Mục Hàn không nghĩ tới khách quý của Frankie lại là vài chuyên gia vũ khí Á Âu Mĩ.
Có thể làm phiền mấy vị đại gia chạy đến đây tất nhiên không phải là việc nhỏ. Xem ra tin tức Hình Thiên nói trước khi đến là thật, hơn nữa đúng như Mục Hàn đã phân tích, sự kiện cướp bóc lần này chính là một âm mưu được người ta liên hợp dựng nên.
Ặc…hành động thật là nhanh.
Bên phía “nông trường” người ta còn chưa tuyên bố chuyện phá sản mà bọn lang sói bên này đã thương lượng xem phải cắt xẻ khối bánh này thế nào.
Nửa tháng không gặp, Nam Khôn vẫn như cũ, ở trước mặt người ngoài vĩnh viễn vẫn mang vẻ mặt nho nhã lễ độ lại lãnh đạm xa cách hờ hững lạ thường, ngay cả khi Frankie giới thiệu Triển Du thì đôi mắt lạnh lùng kia cũng hoàn toàn không tỏ ra một chút khác thường nào.
Nhưng mà mấy người Triển Du vừa nhìn thấy Nam Khôn thì trong lòng đã sinh nghi: có phải người nào đó đã biết rõ cái gì không?
Theo lí mà nói thì Nam Khôn không thể nào biết Jason cùng chủ nhân của “nông trường” và Frankie có quan hệ, càng không thể biết chuyện Jason đã chạy thoát. Bởi vì hành động của bọn cô bất kể là khi nào đều tuyệt đối giữ bí mật, dù cho có quan hệ yêu đương cực kì thân mật với hắn thì cho tới bây giờ cô cũng không tiết bộ bất kì chuyện gì về Jason trước mặt hắn.
Nhưng mà từ Kono đến “nông trường” rồi đến “Michelle”, mấy gia tộc mafia có quan hệ không hề tầm thường với Jason này, hiện giờ Nam Khôn lại đâm cho tất cả một cái, việc này có phải cũng quá đúng dịp không?
Đương nhiên, cho dù trong lòng có ngàn vạn điểm nghi ngờ thì giờ phút này mấy người Mục Hàn cũng không thể đi hỏi Nam Khôn.
Bữa tiệc tại nhà đêm nay Frankie đặc biệt chuẩn bị cho mấy vị đại gia vũ khí này, sở dĩ mời mấy người Mục Hàn tới là vì vị khách Tây Âu đến từ xứ Wales là người quen cũ của Run Miyamoto, sau khi Frankie nghe thấy mới phái người đi mời mấy người Mục Hàn cho đủ bộ chuyên gia.
Trong trường hợp này, ngay cả Mục Hàn cũng phải ăn nói cẩn thận, Triển Du và Hình Thiên tất nhiên không nhúng lời vào.
Cho dù lời nói có trọng lượng, với thân phận của Triển Du, cô cũng không thể đàm đạo cùng cánh đàn ông.
Lúc bữa tối sắp chấm dứt, Phượng Tường hình như có việc muốn tìm bọn họ, không ngừng gọi cho Mục Hàn, người tới từ xứ Wales đang nói chuyện vui vẻ với anh, nếu như đột nhiên bỏ đi thì thật sự quá không phải phép, rất dễ làm người khác nghi ngờ.
Mục Hàn không để lại dấu vết nháy mắt với Triển Du, Triển Du hiểu ý, sớm chấm dứt bữa cơm, mượn cớ chuồn đi.
Frankie nghĩ cô không chịu được ánh mắt vô cùng mập mờ của lão già háo sắc Paul, muốn ra ngoài hít thở không khí nên cũng không hoài nghi gì, tập trung tinh thần bàn luận chuyện con trai cả của hắn đính hôn với tiểu thư nhà họ Nam cùng Nam Khôn – lần này Nam Khôn đến New York vừa là vì khối thịt béo “nông trường”, vừa là vì lời nhờ vả của dì nhỏ của hắn, đến bàn bạc chuyện đính hôn với Frankie.
