Khương Tuấn xuất hiện trong bữa tiệc là điều mà Đường Âu không ngờ nhất.
Khi cô nhìn thấy Khương Tuấn, xung quanh anh có rất nhiều cô gái, bọn họ đang nói chuyện gì đó, dường như rất vui. Hình ảnh đó vào mắt cô lại rất đau lòng, ngay lúc cô định xoay người bỏ đi, đã bị anh nhìn thấy, anh lớn tiếng gọi.
"Âu Âu!"
Bước chân cô hoàn toàn dừng lại, mắt nhìn về phía anh, Khương Tuấn dùng tay đẩy các cô gái ra, tìm lối đi đến chỗ cô, chẳng mấy chốc người đã đứng trước mặt cô rồi.
"Chuyện gì? Không phải bảo em cút đi sao? "
Khương Tuấn lưỡng lự một hồi, mới lấy ra một gói quà nhỏ, dúi vào tay cô. Chẳng biết là do ánh đèn hay do anh thực sự ngại ngùng, mà trên mặt anh hiện một tầng đo đỏ.
"Cái này...là quà...sinh nhật "
Đường Âu cầm lấy hộp quà nho nhỏ, không mở ra, nhìn một lúc lâu, bám theo lâu như vậy, thứ nhận lại chỉ là một món quà, có phải cô đã hạ thấp bản thân mình rồi không?
"Khương Tuấn "
"Ừ? "
"Hôm trước anh kêu tôi cút đi, hôm nay lại ở đây tặng quà, có phải anh coi tôi là con ngốc hay không!? "
"Anh..."
Lời chưa nói xong, đã bị Đường Âu ném trả lại hộp quà, giận đùng đùng bỏ đi. Anh thì cứ ngây ngốc đứng đó.
Trình Tranh đứng một bên nhìn thấy cảnh như vậy liền cười một tiếng, hiếm khi thấy Khương Tuấn bị như vậy, cô dĩ nhiên rất hứng thú, Khương Tuấn liếc mắt qua một bên trông thấy hai người liền cước bộ tới, vẻ mặt không vui, hiển nhiên là hai người họ chứng kiến một màn mất mặt vừa rồi,anh làm sao vui nổi.
"Không nghĩ anh cũng có một ngày bị như vậy"
"Anh cũng là con người" Khương Tuấn giật giật mắt nhìn cô, lại đổ mắt về phía Đường Diệc Thành.
"Con vật cũng có trường hợp bị như vậy "
Lời Đường Diệc Thành nói ra tuy nhỏ nhưng hai người đều nghe rất rõ, miệng cô mím thành một đường cong, nếu là ở nhà chắc chắn cô đã cười cho bể bụng, sắc mặt Khương Tuấn thì ngày một đen lại.
"Hai người muốn gì? Chê cười tôi sao? "
Trình Tranh lắc đầu xua tay.
"Chẳng ai muốn chê cười anh cả, kết cục hôm nay cũng do anh tự chuốc lấy thôi "
Khương Tuần hừ một cái, không nói được gì, chợt thấy gì đó, cô cười cười nhìn anh.
"Khương Tuấn "
"Làm sao? "
"Anh thích Âu Âu đúng không? "
"..."
Thời gian cứ như vậy trôi qua, mãi anh mới bập bẹ nói.
"Cũng không rõ, nhưng đột nhiên không thấy có người quấy nháo nữa có cảm giác cô đơn hẳn, còn cảm thấy hơi hối hận vì lời nói lúc đó"
"Vậy hôm nay anh đến đây làm gì? Xin lỗi sao? "
Đường Diệc Thành uống rượu, đứng một bên như đang thưởng thức một bộ phim hay, hoàn toàn không để ý Khương Tuấn đuối lý, chỉ quan tâm cô gái của mình đang vui vẻ.
"...không " anh cũng không rõ hôm nay anh đến đây làm gì, nghe Đường Diệc Thành nói, lần tổ chức sinh nhật này cũng là lần chọn chồng cho Đường Âu, nghe xong anh cực kỳ không vui, liền muốn đến đây. Nhưng đến đây rồi thì sao? Khương Tuấn nhìn Trình Tranh.
"Khương Tuấn, anh đang cảm thấy có lỗi sao?"
"..Ừ"
"Đang thương hại sao?" Trình Tranh gằn giọng nói, ngữ khí hơi lạnh.
"Không, anh...!" Khương Tuấn vội phản bác.
Trình Tranh liền cắt ngang.
