Hôm sau, cô tự mình đi làm, lúc cô đi, vẫn chưa thấy anh dậy, cô chỉ thở dài, mỗi quan hệ của họ thực sự đã bị phá hỏng rồi.
Tiểu Lý hôm nay không thấy anh đưa cô đi làm nên trong lòng thắc mắc, rất khó chịu, không ngừng hỏi lí do, cô chỉ trả lời cho qua, tiểu Lý không hỏi nữa, chắc cũng đã hiểu cho cô lúc này, cô nàng an ủi cô một câu "Không sao, vợ chồng mà, cũng có lúc bất hòa, rồi mọi chuyện sẽ đâu vào đấy thôi ", cô thực sự rất biết ơn tiểu Lý, cô cũng thực sự mong là đâu lại vào đấy.
Đường Diệc Thành vốn đã dậy từ lâu, anh chỉ không biết nên đối mặt với cô như thế nào nên mãi vẫn không chịu xuống, cô đi rồi, anh mới chịu xuất hiện, hôm nay lại càng không muốn đi làm, đem công việc đều đổ hết lên đầu Khương Tuấn.
Khương Tuấn hất hết văn kiện trên bàn xuống, vẻ mặt cực kì không vui, anh càng ngày càng cảm thấy mình là cái thớt, tự nhiên bao nhiêu chuyện lại đổ xuống đầu, hết làm người chỉ dẫn, lại thành kẻ trút bầu tâm sự, rồi thêm hứng chịu cơn giận, Đường Âu lại một mực lẽo đẽo theo anh không tha, Khương Tuấn thực sự sắp tức chết! Phương Kiệt lại không dám hé răng an ủi, anh cũng sợ mình trở thành "cái thớt"....
Đường Âu vui vẻ vào công ty, ai cũng biết cô nàng là em gái yêu quý của chủ tịch, đối với việc gần đây cô nàng hay xuất hiện ở công ty cũng đã thành quen, không cản cô. Đường Âu đường đường chính chính bước vào văn phòng Khương Tuấn, thấy anh bù đầu, cô phì cười.
"Không nghĩ bình thường anh rất phong độ mà cũng có ngày có cái dạng này "
"Còn không phải do anh trai em ban tặng!?" Anh không vui nói.
"Thì em đến đây để làm anh vui nè " Đường Âu sáp lại gần, ôm cổ Khương Tuấn, giọng cực kỳ trẻ con. Kỳ thực, cô nàng biết anh mệt mỏi, ghé xem anh một chút, sợ anh bỏ bữa, hại thân.
Khương Tuấn mặt nhăn mày nhó, bị Đường Âu ôm cổ, anh có chút không được tự nhiên, hiện tại tâm tình không tốt, thêm cái này lại làm anh bực bội thêm, trực tiếp gỡ tay cô ra.
"Đường Âu! Em có thể đừng nháo được không!?"
"Em nháo lúc nào chứ!" Cô là lần đầu tiên bị anh mắng như vậy, giọng cực kỳ không vui, đứng dậy chất vấn anh.
"Em hằng ngày chạy theo anh không mệt sao?"
"Không mệt!"
"Nhưng anh mệt!"
Đường Âu trợn tròn mắt, không tin vào tai mình, nửa ngày cũng không rặn ra được một câu.
Khương Tuấn nhàn nhạt nói.
"Anh không thích em, Đường Âu, hiện tại anh cũng rất bận không có thời gian đi chơi cùng em, em vẫn là nên tìm đối tượng khác đi "
Khương Tuấn thở dài nói, đáy mắt lạnh lẽo xoáy sâu vào trái tim Đường Âu.
"Được, anh nhớ lời hôm nay mình nói, em sẽ không đi tìm anh nữa", cố nuốt nước mắt vào trong, rặn ra từng chữ mà nói, trong mắt là một nỗi thất vọng chưa từng có.
Đường Âu xoay lưng bước về phía cửa, trước khi cửa đóng lại, cô còn nói thêm một câu "Sau này sẽ không quấy nháo anh nữa, anh có thể thoải mái rồi "
Sau đó là tiếng cửa đóng sập lại, Khương Tuấn liền thấy có gì đó không đúng, anh rất muốn Đường Âu đừng làm phiền anh nữa, bây giờ ước muốn thành công rồi, anh lại thấy một sự hối hận dâng lên trong lòng, có phải anh vừa làm gì sai không?
Đường Âu chạy sang nhà Vu Tình khóc lóc một trận, khóc rất thương tâm, không phải cô chưa từng bị từ chối, nhưng là lần này thực sự động tâm, Đường Âu thích Khương Tuấn đã lâu rồi, thực sự rất thích, đến người nhà cũng cản không được, nhưng cô lại bị anh trực tiếp đẩy xa, lại bị gọi là phiền phức, cô không thể mặt dày tiếp tục bám theo, lúc nghe những lời đó xong, Đường Âu cảm thấy hô hấp không thông, có cảm giác mất thăng bằng. Cô và Khương Tuấn thực sự đã chia xa.
Vu Tình vỗ lưng Đường Âu, luôn miệng bảo "Được rồi, đừng lo lắng " nhưng là Đường Âu vẫn khóc,bcô cũng không biết nên làm gì nữa, chỉ ngồi yên dỗ dành Đường Âu, Đường Âu khóc rất lâu, mệt lã rồi ngủ đi, vạt áo của Vu Tình đầy nước mắt, cô cũng không quan tâm lắm, chỉ lấy chăn đến đắp cho Đường Âu. Cho dù cô cùng Trình Tranh, Đường Diệc Thành phát sinh ra chuyện gì đi nữa thì Đường Âu vẫn là bạn thân nhất của cô, Đường Âu gặp khó khăn, cô càng không thể bỏ mặc.
