Chỉ là....
Nghĩ đến sự phản bội của Vĩnh Khiêm, Hân Nghiên cảm thấy bản thân như nuốt phải mấy chục con gián, thật ghê tởm!
Sắc mặt Hân Nghiên không có gì thay đổi, lạnh lẽo nhìn Vĩnh Khiêm, ánh mắt sắc bén lạnh nhạt không chút ấm áp, thờ ơ như nhìn một người lạ mặt.
"Tôi chỉ cho cô phút!"
Nói xong, Hân Nghiên cũng không thèm nhìn Vĩnh Khiêm lấy một chút, đi về phía quầy cafe ở đại sảnh khách sạn Hoàng.
Vĩnh Khiêm quay đầu lại, dịu dàng nhìn bóng lưng lạnh lùng rời đi của Hân Nghiên, ánh mắt chất chứa chút gì đó thất vọng cùng khổ sở, sau đó đờ đẫn ngồi xuống phía đối diện Hân Nghiên.
"Nói đi, muốn nói gì với tôi?"
Trông thấy Vĩnh Khiêm ngồi xuống, Hân Nghiên lạnh nhạt mở miệng, sắc mặt vô cùng thiếu kiên nhẫn.
"Mấy năm nay, em sống tốt chứ?"
Vĩnh Khiêm nhìn Hân Nghiên một cách chăm chú, rồi chợt nhận ra nàng của hiện tại hoàn toàn khác xa bốn năm trước.
Trước kia dù nàng có kiêu ngạo thế nào thì vẫn luôn mang dáng vẻ là một cô công chúa nhỏ.
Mà hiện giờ, vẫn là dáng vẻ kiêu ngạo hơn người đó, nhưng lại lạnh lùng hơn so với trước đây, khí chất trên người nàng lúc này đây hoàn toàn khác biệt.
Trước kia, trên người nàng ấy không hề toát lên vẻ gai góc sắc bén như vậy, mà giờ đây, Hân Nghiên rạng ngời cao quý, lạnh lùng kiêu ngạo, nhan sắc tinh tế động lòng người.
Khi ánh mắt lạnh lùng của nàng nhìn về phía bạn, cảm giác giống như nữ hoàng cao ngạo nhất thế gian, khiến ai cũng phải ngước nhìn.
Vĩnh Khiêm không nhịn được mà cau mày, từ tận đáy lòng mà nói, cô ta thực sự không thích điều ấy.
Bởi vì Hân Nghiên như vậy quá xa lạ, xa lạ đến mức khiến cô phải sợ hãi.
"Nếu như cô chủ Khiêm muốn ngồi im không nói lời nào như vậy, thì tôi sẽ không làm phiền nữa!" Hân Nghiên nói xong liền dứt khoát đứng lên.
"Đừng, ngồi với chị một lát, phút thôi cũng được!"
Thấy Hân Nghiên định rời đi, Vĩnh Khiêm muốn đưa tay ra giữ nàng lại, nhưng nàng lại né ra.
Tay Vĩnh Khiêm trở nên cứng đờ trong không trung, cô ta đơ người gượng gạo mất một lúc, thấy Hân Nghiên đã lại ngồi xuống ghế, lúc này cô ta mới nắm chặt ngón tay rồi thu tay về.
"Việc xảy ra với tập đoàn Cơ Thị có liên quan đến em đúng không?"
Vĩnh Khiêm nói ra những nghi ngờ trong lòng, cau mày nhìn Hân Nghiên.
Nghe được những lời này của Vĩnh Khiêm, Hân Nghiên cười lạnh một tiếng..
Nàng vốn đang thắc mắc sao hôm nay lại có thể gặp cô ta ở đây, hóa ra là vì chuyện của Tập đoàn Cơ Thị mà cố ý phục sẵn, ánh mắt lạnh lẽo của nàng lóe lên tia mỉa mai khinh bỉ, khóe môi nhếch lên một nụ cười chế nhạo.
"Cô chủ Khiêm quả nhiên vô cùng yêu thương vị hôn thê của mình, không ngại vất vả ngồi đây chờ tôi hóa ra chỉ là để giải đáp khúc mắc cho vị hôn thê!"
"Em biết rõ chị không có ý như vậy!"
Thấy Hân Nghiên hiểu lầm ý mình, Vĩnh Khiêm cau mày.
