Ngay tại lúc Trương Cảnh dần cảm thấy hô hấp khoái, Khúc Trì Nghiêu ly khai môi của, duỗi tay nắm chặt cằm của, ngón cái ấn lên môi bị mút đỏ, cái trán chống đỡ, hơi thở vương nhào vào mặt của, thanh trầm thấp, mang theo lời vui vẻ, “ nhóc ngôc, như thế nào lại biết lấy hơi để thở, xem ra vẫn là có dạy em tốt.” xong, thở dài tiếng, lần nữa đặt lên.
Mặt Trương Cảnh trong nháy mắt đỏ lên, phản ứng đầu tiên chính là đẩy ra, bất đắc dĩ tay cái nâng sau đầu, cái tay ôm lấy eo của, hoàn toàn có cho phản kháng tránh lui. Xem, đây là lý luận phong phú, thực tế thiếu hụt, dị dạng phát triển kết quả.
Môi của ấm áp mềm mại, hôn cái, lướt qua triếp ngừng, môi dán môi nỉ non, “Tiểu Cảnh, nhớ em rất lâu rồi....” xong, cố kỵ nữa, chính là hôn sâu đè xuống, hề cho cơ hội phản ứng.
Thân mật ma sát, trằn trọc, mút vào thong thả mà lâu dài, Trương Cảnh chống đỡ ở bộ ngực tay dần dần có khí lực.
Lúc đầu lưỡi hai người nhàng đụng chạm cùng chỗ, trong lòng của giống như mỗ hẻo lánh bị va chạm vào bình thường, có gan hiểu mau, cảm giác ở trong lòng bốc lên ra, để cho bản thân tự chủ, ngâm, hai tay nắm chặt tay Khúc Trì Nghiêu.
Trong miệng ức chế được kêu, a giống như cho lớn cổ vũ, nụ hôn của dần dần trở nên nhiệt tình, kịch liệt, kiêng nể gì cả, vô luận lưỡi của như thế nào tránh né, cũng có thể dây dưa, làm cho cách nào né tránh, kéo lưu loát cùng múa.
Trương Cảnh bị nóng hổi vuốt ve giữa ý loạn thần mê, bị rượu cồn hòa khí phân đồng thời mê say thần trí, theo có chút thô lỗ vội vàng thăm dò nát bấy thành thành từng mảnh sáng long lanh thủy tinh, lóe lên giữa lên phía gắn đầy đầy sao bầu trời đêm.
Môi của nóng hổi như sắt, hung mãnh kiên quyết, xương cốt của giống như biến thành nham thạch nhấp nhô nóng chảy, nhộn nhạo thôi, đốt da thịt của, đốt ngũ tạng lục phủ của, đốt thần trí. Bên tai của chỉ còn tiếng thở dốc của ai biết, càng thô trọng vội vàng.
Này giống như là hồi trầm mặc lại giàu sức dãn đấu, bình rượu gạo bị chạm vào quay cuồng cuối cùng rơi xuống hồ nước, bọn họ song song quay cuồng ở nền gạch, có ai nghe thấy tiếng phịch rơi xuống nước kia, chỉ có tiếng thở gấp thô lúc trong miệng còn sót lại mùi rượu tại trong miệng tràn ngập.
Môi Khúc Trì Nghiêu theo tai của sau dọc theo cổ của hạng đường hôn, ở cổ áo ngoài da thịt trằn trọc, mổ, hôn lúc lúc nặng, lúc chậm lúc cấp, có khi còn có thể nhàng dùng hàm răng gặm cắn, căng thẳng thân thể dần dần trở nên bủn rủn, vô lực....
Trong lúc bất tri bất giác, tay của theo vạt áo của tham tiến vào, bàn tay ấm áp xẹt qua đường cong phần lưng của, nhàng linh hoạt cởi bỏ áo ngực, bộ ngực vừa mới thoát ra trói buộc, rất nhanh bị loại lực lượng khác khóa lại, ngón tay hành hạ giữa loại cực hạn cảm giác xông lên đại não, làm cho nhịn được cắn môi hừ lên tiếng.
Môi của hôn qua cổ, hôn lên xương quai xanh của, từng chút từng chút hôn xuống mở nút áo của đường hôn đến ngực, lưu lạ hơi thở nóng rực hổn hển.
bàn tay Khúc Trì Nghiêu nhàng sờ vào đùi,mơn trớn bắp chân tơn bóng lộ ra bên ngoài, theo chiếc quần ngắn rộng dò xét vào bên trong, tay của giống như dòng điện bình thường, tê tê dại dại, nhột đến đáy lòng, rất nhanh ngón tay của chuyển nơi bí mật của, cách tầng vải vóc, xoa lên khu vực thần bí nhất ấy.....
Trương Cảnh thở gấp gáp tiếng, bắt lấy tay của, hơi kinh hoảng nhìn qua, “ Khúc, em.....”
”Gọi tên của.” Khúc Trì Nghiêu lộ ra thah trầm thấp, hâp dẫn.
”Khúc, Khúc Trì Nghiêu.”
