"Hân Dạ, lùi xuống, món nợ này tự chị sẽ tính!"
Hân Nghiên lạnh lùng bước lên một bước, ánh mắt lạnh lẽo quét qua người La Vu Duyệt, mang theo vài phần mờ mịt.
"Chị, đối phó với cô ta không cần chị ra tay!"
Dạ Sát vốn dĩ không muốn khiến chị mình và tên cặn bã đó động thủ, ánh mắt lạnh lùng quét qua, trên khuôn mặt búp bê xinh đẹp đầy vẻ nghiêm nghị.
"Chị kêu em lui xuống!"
Hân Nghiên không khỏi nhấn mạnh ngữ khí, quát lên một tiếng.
"Rõ!" Nghe thấy âm thanh lạnh lùng nhấn mạnh của chị xinh đẹp, Dạ Sát bĩu bĩu môi, lập tức dừng tay, lạnh lùng trừng mắt với La Vu Duyệt.
"Hừm, coi như cô may mắn!"
"Thì ra cô là em gái của Hân Nghiên à? Sao không nói sớm!" Đáy lòng La Vu Duyệt sửng sốt, không nghĩ rằng cô gái trẻ thân thủ lợi hại như vậy lại là em gái của người phụ nữ đó, chẳng trách hai chị em họ lại ra tay biến thái như thế.
"Tôi là ai không liên quan gì tới cô!" con mắt lạnh lùng của Dạ Sát tràn ngập sự khinh thường, hừm lạnh.
Nếu không phải chị xinh đẹp tự mình ra tay xử lý tên này, cô thực sự đã tát cho cô ta một cái, để cho cô ta biết trên thế giới này cũng có người cô ta đắc tội không nổi.
Ánh mắt Hân Nghiên lạnh lùng nguy hiểm, toàn thân nàng tản ra sát khí lạnh lẽo khát máu nhìn La Vu Duyệt, vừa khinh thường vừa chế giễu cười.
"Điều kiện là do tôi đưa ra sao?"
"Không sai, chỉ cần cô làm người phụ nữ của tôi, cô muốn gì cũng được!"
"Được, điều kiện của tôi chính là..." Hân Nghiên lạnh lùng nhìn La Vu Duyệt.
Đáy mắt âm lãnh xẹt qua sự quỷ dị khó lường, chế giễu và bạo lực nhìn ánh mắt chờ đợi của La Vu Duyệt, nàng lạnh lùng thốt ra ba chữ.
"cô chết đi!"
"Hân Nghiên, đừng nghĩ rằng tôi không dám động đến cô.
Cũng đừng cho rằng bổn tiểu thư đây không thể thiếu cô."
La Vu Duyệt lạnh lùng quát, khuôn mặt âm trầm tràn đầy tàn bạo, nghiến răng nghiến lợi nhìn Hân Nghiên.
Người phụ nữ chết tiệt, thật đúng là ngang bướng.
Cô muốn xem đưa nàng lên giường rồi nàng còn ngoan cố thế này không!
"Nhớ kĩ, về sau đối với phụ nữ khách khí một chút!"
Hân Nghiên lạnh lùng nói.
Rõ ràng thân hình mảnh khảnh như vậy nhưng bộc phát ra sát khí bừng bừng.
Ánh mắt trong trẻo bỗng nhiên lạnh lẽo, khuôn mặt đầy châm chọc cười lạnh.
Khí thế cả người chấn động, chân dài đảo qua, thân ảnh mạnh mẽ giống như con sói hung mãnh, tỏa ra khí chất độc tôn, điên cuồng ngang ngược.
Mà câu "Nhỡ kĩ, về sau đối với phụ nữ khách khí một chút" đó càng khiến cho không ít thiếu nữ xung quanh kinh hô, thật là ngầu quá!
Chỉ biết người đàn ông có thể ngầu, nhưng lại không biết phụ nữ ngầu sẽ tiêu sái đến thế.
Cách đó không xa, Diệu Hàm ngồi trong chiếc Maybach vẫn lạnh lùng nhìn về phía đó, con ngươi u ám càng phát ra sự âm trầm đến nghẹt thở.
Vẻ mặt cao lãnh giống bậc đế vương tràn đầy sự lạnh lẽo và nham hiểm, ánh mắt tản ra sát khí.
Đặc biệt là sau khi La Vu Duyệt xuất hiện, toàn thân Diệu Hàm phóng ra khí thế băng lãnh vạn phần, dường như có thể khiến mọi vật biến thành đá trong phạm vi ba thước.
"cô chủ, người kia muốn chạy trốn?"
Hân Nghiên và La Vu Duyệt đối chiến với nhau, chủ nhân chiếc xe màu đen mắt thấy tình thế không đúng, bèn có dự định chạy trốn thần không biết, quỷ không hay.
Diệu Hàm ngoái đầu nhìn, ánh mắt nhàn nhạt không hề có sự ấm áp quét qua người đàn ông chuẩn bị thoát thân kia, lạnh lùng vô tình mà mở miệng: "Giữ lấy hắn, tôi muốn biết Hân Hân tìm trăm phương ngàn kế ngăn cản hắn vì mục đích gì."