Tô Niệm là con gái một của dì nhỏ hắn, mấy năm nay vẫn luôn du học bên Mĩ, tính tình mạnh mẽ ngay thẳng, không dịu dàng hiền lành như dì nhỏ của hắn, luôn để mặc cho ai bắt nạt cũng được, cộng thêm cô mang danh là nhị tiểu thư nhà họ Nam, mấy năm nay tuy ở nước ngoài một mình nhưng thật sự không ai dám bắt nạt.
Từ trước đến nay Nam Hiểu Văn văn luôn áp dụng chính sách nuôi thả với cô, tháng trước Tô Niệm đột ngột gọi điện về nói bạn trai của cô cầu hôn, muốn kết hôn, Nam Hiểu Văn hỏi sơ về bối cảnh gia đình kia, vậy mới biết bạn trai của Tô Niệm là thái tử hắc đạo.
Theo góc độ của Nam Khôn mà nói thì hắn cũng không muốn để cho Tô Niệm gả cho con của Frankie, nhưng Tô Niệm và người kia tự do yêu đương, dì nhỏ của hắn lần này cũng đã giúp hắn rất nhiều trong việc quét sạch tàn dư của nhà họ Nam, cho dù hắn không đồng ý cũng không có cách nào phản đối.
Sau khi bữa tối kết thúc, mọi người ngồi trong phòng khách nói chuyện phiếm.
Có người gọi điện cho Nam Khôn, vì vậy hắn có thể danh chính ngôn thuận đứng dậy ra ngoài nghe.
Ánh trăng sáng nhô lên cao, vườn hoa nhà họ Michelle yên tĩnh vô cùng.
Trong hàng rào những bông phù dung ngang tàng cùng vài khóm cỏ bồng hòa lẫn vào nhau, còn có vài nhành hoa không biết tên khoe sắc trong vầng sáng cam chập chờn, rực rữ khiến người nhìn phải chói mắt.
Một làn gió thổi qua, hương thơm thấm lòng người, khiến người ta cảm thấy vui vẻ.
Triển Du bàn chuyện với Phượng Tường xong cũng không vội trở vào, nhàn nhã tự tại ngồi trên ghế hưởng thụ gió đêm cùng sự yên tĩnh nơi đây, một lát sau, tiếng bước chân cực kì nhỏ từ xa đến gần, truyền vào trong tai, cô cũng không mở mắt ra, dường như đã biết ai đang tới.
Nam Khôn không một tiếng động đi đến trước mặt cô, cũng không nói gì, khóe miệng chứa đựng nụ cười thản nhiên, đôi mắt sáng quắc nhìn cô.
Triển Du mở mắt nhìn thẳng vào anh một lát, ánh mắt khinh miệt, giọng nói lười biếng trêu chọc: “Tiên sinh ngài là ai?”
Nam Khôn nhếch môi lên, vẫn không lên tiếng, đưa tay xoa xoa mặt cô, ngón tay thô lệ đi dọc theo đường cong khuôn mặt xuống cặp môi đỏ mọng của cô, sau đó thuận thế nâng đôi bàn tay với những đường cong mượt mà của cô lên, cúi người hôn rồi lại cắn một cái, lúc này mới trầm thấp đáp: “Người đàn ông của em.”
“Người đàn ông của tôi có bệnh tâm lí biến thái không tiện nói ra, anh…ưm!”
Nam Khôn dùng môi ngăn chặn lời trào phúng chưa kịp nói của cô lại, đầu lưỡi mềm mại ẩm ướt công thành đoạt đất, tùy tiện chà đạp.
Trong bất chợt, một đám hỏa tiễn xuyên qua hắn truyền đến người Triển Du, nhiệt độ nóng hổi thâm nhập vào máu, nóng đến nỗi mỗi khi đi qua nó lại khiến cho từng dây thần kinh bị kéo căng, dần dần, Triển Du bị niềm vui không ngừng đánh sâu vào khiến cho hoa mắt chóng mặt.
Đến khi Nam Khôn cam lòng buông tha cho cô, cô mới phát hiện không biết từ khi nào mình đã ngồi trên đùi Nam Khôn.