"Vậy như thế nào? Đến đây vì thấy có lỗi, đến vì thương hại, hay anh có ý tứ gì khác anh nói đi! "
"..."
"Nói đi!"
Cô tấn công tới tấp, Khương Tuấn cảm thấy lỗ tai lùng bùng, anh đột nhiên muốn cô im lặng một chút, đột nhiên hét lên.
"Anh thích Đường Âu! Được rồi chứ!"
"Phì"...
Tiếng cười này là của Đường Diệc Thành, thì ra vợ của anh lại giỏi giang như vậy, Khương Tuấn rất nhanh đã đầu hàng rồi.
Trình Tranh cười vui vẻ, nhìn ra đằng sau Khương Tuấn.
"Âu Âu em nghe rõ rồi chứ? "
Khương Tuấn giật mình, quay lại đằng sau. Một thân ảnh nho nhỏ màu hồng đứng đó, gương mặt ửng đỏ lên, mắt to tròn nhìn anh. Anh cứ như vậy mà mắc mưu của Trình Tranh. Nhận thấy ánh mắt của anh, cô liền bỏ đi. Khương Tuấn thì cứng đờ, không kịp phản ứng, oán hận nhìn Trình Tranh.
"Nếu anh không đuổi theo thì sẽ không kịp đâu, nam tử hán, nhất ngôn cửu đỉnh " cô đưa ngón cái trước mặt anh.
"Em đã sớm biết đúng không? "
"Em đang giúp anh "
"Vậy anh phải cảm ơn em rồi " Khương Tuấn cười "Cảm ơn em". Sau đó là chạy đi, hòa nhập vào đám đông.
Đường Diệc Thành lúc này mới lên tiếng.
"Không nghĩ vợ của anh cũng thông minh như vậy "
Trình Tranh liếc mắt nhìn anh một cái, từ chối trả lời.
Buổi tiệc diễn ra một lúc, cô liền bị mẹ của Đường Âu kéo đi tìm cô nàng, Đường Diệc Thành đi một mình, chỉ sợ tên Khương Tuấn này manh động đã kéo Đường Âu đi làm trò gì rồi.
"Anh Diệc Thành "
Anh ngước lên một chút, một thân ảnh màu đỏ xuất hiện trước mắt, khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ, thân người gầy đẹp, mang đôi giày cao gót càng làm tôn lên dáng người cao ráo. Anh khẽ nhíu mày, người đó chính là Vu Tình, anh muốn quay người đi.
"Anh Diệc Thành, không phải thấy em liền muốn bỏ trốn đó chứ? Sao không thể cùng nhau nói chuyện một chút " Vu Tình cười cười, dừng chân, ánh mắt sắc bén lướt sang người cô.
"Cô và tôi có thể nói chuyện gì "
"Rất nhiều chuyện, chuyện anh, chuyện em, có thể là của Trình Tranh nữa " cô cố kéo dài chữ cuối cùng.
"Câm miệng!" anh cau mày, Vu Tình lại được nước lấn tới, từ từ sát gần anh.
"Đường Diệc Thành, em có chỗ nào thua Trình Tranh, gia cảnh, nhan sắc, tài mạo, em đều có đủ, em gặp anh trước, vì sao không thể là em? " Cô nắm lấy tay áo của anh, giọng nói đầy chân thành và tha thiết.
Đường Diệc Thành chợt bật cười, Vu Tình nhìn anh khó hiểu, anh che mắt lại, chỉ để lộ ra một bên mắt trái, âm trầm nhìn cô, như đang xem một câu chuyện hài.
"Không lâu trước đây cũng có một người hỏi tôi như vậy 'em gặp anh trước vì sao anh không thích em' tôi thật không hiểu gặp trước thì đã sao, sao ai cũng đi hỏi tôi câu đó"
Vu Tình chớp mắt nhìn anh, cô không tin anh đang tán gẫu cùng mình. Mà cũng chẳng rõ có phải tán gẫu hay không nữa.
Anh lại nói.
"Vu Tình, gặp trước có quan trọng không?"
"..."
"Không quan trọng, quan trọng tôi yêu Trình Tranh, tôi yêu cô ấy năm rồi!"
Vu Tình trợn tròn mắt, không tin những gì mình vừa nghe. Người đàn ông này lại si tình nhiều năm như vậy sao?
"Vì vậy, Vu Tình, tôi có vợ rồi, vì sao phải thích cô? " Đường Diệc Thành bỏ đi, còn một mình Vu Tình đứng ngẩn ngơ trong bóng tối.