bạn gái cậu ta ở nội thành, con đi xe đạp thì đi tới đó bao lâu? Mẹ sẽ cùng giải thích với Tiểu Lý, nếu cần cũng sẽ giải thích luôn với bạn gái cậu ấy, con cũng nên nghĩ cho sức khoẻ mình một chút."
"Mẹ, con thật sự không sao mà, đâu phải con chưa từng lái qua xe đạp." Nói đến đây Lâm Đại Dung dùng tay che miệng lại nhưng lời đã nói ra khỏi miệng rồi.
Mẹ của Lâm Đại Dung lập tức thay đổi sắc mặt "Đại Dung, lần trước xe vận tải ở nội thành bị hỏng, không phải con đã nói với mẹ rằng có người đưa con về sao?"
"Vâng, đúng là..." Lâm Đại Dung chột dạ nhìn về phía Tào Đông Minh.
Đã biết là xảy ra chuyện gì rồi nên Tào Đông Minh thở dài, trước mặt người lớn còn cố gắng nói dối.
"Cô à, lần trước chính con đưa Đại Dung về." Anh đúng lúc ra trận, che mùi thuốc súng rất đậm giữa hai mẹ con, còn cố gắng nở nụ cười tiêu chuẩn trước mặt mẹ của Lâm Đại Dung "Cháu là Tào Đông Minh."
"À, bác có nghe Đại Dung nhắc đến, cháu là cháu nội của ông Tào." Mẹ của Lâm Đại Dung nhìn trên dưới ngang dọc đánh giá anh một phen. Không biết có phải ảo giác hay không mà Tào Đông Minh luôn cảm thấy tầm mắt của bà là lạ.
"Đúng đấy, cháu ngồi xe buýt suốt đoạn đường dài. Đến thời điểm xuống xe, vừa mới ra nội thành liền gặp Đại Dung không biết đang đi đâu. Khi biết cô ấy cũng ở tại thôn Tiểu Khê, cháu dùng xe đạp đưa cô ấy trở về." Tào Đông Minh nói rõ xong thì nhìn thấy Lâm Đại Dung âm thầm giơ ngón tay cái lên với anh.
"Vậy à?" Mẹ Lâm vẫn dùng loại ánh mắt quái dị như cũ nhìn anh nhưng cũng không nói nhiều với anh. Ngược lại bà nói với Lâm Đại Dung: "Vậy con càng không thể đi, còn không nhìn xem thời tiết bên ngoài thế nào mà cứ đòi đi."
"Mẹ." Lâm Đại Dung tự biết đuối lý, chỉ có thể than vãn kêu lên.
Lúc này, xe đạp trong tay bị Tào Đông Minh nắm giữ,Die nd da nSócLàTal e q uu ydo n, anh tthuận thế đỡ lấy ghi đông xe và ngồi lên xe, một chân chống xuống đất với bộ dáng chuẩn bị cẩn thận nói với cô: "Còn không mau lên xe."
"A?"
"Tôi nói lên xe, cô còn không nghe lời tôi, cứ để bác gái lo lắng nhiều không tốt, để tôi đưa cô đi chắc sẽ không sao."
"À." Lâm Đại Dung liếc trộm mẹ mình một chút "Như vậy được không? Khổ cực cho anh rồi."
"Được rồi, được rồi, khách khí cái gì, nhanh lên một chút đi."
Dưới sự giục giã của Tào Đông Minh, Lâm Đại Dung ôm hoa ngồi trên ghế sau xe đạp, Tào Đông Minh cũng không chậm trễ, chở cô mau rời khỏi tiệm bán hoa.
Khi bọn họ sắp leo lên con dốc, Lâm Đại Dung vội vã vỗ vào người Tào Đông Minh yêu cầu anh dừng xe, muốn hỏi anh nếu không muốn chở cô thì cứ để cô xuống. Cô dùng sức đánh anh khiến anh không thể làm gì khác hơn là thỏa hiệp.
Lâm Đại Dung vốn sợ anh quá mệt mỏi, muốn xuống xe giúp anh đẩy xe tới, hai người một người đỡ ghi đông xe, một người ôm một bó hoa ở phía sau giúp đỡ đẩy, trời lại nắng chang chang, thật giống như câu nói “Dòng máu trong thân thể cũng sẽ ít nhiều bốc hơi lên.” như thế.
Chờ đẩy qua con dốc kia, Lâm Đại Dung thấy Tào Đông Minh vẫn sải bước đến bên cạnh chiếc xe đạp, lúc này cô mới thật sự choáng váng tại chỗ.
"Còn nhìn cái gì, không phải cô nói đã trễ rồi sao? Xe vận tải hỏng rồi nên càng phải sớm xuất phát." Tào Đông Minh thật muốn nhìn một chút chiếc xe vận tải nhỏ kia có dung mạo ra sao, làm sao lại yếu ớt như vậy?
"Anh đưa tôi tới đây là được rồi, mẹ tôi không nhìn thấy nữa đâu." Lâm Đại Dung nói: "Một mình tôi đi là được rồi."
Lâm Đại Dung không ngờ anh vẫn tiếp tục chở cô. Trời nóng như thế, đường lại xa như vậy, anh còn phải chở theo cô, có lẽ nơi này chỉ còn sót lại một người tốt như anh thôi.
"Một mình cô đi sao? Cô đi bằng cách nào?" Tào Đông Minh híp mắt, hơi dùng lực để nói to với cô "Cô đang cho rằng nãy giờ tôi đang diễn trò để lừa gạt mẹ cô sao? Nhỡ đâu cô té xỉu ở giữa đường thì chắc chắn tôi sẽ bị mẹ cô giết."
"Không phải anh đang giúp tôi giải vây sao?" Lẽ nào là cô sai rồi?
"Đúng là tôi đang giúp cô giải vây nhưng tôi cũng hoàn toàn đồng ý lời mẹ cô nói. Vì vậy, tôi mới quyết định đưa cô đi." Thấy Lâm Đại Dung còn muốn nói gì nữa nên Tào Đông Minh sớm ngăn chặn miệng cô lại, giành nói trước: "Những lúc như thế này cô còn cần gì phải tỏ ra mình mạnh mẽ, cô có hiểu khả năng của mình đến đâu không? Nếu bây giờ cô không lên xe thì tôi sẽ chở cô trở về nhà, bởi vì tôi cũng không đồng ý cho cô đi đưa hoa ở một nơi xa xôi như vậy."
Cô kiên trì như vậy, người khác còn tưởng rằng thể lực cô rất tốt nhưng anh thì lại nghĩ khác nên chủ động đòi chở cô.
Lâm Đại Dung bị nói đến á khẩu không trả lời được, lại ngoan ngoãn ngồi trên xe đạp nhẹ nhàng ôm eo anh.
Tào Đông Minh cắn răng đạp hai chân mình, bánh xe lại lần nữa xoay tròn, áo sơ mi của anh cũng thấm đẫm mồ hôi.
Lâm Đại Dung cúi đầu, lúc nãy đôi co với mẹ mình cũng không cảm thấy như lúc này. Cô có cảm giác mình thật sự ngốc muốn chết rồi, không có chuyện gì nhất định phải tỏ ra mạnh mẽ làm gì? Bản thân cô rõ ràng cũng biết, vào lúc này chạy vào nội thành là chuyện không thể nào, kết quả còn liên lụy đến Tào Đông Minh...