"Tôi chả thèm quan tâm cô có ý gì, Vĩnh Khiêm, nếu như hôm nay cô đến đây vì chuyện này, thế thì tôi có thể cho cô biết, đúng, chuyện xảy ra với tập đoàn Cơ Thị không chỉ liên quan đến tôi không đâu, mà còn do chính tay tôi vạch ra, sao nào, cô hài lòng với câu trả lời này chứ?"
Hân Nghiên lạnh lùng nhướn mày nhìn Vĩnh Khiêm, đôi mắt lạnh lẽo nghiêm nghị toát lên sự mỉa mai nhạo báng, nhìn cô ta cười một cách ghê tởm.
"Tại sao?"
Ánh mắt Vĩnh Khiêm trở nên đờ đẫn, khuôn mặt ôn hòa của cô ta trong phút chốc bỗng trắng bệch, lông mày nhíu lại thật chặt biểu lộ sự bất mãn từ tận đáy lòng: "Tại sao phải làm những chuyện đó, em không phải người như vậy, Nghiên Nghiên, em làm như vậy là phạm pháp đó!"
"Phạm pháp?" Hân Nghiên cảm giác như bản thân đang nghe một thứ gì đó rất nực cười, rồi không kiềm chế được mà bật cười giễu cợt.
"Cô chủ Khiêm, đừng nói với tôi cô ở bên cạnh Cơ Tích Vy lâu quá rồi nên đầu óc cũng trở nên đần độn theo nhé, phạm pháp, chứng cớ đâu mà nói tôi phạm pháp, nhưng mà cũng đúng, công dân gương mẫu tuân thủ pháp luật như cô chủ Khiêm đây chắc chẳng bao giờ hiểu được đâu!"
"Nghiên Nghiên, đừng nói chuyện với chị theo cách này nữa được không, sao chúng ta không thể nói chuyện một cách bình tĩnh tốt đẹp như trước kia chứ, cho dù là chị phản bội em, Tích Vy cũng phản bội em, nhưng ngoài chuyện đó ra bọn chị cũng đâu mắc nợ gì em nữa đúng không?"
Sắc mặt Vĩnh Khiêm cũng vì thế mà trở nên u ám, cô ta không thích Hân Nghiên của hiện tại, những lời nói mỉa mai đầy cay nghiệt của Hân Nghiên khiến cô như bị kim chích, cảm giác ấy vô cùng khó chịu.
"Không thể!"
Hân Nghiên lạnh lùng từ chối.
Đôi mắt lạnh lùng u ám chất chứa vẻ khát máu, lộ ra vẻ hung ác nham hiểm.
Nàng không nhịn được mà cười lạnh trong lòng, không hề nợ nàng.
Ha, không biết nên nói Vĩnh Khiêm này quá ngu ngốc, hay là nên nói cách thức giải quyết mọi chuyện của Cơ Tích Vy cùng nhà họ Cơ lợi hại đây.
Đã nhiều năm vậy rồi nhưng Vĩnh Khiêm vẫn cứ cho rằng bọn họ không làm gì sai.
Thế thì ai mới là người sai đây, là nàng sai sao, đúng là nực cười!
"Nghiên Nghiên, người sai rõ ràng là em, cứ coi nhu chị cùng Tích Vy đã phản bội em, nhưng sau đó nhà họ Cơ cùng Tích Vy đã bồi thường cho em rồi mà, tại sao vẫn còn làm những chuyện như vậy, bọn họ hỗ trợ tiền cho em đi du học, để em có thể bắt đầu một cuộc sống mới, em không thể vong ân phụ nghĩa như thế được!"
Vĩnh Khiêm càng nói càng không kiềm chế được mà trở nên nóng nảy, cô ta nhìn Hân Nghiên đầy vẻ thất vọng.
Những lời này của Vĩnh Khiêm khiến nụ cười mỉa mai trên mặt Hân Nghiên càng lúc càng rõ ràng.
"Hỗ trợ tiền cho tôi đi du học? Tôi không nên vong ân bội nghĩa? Đây là những điều mà họ nói với cô à? Cơ Nghị hay Cơ Tích Vy nói vậy?"
Hân Nghiên nhướng mày, ánh mắt lạnh lùng u ám như diêm vương khát máu nhìn chằm chằm Vĩnh Khiêm với vẻ đầy chết chóc.
"Chẳng lẽ không đúng sao?"
Vĩnh Khiêm nhìn đôi mắt âm u đầy sát khí của Hân Nghiên, trong lòng bỗng thấy sợ hãi, dáng vẻ này khiến cô ta hoảng loạn vô cùng, không biết có phải ảo giác hay không, nhưng cô luôn cảm thấy Hân Nghiên có một mối thâm thù đại hận với nhà họ Cơ.