"Rõ, cô chủ!"
Vũ Đàm gật đầu đáp, trong nháy mắt liền xuống xe, chạy theo hướng tên đàn ông đang tháo chạy kia mà đuổi theo.
Vũ Đàm vừa rời đi, Diệu Hàm cuối cùng cũng mở cửa xe, lạnh lùng bước xuống.
Cô sải từng bước trầm ổn hướng về phía đằng trước mà đi tới, đôi mắt u ám lạnh lẽo gắt gao tập trung vào người phụ nữ nhỏ nhắn đằng xa kia, không hề chớp mắt, giống như chỉ một giây sau thôi người phụ nữ đó sẽ biến mất vậy.
Khuôn mặt đẹp lạnh lùng mang theo khí chất của bậc đế vương, lộ ra vẻ cuồng ngạo cao cao tại thượng, vừa tôn quý vừa nho nhã, giống như sư vương đang ngủ say, làm cho không ít thiếu nữ gần đó không nhịn được lộ ra ánh mắt kinh diễm.
Ở đằng xa, La Vu Duyệt lại một lần nữa bị Hân Nghiên hung hăng đấm cho một phát, hai con mắt đều biến thành mắt gấu trúc, nhìn rất là cân đối.
"Hân Nghiên, người phụ nữ chết tiệt này, làm người phụ nữ của tôi khiến cô ghét tôi vậy sao?"
La Vu Duyệt bị đấm cho vài đấm vẫn không lùi, ngược lại càng trở nên kiên quyết đối với Hân Nghiên.
Cô ta đã rất lâu rồi không có hứng thú với một người phụ nữ đến vậy, nhưng Hân Nghiên này là một ngoại lệ.
Nàng càng phản kháng, càng không thích cô, cô lại càng xem trọng nàng.
"Không phải ghét!"
Hân Nghiên lạnh lùng mở miệng, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng rơi trên người La Vu Duyệt.
La Vu Duyệt trong lòng có chút vui mừng, không phải ghét, vậy thì chính là không phải ghét rồi.
Diệu Hàm đang tiến gần đến đằng sau, nghe thấy Hân Nghiên nói ra, cơ thể cô đột nhiên cứng ngắc, giống như bị đông cứng lại bất động.
Đáy mắt u ám khiến người khác cảm thấy rét run, gắt gao khóa chặt Hân Nghiên, ánh mắt điên cuồng được bao phủ bởi lớp mây mù.
"Là buồn nôn, là chán ghét, nói ghét đúng là hạ thấp đi chữ ghét này rồi!"
Hân Nghiên lạnh lùng tiếp lời, ánh mắt lạnh lùng nhìn La Vu Duyệt ngập tràn vẻ khinh thường và ghê tởm, hoàn toàn giống như những lời nàng nói mà đối đãi với La Vu Duyệt.
Sự vui mừng trong lòng vẫn chưa kịp nở rộ liền bị những lời lạnh lùng của Hân Nghiên làm cho vỡ vụn, khuôn mặt tối tăm u ám lại tràn đầy nộ khí.
"Hân Nghiên!"
La Vu Duyệt lạnh lùng gầm lên hai chữ, ánh mắt u tối gắt gao nhìn nàng.
Nghe thấy những lời tiếp theo của Hân Nghiên, cơ thể cứng ngắc của Diệu Hàm mới khẽ động, cả cơ thể giống như đang thở dài nhẹ nhõm, bước chân trầm ổn nho nhã tiếp tục tiến lại gần.
Khuôn mặt lạnh lùng nham hiểm vẫn mang theo biểu cảm lãnh khốc vô tình, nhìn về phía La Vu Duyệt, lạnh lẽo nói.
"hai chữ Hân Nghiên này không phải để cô gọi!"
Âm thanh lạnh lẽo đột nhiên vang lên khiến La Vu Duyệt và Hân Nghiên đồng thời cả kinh.
Lúc hai người quay đầu liền nhìn thấy Diệu Hàm đang sải bước hướng về phía này, dáng vẻ trầm ổn lạnh lùng, khí chất cao quý như cũ, chỉ là khí tức toàn thân càng thêm lạnh lẽo bá đạo.
Ánh mắt lạnh lẽo u ám dường như bị may đen bao phủ, khiến người khác không thể nhìn thấy được cảm xúc cảm xúc thật sự sau lớn mây mù đó.
Vừa nhìn thấy thân ảnh của Diệu Hàm, đáy lòng Hân Nghiên liền không nhịn được mà run, khuôn mặt nhỏ đầy vẻ kinh ngạc.
Diệu Hàm tại sao lại ở đây.
Đừng nói với nàng rằng tất cả những chuyện xảy ra lúc nãy đều bị cô nhìn thấy, vậy đến lúc nàng về nhà không phải sẽ chết chắc sao!
Hân Nghiên len lén đánh giá Diệu Hàm, nhưng phát hiện ra người phụ nữ ngày thường đối với nàng cưng chiều dịu dàng hôm nay đến nhìn cũng không thèm nhìn nàng một cái, ngay cả một ánh mắt cũng không lưu lại trên người nàng nửa phần, điều này không khỏi khiến cho Hân Nghiên nhíu mày..