”Nhớ kỹ về sau chỉ gọi tên của biết? Gọi lại mấy lần nữa”
Trương Cảnh như bị đầu độc giống lúc bình thường, “Khúc Trì Nghiêu, Khúc Trì Nghiêu, Khúc Trì Nghiêu...”
Khóe miệng Khúc Trì Nghiêu khẽ giơ lên, ánh mắt đơn giản khơi mào, tràn trề tình, mặt bình thiêm loại tà khí, hơi khiêu khích thanh làm cho Trương Cảnh nóng mặt có thể nấu chín cái trứng gà, “Yên tâm, Tiểu Cảnh, rất ôn nhu, làm đau em...”
Trương Cảnh nuốt ngụm nước bọt, hô hấp bắt đầu mất nhất định, ràng bộ ngực mình phập phòng theo quy luật nào, thân thể tự chủ được nóng rực lên, bắt đầu nghiêm túc suy tính lời của, trải qua lần, lần này có hay giống như lần trước? Chỉ là lần trước là trong lúc vô ý thức, còn lần này.....
Khúc Trì Nghiêu nhìn ra do dự của, con mắt sắc tối sầm lại, tay nâng gáy, cúi đầu hôn môi của, tay kia thoát ra vật trở ngại tay, chút lựa chọn giật xuống chiếc quần ở hông, ngay tiếp theo quần lót cũng đều bị kéo xuống, đưa tay tiến vào nơi căng hợp giữa hai chân.
mảnh thần bí kia lô ra, nhàng đụng vào có thể tác động ngàn vạn giây thần kinh, bị ngón tay của chậm chạp dây dưa, vuốt phẳng, hâm nóng chất lỏng theo đầu ngón tay của trợt xuống, toàn thân đều ở run rẩy, thở gấp, từng đợt suy yếu vô lực.
Thân thể trở nên hư, nhu cầu cấp bách loại nhiệt tình muốn lấp đầy cái loại vô tận hư, khát vọng cầu xin vật gì đó, nhưng cách nào lấy được khó chịu.
Trong sương mù, mặt Khúc Trì Nghiêu đốt kích tình ửng đỏ, hai mắt tĩnh mịch, hô hấp dồn dập, như sói đói nhìn thẳng con mồi bị bắt được, hai mắt thả ra thị huyết quang mang, thân thể hưng phấn tới cực điểm, trán mồ hôi theo cái trán giọt giọt rơi vào ngực, lại tưới tắt trái tim sáng quắc thiêu đốt ngọn lửa.
Khu vực nhạy cảm của phụ nữ chống đỡ kia quá mức nóng hổi cùng cứng rắn, làm Khúc Trì Nghiêu mang theo loại kiên quyết lực lượng động thân tiến vào, Trương Cảnh nhịn được ngược lại hút hơi khí, có qua lần □ vẫn là chịu được loại này bị chút tạo ra cảm giác, phản xạ có điều kiện co rút lại muốn đem dị vật trong cơ thể đẩy ra....
Khít khao ấm áp xúc cảm làm cho Khúc Trì Nghiêu nhịn được kêu lên tiếng đau đớn, thiếu chút nữa cầm giữ được.
”Buông lỏng, Tiểu Cảnh, hết đau ngay thôi.” Khúc Trì Nghiêu dừng lại, kiên nhẫn hôn trán của, lông mày, chóp mũi, khóe miệng, chờ mặt giảm bớt sau, trong cơ thể ngủ say mãnh thú dần dần thức tỉnh, bắt đầu bị khống chế đứng lên....
Có lẽ là do cấm dục,lại thời gian quá lâu, Khúc Trì Nghiêu vừa mới bắt đầu động tác có chút thô lỗ, thở dốc cũng rất lợi hại, trước mắt chỉ muốn đem dưới thân phá hủy, ăn vào trong bụng, sung trướng muốn, nhìn qua, cơ hồ đến mức muốn nổ tung, khiếu hiêu muốn phát tiết ra, hai mắt nhíu lại, lần nữa mãnh liệt ra vào, cảm giác khít khao kia cơ hồ khiến bộc phát.
ôm chặt lấy eo Khúc Trì Nghiêu, lắng nghe thô trọng hô hấp, nghe hương vị đặc biệt thuộc vè, cảm thụ vật của ở trong người phình lên nóng rực, cứ việc thần hồn điên đảo quanh thân mềm yếu, vẫn là ở nơi này cùng lại lần nữa phát sinh quan hệ, ràng biết, nếu như ngay từ đầu liền phản đối, mặc dù Khúc Trì Nghiêu lại khát vọng, cũng có thể ngăn cản hết thảy phát sinh, nhưng mà có, hối hận.
hề nghi ngờ, vô luận khắc chế cẩn thận như thế nào, vẫn như cũ bởi vì mê muội, trầm luân. Vì vậy người đàn ông mà năm mười bốn tuổi, ảnh hưởng tới từ ngày đó đến nay, biết có hay đúng như theo lời thương, chỉ biết là càng nhiều, tình cho người trở nên mù quáng, để cho hoàn toàn mù quáng hồi.