"Vĩnh Khiêm, có đôi khi tôi thực sự rất tò mò, với IQ như vậy làm sao cô có thể khiến cho cơ nghiệp nhà họ Vĩnh lớn mạnh như vậy, chẳng lẽ trước giờ cô chưa từng nghi ngờ điều gì sao!"
Hân Nghiên không kìm được mà nhạo báng trong lòng, nhìn Vĩnh Khiêm với vẻ giễu cợt.
"Nghiên Nghiên!" Những lời này của Hân Nghiên khiến sắc mặt Vĩnh Khiêm trở nên lạnh lẽo, cô ta cho rằng hiện giờ nàng đang cố tình gây sự, lời nói ra cũng chẳng biết chừng mực.
"Em trở nên như vậy khiến chị thực sự thất vọng, trước kia em không phải kiểu người như thế, tại sao, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới khiến em biến thành một con người như vậy?"
Vĩnh Khiêm đau khổ nhìn Hân Nghiên, tận sâu trong đáy mắt ẩn chứa vẻ dịu dàng khó nhận ra.
"Vĩnh Khiêm, cô đúng là không biết xấu hổ, cô đã đính hôn với con tiện nhân họ Cơ đấy rồi, vậy mà vẫn còn dám vác mặt đến đây níu kéo Nghiên Nghiên nhà chúng tôi, cô có còn là người không hả!"
Một tiếng hét giận dữ từ phía quầy cafe vọng lại, khiến cho mọi người ở gần đó đều hoảng sợ một phen.
Hân Nghiên cũng choáng váng theo, không ngờ rằng có thể trông thấy Dạ Sở Hân lâu ngày không gặp tại đây.
Dạ Sở Hân mặc một chiếc váy hoa sặc sỡ, trang điểm lộng lẫy xinh đẹp.
Mà lúc này gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn kia vì nhìn thấy Vĩnh Khiêm mà trở nên giận dữ, nhìn cô ta đầy thù hận...
Nhận ra người vừa đến là Dạ Sở Hân, Vĩnh Khiêm khẽ cau mày, sắc mặt u ám nhìn người phụ nữ ăn mặc lòe loẹt đang nổi giận đùng đùng kia.
"Dạ tiểu thư, Tích Vy với cô cũng đã từng là chị em thân thiết, cô chửi người ta như vậy thì không phải cho lắm!"
Mặc dù Cơ Tích Vy với cô ta chỉ mới đính hôn, nhưng từ sâu trong lòng cô ta luôn cảm thấy mình mắc nợ Cơ Tích Vy, cho nên Vĩnh Khiêm không kiềm chế được mà bảo vệ cho cô ta.
"Khốn kiếp, cái người đàn bà họ Cơ đó là tiện nhân, chẳng lẽ tôi không có quyền chửi tiện nhân sao, bà đây đã muốn thế, cô quản được chắc!"
Dạ Sở Hân mỉa mai la mắng Vĩnh Khiêm mà không thèm quan tâm đến ánh mắt xung quanh, trên mặt lộ ra vẻ kiêu ngạo hống hách.
Nghe được những lời này của Dạ Sở Hân, Hân Nghiên không nhịn được cong môi cười, chẳng trách cô nhóc này lúc nào cũng khiến cô thấy an tâm, những lời mắng chửi này thật sự khiến cô ---- sảng khoái!
"Nghiên Nghiên, chị thừa nhận lúc đầu là chị cùng Tích Vy có lỗi với em, nhưng dù sao sau đó bọn chị cũng đã bồi thường cho em rồi, huống hồ em cũng có lỗi, sao lại có thể dửng dưng gây sự với Tích Vy như vậy chứ!"
Vĩnh Khiêm cảm thấy không thể nói chuyện được với Dạ Sở Hân, liền quay đầu nhíu mày nói với Hân Nghiên.
Giọng nói của cô ta thoáng chút giận dữ.
Sắc mặt của Hân Nghiên vẫn bình tĩnh như cũ, chỉ có nụ cười nhạo báng kia là không đổi, nàng nhìn Vĩnh Khiêm, bất kể cô nói gì làm gì, nàng cũng chỉ lạnh lùng thờ ơ cùng ghét bỏ.
Dáng vẻ như vậy lặng thing của Hân Nghiên khiến trái tim Vĩnh Khiêm trở nên lạnh lẽo.
"Vĩnh Khiêm, cô lớn đầu như vậy rồi mà vẫn bị lừa gạt, nếu như lúc đầu không phải.."