Nam Khôn chống lên trán cô thở hổn hển, ánh mắt bị lấp đầy bởi vẻ nhu tình vô hạn.
Triển Du âm thầm ngạc nhiên: “Sao anh biết bọn em ở đây?”
Cô vốn còn nghĩ nếu như Nam Khôn tới đây chỉ là vì xử lí chuyện “nông trường” thì hiện giờ tốt nhất là bọn họ tránh xuất hiện cùng nhau.
Kết quả khi rời tiệc đã vô tình lọt vào tầm mắt của Nam Khôn, cô biết Nam Khôn đã nhận ra bọn cô.
Cô có trực giác hình như Nam Khôn đã biết rất rõ kế hoạch lần này của bọn cô, cho nên mới cố ý lấy mình ném ra làm mồi, muốn dẫn Jason mắc câu, so với Liệp Ưng nghe lệnh làm việc thì việc Nam Khôn cố tình chèn éo gia tộc Kono không thể nghi ngờ đã khiến cho Jason càng hận hắn thấu xương, hơn nữa Nam Khôn còn giết cha của gã, đoạt người phụ nữ gã yêu, mối hận khắc cốt ghi tâm này chắc chắn Jason sẽ không chịu để yên, báo thù chỉ là chuyện sớm muộn.
Hiện giờ Nam Khôn không chỉ rời khỏi đại bản doanh của mình mà còn “trùng hợp” bước chân đến địa bàn người bạn cũ Frankie của gã.
Cơ hội tốt như vậy, nếu bỏ lỡ thì thật đáng tiếc nhỉ?
Nam Khôn dịu dàng hôn lên môi cô, không đáp lại hỏi: “Thế nào? Thấy anh ở đây em không vui sao?”
“Không phải là vấn đề vui hay không vui, đừng có hỏi câu đó.” Ánh mắt Triển Du khôi phục lại vẻ bình tĩnh, nhìn hắn không chớp mắt, hỏi: “Gần đây anh rất thiếu tiền tiêu à?” bằng không làm gì phải chen một chân vào việc “diệt trừ nông trại” này.”
Nam Khôn cười cười: “Hai năm qua sếp lớn của “nông trường” gần như đã đắc tội với toàn bộ đồng nghiệp Á Âu Mĩ, mọi người vẫn luôn muốn trừng trị hắn, nếu như làm cao mà độc lập độc hành gì đó, em cảm thấy Michelle cùng người xứ Wales sẽ nghĩ thế nào? Dù sao có tiền có lợi nhuận, tại sao anh phải chối bỏ cơ hội này chứ? Vả lại lần này anh đến New York còn là vì dì nhỏ đã nhờ vả đến đây bàn chuyện đính hôn với Frankie.”
“Đừng có giả vờ ngớ ngẩn để lừa em.” Triển Du không có ý định tin lời thoái thác của hắn, “Có phải anh đã biết gì đó không?”
Bằng không sao lại trùng hợp như vậy, mỗi một việc đều kéo theo quan hệ với Jason.
Nam Khôn giả ngu nói: “Ví dụ như?”
“Ví dụ như chuyện Jason đã chạy thoát, ví dụ như quan hệ của Frankie và Jason, ví dụ như múc đích bọn em tới đây?”
Triển Du nhìn vẻ mặt bình thản ung dung của hắn thì biết ngay cô đã đoán đúng. Nam Khôn cũng đã tới, còn nhận ra bọn họ thì cho dù sẽ không quan tâm bọn họ có đồng ý hay không cũng đều không thể thay đổi ý nghĩ của Nam Khôn, đã như vậy, không hỏi rõ thì có gì khác nhau đâu chứ?
Nam Khôn dùng sự yên lặng để bày tỏ lời thừa nhận.
Triển Du hít vào một hơi: “Anh lấy được tin tức từ đâu?”
Tuy với thế lực của Nam Khôn, biết được quan hệ giữa Frankie và Jason không khó, nhưng làm sao hắn biết được hành tung của Liệp Ưng?
Nam Khôn trêu ghẹo: “Anh có thể tiếp tục duy trì sự im lặng được không?”