Cũng biết trải qua bao lâu, chờ Khúc Trì Nghiêu bộc phát lần cuối, ôm chặt run rẩy, thoả mãn nằm ở người thở gấp gáp tức thời điểm, dưới thân sớm mất tri giác.
”Tiểu Cảnh, hyax làm vợ, thương em.” Trong sương mù, Khúc Trì Nghiêu nằm ở bên tai.
Khúc Trì Nghiêu ôm Trương Cảnh quần áo chỉnh tề vẫn ở trong giấc ngủ mê trở về, trong sân đèn sáng choang, nghi hoặc lúc, Khúc Trì Nghiêu nhàng đẩy cửa sau nhìn thấy đúng là loại tình hình này:chú thím Khúc ngồi ở cửa phòng bậc thang, nửa ôm Tiểu Hằng khóc hai mắt sưng đỏ, luống cuống dụ dỗ, nghe thấy cửa động tĩnh,ba ánh mắt đồng loạt nhìn lại.
Nếu như Trương Cảnh bây giờ ý thức thanh tỉnh, nên vô cùng may mắn giờ khắc này là hôn mê, ý thức, cần đối mặt loại tình cảnh cực độ lúng túng tình cảnh, may là da mặt Khúc Trì Nghiêu dầy, bên tai cũng nổi lên màu đỏ khả nghi.
”Cha, hai ngươi nơi nào,sao lại bỏ Tiểu Hằng mình vậy.”đứa chạy tới ôm bắp đùi Khúc Trì Nghiêu, mím miệng ai oán lên án, lại phát bộ dáng Trương Cảnh ngủ mê mang như vậy, kỳ quái, “Hai người đâu vậy? Mẹ như thế nào lại ngủ thiếp, quần áo có mặc tốt cảm mạo!” xong còn có hiểu biết đem đắp lại áo cho Trương Cảnh
Khúc Trì Nghiêu cố làm ra vẻ trấn định, “Mẹ con quá mệt mỏi, ngủ quên, nên cha mới ôm mẹ về.”
”Khụ khụ....”
”Khụ khụ....”
Đứa hiểu, nhưng có nghĩa là hai vợ chồng già hiểu, cộng lại tuổi hơn trăm nét mặt già nua của chú thím Thẩm thoáng đỏ, đồng thời cũng ý thức được chính mình phạm vào cái sai lầm, nên để Tiểu Hằng ngủ cùng hai vợ chồng, quấy rầy đến bọn họ, ngày mai nên vì đứa đến cửa hàng mua chiếc giường lớn mới được....
”Nếu trở lại, chúng ta cũng yên lòng, đêm khuya, mang theo Tiểu Hằng ngủ, Tiểu Hằng sau khi tỉnh lại tìm được các con sợ hãi.” Chú Khúc gõ điếu thuốc trong tay túi, mặt đỏ.
Vì vậy, lúc ánh nắng buổi sớm làm Trương Cảnh tỉnh dậy, đầu tiên là ý thức là thân thể đau nhức, sờ sờ dưới thân giường chiếu, rồi sau đó có chút “A....., mình thế nhưng cùng ở chỗ đó xảy ra cái loại quan hệ đó... Quả nhiên.... Đúng là.... Thế nhưng.... Trời ạ....”Các loại nội tâm cảm khái, sau đó mở mắt ra, bị người ngồi bên cạnh, Tiểu Hằng trừng mắt sợ hãi kêu lên!
”Mẹ, rốt cục tỉnh rồi!” Đứa thấy tỉnh, giống như bình thường yên tâm, bàn tay bé vỗ ngực cái, thở ra hơi.
Trương Cảnh hiểu đứa vì cái gì như vậy.
”Mẹ, hôm qua mẹ và cha nơi nào Tiểu Hằng hỏi mà cha cũng, còn được hỏi người lớn làm gì, như vậy, mẹ cùng cha đến cùng làm gì a?” Đứa lên tinh thân căn cứ truy hỏi kỹ càng việc, giương cao khuôn mặt hồn nhiên nhắn nhìn xem Trương Cảnh.
Lúc này nếu như có cái lỗ, Trương Cảnh nhất định chút do dự chui vào, vĩnh viễn cần phải ra, nhịn được ở trong lòng kêu rên, quả nhiên rượu cồn là hại người gì đó, cho dù là cơ hồ có số ghi rượu gạo!
”Mẹ?”
”cha con đâu?” Trương Cảnh quyết định sang chuyện khác.
” cha cho Tiểu Hằng quấy rầy mẹ nghỉ ngơi, mẹ mệt mỏi, cha nấu súp cho mẹ ăn.” Đứa tối hôm qua bị lời Khúc Trì Nghiêu làm cho mơ hồ, cho rằng Trương Cảnh là ngồi xe quá mệt mỏi, còn đạp rơi giầy bò lên giường xoa bóp cho.
Trương Cảnh kêu rên tiếng, ngã xuống giường chiếu giữa, giả chết….
Tác giả có lời muốn: Khụ khụ, kia cái gì, dã chiến có thể tiến hành?? Mọi người có hài lòng? Còn muốn tiếp tục?????
Hắc hắc, vào V