Dạ Sở Hân không thể nhịn được nữa, nàng nhìn dáng vẻ thản nhiên của Vĩnh Khiêm hiện giờ mà chỉ muốn giết chết cô ta, cô nổi giận đùng đùng bước lên một bước, hét ầm lên.
"Sở Hân"
Hân Nghiên sợ cô nói ra liền vội vàng ngăn cô lại.
Dạ Sở Hân khó chịu, thấy Hân Nghiên cắt ngang lời mình, cô bất lực lườm Hân Nghiên: "Sao lại không cho mình nói, để cho cái tên cặn bã kia nói cậu như vậy!"
"cô ta nghĩ gì không liên quan đến mình!" Hân Nghiên lạnh lùng trả lời.
Dạ Sở Hân thật sự muốn nói ra chân tướng sự việc cho tên cặn bã Vĩnh Khiêm kia.
Nhưng dù sao chuyện này cũng là chuyện riêng của Hân Nghiên, cô không muốn nói chắc hẳn là có tính toán của riêng mình, sau khi bình tĩnh lại, Dạ Sở Hân cũng tùy theo ý của Hân Nghiên.
Thấy Dạ Sở Hân bình tĩnh lại, Hân Nghiên cũng thở phào một hơi, vừa nãy, nàng thực sự sợ rằng Dạ Sở Hân tức lên sẽ nói ra mọi chuyện.
Sắc mặt trở nên lạnh lẽo, ánh mắt u ám nhìn về phía Vĩnh Khiêm, lạnh lùng nhếch môi tỏ vẻ bất cần cùng khinh bỉ.
"Vĩnh Khiêm, cô nói đúng, tôi quả thật rất hẹp hòi, cũng rất độc đoán, ánh mắt tôi tuyệt đối không thể chứa nổi dù chỉ là một hạt bụi, bất kì ai đắc tội với tôi đều không có kết cục tốt, đây là nguyên tắc sống của tôi
Người ta không động đến tôi thì tôi cũng mặc kệ họ.
Nhưng nếu đã gây sự với tôi, vậy thì đừng trách tôi độc ác vô tình.
Nếu như có thể thì cô cứ chống mắt lên mà nhìn đi, tập đoàn Cơ Thị sụp đổ và tiếp theo sẽ là Vĩnh Khiêm cô, hoặc cũng có thể là nhà họ Vĩnh.
Hân Nghiên tôi trước giờ không dễ nương tay với bất kì ai, vậy nên đừng bao giờ mơ tưởng đến chuyện tôi sẽ tha cho nhà họ Cơ, tha cho Cơ Tích Vy, hay là tha cho cô!"
Nụ cười lạnh lùng tàn nhẫn của Hân Nghiên nguy hiểm và chết chóc như Diêm Vương bước ra từ chốn địa ngục: "Vậy nên, cô nên lo cho bản thân mình nhiều hơn nữa đi, chống mắt lên mà xem tôi lật đổ nhà họ Vĩnh các người bằng cách nào!"
"Nghiên Nghiên, chị thật sự thất vọng về em!" Vĩnh Khiêm nhìn Hân Nghiên một cách đầy thất vọng, gương mặt dịu dàng ôn hòa kia chất chứa vẻ khổ sở.
Hân Nghiên không nhìn thấy sắc mặt của Vĩnh Khiêm, chỉ lạnh lùng cười: "Vậy sao, tôi cũng không ngại để cho cô thất vọng thêm chút nữa, mà thất vọng thì càng tốt, bởi vì tôi tuyệt đối sẽ không nương tay với cô!"
"chị không quan tâm em hận nhà họ Cơ như thế nào, nhưng chị khuyên em nên dừng tay lại đi, đừng để bản thân sau này tự chuốc lấy đau khổ, nếu nhà họ Cơ và nhà họ Vĩnh liên kết lại với nhau, bọn họ chắc chắn sẽ lần ra em, chắc chắn sẽ không tha cho em, em không đấu lại bọn họ đâu!"
Vĩnh Khiêm thấy Hân Nghiên bướng bỉnh cứng đầu như vậy, trong lòng cảm thấy buồn bực, thấp giọng cảnh cáo nàng.
"Mẹ kiếp, Vĩnh Khiêm, cô nghĩ bà đây chết rồi chắc, nhà họ Dạ chắc chắn sẽ không để cho cô bắt nạt Nghiên Nghiên!" Dạ Sở Hân giận dữ hét lên, phẫn nộ cùng ghê tởm nhìn về phía Vĩnh Khiêm, ánh mắt đầy vẻ trào phúng.