Gần cuối năm nên công việc của Trình Tranh tăng lên rất nhiều, mấy hôm liền đều không ăn trưa, dạo gần đây trong lòng cô sinh ra hối hận vì đã đi làm.
Tiểu Lý vì cô bận mà cũng bận rộn theo,suốt buổi đều phải lên lịch hẹn, sau đó soạn hồ sơ, tính toán lại nhiều thứ, nhan sắc vì vậy mà đi xuống không phanh, cô nàng than oán mấy ngày liền với Trình Tranh.
Trình Tranh và Đường Diệc Thành chiến tranh lạnh cả một tuần, cho dù thấy nhau cũng xem như không thấy, với cô, như vậy đối với cả hai đều rất mệt mỏi.
Một ngày nọ, mẹ Đường cùng Đường Nghiêm Vĩnh xuất hiện đột ngột ở nhà hai người bọn họ mà không báo trước, Trình Tranh và Đường Diệc Thành bị dọa một trận, cô thì cúi đầu không dám nhìn mặt mẹ, Đường Diệc Thành lại nhìn Đường Nghiêm Vĩnh bằng ánh mắt giết người.
Chính là, Đường Diệc Thành nói qua ánh mắt.
"Vì sao không gọi điện báo trước?"
Đường Nghiêm Vĩnh lại chỉa ánh mắt về phía mẹ Đường, ý bảo.
"Mẹ giữ điện thoại của em rồi!!!!"
Mẹ Đường hôm nay là đến đây thị sát hai người họ xem sống có tốt không, lại gặp một màn hay ho chính là "Vợ chồng phân phòng ngủ!"
Trình Tranh đành sáp lại gần mẹ, ngồi xuống nói đôi ba câu để dỗ mẹ "Mẹ, đừng tức giận, bọn con chỉ là xung đột nhỏ thôi, cũng là giận dỗi nên mới ngủ riêng, nhưng chỉ mới một đêm thôi", Cô cố nhấn mạnh câu cuối, nhận lại ánh mắt của mẹ Đường, nụ cười trên mặt cô cũng có phần gượng gạo.
Mẹ Đường liếc sang Đường Diệc Thành.
Anh cũng vội mở miệng.
"Mẹ, Tranh Tranh nói đều là thật, chỉ là xung đột nhỏ thôi "
"Còn nói! Nếu hôm nay mẹ không bất ngờ đến đây, hai đứa còn định ngủ riêng nữa đúng không!?"
"Không phải đâu mẹ" Trình Tranh và Đường Diệc Thành cùng lúc lên tiếng.
Mẹ Đường lại quay sang nhìn Trình Tranh với ánh mắt trìu mến, giọng cũng dịu đi mấy phần "Tranh Tranh, con nói thật cho mẹ biết, là nó bắt nạt con đúng không?"
Trình Tranh ngạc nhiên, liếc nhìn sắc mặt của anh một cái, quả thực đã đen lại như đít nồi.
Đường Diệc Thành lại nghĩ, anh đối với cô toàn tâm toàn ý, giấy tờ nhà, tài sản của anh, đều đứng tên cô rồi, anh lúc nào thì bắt nạt cô như lời mẹ nói.
Cô nhìn anh, anh nhìn cô, mẹ Đường lại nhìn hai người.
"Nhìn cái gì!?" Lời này chính là nạt nộ Đường Diệc Thành.
Sau lại dịu dàng nhìn Trình Tranh.
"Con đừng nhìn nó, uất ức gì cứ nói với mẹ, nếu như nó bắt nạt con, liền ly hôn đi, mẹ nhận con làm con gái nuôi, tuyệt đối không để con bị ủy khuất "
"Mẹ!" Đường Diệc Thành cuối cùng cũng không chịu được mà lên tiếng, hơn nữa là vẻ mặt cực kỳ không vui. Có người mẹ nào trên đời lại xúi con dâu ly hôn với con trai mình không chứ? Chắc chắn chỉ có mẹ anh.
Anh kéo tay cô đứng dậy, Trình Tranh bị kéo bất ngờ, lúc định hình được là cô đang tựa vào lông ngực anh, tay anh còn nắm chặt tay cô.
"Ly hôn gì chứ, cô ấy không muốn ly hôn đâu "
Sau đó là lôi cô lên lầu. Trình Tranh từ đầu đến cuối vẫn chưa nói được tiếng nào...
Khi hai người khuất dạng ở cầu thang, Đường Nghiêm Vĩnh mới mở miệng nói "Mẹ, có hơi....."
"Con thì biết gì chứ, đây gọi là tính kế " mẹ Đường đắc ý nói, dáng vẻ tao nhã nhấp một ngụm trà.
"Anh ấy không thích bị tính kế đâu " Đường Nghiêm Vĩnh thở dài nói.
"Không thích thì nó làm gì được mẹ, mẹ là mẹ nó "
Bị khí thế mẹ Đường lấn át, Đường Nghiêm Vĩnh biết nói gì cũng vô dụng nên lặng lẽ uống trà, trong lòng căng thẳng không ít.