Triển Du liếc mắt nhìn nhìn anh: “Được, vậy em đây cũng không quen biết anh.”
Triển Du oán hận cắn hắn một ngụm, thẳng thắn nói: “Anh nhận được tin tức ở nước ngoài nói Jason căn bản chưa từng bị đưa đi, vì vậy anh phái A Đông đi tìm cai ngục hỏi chuyện mới biết được Jason đã chạy thoát. Về phần hành tung của bọn em là anh tự đoán ra. Lần này Frankie tiêu diệt thế lực của Takeda, lại giữ lại Miyamoto cùng hai trợ lý của hắn, cộng thêm thời gian mọi người đến đây, mấy việc nhỏ không đáng kể này xâu chuỗi lại với nhau có thể phân tích ra, đúng là cao thâm.”
“Anh…” Quá coi trời bằng vung!
Nam Khôn như đã nhìn thấu suy nghĩ của cô, vội vàng sáp lại hôn mút lấy cái miệng nhỏ của cô, nụ hôn nhẹ nhàng lại lộ ra vẻ trấn an cùng nịnh nọt.
Triển Du thật sự không biết phải nói anh thế nào mới được, muốn mắng anh vài câu nhưng cũng không biết phải mắng cái gì.
Sau nửa ngày cô thở dài, bất đắc dĩ nói: “Hôm nào đó anh hãy bớt chút thời gian gặp mặt lão đại đi.”
“Anh biết rồi, yêm tâm, anh sẽ không làm ảnh hưởng đến bọn em.” Nam Khôn điểm nhẹ lên mũi cô, khẽ giễu cợt: “Cùng lắm thì thừa dịp ban đêm trăng thanh gió mát chạy vào trong chăn làm chuyện vụng trộm với em.”
“Á em nhổ vào, đừng cho là em không biết anh đang có âm mưu gì, không phải anh muốn…ưm!”
Lời cằn nhằn của Triển Du lại bị Nam Khôn dùng môi chặn lại lần nữa, nhưng nụ hôn không giống với nụ hôn đầy phách đạo mà nóng bỏng kích thích vừa rồi, dịu dàng tựa như cỏ dại mềm mại, không dùng chút lực nào, Triển Du vùng vẫy một lát vẫn không thoát khỏi hắn, cuối cùng dần dần thỏa hiệp.
Ai mà biết khi hai người hôn đến mức khó phân thắng bại thì đột nhiên phía sau cây ngô đồng cao cao lại truyền đến tiếng bước chân cực nhỏ.
Âm thanh kia thật sự rất nhỏ, ngay cả Triển Du cũng không nghe thấy, cũng may người nào đó trong khi hôn môi vẫn còn có thể để ý đến chuyện khác.
Trong lúc tia lửa điện lóe sáng, Triển Du cũng không kịp phản ứng, chỉ nhìn thấy Nam Khôn mạnh mẽ móc từ trong túi một khẩu Locke , đưa tay hướng về góc h bắn một phát.
Về kĩ thuật bắn súng của hắn, ở Xích Thủy, hắn mà nhận mình thứ hai thì không ai dám nhận mình thứ nhất!
Mục tiêu đã rõ ràng như vậy, làm gì có lý do không trúng.
Không cần lại gần kiểm tra Triển Du cũng biết được kết quả, kinh ngạc nói: “Người này…”
Nam Khôn ngắt lời cô: “Mau vò rối tóc đi.”
Triển Du nghe vậy trong nháy mắt đã lấy lại tình thần, tháo dây cột tóc ra ngay lập tức, sau đó vò rối tóc mình.
Trong không khí vang lên âm thanh xé quần áo, áo sơ mi của Triển Du trong nháy mắt bị xé rách một mảng, Nam Khôn vẫn ngại chưa đủ, bắt lấy cằm của cô cắn một cái tạo thành vết thương rõ rệt, còn thuận tay tháo một bên khuyên tai của cô xuống.
Đến khi làm xong một loạt các động tác kia, Nam Khôn xoay người bước đi vài bước về phía người kia, rất nhiều cảnh vệ đã đuổi tới.