Nếu là trước kia, gia thế của Nghiên Nghiên có thể không đấu lại nhà họ Cơ cùng nhà họ Vĩnh, nhưng hiện tại đã khác, giờ Nghiên Nghiên là vợ của đệ nhất thiếu kinh thành Đế Đô Diệu Hàm, đối với đế chế Diệu Thị mà nói, đối phó với hai nhà Cơ - Vĩnh dễ như trở bàn tay.
Nghe thấy những lời của Dạ Sở Hân, trong lòng Hân Nghiên nở một nụ cười ấm áp.
"Dạ tiểu thư, đôi khi không nên quá ngây thơ thì hơn, cô muốn giúp cô ấy, nhưng cha cô chắn chắn sẽ không đồng ý chuyện này!" Vĩnh Khiêm lạnh lùng nói, trên gương mặt ôn hòa kia ẩn chứa vẻ nghiêm nghị.
"Vậy nếu như cộng thêm cả đế chế Diệu Thị thì sao, cô chủ Khiêm nghĩ như thế nào?"
Một giọng nói trầm thấp cuốn hút từ phía sau vang lên, bóng dáng cao lớn mặc âu phục đen bình thản mà cao quý từ từ bước lại gần, gương mặt cô lại ẩn chứa vẻ lạnh lùng u tối, ánh mắt lạnh lẽo sâu thẳm nhìn chằm chằm Vĩnh Khiêm.
Sự xuất hiện đột ngột của Diệu Hàm khiến cả ba người đều ngạc nhiên.
Hân Nghiên khẽ nhíu mày, gương mặt nhỏ nhắn trở nên cứng đờ, nàng ngước mắt nhìn Diệu Hàm, rồi lại như trùng hợp mà đối diện với tầm mắt của cô, chìm đắm trong đôi mắt sâu thẳm lạnh nhạt nhưng lại ẩn chứa yêu thương cưng chiều.
Nhưng nàng không hiểu, sao Diệu Hàm lại đến đây.
Mà điều này Vĩnh Khiêm cũng không thể hiểu nổi.
Trong lòng Vĩnh Khiêm biết rõ người nguy hiểm đang đứng trước mặt là ai, cũng bởi vì biết rõ thân phận đối phương nên mới cô ta mới không thể tin nổi.
cô ta ngạc nhiên nhìn Diệu Hàm, lại phát hiện ra đối phương không hề nhìn mình, mà ánh mắt đầy dịu dàng ấy lại đang hướng về người con gái đứng đối diện cô - Hân Nghiên.
Sắc mặt của Vĩnh Khiêm bỗng trắng bệch, trong lòng nảy sinh một cảm giác không thoải mái, giống như bị người khác đoạt đi châu báu của mình vậy, cảm giác ấy vô cùng không thoải mái, trái tim cũng vì thế mà choáng váng.
Chẳng lẽ Nghiên Nghiên và Diệu Hàm quen nhau?
Khi bóng dáng nho nhã cao quý của Diệu Hàm xuất hiện tại quầy cafe, bầu không khí xung quanh dường như cũng ngưng đọng lại, khí thế tôn quý bậc nhất ấy khiến ai nấy đều kinh ngạc, cũng khiến cho Vĩnh Khiêm bối rối.
Không thể không thừa nhận, đệ nhất thiếu kinh thành Đế Đô quả thật là một nhân vật nguy hiểm!
Chẳng trách cha đã nhiều lần cảnh cáo cô ta không nên đắc tội nhà họ Diệu cùng với Diệu Hàm.
Bóng dáng cao lớn của Diệu Hàm sải bước đến bên Hân Nghiên, vươn tay ra nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, tận sâu trong ánh mắt chan chứa yêu thương chiều chuộng.
Chỉ là một động tác nhỏ thôi nhưng cũng đủ để khiến trái tim Hân Nghiên run rẩy, sống mũi đột nhiên cay cay, đến giờ nàng mới hiểu vì sao.
Người phụ nữ này đã sớm chiếm một vị trí quan trọng trong lòng nàng!
Diệu Hàm không để ý nhiều đến nét mặt của Hân Nghiên, mà quay người lạnh lùng về phía Vĩnh Khiêm, ánh mắt rét lạnh ẩn chứa vẻ sắc bén vô cảm, nhìn thẳng vào mắt cô ta, một cảm giác lạnh lẽo nguy hiểm bỗng ùa tới..