Sau khi tắt điện thoại, Hân Nghiên dường như bị một màn sương đen bao phủ.
Ánh mắt lạnh lẽo, hung ác nham hiểm lạnh lùng nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ.
Khi còn ở bệnh viện tâm thần, nàng cũng thường ngước nhìn bầu trời trên đỉnh đầu, cảm thấy đó là nơi không thể với tới.
Hồi ức đau khổ đó nàng chưa từng kể với ai, bởi vì nàng cũng sợ nhớ lại.
Mỗi lần nghĩ tới đều khiến nàng đau đớn run rẩy, hít thở không thông.
Vĩnh Khiêm, Cơ Tích Vy, những ngày hạnh phúc của các người cuối cùng cũng kết thúc rồi!
Hân Nghiên cười lạnh, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp trong trẻo để lộ ra nụ cười máu lạnh chết chóc.
Mãi cho đến khi âm thcômở cửa vang lên sau lưng "cạch" một tiếng, thân ảnh cao lớn của Diệu Hàm bước vào phòng, khoác lên người Hân Nghiên một chiếc áo choàng màu trắng, vẻ mặt cưng chiều nhìn nàng cười.
Cô véo chiếc mũi xinh xắn của nàng rồi nắm lấy bàn tay nàng: "Đi thôi, bà xã."
Diệu Hàm nắm lấy tay Hân Nghiên suốt đường đi, xuyên qua hành lang và đình viện.
Khung cảnh trước mắt như rộng mở, một biển hoa hết sức tươi đẹp, mà nổi bật nhất giữa biển hoa này chính là màu đỏ rực rỡ.
Giống như ngọn lửa hừng hực rực cháy điên cuồng, như thể đó là tình yêu đẹp nhất, rực rỡ nhất, khiến cho người ta cảm thấy nghẹt thở.
Không khí tràn ngập hương thơm của hoa và cây, ánh sáng mặt trời chiếu xuống đỉnh đầu và biển hoa mênh mông, cảnh tượng trở nên vô cùng hấp dẫn.
Diệu Hàm ngước mắt âu yếm nhìn người phụ nữ bên cạnh cười thanh tú lạnh lùng, trên khuôn mặt cô mang theo chút tự hài lòng, nhàn nhã, lười biếng và quyến rũ.
Diệu Hàm đã từng nhìn thấy Hân Nghiên như vậy.
Ánh mặt trời vàng óng rọi xuống đỉnh đầu, chiếu vào người phụ nữ bên cạnh, càng phát ra sự thanh lệ thoát tục.
Hân Nghiên giống như nàng tiên bước ra từ đám mây, xinh đẹp, yêu kiều, thanh tuần, lộ ra hơi thở cao quý của bậc nữ vương, nhưng lại giống như thiếu nữ động lòng người.
Trái tim Diệu Hàm khẽ rung động, đáy mắt thâm túy u tối xoẹt qua tia sáng màu, ngón tay thuôn dài như ngọc nhẹ nhàng nâng cằm Hân Nghiên, bốn mắt giao nhau.
Hai người đều nhìn thấy bóng dáng mình trong ánh mắt của đối phương, chuyên tâm mà lại thâm tình, trái tim lúc này đập điên cuồng, phát ra tiếng "thịch thịch...thịch thịch".
Dường như để khẳng định tình cảm sâu đậm và bền chặt của mình, Diệu Hàm đột nhiên cúi đầu xuống.
Cô nhẹ nhàng hôn lên bờ môi hồng của Hân Nghiên, say đắm không nỡ rời, chỉ cảm thấy rằng thời gian cũng không thể sánh được với điều tuyệt vời như thế này.
Một đôi nữ nữ xinh đẹp ôm nhau nồng nàn giữa biển hồng rực rỡ.
Người nữ thân mặc váy trắng, giống như nàng công chúa ngủ trong rừng.
Người còn lại ung dung nho nhã như hoàng tử từ trên trời giáng xuống.
"Hôn rồi, hôn rồi! Ai da, khung cảnh này đẹp đến mức không dám nhìn nữa.
Không được, tôi phải chụp lại, phải chụp lại!"
Bà Diệu kích động đứng ở góc cửa sổ nhìn xuống hai người đang ôm nhau nồng nàn phía dưới, rõ ràng còn kích động hơn là mình được hôn, cầm điện thoại tách tách vài tấm.
"Hừm, khi tôi hôn bà cũng không thấy bà kích động như thế!"
ông Diệu khinh thường hừm lạnh, bĩu môi.
"Ông có thể so sánh với cháu gái lớn của tôi sao? Người ta được cả Kinh đô công nhận là đệ nhất mỹ nữ, đẹp gái lại nhiều tiền, thể xác và tinh thần đều sạch sẽ.
Ông xem ông có điểm nào bì được!" Bà Diệu chống nạnh nhìn ông Diệu tỏ coi thường.
"Tôi có điểm nào không bằng.
Nhớ năm đó khi còn trẻ, lão già này cũng là hoàng tử trong lòng biết bao thiếu nữ trong Kinh đô, không biết có bao nhiêu nữ nhân muốn gả cho tôi kìa!"
ông Diệu bĩu bĩu môi, không chịu thua mà phản bác lại.
"Đúng, năm đó có nhiều cô gái xinh đẹp thích ông.
Vậy sao ông không đi tìm bọn họ chứ? Cũng không biết ai ngày ngày ngồi chồm hỗm trước cửa nhà tôi cầu xin tôi ấy nhỉ!"
Bà Diệu chính là không muốn chịu thua, lạnh lùng liếc nhìn ông Diệu nói.
"Khụ khụ...có sao? Ai vậy? Ai da, thời tiết không tệ.
Tôi cũng ra ngoài đi dạo!"
Vừa nghe thấy lời của Bà Diệu, ông Diệu nhất thời giả ngây giả ngốc, chắp tay sau lưng, vẻ mặt thích ý, chạy trối chết.
Bà Diệu nhìn bóng lưng chạy trốn thảm hại của ông Diệu, khuôn mặt đầy đặn tràn ngập vẻ đắc ý, cho dù đã sắp bảy mươi rồi nhưng vẫn trẻ trung tùy ý như vậy.
...
Ở vườn hồng phía dưới, Hân Nghiên ngồi trên chiếc xích đu màu trắng, Diệu Hàm đứng ở đằng sau dịu dàng cưng chiều nhìn nàng, đẩy xích đu cho nàng.
Chiếc xích đu màu trắng bay lên không trung.
Gió thổi đến, thổi bay vạt váy trắng của Hân Nghiên, giống như những cánh bướm đang bay lượn trên không trung.
"Tình cảm của ông nội và bà nội thật tốt!"
Hân Nghiên nhìn biển hồng phía xa xa, tĩnh lặng nghe âm thanh cãi nhau của ông Diệu và Bà Diệu từ xa vọng đến.
"Ừm! Hân Hân không cần ngưỡng mộ, chúng ta cũng sẽ như vậy!" Ánh mắt cưng chiều của Diệu Hàm càng dịu dàng nhìn Hân Nghiên khẽ cười.
"Ừm!"
Hân Nghiên gật gật đầu, trong lòng có chút hoảng sợ.
Bọn họ thực sự sẽ mãi bên nhau hạnh phúc cả đời giống như ông bà nội sao?
Nếu như Diệu Hàm biết được thân phận thực sự của nàng, biết được tất cả về nàng, cô còn muốn nàng nữa chứ?
Còn có cơ thể nàng nữa, cho dù mấy năm nay đã điều trị đỡ hơn rồi, nhưng bệnh viện tâm thần năm đó không ngừng truyền vào cơ thể nàng các loại thuốc, đến nàng cũng không biết cơ thể mình đã bị biến đổi thành ra cái gì.
Nàng rất sợ, sợ rằng sự dịu dàng và chiều chuộng cùng với Diệu Hàm sẽ biến mất khỏi thế giới của nàng.
Đến lúc đó, nàng phải làm thế nào?
Diệu Hàm tĩnh lặng nhìn khuôn mặt Hân Nghiên xuất thần, trong lòng cô chợt nhói đau.
Hân Hân, trong lòng em còn có chị không?
Bất luận em đi đâu, chị vẫn có cách tìm em trở về.
Nhưng nếu như trong lòng em không có chị, chị nên làm thế nào đây?
Sau khi dùng bữa tối xong, Diệu Hàm đưa Hân Nghiên trở về nhà.
Trước khi bọn họ ra về, hai ông bà chuẩn bị không ít đồ lớn đồ nhỏ chất đầy trên xe, vẻ mặt tha thiết nhìn hai người.
Cuối cùng Diệu Hàm phải cam đoan sẽ thường xuyên đưa Hân Nghiên về nhà tổ, hai ông bà mới yên tâm để bọn họ rời đi.
Nhà tổ họ Diệu nằm ở phía đông kinh thành Đế Đô, mà nơi ở của Diệu Hàm và Hân Nghiên lại ở Long Hiên Hào Đình ở tít phía tây.
Từ nhà tổ họ Diệu đến Long Hiên Hào Đình dường như phải đi xuyên qua cả kinh thành Đế Đô.
Buổi tối có chút lạnh, Diệu Hàm giúp nàng kéo chăn lông lên người.
Cô vừa chăm chú lái xe vừa tỉ mỉ quan sát Hân Nghiên đang ngủ say bên cạnh.
Cô lái xe rất chậm, sợ rằng sẽ đánh thức người con gái bé nhỏ bên cạnh, trong cử chỉ đều mang vẻ cưng chiều nồng nàn vô tận.
Trở về Long Hiên Hào Đình đã là ba giờ đồng hồ sau.
Nhìn Hân Nghiên đang say giấc nồng, Diệu Hàm càng không nỡ đánh thức nàng dậy, nhẹ nhàng ôm lấy nàng đi lên lầu.
Hân Nghiên ở trong lòng cảm nhận được cơ thể mình bị một lực nâng lên, đôi mắt đột nhiên mở to, đáy mắt nàng toát ra sát ý hung ác nham hiểm như băng.
Khi nhìn thấy Diệu Hàm, nàng lại cụp mắt lại ngủ tiếp, còn không quên cọ sát vào ngực cô.
Diệu Hàm đang ôm Hân Nghiên trong lòng vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.
Cuối cùng cô đặt nàng lên giường, dịu dàng giúp nàng thay đồ ngủ, đắp chăn cho nàng rồi mới yên tâm rời đi.
Cô mệt mỏi, toàn thân đều là mồ hôi.
Khi cô bước vào nhà tắm tắm xong rồi ra, Hân Nghiên ở trên giường vẫn ngủ say sưa như vậy..